Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: _14thfebruary

Buổi tối ngày hè quảng trường là nơi đông người nhất.

Bắc Bắc đỡ Chu Thịnh đi được một đoạn, cũng may trời cũng đã tối, cảnh đêm bao phủ hai người, Bắc Bắc thật sự không còn sức kéo tay Chu Thịnh năn nỉ: “Chúng ta ngồi taxi về nhà được không?”

Chu Thịnh lắc đầu, nắm lấy tay cô: “Muốn ở cùng với em chút nữa, chúng ta đi về thôi.”

Anh đã nói như vậy Bắc Bắc cũng không từ chối, tùy ý Chu Thịnh đi với anh.

Đường phố rất nhộn nhịp, nhưng không có ai chú ý đến Bắc Bắc và Chu Thịnh, dù gì cũng không phải ban ngày ban mặt, những đôi tình nhân như vậy rất nhiều, cho nên không ai cảm thấy tò mò cả.

Gió ban đêm thổi rất mát nhưng cô cảm thấy người mình chảy mồ hồ.

Chu Thịnh đem người đè lên bả vai cô, khiến cô cảm thấy đi không nổi nữa rồi.

Một lúc sau Bắc Bắc thật sự không nhịn được nữa đẩy Chu Thịnh ra nói: “Anh bảo trọng.”

Chu Thịnh hừ một tiếng ôm lấy vợ mình, cọ cọ vào cổ cô, nhỏ giọng gọi: “Vợ à.”

“Ừ?”

“Anh muốn hôn em.”

Bắc Bắc: “…” Cô nhìn xung quang, vội vàng từ chối: “Không…. Không được, bây giờ đang ở ngoài đường…. A.” Còn chưa nói xong, Chu Thịnh không quan tâm trực tiếp hôn xuống, nhẹ nhàng mút lấy môi cô hôn.

Hai tay cũng không rảnh rỗi, một tay giữ chặt gáy Bắc Bắc, cúi đầu hôn xuống, không cho cô nhúc nhích.

Anh hơi dùng sức liếm môi cô, Bắc Bắc không có cách nào khác, đành ngửa đầu cùng anh triền miên… Lưỡi hai người chạm nhau, thỉnh thoảng quấn lấy, trong bóng tối ái muội cực kì.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Bắc Bắc cảm thấy thân thể mình thật nóng, không khí xung quanh như tỏa ra hơi thở ái muội, khiến cô động tâm.

Chu Thịnh tiếp tục đến gần cô, Bắc Bắc không còn cách nào khác đẩy vai anh ra, mềm mại kêu: “Chu Thịnh.”

“Gọi chồng.” Chu Thịnh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô nhắc nhở.

Bắc Bắc: “… Anh buông em trước.”

“Em gọi chồng đi rồi anh buông.”

Bắc Bắc: “…. Chồng.”

Tiếng gọi này Chu Thịnh cúi xuống hôn cô một cách nóng bỏng, còn chưa đã thèm phải buông người ra.

Bắc Bắc trừng anh: “Còn ở trên đường, anh không sợ bị chụp được à.”

Vẻ mặt Chu Thịnh xấu xa, được ăn no rồi mỉm cười vui sướng: “Không cần lo lắng, dù sau anh thân mật với vợ mình, ai muốn chụp thì chụp đi.”

Bắc Bắc câm nín: “Chúng ta mau về thôi, em mệt rồi.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Chu Thịnh nhìn quầng thâm mắt của cô, gật đầu: “Ừ, về nhà ngủ thôi.”

Hai người lên xe taxi, không để ý tới anh mắt hoài nghi của tài xế nói địa chỉ, Bắc Bắc dựa vào vai Chu Thịnh chuẩn bị nghỉ ngơi, cũng may cô có đeo khẩu trang, cũng không sợ bị người ngoài đánh giá.

Cửa xe mở một nửa gió ban đêm thổi vào, vui vẻ thoải mái.

Bắc Bắc dựa vào vai anh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Sao em cảm thấy tài xế luôn nhìn anh vậy.”

Chu Thịnh duỗi tay đỡ đầu cô, nói nhỏ vào tai cô: “Ừ, có thể tò mò sao anh lại có một người vợ đẹp như hoa như ngọc.”

Bắc Bắc: “…” Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn Chu Thịnh, nhịn cười không được nói anh: “Ảo tưởng.”

“Anh không có ảo tưởng mà.”

“Anh có.”

Chu Thịnh khẽ cười, nắm lấy tay Bắc Bắc nhéo, tháp giọng nói: “Trong mắt anh em là đẹp nhất.”

Nghe vậy, Bắc Bắc nhìn anh bất đắc đĩ.

Cũng may từ quảng trường về nhà không xa lắm, không bao lâu dưới ánh nhìn của tài xế hai người bước xuống xe, chờ Bắc Bắc và Chu Thịnh đi xa, lúc này tài xế mới nói: “Sao thấy quen mắt vậy ta.”

Chỉ tiếc Bắc Bắc và Chu Thịnh đã chạy như bay về nhà.

Đêm nay do Bắc Bắc quá mệt nên Chu Thịnh chỉ có thể thành thật ôm cô ngủ.

Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu, giống như một bài hát du dương lay động lòng người.

Sáng hôm sau, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh đi siêu thị mua một số đồ dùng cần thiết cho game show.

Chỉ là lúc đến trường quay Bắc Bắc và Triệu Manh manh mới phát hiện, những thứ mà hai người mua đều không dùng được, trang bị của bọn cô đều được tổ chương trình chuẩn bị hết rồi, cũng khó trách ban đầu hỏi tổ tiết mục, bên đó trả lời rất qua loa, bảo sao cũng được.

Mua đồ xong, Triệu Manh Manh đưa Bắc Bắc về nhà, còn mình tự lái xe về.

Chuyện ở trên mạng vẫn còn đang rất hot, những chuyện của Trần Lam bị không ít người đào ra, vì vậy mà mới phát hiện ngoài chuyện làm tiểu tam ra, cô ta còn có không ít những tư liệu xấu khác.

Từ lúc tin tức này được tung ra, Trần Lam cũng không xuất đầu lộ diện, địa chỉ nhà của cô ta cũng bị fans và phóng viên tìm được, lúc Bắc Bắc xem tin tức mới biết có rất nhiều người vây xung quanh nhà cô ta, ai nấy cũng đều muốn mình là người phỏng vấn đầu tiên.

Người đại diện và công ty của Trần Lam bận bù đầu bù cổ, nhưng đống chuyện này của cô ta khó mà dọn dẹp hết được.

Bắc Bắc xem xong thì thoát Weibo, cô còn được không ít người qua đường an ủi, xin lỗi vì lúc trước đã mắng cô, nhìn qua rồi Bắc Bắc tắt điện thoại, cứ như lời xin lỗi và mắng chửi của người ngoài không có quan hệ với cô.

Hiện tại trên mạng đều như vậy, fans có thể đưa thần tượng lên đỉnh điểm, nhưng cũng có thể kéo người từ trên đó xuống.

Xoa giữa chân mày, Bắc Bắc ngước mắt nhìn người đang bận rộn ở phòng bếp, suy nghĩ một lát rồi cô đi qua đó: “Anh đang làm gì thế?”

“Không phải hôm qua em muốn lẩu xào cay sao?”

Bắc Bắc trầm mặc một lúc, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh: “Anh biết nấu lẩu xào cay sao?”

Thật khó tin, lúc cô mới đến anh còn không biết nấu ăn đâu đấy.

Nói đến đây, Chu Thịnh liền tủi thân, anh nhìn Bắc Bắc hừ một tiếng, thở dài nói: “Không còn cách nào khác, vợ không có ở nhà, không học sao có thể nấu cơm, nếu không sẽ đói chết.”

Bắc Bắc: “…” Thấy Chu Thịnh tỏ vẻ, một ánh mắt xem thường cũng không buồn cho anh.

Cô mỉm cười: “Anh làm tiếp đi, em giúp anh.”

“Không cần, em ra ngoài nghỉ ngơi đi, đã sắp xếp đồ đặc xong hết chưa?”

Bắc Bắc ừ: “Không có gì cần phải sắp xếp cả, mang một ít quần áo thôi.”

Chu Thịnh dừng lại, thấp giọng phân tích cho cô: “Anh thấy em tốt nhất đừng mang nhiều váy, tuy bây giờ đã là mùa hè nhưng chỗ tụi em quay hình không phải trong trung tâm thành phố, hơn nữa phải vận động nhiều, mặc quần là tốt nhất.” Dừng một chút, Chu Thịnh nói thê: “Tốt nhất là quần dài, anh nghe nói sẽ phải cắm trại trong núi, em nhớ mang theo thuốc xịt côn trùng.”

“Mang cả khẩu trang và nón nữa.”

Bắc Bắc trả lời: “Sao anh biết nhiều thế?”

Chu Thịnh liếc cô một cái: “Anh là nhà đầu tư.”

Bắc Bắc: “…” Cô chớp mắt nhìn Chu Thịnh, hơi bất đắc dĩ: “Cho nên em được tham gia là do anh làm à?”

“Không phải, anh biết em tham gia, vì đảm bảo an toàn nên mới đầu tư.”

Bắc Bắc im lặng nhìn anh: “Anh không sợ lỗ vốn sao?”

Chu Thịnh mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô nói: “Đầu tư cho vợ mình, lỗ thì cũng có sao đâu.” Anh nói tiếp: “Dù sao anh cũng đã xem qua rồi, không lỗ vốn đâu, em yên tâm.”

Bắc Bắc gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“Anh có biết có những ai tham gia không?”

“Có, tổng cộng có 4 đội, mỗi đội đều có những đặc điểm riêng.”

“Là sao?”

“Có vợ chồng này, cũng có cặp đôi, rồi cặp bạn thân là em và Triệu Manh Manh, cuối cùng là một đội nam và nữ.”

Nghe vậy, Bắc Bắc nghiêm túc gật đầu: “Những người đó tên gì?”

Chu Thịnh mỉm cười, nhìn tháy dáng vẻ tò mò của cô, nói: “Buổi tối em sẽ biết, mọi người đều tập hợp ở sân bay.”

Bắc Bắc: “…..”

“Nhớ kỹ, đừng khiến bản thân bị thương đó, những chuyện khác thì không sao.”

“Em biết rồi.”

Bắc Bắc bật cười, ôm lấy eo Chu Thịnh, cọ cọ phía sau lưng anh, nhỏ giọng nói: “Em sẽ nhớ anh.”

“Tốt nhất là vậy.”

“Tổ tiết mục sẽ thu điện thoại của bọn em, lúc đó nhạy bén một chút, nếu không mượn được điện thoại từ tổ tiết mục, em có thể vừa đe doạ vừa dụ dỗ họ.”

Bắc Bắc: “…. Em không dám.”

Cô không phải lão đại, sẽ không làm mấy chuyện như thế.

Chu Thịnh mỉm cười, “Hai ngày ghi hình của bọn em sẽ phát thành một tập, lúc đó chắc em cũng chưa về được, chương trình này được chiếu vào khung giờ vàng, em nhớ biểu hiện tốt lên nhé.”

“Em biết rồi.”

Chu Thịnh nhéo mặt cô, mỉm cười nói: “Giờ vẫn còn muốn ôm anh hả, anh còn chưa nấu xong cơm cho em đấy.”

Bắc Bắc mỉm cười, buông eo anh ra, vỗ vai anh cười nói: “Vậy được rồi, Chu tổng vất vả, em ra ngoài ngồi chờ.”

“Ừ.”

Dáng người Chu Thịnh thẳng tắp, cho dù nấu cơm ở trong phòng bếp, cũng không thể giảm bớt được khí chất của anh.

Bắc Bắc nhìn thật lâu rồi mới về phòng đem những gì Chu Thịnh dặn dò bỏ vào trong, cô bỏ hết váy ở nhà chỉ mang theo một cái, còn lại đều là quần dài, Bắc Bắc còn mang theo kem chống nắng, những gì Chu Thịnh dặn cô đều mang theo hết, trước khi lên xe Bắc Bắc còn gọi cho Triệu Manh Manh nói lại những gì Chu Thịnh dặn cho cô ấy biết.

Đến lúc ghi hình, Bắc Bắc mới biết những gì anh nói quan trọng biết bao nhiêu.

Sau khi ăn xong, 5 giờ chiều, Trần Tĩnh đúng giờ chạy qua đón cô đi sân bay.

“Em chỉ mang có một cái vali thôi hả?”

Bắc Bắc nhướng mày gật đầu: “Đúng vậy, Chu Thịnh nói không cần mang quá nhiều đồ, đến lúc đó người mệt là mình.”

Trần Tĩnh: “… Ừ, như vậy cũng tốt.”

Bắc Bắc lên xe, hai người đi đến sân bay.”

“Qua đó nhớ chú ý an toàn, tạo mối quan hệ với mọi người.”

Bắc Bắc gật đầu: “Em biết mà.”

“Có việc gì thì gọi điện cho chị, chị sẽ cho em ít lời khuyên.”

Bắc Bắc mỉm cười, thấy Chu Thịnh và Trần Tĩnh không yên tâm, cô cảm thấy mắc cười, nhưng cũng rất vui vẻ, rốt cuộc cũng có người vì cô mà suy nghĩ.

“Biết ạ, yên tâm đi Tĩnh tỷ, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”

“Ừ.”

Trần Tĩnh mỉm cười, nhìn cô: “Đừng có để mặt mộc ra ngoài đấy, đến lúc đó bị cư dân mạng chế thành ảnh hài, em sẽ hối hận đấy.”

Bắc Bắc chớp mát, nhìn Trần Tĩnh nói: “… Không đến mức đó chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK