Vào ngày diễn ra tang lễ của Lương Mục Phàm thì Đỗ Khánh Huyền vẫn đưa con gái đến, cho dù Irina có phản đối hay kháng cự thì cô vẫn nhất quyết kéo con gái theo.
Cho dù cái chết của Lương Mục Phàm đã qua lâu rồi, sự bi thương của mọi người cũng đã vơi bớt rồi, Hoàng Tân Tuệ và Huỳnh Lý nhìn thấy thái độ không hợp tác của Tư Duệ cũng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó thì Hoàng Tân Tuệ kéo cô sang một bên để nói chuyện.
- Sao rồi? Con bé vẫn không chấp nhận à?
Đỗ Khánh Huyền lắc đầu, con gái của cô vốn dĩ đã khó đoán mà bây giờ lại là chuyện hết sức quan trọng trong cuộc đời của con gái, chính là nhận tổ quy tong, nhận lại cội nguồn của mình.
Dù có thể hiện tại những gì mà cô nói sẽ khiến Irina khó chấp nhận được, nhưng mà vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Lương Mục Phàm nên cô cũng đành miễn cưỡng ép buộc con gái.
Nhìn không khí tang thương nhưng lại không hề có tia nào gọi là buồn bã của những con người giả tạo ngoài kia, Irina thật sự không thích cảm giác này một chút nào, cô bé cũng không hiểu tại sao người lớn lại thích quyền lực như vậy chứ, những con người ở đây cũng vì hai chữ quyền lực và các mối quan hệ nên mới xuất hiện ở đây.
Nếu không thì chắc gì họ sẽ xuất hiện ở nơi này, nực cười… Thế giới của người lớn thật sự rất nực cười.
Nhìn thấy mẹ mình còn đang suy nghĩ cách để mình chấp nhận người cha quá cố, Irina cũng không biết bản thân đang làm đúng hay sai nữa, cho dù bây giờ ông ấy cũng đã qua đời rồi, nhưng những vết thương mà ông ấy để lại trong lòng của cô bé vẫn còn quá lớn, mặc dù mẹ cũng đã giải thích mọi chuyện không liên quan đến ông ấy, tất cả đều là do mẹ tự mình giấu đi, tự mình nhẫn nhịn và không hề phàn nàn bất cứ cái gì về quá khứ, hiện tại và tương lai!
Nhưng đó là đối với mẹ, còn đối với chính bản thân mình thì sao?
Nếu như… Nếu như ngay từ đầu mẹ và cha Andrey không gặp nhau, không làm bạn bè với nhau thì cô bé sẽ bị gắn cái mác là đứa con không cha, đứa con hoang, đến lúc đó thì mẹ sẽ tổn thương đến mức nào? Còn nữa… Nếu như cha cô bé muốn thì chắc chắn sẽ đi tìm, người ta thường nói “Muốn thì sẽ tìm cách, không muốn mới tìm lý do”, vậy tại sao qua bao nhiêu năm rồi ông ấy vẫn không tìm đến mẹ con cô bé.
Nhưng… Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, nếu như năm đó mẹ tha thứ cho cha sớm hơn thì liệu bây giờ mẹ có hạnh phúc hay không? Ánh mắt non nớt của Irina nhìn sang phía của Hoàng Tân Tuệ, dì Tuệ cũng đã yêu cha rất lâu mới có hồi đáp, nhưng đến cuối cùng họ vẫn không thể nào ở bên.
Đột nhiên Irina đi đến bên cạnh mẹ mình, kéo kéo vạt áo của cô, nói:
- Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói.
Đỗ Khánh Huyền nhìn con gái đang rất nghiêm túc cũng có lo lắng, kéo tay con gái đến một góc khuất, ngồi xổm xuống nhìn con gái, cô còn sợ Irina đã xảy ra chuyện gì, cô liền không ngừng hỏi con gái có sao không, đáp lại lời của mẹ thì Irina chỉ lắc đầu, xong nói:
- Mẹ ơi, mẹ thật sự không giận ông ấy nữa hả?
Nghe đến hai chữ “ông ấy” thì Đỗ Khánh Huyền cũng biết con gái đang nói đến ai, cô nhìn con gái rồi lắc đầu.
Dù là trước kia hay bây giờ thì cô vẫn không hề trách anh, vì ngay từ đầu lỗi lầm không phải do cá nhân anh mà một phần cũng là do cô.
Nếu như năm đó cô không cố chấp với tình yêu trẻ con bồng bột thì làm sao có chuyện này xảy ra, nhưng mà… Nhưng mà cô không hối hận với quyết định năm đó của mình, vì nếu như không có chuyện đó thì làm sao hiện tại cô có một đứa con gái đáng yêu như vậy chứ.
Cô dịu dàng hôn lên chiếc má bầu bĩnh của con gái, nói:
- Mẹ không hề giận cha con, cũng không hối hận vì đã sinh ra con.
Vậy cục cưng của mẹ muốn nói gì với mẹ nào?
Irina cúi đầu nhìn chân mình, sau đó lại nhìn mẹ, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, nói:
- Con… Con không giận ông ấy, cũng không ghét ông ấy, ban đầu con ghét ông ấy chỉ là vì… Vì ông ấy làm mẹ buồn, làm mẹ khóc.
Nên con mới ghét ông ấy thôi.
- Vậy con… Con có chấp nhận...
- Con chấp nhận!
Đỗ Khánh Huyền ôm lấy con gái, đứa con gái của cô đúng là hiểu chuyện mà.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Nói chuyện với con gái xong thì cô đưa Irina đến trước bia mộ của Lương Mục Phàm, con bé đưa mắt nhìn mẹ, sau đó chậm chạp bước lên phía trước, Andrey và Tân Tuệ cũng đi đến, họ nhìn cô và con gái cũng khá ngạc nhiên.
- Mặc dù là con không thích lắm, nhưng mà nể tình cha chảy cùng dòng máu với con nên con mới đứng ở đây.
Chào cha, con là con gái rượu của cha, là con gái bảo bối của cha đây, cha đừng lo, con sẽ không ghét cha đâu.
Yêu cha nhiều lắm, đừng giận con nha..
Danh Sách Chương: