Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc hơi phập phồng vì câu nói của anh xuống, cười hỏi: “ ‘Bình minh’, có ý nghĩa quan trọng với anh sao?”
Tô Thiên Kiều cũng không biết vì sao mình lại hỏi câu đó, nhưng bây giờ, trái tim cô căn bản không do cô khống chế, miệng cô cũng không nhịn được mà hỏi thành lời, không nói ra thì không thoải mái!
“Đúng vậy!” Câu trả lời của Nguyễn Hạo Thiên lại càng thẳng thắn.
“Vì sao?” Tô Thiên Kiều không nhịn được hỏi, sau khi hỏi xong, trong sự yên lặng mang theo chút kích động, dường như trái tim cô hơi run lên.
“Cô Thẩm, tôi có chút chuyện cần giải quyết. Lần sau chúng ta nói chuyện sau!” Rõ ràng anh không muốn trả lời câu hỏi của Tô Thiên Kiều.
“Chờ chút…” Tô Thiên Kiều vội vàng gọi anh lại, vội vàng giải thích: “Lần này, thật sự không phải là vì ‘Bình minh’, chỉ là đơn thuần muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn anh mà thôi, mong anh đừng từ chối.”
Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, mặt dày mày dạn nói tiếp: “Bằng không trong lòng tôi sẽ bất an, còn về ‘Bình minh’… tôi đảm bảo sẽ không nhắc tới.”
“Vậy cô hẹn thời gian với thư ký của tôi đi!” Sau khi trầm mặc hồi lâu, âm thanh rì rà rì rầm bên kia hồi lâu mới dừng lại, vậy mà Nguyễn Hạo Thiên lại đồng ý rồi.
Tô Thiên Kiều thở phào một hơi, nói: “Được.”
Sau khi ngắt máy, Tô Thiên Kiều vẫn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không biết âm thanh rì rà rì rầm ở phía đối phương đến từ đâu, không nghĩ nhiều, chỉ cầm máy lên gọi vào số phòng làm việc của cậu chủ trong danh thiếp.
“Hạo Thiên, đây là con gái nhà ai?” Trong văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đế Quốc ở tầng 36, một bà lão đã qua 60 mặt mày tò mò nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thiên, hỏi.
Lúc nãy bà cụ vốn đã dỏng tai nghe điện thoại của Nguyễn Hạo Thiên, lại thêm thông minh nhanh trí, đương nhiên có thể nghe ra tiếng con gái ở đầu dây bên kia.
“Bà nội…” Nguyễn Hạo Thiên không hài lòng kêu một tiếng, nói: “Chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.”
“Bạn bình thường?” Bà cụ Nguyễn không hề hài lòng về câu trả lời của Nguyễn Hạo Thiên: “Nếu chỉ là một người bạn bình thường, sao có thể có số điện thoại của cháu chứ?”
“Là cô em họ mới đón về của nhà họ Thẩm, là Vân Huy đưa số của cháu cho cô ta!” Nguyễn Hạo Thiên mặt lạnh lùng, rất rất bất lực với bà của mình.
“Ồ? Vậy có phải là… cô gái kia có ý với cháu không?” Bà cụ vui mừng tưởng tượng, càng nghĩ càng hài lòng: “Trước giờ cháu lại không nhận hẹn với con gái, xem ra… cháu cũng có ý với người ta nha?”
“Bà nội…” Cuối cùng Nguyễn Hạo Thiên không nhịn được mà buông văn kiện trong tay xuống, khóe miệng giật giật, vẻ mặt vừa bất lực vừa mất kiên nhẫn nhìn bà cụ: “Là do bà ở bên cạnh ra sức bắt cháu đồng ý!”
“Ồ, đúng đúng…” Bà cụ nở nụ cười thần bí, nói: “Nếu cháu không muốn, sao lại chịu làm theo ý bà chứ?”
“Cháu…” Trước giờ Nguyễn Hạo Thiên luôn quyết đoán, có chủ kiến, nhất thời cũng cũng không còn gì để nói trước sự bất chấp lý lẽ của bà cụ.
“Được rồi được rồi, bà không nói nữa là được, chỉ là… cháu đã hứa với người ta sẽ đến cuộc hẹn, nhất định không được nuốt lời đâu, biết chưa?” Bà cụ không quên dặn dò.
Nguyễn Hạo Thiên lại cầm văn kiện trong tay lên, đọc cẩn thận, không trả lời bà cụ.
Bà cụ coi như anh ngầm đồng ý, ngồi ở một bên, uống một hụm cà phê, tự mình lẩm bẩm, cưới híp mắt: “Môn đăng hộ đối, khá tốt khá tốt…”
“Môn đăng hộ đối gì chứ?” Vốn Nguyễn Hạo Thiên đã hạ quyết tâm không để ý đến bà cụ, nhưng cuối cùng cũng nổi khùng vì một câu thuận miệng của bà cụ: “Bà nghĩ đi đâu thế? Cháu nói rồi, phụ nữ rất phiền phức, hơn nữa… cha mẹ cô ấy đã mất hết, nào có thể môn đăng hộ đối với nhà ta?”
“Cha mẹ người ta mất hết cháu cũng biết? Xem ra thật sự là quan tâm chu đáo nha!” Bà cụ vẻ mặt ám muội nhìn Nguyễn Hạo Thiên, anh triệt để cạn lời, quả thật là không nói được câu gì nữa…
Chuyện của Thẩm Nghiêng Thành, gần như người của giới thượng lưu đều biết, sao lại coi là quan tâm chu đáo chứ?
“Thế nhưng… cha mẹ mất hết sao lại coi là không môn đăng hộ đối chứ?”
Bà cụ tự mình phân tích: “Trong thành phố A, có thể sánh đôi với nhà họ Nguyễn chúng ta, cũng chỉ có nhà họ Kỷ, nhà họ Thẩm, và nhà họ Âm, nhà họ Kỷ không có con gái, con gái nhà họ Âm cũng giống như cô bạn gái cũ tên là cái gì… Lý Tuệ Na của cháu, đang yên đang lành, lại đi làm người nổi tiếng, đương nhiên không xứng với nhà chúng ta, vậy còn lại, chỉ có nhà họ Thẩm thôi!”
“Bà nội, hình như cháu chưa từng nói muốn thành đôi với con gái nhà ai!” Nguyễn Hạo Thiên xụ mặt, dáng vẻ nghiêm chỉnh nhìn bà cụ, nói: “Mấy năm trước chúng ta đã nói rồi, không bàn những chuyện này.”
“Đó là vì… Bỏ đi, không nhắc thì thôi. Tóm lại bây giờ đã không như trước, con cái cũng lớn thế rồi.” Bà cụ nói, nước mắt liền rơi: “Nếu không phải vì mẹ đứa nhỏ bạc mệnh, cũng không đến lượt người phụ nữ khác, chẳng qua cũng tốt… có chắt rồi, không có áp lực nối dõi tông đường, càng có thể từ từ chọn cô gái tốt nhất.”
“Bà nội, hình như bà không cho cháu cơ hội chọn lựa!” Về những lời kỳ lạ của bà cụ, đương nhiên Nguyễn Hạo Thiên hiểu ý của bà.
“Có nha, ba đứa con gái nhà họ Thẩm, tùy cháu chọn một đứa!” Bà cụ mang dáng vẻ cực kì phóng khoáng, nói với Nguyễn Hạo Thiên, Anh triệt để cạn lời, quả thật không nói được câu gì.
“Chỉ là… ba đứa con gái nhà họ Thẩm, nghe nói đứa lớn trước kia luôn đau ốm, không biết bây giờ thế nào rồi.” Bà cụ cực kì ám muội nhìn Nguyễn Hạo Thiên: “Sức khỏe cháu tốt như thế, sợ là không xứng với cháu!”
“Đứa thứ hai à, chưa nói không đủ trầm ổn nội liệm, còn là vợ sắp cưới của đứa nhỏ Vân Huy kia, mặc dù giờ đã hủy hôn, nhưng danh tiếng cũng không tốt, còn có khả năng ảnh hưởng đến quan hệ với nhà họ Kỷ, vì thế… lựa chọn thích hợp nhất, chính là đứa út mới về nhận tổ quy tông, Thẩm Nghiêng Thành!”
“Bà điều tra cũng thật là rõ ràng. Chẳng qua… không nên nói là sự lựa chọn thích hợp nhất, nên nói là sự lựa chọn duy nhất!” Nguyễn Hạo Thiên trầm mặt nói: “Vì sao nhất định phải chọn trong mấy gia tộc lớn chứ? Cho dù cháu muốn kết hôn, cũng có thể chọn trong gia đình bình thường mà. Cô con gái út nhà họ Thẩm này, dù sao cũng không phải là con gái của Giang Thư Lan, liên hôn cũng vô dụng.”
“Sao có thể nói như thế chứ?” Bà cụ mang vẻ mặt không đồng ý: “Con gái gia đình nhỏ, nào có thể xứng với cháu chứ?”
Bà cụ cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thiên, nói: “Còn về chuyện con bé không phải là con gái ruột của Giang Thư Lan, thì có quan hệ gì chứ?”
Nguyễn Hạo Thiên biết bà cụ ắt có cách nhìn của mình, nói: “Đứa con gái lớn sợ là không trông mong được gì, đứa nhỏ thì… đương nhiên chúng ta cũng không chịu, hy vọng duy nhất nằm trên người đứa con gái út Thẩm Nghiêng Thành kia. Cho dù thế nào, con bé cũng mang họ Thẩm, không còn cha mẹ, thì chính là con gái của Giang Thư Lan, vì thế, liên hôn với nhà bọn họ, sự lựa chọn duy nhất chỉ có thể là Thẩm Nghiêng Thành!”
“Bà phân tích thật toàn diện, vậy thì… có thể để cháu yên tâm làm việc chưa?” Nguyễn Hạo thiên chờ bà cụ thao thao bất tuyệt xong, liền nói.
“Trời ơi, rốt cuộc là cháu có nghe bà nói không?” Bà cụ thấy dáng vẻ thờ ơ của Nguyễn Hạo Thiên, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn anh, biểu cảm giống như một đứa trẻ.
Nguyễn Hạo Thiên bất lực ôm đầu: “Đây đều là chuyện sau này, bà cần gì vội thế chứ?” Nguyễn Hạo Thiên đau đầu nhìn bà cụ: “Hơn nữa… Bà muốn có chắt, cháu đã sinh cho bà rồi, cháu…”
“Được rồi được rồi, cho dù như thế nào, cháu nhất định phải đối xử tử tế với cô bé kia, coi như làm bạn cũng được, biết chưa?” Bà cụ nghiêm túc dặn dò.
“Vâng…”
“Vậy bà không làm phiền cháu làm việc nữa, về trước đây!” Bà cụ đứng dậy rời đi, dáng vẻ tâm tình cực tốt, lại nói với Nguyễn Hạo Thiên: “Nếu có thời gian, dẫn về nhà ăn cơm nha…”
Sau khi bà cụ rời đi, lát sau, căn phòng rộng lớn liền yên tĩnh trở lại.
Mắt Nguyễn Hạo Thiên híp lại, nối máy nội bộ trong phòng làm việc: “Vào đây một lát!”
Lát sau, một người đàn ông nhìn có vẻ thành thục ổn trọng đi vào: “Cậu chủ, có gì dặn dò?”
“Đi điều tra Thẩm Nghiêng Thành của nhà họ Thẩm một chút, xem xem thái độ làm người của cô ta ở nước ngoài, và một ít thông tin sau khi về nước.”
“… Vâng, cậu chủ!” Dường như đối phương hơi sững sờ, gật đầu nhận lệnh, lui ra ngoài.
Sau khi người đàn ông kia ra ngoài, Nguyễn Hạo Thiên lại gọi cho thư ký: “Vừa rồi có phải có một cô gái họ Thẩm gọi đến hẹn dùng bữa không?”
“Có ạ.” Giọng nói ngọt ngào của thư ký truyền đến: “Chỉ là tôi nói phải xem qua lịch trình của anh, lát nữa mới trả lời cô ấy!”
“8 giờ tối nay tôi có thời gian.” Nguyễn Hạo Thiên nói.
“Thế nhưng… Tôi đã xem qua, gần một tuần nay anh không có thời gian, 8 giờ tối nay phải cùng với Ân thị…”
“8 giờ tối nay tôi có thời gian!” Nguyễn Hạo Thiên nhắc lại lần nữa, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
“… Vâng, cậu chủ!” Thư ký phản ứng lại, vội vàng đáp lời, nghe tiếng máy bận từ đầu bên kia truyền tới, trán toát mồ hôi.
“Reng reng…”
Trong phòng Tô Thiên Kiều ở nhà họ Thẩm, Tô Thiên Kiều đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ được gọi lại đến thất thần, bỗng bị tiếng chuông điện thoại dồn dập làm giật mình, nhìn số hiển thị mà hơi ngạc nhiên.
Đè xuống sự kích động trong lòng, bình ổn cảm xúc, vội vàng nghe máy.
“Cô Thẩm sao?” Giọng nói của đối phương khách sáo hơn vừa rồi rất nhiều.
“Phải!” Tô Thiên Kiều hơi căng thẳng, càng nắm chặt điện thoại hơn.
“8 giờ tối nay anh Nguyễn có thời gian, anh ấy nói đến lúc đó sẽ phái người đến nhà họ Thẩm đón cô, mong cô chuẩn bị trước!” Giọng nói ngọt ngào của thư ký truyền tới, khiến Tô Thiên Kiều nhất thời cảm thấy hơi không chân thật.
“8 giờ? 8 giờ tối nay?” Trước kia vốn anh là người rất khó hẹn, lại thêm mặc dù anh đã hứa, hơn nữa còn không phải cực kì muốn gặp Tô Thiên Kiều, không ngờ, vậy mà lại dễ dàng thế này.
“Đúng vậy!”
“Chờ một chút…” Tô Thiên Kiều nói: “Mong anh Nguyễn phái người đến ‘Biến chất’ đón tôi.”
“Vâng!”
Sau khi ngắt máy, Tô Thiên Kiều cầm điện thoại, vẫn cảm thấy tất cả đều không chân thật.
Nhìn thời gian, đã hơn 3 giờ chiều, không muốn kéo dài nữa, đứng dậy đi tới “Biến chất”.
“Biến chất” là tên gọi của nơi làm đẹp tốt nhất thành phố A.
Ở đây có các chuyên viên thẩm mỹ, nhà tạo mẫu, thợ làm tóc và thợ trang điểm tốt nhất.
Chỉ cần cô có đủ tiền, cho dù cô là một con vịt xấu xí, sau khi vào đây, cũng sẽ trở thành một con thiên nga xinh đẹp!