Mục lục
Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Hạt Dẻ

Cô nhảy múa theo vũ đạo mà cô giáo chọn, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hít vào thở ra.
Căn bản cũng không chú ý tới có người đang đứng trước cửa.
Tư Đồ Dật đi thẳng tới, vừa ra khỏi thang máy, là hắn đã vội vàng chạy tới phòng vũ đạo.
Ở giữa nhóm người kia, vừa liếc mắt nhìn đã thấy Nhược Nhiên đang nhẹ nhàng xoay tròn.
Hắn dựa vào khung cửa, cũng không đi tới gọi Nhược Nhiên, mà híp mắt lại, khóe môi mang theo nụ cười mỉm nhìn thân thể Nhược Nhiên đang xoay tròn.
Vốn là Nhược Nhiên đang nhắm mắt lại, theo tiếng nhạc lẳng lặng nhảy, nhưng mà chung quanh truyền đến âm thanh xôn xao.
Cô mở mắt, nhìn theo ánh mắt của mọi người, rồi nhìn ra phía ngoài cửa.

Tư Đồ Dật dựa sát vào cửa, khóe môi mang theo nụ cười xấu xa, ánh mắt Light Blue nhàn nhạt, ngay lập tức làm cho các học viên ở trong phòng bị hớp hồn, vốn là phòng vũ đạo yên tĩnh nhất, giờ lại càng yên tĩnh hơn.
Tư Đồ Dật lẳng lặng dựa vào cửa ra vào, ánh mắt nhìn về phía Nhược Nhiên, nụ cười xấu xa có chút giảo hoạt.
Lúc Nhược Nhiên nhìn thấy hắn, đôi mắt mở to lườm Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật trừng hai mắt nhìn Nhược Nhiên, sau đó quay đầu, nhìn về cô giáo đang đứng lớp, nói: "Cô giáo, tôi có thể đi vào không?" Vừa nói, khóe môi vừa nở nụ cười tà mị mê người.
Cô giáo dạy vũ đạo cũng chỉ là một cô bé hơn hai mươi tuổi, trong nháy mắt đã bị Tư Đồ Dật hớp hồn, gật đầu đồng ý cho Tư Đồ Dật đi vào ngay.
Khóe môi Tư Đồ Dật lập tức cong lên một nụ cười thắng lợi nhìn về phía Nhược Nhiên, sau đó đi vào dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Nhược Nhiên đứng ở nơi đó, tay nắm chặt áo của mình, bất mãn nhìn hắn.

Tư Đồ Dật ngồi ở sau cùng, chỉ cách Nhược Nhiên chỉ vài mét, nháy mắt với cô mấy cái.
Nhược Nhiên bực mình, quay đầu, không để ý tới hắn.
Quả nhiên, sau khi Tư Đồ Dật đi vào, bên trong phòng này không còn yên tĩnh nữa, những học viên kia không hề an tâm nhảy múa, ánh mắt như có như không nhìn về bên này.
Ngay cả ánh mắt của cô giáo cũng nhàn nhạt nhìn qua.
Đây vốn là một phòng học yên tĩnh giờ lại trở nên thế này, Nhược Nhiên thỉnh thoảng quay đầu lại, hung hăng liếc Tư Đồ Dật một cái.
Tư Đồ Dật ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt tức giận của Nhược Nhiên, vẫn mỉm cười nhìn cô nhẹ nhàng nhảy múa.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK