Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi trưa ngày hôm sau thì Andrey chính thức lên máy bay và bay về Nga.

Sau khi tiễn anh lên máy bay thì Đỗ Khánh Huyền cũng quay về nhà, Mộc Cát nhìn thấy gương mặt của em gái có chút phờ phạc liền lắc đầu, nói:
- Xem kìa, xem kìa...!Người ta mới vừa bay đi chưa được một tiếng mà cái mặt của em đã buồn thỉu buồn thiu như bánh bao chiều.
- Em nhớ anh ấy quá...
- Vậy mà lúc trước người ta cua thì không chịu, bây giờ còn nhớ với nhung.

Thật là...
Trình Mộc Cát hoàn toàn bó tay với hai con người này, chị ấy lắc đầu một cái rồi đi về phòng, bỏ lại Đỗ Khánh Huyền vẫn còn ngây ngốc ở đó.
Bây giờ cô nên làm gì đây? Andrey thì về nước, Irina cũng được ông bà nội đón sang Nga để chơi thêm vài tuần, chị Thiên Ái thì tất bật chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới của bản thân, anh Daniil thì vẫn còn vùi đầu vào bản thiết kế váy cưới...!Bây giờ ở cái đất Minh Thành này người rảnh rỗi nhất chắc chỉ còn có cô mà thôi.
Chợt, Đỗ Khánh Huyền nhìn sang phòng của anh chị hai, không nói lời nào liền muốn kéo Trình Mộc Cát đi shopping.


Nhưng chị ấy đã từ chối, cha mẹ đi hấp hôn vẫn chưa về, Hoành Dương thì đến công ty để làm việc, nên chị ấy phải ở nhà chăm hai đứa nhỏ.

Hơn nữa hôm nay chị ấy có hẹn với huấn luyện viên yoga đến, đã bỏ tiền thuê người ta đâu thể nào bỏ tập được.
Nghe đến đây thì Đỗ Khánh Huyền đã than trời ơi đất hỡi, dáng vóc của chị ấy không tệ đến mức phải thuê cả huấn luyện viên đâu, nhưng Trình Mộc Cát vẫn lạnh lùng từ chối đi shopping.
Đỗ Khánh Huyền cũng bất lực nằm dài trên giường, bây giờ cô nên làm gì để giết thời gian đây?
Trong khi Đỗ Khánh Huyền đang không biết làm gì thì đột nhiên Hoàng Tân Tuệ gọi điện đến, không biết bằng nằm lực siêu nhiên nào đó mà cô lại nhận máy.

Vừa bắt máy thì ở đầu dây bên kia đã nói:
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
- [Huyền à, hôm nay em có thời gian không? Đi shopping với chị.]
Giống như là bắt được tần số với nhau, Đỗ Khánh Huyền liền lập tức đồng ý.
Sau khi đến trung tâm thương mại thì cô mới biết, hóa ra Lương Mục Phàm đang chuẩn bị cho hôn lễ nên đâm ra Hoàng Tân Tuệ lại là người rảnh rỗi nhất nhà, trùng hợp quá...!Sau khi Andrey về nước thì cô cũng biết thành kẻ vô công rỗi nghề, nên cũng muốn rủ ai đó đi mua sắm, nhưng chẳng có ai.
Hoàng Tân Tuệ nghe thấy tin tức Andrey về nước cũng hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi lại là có chuyện gì xảy ra với hai người sao? Nhưng Đỗ Khánh Huyền lại cười cười nói:
- Không có gì đâu chị, tại vì anh ấy ở Minh Thành cũng đã nửa năm rồi.

Bệnh nhân còn chờ anh ấy về khám nữa đấy.
Hoàng Tân Tuệ nghe vậy cũng gật đầu hiểu chuyện, suýt chút nữa là cô ấy quên Andrey làm bác sĩ rồi.

Nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Khánh Huyền thì ba phần cô ấy nhìn ra em gái này đang nhớ người yêu.
Còn ở phía của Lương Mục Phàm, sau khi anh đã xác định sẽ kết hôn lại với Hoàng Tân Tuệ thì anh cũng tất bật chuẩn bị mọi thứ, nào là trang phục, bánh kem, thiếp mời, sảnh tiệc cho đến tiết mục đám cưới...!Tất cả anh đều lên danh sách cả rồi, khách mời lần này cũng không quá nhiều, nhưng quy mô hôn lễ chắc chắn không nhỏ.

Mặc dù anh biết bản thân khó có thể cho Hoàng Tân Tuệ tất cả một trăm phần trăm tình yêu của mình, nhưng ít nhất thì sáu mươi, bảy mươi phần trăm cũng có thể cho được.
Huỳnh Lý lúc đầu thấy chủ tịch và vợ chủ tịch hòa hợp thì cậu ấy cũng thấy vui mừng, nhưng sau lúc cậu càng thấy không vui lắm.

Ở bên cạnh Hoàng Tân Tuệ bấy nhiêu thời gian, dù không muốn nhưng trong lòng của Huỳnh Lý cũng nảy sinh vài ý nghĩ không nên có của một nhân viên với chủ.
Nhưng biết sao giờ, tình cảm là thứ khó nói, cậu cũng không phải thần thánh phương nào mà có thể tùy tiện điều khiển ý nghĩ của bản thân, dù muốn điều khiển nó theo ý mình...!Nhưng trái tim đã lên tiếng thì lý trí cũng phải im miệng mà thôi.
Bây giờ, Lương Mục Phàm đang chọn nơi tổ chức hôn lễ và phong cách bày trí hội trường, Huỳnh Lý ở bên cạnh cũng đóng góp rất nhiều ý kiến, đột nhiên đến đoạn loài hoa mà Tân Tuệ thích, thì Lương Mục Phàm lại khựng lại một chút...!Đến giờ anh vẫn chưa biết vợ mình thích loài hoa nào, thật là nực cười.
Ngay lúc này, Huỳnh Lý nói:
- Hoàng tiểu thư thích hoa bách hợp, nhưng nếu trang trí bằng hoa bách hợp thì mùi hương sẽ rất nồng, nhiều người cũng không thể ngửi được mùi hoa này.

Nên chọn hoa kiều mạch, nhỏ nhắn, thanh lịch mà cũng không kém phần sang trọng.
Lương Mục Phàm đưa ánh mắt nghi hoặc về phía của Huỳnh Lý, cậu ta liền cười trừ, đáp:
- Lúc trước tôi chăm sóc anh và Hoàng tiểu thư lúc bị thương, cô ấy có nói cho tôi nghe.
Lương Mục Phàm cũng không để ý nữa, anh nhìn vào nhưng phong cách trước kia mà Đỗ Khánh Huyền đã lên ý tưởng, sau đó nhìn sang Huỳnh Lý, nói:
- Tôi biết tâm tư cậu đang nghĩ gì, tôi cũng hiểu sự lo lắng của cậu.


Nhưng Huỳnh Lý...!Cậu nên chừng mực thôi.
Huỳnh Lý chột dạ gật đầu, đi theo Lương Mục Phàm nhiều năm như vậy chắc chắn anh ấy đã nhìn thấu tâm tư của cậu lâu rồi.

Chỉ là hiện tại cậu vẫn còn giá trị để lợi dụng, nên Lương Mục Phàm mới trọng dụng cậu thôi.
- Chủ tịch, anh yên tâm.

Tôi biết tôi nên làm gì mà.
Lúc này, Lương Mục Phàm đùa nói:
- Trước kia mẹ tôi có đi xem bói, bà thầy bói bảo tôi mệnh yểu.

Có khi nay mai sẽ chết thôi, cậu đừng lo nhé.o~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK