Ngay cả những người trẻ tuổi đến đây, cũng không chê chán.
Tô Thiên Kiều đang suy nghĩ miên man, bữa ăn đã xong, chuyện vừa rồi cũng đã nói xong rồi, có phải bọn họ sẽ hỏi về chuyện tối qua không?
Trong lòng thầm chuẩn bị những lời nói mà trên đường đến đã suy nghĩ, cứ cảm thấy cái này không hợp, cái kia cũng không tốt, đang do dự không biết rốt cuộc nên nói cái gì, thì bà cụ Nguyễn đột nhiên cầm lấy cái túi ở bên cạnh, nhìn bộ dạng như sắp phải đi.
Tô Thiên Kiều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, khi cô cũng chuẩn bị cầm túi xách rời đi thì bà cụ Nguyễn cười nói: Bà có chút việc phải đi trước, các cháu trò chuyện đi!”
Nói xong, cũng không đợi Tô Thiên Kiều nói gì mà đứng dậy đi ra ngoài.
Nguyễn Hạo Thiên không có chút gì trông như là muốn động đậy, trong lòng Tô Thiên Kiều biết là anh đã sớm hẹn xong với bà cụ Nguyễn rồi, anh chỉ tạm biệt bà cụ, chứ không có động đậy gì.
Lúc bà cụ Nguyễn có ở đây thì bầu không khí vốn đã cứng ngắc rồi, bà vừa đi thì bầu không khí trong phòng càng đè nén đáng sợ hơn nữa, Tô Thiên Kiều nhìn Nguyễn Hạo Thiên mà cứ cầm ly trà lên rồi lại đặt xuống nhiều lần, trong lòng muộn phiền không ngớt, không biết con người này rốt cuộc là muốn làm gì nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Thiên Kiều thực sự rất muốn phá tan bầu không khí quái đản này, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ đành đưa ánh mắt nhìn về phía hồ nước nhân tạo phía sau, nhìn đám cá koi đang tranh giành thức ăn.
Những con koi đó thân hình to béo, chắc là được nhiều người cho ăn, lại không có thiên địch, càng không có ai ăn thịt bọn chúng, cho nên trông rất là ngốc.
Có người nhìn, có người ném thức ăn vào trong, khiến mặt nước chuyển động, bọn chúng cũng không hề sợ hãi, càng không hề bỏ đi, thay vào đó chúng tranh giành thức ăn, trông rất đáng yêu.
“Tại sao cô không đồng ý với đề nghị của bà nội?” Tô Thiên Kiều vừa mới quên mất bầu không khí đè nén trong phòng bao thì Nguyễn Hạo Thiên đột nhiên nói một câu, khiến cho cô nhất thời quên mất nuốt ngụm trà trong cổ họng xuống, ho lên kịch liệt.
Vừa ho vừa lắc đầu với Nguyễn Hạo Thiên đang lo lắng nhìn mình, thị ý là mình không sao, dày vò một hồi, uống ngụm nước lạnh thì mới đỡ hơn một chút.
“Không sao chứ?” Nguyễn Hạo Thiên cau mày, nhàn nhạt hỏi.
Rõ ràng là những lời quan tâm, nhưng được nói ra từ miệng của anh, nghe thế nào thì kỳ cục thế đó.
Tô Thiên Kiều lắc đầu, đôi má ửng hồng dưới ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ trông vô cùng động lòng người. Cô nói: “Không sao, không sao…”
“Vậy hãy trả lời câu hỏi của tôi vừa rồi!” Nguyễn Hạo Thiên nói ngắn gọn.
Tô Thiên Kiều nhất thời không nói nên lời, người đàn ông này có trí nhớ thật tốt.
Tô Thiên Kiều vừa chậm rãi rót trà, vừa chậm rãi cân nhắc xem nên nói gì mới tốt.
Đối với một người thông minh như Nguyễn Hạo Thiên, tốt hơn hết là không nên dùng bất kỳ lý do nào khác để qua loa, nên nói một chút sự thật vẫn tốt hơn, nghĩ đến đây, cô liền thành thật nói: “Tâm tư của bà cụ Nguyễn, tôi cũng không khó để đoán ra một chút, cho nên…tôi không muốn đi!”
“Ồ?” Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thiên trở nên lạnh hơn vài phần: “Tại sao?”
Tô Thiên Kiều cắn môi, do dự một chút rồi nói: “Không lẽ…anh thích một nhân viên có mục đích qua lại sao?”
“Nhất cử lưỡng tiện, tại sao lại không?” Nguyễn Hạo Thiên sững sờ, học theo những lời mà trước đây bà cụ Nguyễn nói với anh, phục chế lại. Tô Thiên Kiều nhất thời không biết phải trả lời anh như thế nào nữa.
“Hay là… cô không muốn qua lại với tôi?” Anh hỏi thẳng.
Tô Thiên Kiều sững sờ, suýt chút nữa là không nuốt ngụm trà xuống, lại sặc lần nữa.
Vội vàng nuốt ngụm nước trà xuống, ngẩn người mà nhìn Nguyễn Hạo Thiên một lúc lâu, có chút không phản ứng lại được, ngây ngốc mà hỏi: “Không lẽ…anh không đọc báo hôm nay sao?”
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ nghi ngại về vụ bê bối của cô với Vân Huy?” Anh hỏi, Tô Thiên Kiều gật đầu.
Anh cười khẽ một tiếng:“Đó chỉ là chuyện tầm phào mà thôi!”
“Hở… vậy sao anh không hỏi, chuyện gì đã xảy ra đêm qua?” Tô Thiên Kiều khó hiểu nhìn anh.
Đôi mắt đen láy của anh giống như một cái giếng cổ, không có một chút gợn sóng, sâu thẳm đến nỗi khiến người ta không thể nhìn vào bên trong được, căn bản là không biết anh đang nghĩ gì.
Kinh ngạc phát giác ra mình đã nhìn anh đến xuất thần, vội vàng thu ánh mắt lại. Thấy cô thu hồi ánh mắt, Nguyễn Hạo Thiên nghiêm túc hỏi: “Tối qua xảy ra chuyện gì?”
Tô Thiên Kiều sững người, chớp chớp mắt, bất lực nói: “Tối qua... xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Vân Huy chỉ là muốn giải vây mà thôi.”
“Ồ?” Anh giả vờ tò mò “Ồ” một tiếng, nghe thật giả tạo làm sao!
“Tôi... tôi đã gặp phải một số nguy hiểm khi ở nước ngoài trước đây, có một số ký ức và quá khứ không đẹp, bị người ta gây rắc rối, cho nên tôi…” Lúc Tô Thiên Kiều đang xoắn xuýt xem nên nói tiếp thế nào thì chỉ nghe Nguyễn Hạo Thiên nói: “Không cần nói nữa!”
“Hả?” Tô Thiên Kiều khó hiểu nhìn anh.
Vừa rồi nói sự thật, nhận được sự khẳng định của người này, sao bây giờ nói sự thật lại không có tác dụng?
Sớm biết, cô dùng những lời nói mình đã nguỵ biện trên đường đi còn hơn!
Nguyễn Hạo Thiên đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc USB, đưa cho Tô Thiên Kiều, nói: “Tặng cho cô!”
“Tặng cho tôi?” Tô Thiên Kiều nghi hoặc nhìn chiếc USB nhỏ màu xanh đậm đó, không hiểu mà hỏi: “Bên trong là cái gì?”
“Tất cả ảnh của cô!” Nguyễn Hạo Thiên nói đơn giản. Tô Thiên Kiều không nói nên lời, tất cả những bức ảnh của cô, là những tấm ảnh mà tên phóng viên tối qua chụp trộm, và cả…những bức ảnh có liên quan đến Thẩm Nghiêng Thành thật sự mà tên đàn ông trẻ tuổi gây rắc rối cho mình nói nằm ở trong tay anh ta sao?
Vậy thì…những tấm ảnh này Nguyễn Hạo Thiên đều đã nhìn thấy rồi?
Trơi ơi, anh ta nhìn thấy khác biệt về tướng mạo chưa? Hay là nói…mấy tấm ảnh này rốt cuộc là kinh khủng thế nào chứ?
Nhất thời lại lo lắng sự chột dạ sẽ bị vạch trần, mặt khác lại cảm thấy xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, bàn tay trắng nõn mềm mại nhanh chóng nắm lấy USB, siết chặt trong tay, cắn môi nói: “Cám ơn anh!”
Thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách bà cụ Nguyễn không hỏi những chuyện này, nghĩ lại cũng là trước đó đã biết rồi.
Rồi lại thầm may mắn vì đã nói ra sự thật, nếu không thì...
“Không cần cảm ơn!” Nguyễn Hạo Thiên nói đơn giản.
“Anh… không để ý sao?” Tô Thiên Kiều bất an mà hỏi, anh rốt cuộc đã xem qua ảnh chưa? Nhưng mà... cho dù có xem rồi, thì nhìn bộ dạng của anh, hình như cũng không có hoài nghi gì lắm?
“Tại sao phải để ý?” Anh hỏi Tô Thiên Kiều
“Ờm…” Tô Thiên Kiều không trả lời được, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bà cụ Nguyễn…hình như muốn làm mối cho chúng ta, cho nên, anh không để ý đến…nội dung của ảnh này sao?”
Anh nói: “Chuyện đã qua rồi, càng huống hồ...tôi đã giải quyết rồi.”
Lời nói ngắn gọn của anh rõ ràng là già mồm át lẽ phải như vậy, nhưng lại khiến người ta không thể phản bác, ngược lại lại cảm thấy có chút đạo lý!
Tô Thiên Kiều cũng chợt nhớ ra, chả trách buổi sáng Kỷ Vân Huy có gọi điện tới, cô hỏi về chuyện bức ảnh, Kỷ Vân Huy nói có chút phiền phức, tên phóng viên nhỏ không chịu đưa ra, chỉ e là Nguyễn Hạo Thiên đã lên tiếng trước rồi, tên phóng viên đó chỉ đành cân nhắc chọn thiệt hại nhẹ hơn thôi!
Nhưng mà…cái thóp của mình cũng coi như đã được giải quyết rồi, cô nắm chặt cái USB nhỏ đó trong tay, khẽ thả lỏng một chút, nói: “Lần này tôi nợ anh, nhưng mà…chuyện đến Nguyễn Thị làm việc, tôi vẫn là không thể đồng ý với anh!”
Vừa nãy bà cụ Nguyễn có mặt, cô nói vô cùng khéo léo, chỉ là không muốn bà cụ thất vọng mà thôi.
Đối với người đàn ông như Nguyễn Hạo Thiên, cô không cần phải vòng vo!
Hơn nữa, Nguyễn Hạo Thiên nợ cô nhiều như vậy, tại sao làm chút chuyện nhỏ như vậy mà cô phải báo đáp anh ta chứ? Nhiều nhất là nói ngoài miệng thôi!
Đến Nguyễn Thị làm việc, đùa gì vậy?
Nguyễn Hạo Thiên là một người thông minh như vậy, làm sao cô có thể không lộ ra sơ hở chứ?
“Muốn điều kiện gì mới chịu đi đây?” Nguyễn Hạo Thiên trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi.
“Anh hiểu lầm rồi!” Tô Thiên Kiều sững sờ nhìn anh: “Tôi… thật sự phải làm việc ở Thẩm Thị, gần đây Thẩm Thị có nguy cơ, cho nên...tôi cần phải đi!”
Bộ phim đó vẫn chưa được phát sóng thì nguy cơ của Thẩm Thị căn bản chưa được giải trừ.
“Nếu như… cô tới làm việc, tôi có thể giúp Thẩm Thị!” Nguyễn Hạo Thiên nói: “Tiền đề là cô phải đến làm việc ở Nguyễn Thị!”
“Giúp Thẩm Thị?” Tô Thiên Kiều thừa nhận sự cám dỗ này quá lớn, cô vốn đã có chủ ý này, nhưng không ngờ Nguyễn Hạo Thiên lại chủ động đưa ra!
“Đúng vậy.” Nguyễn Hạo Thiên nói.
“Nhưng …” Tô Thiên Kiều do dự, nhất thời không tìm được lý do thoái thác, muốn từ chối cũng không phải, không muốn từ chối, thì cũng không phải…
Rốt cuộc là muốn thế nào, bản thân mình nhất thời cũng không rõ nữa!
“Tôi không có mục đích nào khác!” Nguyễn Hạo Thiên thấy Tô Thiên Kiều rất lâu không nói gì, nên giải thích.
Người này luôn mang tâm thái nghi ngờ sự tiếp cận của người khác, cũng may, anh cũng khá công bằng, cũng biết giải thích về hành động của mình.
Anh nói: “Tôi chẳng qua... không muốn bà nội tôi vì chuyện hôn sự của tôi mà lại làm ra những chuyện lộn xộn gì đó, những người thừa kế của tứ đại gia tộc đều phải tìm hôn thê, tôi nghĩ chắc cô cũng biết, chỉ cần cô làm ở Nguyễn Thị, bà của tôi sẽ yên tâm rất nhiều, sẽ không làm phiền tôi về vấn đề này nữa, tôi chỉ vì mục đích này mà thôi!”
Nghe Nguyễn Hạo Thiên hiếm khi một hơi nói dài như vậy, Tô Thiên Kiều khẽ hít một hơi, vẫn không biết nên trả lời như thế nào.
“Mục đích của tôi đã nói rõ rồi, cô… không cần phải trả lời tôi ngay lập tức, cô hãy về suy nghĩ kỹ, sau khi suy nghĩ rõ ràng rồi cho tôi một câu trả lời!” Nguyễn Hạo Thiên nói.
“Được..” Tô Thiên Kiều gật đầu, mặc dù chuyện này có sức cám dỗ rất lớn, nhưng cô thực sự cần phải suy nghĩ rõ ràng, cũng phải thảo luận với Thẩm Minh Dương!
Sau khi chia tay với Nguyễn Hạo Thiên tại nhà hàng chay, Tô Thiên Kiều đã từ chối sự đưa rước của anh, một mình về nhà họ Thẩm.
Bảo tài xế taxi cho mình xuống ở con đường cách biệt thự khoảng hai dặm, sau đó một mình chậm rãi đi dưới ánh nắng mặt trời buổi chiều, suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn vào khung cảnh bên lề đường, ngây ngốc một lát!
Đã lâu rồi cô không có yên tĩnh suy nghĩ như vậy rồi, cô chậm rãi lê bước, chỉ sợ về đến nhà họ Thẩm, sợ về đó đối diện với những sắc mặt cổ quái….
Lúc đi qua căn biệt thự cạnh nhà họ Thẩm, cô ngừng lại ở con đường ngoằn ngoèo.
Bảy năm trước, cô đã đi vào từ đây, và sau khi đi vào, mọi thứ đều trở nên tối tăm!
Cô siết chặt tay mình, rõ ràng cô không thể nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc mà lại khiến mình căm ghét kia, nhưng vẫn lạnh lùng và tức giận...
Sau khi nhìn chằm chằm ở đó một lúc lâu, cô mới chậm rãi hồi thần lại và đi về hướng nhà họ Thẩm.
Người mở cửa là công nhân nhà họ Thẩm, xe của mọi người trong nhà họ Thẩm đều đã lái ra ngoài, có lẽ là không có ai ở nhà.
Cô khẽ thả lỏng một chút, chỉ muốn nhanh chóng lên lầu, ngàn vạn lần đừng một mình đối mặt với Thẩm Thanh Thu.
Không phải vì sợ cô ta, chỉ là không muốn có quá nhiều dây dưa với cô ta mà thôi!
Vừa bước chân vào cổng nhà họ Thẩm thì đã nhìn thấy một cô gái mặc váy màu cánh sen đang đứng dựa vào cây hoa quế ở sân bên phải, cúi đầu nghịch chiếc máy tính bảng trên tay, thần sắc nghiêm túc và tập trung.