Nhưng khi Hoàng Tân Tuệ nhìn sắc mặt của Huỳnh Lý thì anh ấy đã dần tái nhợt, gương mặt cũng có chút nhăn nhó khó chịu, Vũ Thiên Ái cũng cảm thấy chuyện này không phải là một trò đùa nữa, cô ấy bước đến sau lưng của Huỳnh Lý thì đã nhìn thấy tấm lưng anh ấy đã ướt một mảng lớn toàn máu là máu.
Vũ Thiên Ái không thể chần chừ nữa liền nhanh chóng cho người gọi xe cấp cứu, lúc này lại thêm một tiếng sung vang lên, ai nấy đều cứng đờ người không tài nào mà la nổi nữa, nhưng khi bình tĩnh lại thì vẫn thấy Huỳnh Lý ôm lấy Hoàng Tân Tuej, bảo hộ cô vô cùng chặt chẽ, bên cạnh Andrey cũng che chắn cho Đỗ Khánh Huyền.
Mọi chuyện tựa như đã đi quá xa rồi nhưng viên đạn lần thứ hai không bắn trúng người mà chỉ xước qua cánh tay của Daniil mà thôi.
Ánh mắt của Đỗ Khánh Huyền bắt đầu nhíu lại, cô thật sự không hiểu Hoàng Hiệu đang làm cái gì nữa, chỉ là một đứa nhỏ thôi mà… Có cần phải làm cho Minh Thành gà bay chó chạy vậy không?
Nhưng nếu như đổi lại, đặt bản thân vào vị trí của Hoàng Hiệu thì chắc hẳn cũng có sẽ có nhiều người làm như ông ta, nhưng thay vì cứ đâm đầu vào giới thượng lưu thì một cuộc sống bình dị không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Không ồn ào, không thị phi cũng không bị soi mói, muốn sống thế nào là chuyện của mình.
Nhưng nói những lời này với hạng người như Hoàng Hiệu thì có lẽ đã quá dư thừa, vốn dĩ ông ta chính là không muốn nghe họ nói và góp ý, bậc trưởng bối nên cái tôi của ông ấy rất lướn, hoàn toàn không chấp nhận bản thân thua thiệt.
- Có vẻ như chúng ta đã đánh giá chuyện này quá đơn giản rồi thì phải?
Đỗ Khánh Huyền và Vũ Thiên Ái gật đầu, vốn dĩ hôm nay là hôn lễ của chị ấy nhưng lại bị Hoàng Hiệu làm cho rối tung rối bù lên, Đỗ Khánh Huyền cũng không biết nên nói gì với chị ấy nữa.
Nhưng Thiên Ái hiểu đây không phải là lỗi của cô, có trách thì trách hai người họ xui xẻo thôi, dây dưa với ai không dây dưa lại dây dưa với người của Hoàng gia.
Những năm qua ở cái đất Minh Thành này thì Hoàng gia đã làm mưa làm gió bao nhiêu năm, đột nhiên sắp tới lại chuẩn bị tuyên bố phá sản, sự hận thù và ham mê quyền lực đã khiến cho Hoàng Hiệu biến chất rồi.
Đưa Huỳnh Lý và Daniil đến bệnh viện, vì Daniil chỉ bị thương ngoài da nên chỉ cần sát trùng và băng bó vết thương là xong, nhưng Huỳnh Lý lại mất máu quá nhiều không chỉ vậy mà vết thương của cậu ấy còn có nguy cơ nhiễm trùng nặng, điều này cũng khiến cho Hoàng Tân Tuệ lo lắng và sự khó hiểu từ Đỗ Khánh Huyền, không phải có ý gì nhưng tại sao chỉ bị bắn một viên đạn, còn chưa qua hai tiếng đã có dấu hiệu của sự nhiễm trùng… Nếu như căn cứ theo những gì đang diễn ra thì chỉ có một khả năng là viên đạn bị tẩm độc, nhưng mục đích của Hoàng Hiệu là đứa bé, chứ không phải mạng sống của Hoàng Tân Tuệ, ấy vậy thì… Viên đạn đầu tiên không phải do Hoàng Hiệu ra tay…
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không phải Hoàng Hiệu thì còn ai vào đây nữa? Hay là ai đó đang trả thù Huỳnh Lý? Nhưng hướng suy nghĩ này cũng không đúng, Huỳnh Lý cùng lắm chỉ là một trợ lý nhỏ của một ti đã sang nhượng, ngoài dây dưa không dứt với Tân Tuệ và gây thù với Hoàng gia thì còn ai nhằm vào cậu ấy nữa.
- Em đang nghĩ gì vậy?
Andrey lên tiếng hỏi Đỗ Khánh Huyền, cô cũng không giấu giếm mà nói những gì mình suy nghĩ cho anh nghe, Andrey chỉ dịu dàng xoa đầu của cô, đáp:
- Có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi nào đâu, em đừng lo… Anh nghĩ Huỳnh Lý sẽ không sao mà.
Hoàng Tân Tuệ đứng một bên chứng kiến cảnh tượng này càng thấy ngưỡng mộ tình cảm của hai người họ hơn.
Tại sao họ lại có thể tin tưởng nhau tuyệt đối như vậy nhỉ, ngay cả suy nghĩ của mình có vô lý đến đâu cũng sẵn sàng chia sẻ với đối phương.
Trong một cuộc tình thì không phải cứ hiểu nhau là sẽ hạnh phúc lâu dài, mà cần có sự tin tưởng tuyệt đối cho dù chuyện đó phi lý đến đâu.
Thấy cô ấy cứ nhìn hai người họ rồi mỉm cười, Khánh Huyền liền buông tay của Andrey ra rồi ngồi xuống bên cạnh Tân Tuệ, nói:
- Chị Tân Tuệ, chị đừng lo… Em nghĩ trợ lý Huỳnh sẽ không sao đâu, anh ấy phúc lớn mạng lớn mà.
Hoàng Tân Tuệ cũng nắm chặt lấy tay của Khánh Huyền, cô ấy cũng hi vọng Huỳnh Lý không sao.
Nếu như không phải anh ấy đứng ra bảo vệ và che chắn cho cô thì chắc người đang nằm trong phòng cấp cứu là Hoàng Tân Tuệ đây chứ không phải là Huỳnh Lý.
Nhân cơ hội này thì Đỗ Khánh Huyền cũng tranh thủ nói thêm.
- Em thấy anh Huỳnh rất tốt, cũng rất thương chị, chị có thấy vậy không?
Hiểu ý của Khánh Huyền, Hoàng Tân Tuệ cũng gật đầu, được đà cô liền liên tục nói những lời hay ý đẹp về Huỳnh Lý, khiến cho Tân Tuệ không khỏi ngượng ngùng, Andrey ở bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu, bà mai này có vẻ rất đam mê với nghề thì phải.
Trong lúc mọi người vẫn còn nói chuyện thì bác sĩ bước đến.
hỏi:
- Ai là người nhà của bệnh nhân Huỳnh Lý?
Không tranh không giành, Đỗ Khánh Huyền liền kéo Tân Tuệ ra và nói cô ấy là người nhà của bệnh nhân.
Sau đó thì bác sĩ cũng nói sơ lược về tình hình của cậu ta, rồi bảo người thân đi đóng tiền viện phí.
Hoàng Tân Tuệ định sẽ đi đóng tiền thì Khánh Huyền ngăn lại, cô nói:
- Chị vào trong với anh ấy đi, để em và Andrey đi làm thủ tục là được rồi.
Tân Tuệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai người họ đã mất hút, cô ấy cũng chỉ biết lắc đầu rồi đi về phòng hồi sức của Huỳnh Lý, sắc mặt của anh nhợt nhạt vô cùng, tay chân cũng lạnh ngắt, cô dịu dàng kéo chăn lại cho anh, không khỏi trách móc:
- Cái tên ngốc nghếch nhà anh, sao lại tự tiện đứng ra che chắn cho tôi chứ.
Tôi cũng đâu có mượn.
Mắng cũng mắng xong, trách cũng trách rồi nhưng Huỳnh Lý vẫn còn thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh.
Hoàng Tân Tuệ nhìn người đàn ông đang ngủ thiếp đi, bất giác lại mỉm cười… Đã lâu rồi cô không có cảm giác bản thân rất quan trọng.
Nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn đó nhưng anh ấy vẫn dịu dàng xoa đầu cô, rồi nói “Không sao, có anh đây… Tiểu Tuệ đừng sợ”.
Cả hành động và lời nói của anh ấy lúc đó điều khiến cho cô rung động, cô cũng không biết đây là cảm kích hay thật sự cô đã rung động…
Nhưng ngay sau đó, những ý nghĩ lệch lạc của Hoàng Tân Tuệ đều giống như bị một thế lực siêu nhiên nào đó đánh bay, đúng rồi… Cô còn đang thai đứa con của Mục Phàm, cô không thể khiến cho anh ấy thất vọng được.
Huỳnh Lý rất tốt… Nhưng cũng rất tiếc, nếu như anh ấy xuất hiện sớm hơn ở tại thời điểm cô và Mục Phàm chưa là gì… Có thể họ đã không giống như hiện tại.
Ông trời cũng thật biết trêu ngươi người khác, vốn dĩ đã có rung động nhưng lại không đúng thời điểm… Rồi anh ấy cũng sẽ tìm được một cô gái tốt hơn… Ít nhất là tốt hơn cô..
Danh Sách Chương: