__________________________________
Convert+ editor: Mã Mã
"Vậy cũng chỉ có cậu cho là Tư Đồ Hiên Nhiên không thích mình thôi!" Hạ Nghênh Lam cầm trái cây nhét vào miệng cô.
Nhược Nhiên hơi ngửa đầu, ăn trái cây, Tư Đồ Hiên Nhiên thích cô?
Cả ngày hắn đều quát mắng cô, hoặc là trầm mặt, hoặc ra lệnh cho cô, hay đả thương lòng cô, hắn thích cô sao?
Nhược Nhiên lắc đầu, khóe miệng cong lên lộ ý khinh thường.
Như nhìn ra ý nghĩ trong lòng Nhược Nhiên, Hạ Nghênh Lam huých tay Nhược Nhiên tay, cười nhẹ nói: "Nhược Nhiên, không phải người đàn ông nào cũng cư xử dịu dàng với người mình thích, chẳng qua là cách thể hiện khác nhau thôi."
Nhược Nhiên lắc đầu, sau đó nằm xuống giường.
Hạ Nghênh Lam vậy không nói thêm gì nữa, cũng nằm xuống cùng Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên nhìn hoa văn trang trí trên đầu giường, cô hoảng hốt nghĩ tới dáng vẻ mình và Tư Đồ Hiên Nhiên dây dưa với nhau của đêm qua.
Mặc dù Tư Đồ Hiên Nhiên bá đạo lạnh lùng, nhưng cũng rất dịu dàng, dịu dàng khiến Nhược Nhiên luân hãm vào đó.
Nhớ tới ánh mắt và nụ hôn tinh tế của hắn, khuôn mặt Nhược Nhiên đỏ bừng lên.
Cô đang nghĩ gì vậy, thật là đáng chết... Thật là đáng chết!
Nhược Nhiên nằm ở trên giường, không nói câu gì với Hạ Nghênh Lam, một lúc lâu, thấy Hạ Nghênh Lam không làm gì, Nhược Nhiên lật người dậy, nhìn bạn mình bên cạnh.
Cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi, nhìn Hạ Nghênh Lam ngủ trên giường, Nhược Nhiên không biết nên cười hay làm gì.
Lúc này, Hạ Tư Thần gõ cửa đi vào, thấy Hạ Nghênh Lam đang ngủ say, đôi môi tràn ra ý cười cưng chiều, gật đầu với Nhược Nhiên một cái, sau đó bế Hạ Nghênh Lam lên đi ra ngoài.
Nhược Nhiên suy nghĩ và quan sát ánh mắt Hạ Tư Thần nhìn Hạ Nghênh Lam ánh mắt, dịu dàng, chiều chuộng, còn mang theo ý cười.
Đây mới là dáng vẻ thích một người!
Còn cô thì chưa bao vào giờ thấy Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt này.
Trời ơi, tại sao cô lại đang nhớ tới Tư Đồ Hiên Nhiên, thật là... Nhược Nhiên nằm ở trên giường, vùi đầu vào gối. Phiền não bất an.
Danh Sách Chương: