Trần Tĩnh nhướng mày, lời lẽ chính đáng nói: "Bình thường thôi, bây giờ em chưa nổi tiếng, đợi nổi tiếng rồi cũng sẽ có ảnh chế cho mà xem."
Trước kia Bắc Bắc cũng thấy có nhiều nghệ sĩ bị chế ảnh, được các fans lưu truyền rộng rãi, cô tưởng tượng đến mình, mới nghĩ thôi đã lắc đầu: "Nhất định không được, em sẽ cố gắng giữ hình tượng."
Trần Tĩnh thấy dáng vẻ nghe lời của cô như vậy tỏ vẻ khen ngợi.
"Không tệ."
Hai người nói chuyện, đúng 7 giờ 30 có mặt ở sân bay.
Bắc Bắc đi đến nơi tập trung ngồi chờ, vậy mà bên đó đã có người, là nhân viên tổ công tác.
Nhân viên đón Bắc Bắc tên là Tiểu Lưu, là một biên đạo của chương trình này, Bắc Bắc cười gật đầu: "Xin chào."
Tiểu Lưu cười tiếp nhận hành lý, nhỏ giọng hỏi: "Xin chào Đồng tiểu thư, mời đi bên này."
Bắc Bắc tạm biệt Trần Tĩnh rồi đi theo Tiểu Lưu đến phòng chờ VIP của sân bay, vì là phòng VIP cho nên khá yên tĩnh, cũng không có nhiều người, nên không bị ai dòm ngó.
"Những người khác đã đến chưa?"
"Chỉ có một đội mới đến."
Bắc Bắc gật đầu: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Tiểu Lưu dẫn Bắc Bắc vào phòng chờ, đi vào Bắc Bắc giật mình giây lát nhìn người ngồi cách đó không xa, có chút líu lưỡi, thì ra tổ chương trình trâu bò như vậy, mời được cặp đôi nổi tiếng đến tham gia luôn.
"Đó là vợ chồng Lý Ẩn và Dương Chân Chân."
Bắc Bắc gật đầu: "Tôi biết."
Đây là một cặp đôi nổi tiếng trong giới showbiz, không có ai là không biết, Bắc Bắc nhớ đây là cặp đôi mà Tiểu Ngư thích nhất, kết hôn đã mười mấy năm, lúc mới vào giới bọn họ đã yêu nhau rồi, từ thời đại học đến giờ, chắc cũng đã mười lăm năm, có lần Bắc Bắc coi tin tức thấy mọi người đều chúc mừng kỉ niệm kết hôn mười năm của bọn họ.
Với hai người này, Bắc Bắc hơi tò mò và cũng rất hâm mộ nữa.
Hâm mộ bọn họ nhiều năm như vậy rồi tình cảm vẫn như xưa, tình yêu như vậy có ai là không hâm mộ chứ, huống chi danh tiếng của cặp vợ chồng trong giới vẫn luôn tốt, được mọi người khen ngợi.
"Chào chị, em là Đồng Bắc Bắc."
Dương Chân Chân cong mắt nhìn cô: "Chào em, chị là Dương Chân Chân, còn đây là chồng chị - Lý Ẩn."
Bắc Bắc mỉm cười, "Xin chào tiền bối."
Chào hỏi nhau xong, Bắc Bắc ngồi xuống bên cạnh Dương Chân Chân, tiện thể trả lời chị ấy mấy câu, cũng coi như là đã quen biết.
Không lâu sau, khách mời đã đến hết, sau khi chào hỏi xong, mọi người đợi khoảng một tiếng rồi bắt đầu xử lý đăng kí, tổ chương trình vẫn luôn giữ bí mật về hành trình sắp tới.
Nơi bọn cô đến là ở nước ngoài, vì tránh gặp phải fans cho nên tổ chương trình cố ý đến một nơi ít người đến.
Đột nhiên Bắc Bắc có dự cảm không tốt, cô nghĩ lời nói của Chu Thịnh sẽ thành sự thật, quá trình ghi hình có khả năng sẽ không dễ dàng.
Sự thật chứng minh, lần ghi hình này thật sự không đơn giản, chuyến đi đầu tiên chính là sa mạc.
Xuống máy bay đã có xe đến đón bọn họ, chở mọi người về khách sạn, ai cũng đã mệt mỏi không có sức hơi hỏi lịch trình ngày mai thế nào.
Cho đến ngày hôm sau, lúc 6 giờ sáng, nhân viên công tác gõ cửa từng phòng, lúc này mọi người còn đang ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo, hôm qua nửa đêm mới đến nơi, đoán chừng bọn họ mới ngủ được 3 tiếng, bây giờ phải tiếp tục đi quay.
Bắc Bắc và Manh Manh dựa đầu vào nhau, hai người cảm thấy rất buồn ngủ.
"Sao lại quay sớm như vậy chứ."
"Không biết nữa."
Manh Manh ngáp một cái, mơ hồ hỏi: "Còn muốn đi đâu à, bắt phải xách hành lý theo."
Bắc Bắc lắc đầu, cô cũng không biết gì: "Mau thu dọn thôi, chị đi trang điểm đi, để em dọn mấy thứ này."
"Oke."
"Em không trang điểm hả?"
Bắc Bắc dừng một chút, suy nghĩ nói: "Không có thời gian, 6 rưỡi phải tập hợp rồi, chị đi đi."
"Được rồi. Đợi lát nữa đeo khẩu trang cũng không có việc gì."
"Ừ."
Hai người nói chuyện, Triệu Manh Manh đi trang điểm, Bắc Bắc dọn dẹp xong xuôi đã là 6 giờ 28 phút, cả hai đúng giờ xuống lầu tập trung.
Tổ chương trình nhìn mọi người, mỉm cười: "Đừng lo sẽ buồn ngủ, lát nữa vào xe rồi ngủ tiếp, bây giờ sẽ bắt đầu ghi hình, đợi lát nữa đến nơi, mọi người sẽ biết tối nay và những ngày sau ở đâu."
Vẻ mặt mọi người mệt mỏi đáp lời: "Được."
Lên xe, mọi người nhìn xe dần dần ra khỏi thành phố đi đến một con đường vắng vẻ, sau đó.... Bắc Bắc ngủ thiếp đi. Cô thật sự quá mệt, không còn sức để ngắm cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Cho đến khi đến sa mạc, nhân viên công tác gọi mọi người, mỉm cười nói: "Khi về chúng ta sẽ không đi đường cũ, bây giờ không thưởng thức cảnh đẹp đoán chừng sau này không có cơ hội."
Mọi người chậm chạp tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ xa nhìn lại, đập vào mắt là bãi cát vàng mênh mông, vẻ đẹp cô đơn ấy thật khiến người ta khó quên.
Sa mạc thật đẹp, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, từng ngọn núi lớn núi nhỏ nối tiếp nhau, nhưng thật ra những ngọn núi ấy là do từng hạt cát ở đây chất thành.
Tất cả mọi thứ ở nơi đây đều giống như trong mơ vậy, khi gió nổi lên, những hạt cát bay đầy trời, cảnh đẹp khiến người khác khó quên.
Mọi người xem đến ngây người, ngay cả những diễn viên đi qua vô số nơi cũng không kìm được sự kinh ngạc.
"Đẹp quá đi."
"Đây là lần đầu tôi đi sâu vào sa mạc đấy, trước kia cũng có đóng phim ở sa mạc, những không có đẹp như vậy."
Mọi người đều cảm thán, trong tay cầm camera lên chụp không được không ít ảnh đẹp.
"Đúng rồi, vậy tối nay chúng ta ở đây à?"
Nhân viên công tác hơi mỉm cười: "Đúng vậy."
Mọi người: "....Vậy dựng lều hả?"
"Chính xác."
"Tự làm sao ạ?" Bắc Bắc hỏi vấn đề mấu chốt.
Nhân viên công tác mỉm cười nhìn mọi người, hỏi lại: "Mọi người cảm thấy sao?"
Mọi người: "....."
Đã nói như vậy, còn có thể không hiểu à.
Cũng may cảnh đẹp trước mắt nên mọi người không có so đo, còn về chuyện phải tự dựng lều, lát nữa nói tiếp.
- -
Đến nơi, Bắc Bắc nhìn một mảnh hoang vu trước mặt, trợn mắt há mồm.
"Tối nay ở đây sao?"
Nhân viên công tác gật đầu: "Đúng vậy, yên tâm đi, cách đây không xa có ốc đảo, có thể qua đó lấy nước."
Mọi người câm nín, kháng nghị với đạo diễn: "Đạo diễn, sao không giống như lời ông nói lúc đầu vậy."
Đạo diễn nghiêm trang nói: "Lúc đầu nói cái gì, hình như tôi không nói gì mà?"
Mọi người: "...."
Kháng nghị vậy thôi, nhưng chương trình vẫn phải quay tiếp, tổ đạo diễn phát cho mỗi đội một cái lều trại, còn mời người hướng dẫn, sau đó mới để mọi người bắt tay vào làm.
Bốn đội nhìn nhau, quyết định cùng nhau làm, dù sao nhiều người sức cũng lớn hơn, hai người dựng sao có thể so được với tám người, huống chi dựng lều càng nhiều người càng nhanh.
Cuối cùng mọi người cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ dựng lều.
Lúc này mặt trời cũng đã lặn, ánh hoàng hôn dần buông xuống.
Bắc Bắc đứng đó cũng không chú ý cameras bên cạnh đang quay lại cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp này, nói chuyện với Manh Manh: "Nếu không đói bụng chắc em sẽ thích chỗ này lắm."
Manh Manh gật đầu phụ họa: "Chị đói đến mức không còn sức nói chuyện."
Hai người dựa vào nhau, nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh cười không ngừng: "Hai cô đúng là yếu quá đi."
Bắc Bắc hừ lạnh, liếc nhìn anh ta: "Anh không cần phải dựng lều, buổi trưa còn được ăn cơm, nên mới nói như vậy."
Manh Manh đồng ý: "Đúng vậy, chúng tôi còn không được ăn cơm, mọi người thật quá đáng!"
"Đợi lát nữa là được ăn rồi."
Manh Manh hoảng loạn nhìn mặt đất: "Đồ ăn ở đâu?"
"Các cô có thể tự mình đi tìm."
Bắc Bắc: ".... Tôi đói bụng."
Căn cứ vào kháng nghị của khách mời, cuối cùng cơm tối vẫn do tổ chương trình cung cấp, đương nhiên tiền đề là phải thi đố chữ với nhân viên công tác.
Đối với trò chơi ấu trĩ này, Bắc Bắc thật sự cảm thấy bất lực.
"Nào, đến đây."
Mười phút sau, nhân viên công tác khó tin nhìn Bắc Bắc và Triệu Manh Manh, "Không phải bọn cô mới quen biết không lâu à? Sao lại tâm linh tương thông như vậy chứ?"
Bắc Bắc nhướng mày, cười nhạt nói: "Chúng tôi quen biết trong mơ đã mười năm rồi."
Nói xong hai người nhìn nhau bật cười.
Đến ván thi đấu cuối cùng, đội khách mời chiến thắng, tất nhiên tổ chương trình cũng tha cho bọn họ.
Ăn tối xong, mọi người lại bị gọi vào, bắt nộp điện thoại và thông báo hành trình ngày mai.
"Ngày mai phải đi bộ vào trong đó à?" Có khách mời hỏi.
Đạo diễn gật đầu: "Đúng vậy, tùy vào năng lực của mỗi đội, đội nào đến trước thì chiến thắng, chúng ta sẽ có bốn tuyến đường khác nhau."
Mọi người đều ngây người, đối với sự sắp xếp này không thể tin được.
"Không phải chứ, ở sa mạc thì đi như thế nào? Lỡ như chết đói thì phải làm sao?"
Tổ đạo diễn lắc đầu: "Không đến mức đó, chúng tôi vẫn sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người, yên tâm đi. Hành lý tổ chương trình sẽ giữ, ngoài ra trên đường đi có không ít đồ vật, nếu nhặt được nó sẽ giúp ích cho mọi người ở những chặng đường sau."
Mọi người: "... Chúng tôi không được mang đồ gì hả?"
"Có, mỗi người được phát cho cái balo, bên trong có một ít nhu yếu phẩm, phía chương trình sẽ chuẩn bị đầy đủ cho các bạn, mọi người đều là người nổi tiếng nên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mọi người, cố gắng không có sơ suất."
"Bão cát thì sao?"
Đạo diễn mỉm cười: "Không có, lúc trước chúng tôi đã xem dự báo thời tiết rồi."
"Lỡ như có thì sao đây?"
"Nếu có thì lúc đó trực thăng sẽ đến đây đón mọi người, đừng lo lắng!" Nói xong, tổ chương trình cũng có thể hiểu được sự lo lắng của nghệ sĩ.
Cuối cùng, mọi người chấp nhận số phận, dù sao cũng đã tham gia rồi, hối hận cũng đã muộn.
Sau khi thông báo xong, tổ chương trình tuyên bố: "Được rồi, mọi người quay về nghỉ ngơi đi, tối nay hãy nghỉ ngơi thật tốt để còn có sức chiến đấy cho ngày mai."
Ngày mai bọn họ không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Nói tóm lại, không biết gì mới là kích thích nhất, đồng thời cũng có sự khiêu chiến.