Mục lục
Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
"Tôi nói, tôi thật chưa bao giờ đeo thứ này." Nhược Nhiên nhẹ nhàng trả chiếc hộp, rồi nói lại.

Cô có ý gì? Cự tuyệt sao?
Chết tiệt, lập tức, cơn tức giận trong lòng Tư Đồ Hiên Nhiên xông lên tận óc, hắn cảm thấy tấm lòng của mình bị đang bị chà đạp.
Bỗng nhiên, hắn đứng thẳng dậy, khóe môi châm chọc, nhìn lướt qua món đồ mà Nhược Nhiên đang cầm trên tay.
"Nếu không đeo thì vứt đi!" Nói xong, Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng hất cánh tay Nhược Nhiên, khiến món đồ kia bị rơi xuống đất.
Hắn chăm chú nhìn Nhược Nhiên, lạnh lùng cười một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Trên bóng lưng đĩnh đạc của Tư Đồ Hiên Nhiên mang theo hơi thở lạnh thấu xương, đi lên lầu ba.

Hắn bị quỷ nhập sao, sao lại tự mình mua dây chuyền cho cô để rước lấy nhục, đáng ghét, cô gài này đúng là có mưu đồ.
Không có hắn còn vui vẻ tới trưa, CMN!
Tư Đồ Hiên Nhiên lên lầu ba, tức giận nện một đấm vào tường.
Trầm Nhược Nhiên, tôi thật muốn bóp chết cô mà!
Nhược Nhiên ngạc nhiên, nhìn cánh tay mình bị Tư Đồ Hiên Nhiên hất ra, còn món đồ trang sức kia như một thứ bị bỏ đi.
Vẻ mặt vừa rồi của Tư Đồ Hiên Nhiên là gì, Nhược Nhiên không hiểu nổi. =.=”
Cô cũng chỉ nói sự thật với anh ta thôi mà, cô thật chưa bao giờ đeo thứ thế này, hơn nữa, ngay cả nhẫn cô cũng không đeo.

Tư Đồ Hiên Nhiên phát hỏa gì chứ?
Nhược Nhiên khó hiểu, nhìn cái hộp trên mặt đất, nhẹ nhàng khom lưng xuống nhặt.
Xoay người, cô đi vào phòng.
Ngồi cạnh bàn, cô để chiếc hộp đỏ đó vào ngăn kéo thứ nhất.
Lúc làm động tác này, Nhược Nhiên cũng không biết tại sao, chẳng qua chỉ cất nó đi, mà không muốn vứt nó.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK