Mục lục
Hào Môn Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ ngoài của căn biệt thự đó vẫn hào hoa như vậy, nhưng đã đổi chủ nhân từ lâu.

Bảy năm trước cô đã ở nơi này, bị cậu chủ nhốt lại và bao nuôi, cô trở thành một nhân tình sinh con cho anh…sự giày vò hằng đêm, mỗi sự đau khổ đó, dường như vẫn xuất hiện trong cơn ác mộng tối qua, cho dù cô cố gắng như thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự vướng mắc trong những cơn ác mộng đó…

“Nghiêng Thành, sao em lại chạy lên đây?” Bỗng nhiên có một giọng nói ấm áp cắt ngang những suy nghĩ mơ màng của Tô Thiên Kiều: “Xuống nhà đi, có khách đến.”

Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu rồi làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh đi, cô quay đầu lại, thấy người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như nước này, cô liền mỉm cười: “Chị cả, sao chị lại lên đây? Sức khỏe chị vẫn ổn chứ?”

Đối với bệnh tình của Thẩm Văn Nhã, nhà họ Thẩm trước nay đều không muốn nhắc nhiều, mặc dù chỉ qua đôi câu nói, Tô Thiên Kiều cũng đoán được bệnh của cô ngoài việc không được kích động ra, càng không thể làm những hành động tốn nhiều sức, bây giờ trèo lên đây gọi Tô Thiên Kiều, chẳng lẽ có một vị khách rất quan trọng đến nhà họ Thẩm?

Thẩm Văn Nhã nhìn Tô Thiên Kiều mỉm cười: “Chị không sao, em xuống nhà gặp khách đi!”

Vẻ mặt của Thẩm Văn Nhã có chút lo lắng: “Là Kỷ phu nhân, mẹ của Vân Huy đến rồi.”

“Kỷ phu nhân, đây là cháu gái Nghiêng Thành của tôi mới về đây, Nghiêng Thành, đến gặp bà Kỷ một lát đi.” Giang Thư Lan thấy Tô Thiên Kiều xuống nhà liền khách sáo giới thiệu.

“Kỷ phu nhân, chào bác.” Tô Thiên Kiều lịch sự cúi đầu chào hỏi, cô quan sát một chút Kỷ phu nhân, bà chăm sóc vẻ bề ngoài rất kỹ càng, ăn mặc cũng tinh tế, cô hơi ngưỡng mộ người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi này, bà lại có thể chăm sóc bản thân tốt như vậy, trong khuôn mặt và thần thái có thể nhìn thấy một chút hình ảnh của Kỷ Vân Huy, chả trách cái tên Kỷ Vân Huy đó lại đẹp trai như vậy, xem ra là được thừa hưởng gen tốt của Kỷ phu nhân.

“Đúng là một cô gái xinh đẹp, tiếc là chỉ còn một thân một mình…” Kỷ phu nhân điềm đạm kéo tay Tô Thiên Kiều ngồi xuống, bà cười nói: “Ngồi xuống đây nói chuyện với bác.”

Tô Thiên Kiều nghe bà nhắc đến bố mẹ mình, mắt cô đỏ hoe, cô gật đầu ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trong lòng cô đang nghi ngờ mục đích vì sao Kỷ phu nhân lại đến đây, hôm qua Thẩm Thanh Thu và Kỷ Vân Huy vừa cãi nhau, bây giờ Kỷ phu nhân đến tận cửa, có liên quan gì sao?

Người giúp việc bưng cà phê và trái cây đến, Kỷ phu nhân cầm ly cà phê lên rồi chuyển sang nói chuyện gia đình, bà hơi lúng túng: “Thư Lan, Vân Huy nhà tôi không hiểu chuyện, có xảy ra chuyện gì, bà tuyệt đối đừng để trong lòng nhé!”

Vừa nhắc đến Kỷ Vân Huy, Thẩm Thanh Thu ngồi bên cạnh có chút lo lắng ngẩng đầu lên liếc nhìn Giang Thư Lan.

Tô Thiên Kiều chỉ coi như không nghe thấy gì, cô ngồi ở bên góc sô pha, im lặng như không tồn tại, nhưng tai thì cứ lắng nghe cuộc đối thoại của họ.

“Kỷ phu nhân, tôi cũng rất thích Vân Huy mà!” Giang Thư Lan tiếc nuối nhìn Kỷ Phu Nhân rồi thở dài nói: “Nếu không lúc đầu tôi đã không chút do dự mà đồng ý hôn sự này, chỉ là…bà xem hai đứa chúng nó từ lúc ở cùng nhau cãi nhau biết bao nhiêu lần rồi, đừng là nói tự bản thân chúng nó, đến cả chúng tôi cũng không được yên!”

“Đúng đúng…chúng nó vẫn chưa trưởng thành, vấn đề trên phương diện này quả thật là có!” Kỷ phu nhân phối hợp nói.

Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh âu lo nhìn Giang Thư Lan, cô muốn nói gì đó nhưng lại bị một ánh mắt lạnh lùng chặn lại.

“Người làm mẹ như tôi, mỗi lần thấy chúng nó cãi nhau rồi đau lòng, tôi cũng thấy buồn theo, sức khỏe của chị nó lại không tốt, hôm qua suýt nữa vì chúng nó cãi nhau mà xảy ra chuyện lớn, trong lòng tôi cứ nghĩ, cho dù Vân Huy có tốt đến mức nào đi chăng nữa, nếu như nhà chúng tôi đã không có duyên, tôi thật sự cũng không có cách nào ép buộc được, chi bằng để chúng nó tách ra một thời gian, nếu như nghĩ thông rồi, cảm thấy không nỡ, muốn ở bên cạnh nhau, bậc cha mẹ như chúng ta muốn cản cũng không được, nhưng nếu chỉ là trong chốc lát đã tìm được người mới mà quên nhau, vậy thì cũng chỉ có thể thở dài mà nói là hữu duyên vô phận thôi…”

Tô Thiên Kiều lắng nghe những lời nói khéo léo và hợp lý của Giang Thư Lan, trong lòng cô không ngừng kinh ngạc.

Cứ tưởng những lời nói đêm qua chẳng qua chỉ để dọa dẫm Thẩm Thanh Thu, không ngờ bà lại nói thật.

Cho dù là nhà họ Thẩm hay nhà họ Kỷ, ở cái thành phố ven biển này đều có sức ảnh hưởng rất lớn, tập đoàn của bọn họ được xem là có vị trí cao nhất trong thành phố này, hai nhà làm thông gia với nhau, chỉ e là còn có lợi ích về kinh tế, cũng không phải nói thôi là thôi được.

Chưa kể bây giờ Giang Thư Lan vậy mà còn chủ động nhắc đến chuyện thông gia của hai nhà, hơn nữa nhìn bộ dạng Thẩm Thanh Thu cũng không ngạc nhiên lắm, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước, vậy thì rốt cuộc là mối quan hệ kinh tế của bọn họ có bất đồng gì với nhau, hay Giang Thư Lan thật sự không đứng nhìn hai người bọn họ tiếp tục om sòm nữa?

“Thư Lan à, những điều bà nói đều đúng!” Lời nói của Kỷ phu nhân cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Thiên Kiều, chỉ nghe bà lại thở dài một tiếng, bà nói: “Thanh Thu là một đứa trẻ ngoan, có trách cũng trách Vân Huy nhà tôi bị mấy con hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc mất đi lý trí, người làm mẹ như tôi cũng không còn mặt mũi nào mà ở đây nói tốt cho nó, chỉ trách tôi lúc còn trẻ chỉ lo đi theo bố nó xây dựng sự nghiệp, lơ là hai đứa con, bây giờ…bây giờ cũng không trách nó được, tôi cũng nhìn ra nó thật sự thích Thanh Thu, nếu như để chúng nó chia tay, giờ đầu óc nó hồ đồ cũng không sao, nhưng mà thời gian lâu dài, hai đứa chúng nó cũng sẽ đau khổ…”

“Kỷ phu nhân, bà xem…” Thấy mắt Kỷ phu nhân đã đỏ hoe, những lời nói của bà rất tha thiết, dáng vẻ cũng chân thành, Giang Thư Lan bỗng chốc cũng không biết nên phản bác lại thế nào!

“Mẹ…” Thẩm Thanh Thu đến gần Giang Thư Lan một chút rồi kéo tay áo của bà, cô bắt đầu dùng giọng nói yếu ớt làm nũng, cứ như một cô con gái bé nhỏ.

“Đừng gọi mẹ, cũng trách bản thân con làm mẹ thất vọng, nếu như con có bản lĩnh, thì cũng chưa đến mức để cho chồng sắp cưới của mình đi ra ngoài có quan hệ với người phụ nữ khác…”

“Bác gái…” Một giọng nói bất ngờ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy Kỷ Vân Huy đang từ ngoài cửa vội vàng đi vào.

“Vân Huy, sao con lại đến đây?” Kỷ phu nhân hơi ngạc nhiên: “Không phải bảo con bình tĩnh lại rồi hẵng đến xin lỗi sao?”

Giang Thư Lan mặc không biến sắc, bà không nói một câu nào.

Thẩm Thanh Thu liếc trộm Kỷ Vân Huy một cái, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Hình như bà thật sự giận rồi, Giang Thư Lan hủy bỏ hôn ước, có lẽ là vì bà không vui.

“Bác gái, có trách móc thì đều là lỗi của cháu, Thanh Thu là con gái bác, bác cũng biết tính cô ấy đấy, cháu biết bác nói đạo lý, bác nghe cháu giải thích một lần, nếu như cháu nói xong rồi, bác vẫn cảm thấy cháu sai, vậy thì hôn ước này hủy bỏ cháu cũng không còn gì để nói!”

“Anh…”

“Vân Huy…”

Thẩm Thanh Thu và Kỷ phu nhân kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Vân Huy, chắc là họ không ngờ rằng, lúc này rồi anh ta lại còn có thể nói chuyện như vậy.

“Vân Huy, cháu đang trách bác không biết cách dạy con gái sao?” Sắc mặt Giang Thư Lan không vui: “Bác thừa nhận, chúng nó mất bố từ sớm, là bác quá chiều chuộng nó rồi, chỉ là con gái bác được nuông chiều đến mức nào đi chăng nữa thì bác cũng biết, nếu không phải cháu thật sự ở bên ngoài làm ra việc không hay gì đó, nó cũng không đau lòng như vậy…”

“Bác gái, cháu không có ý này, bác nghe cháu nói rõ ngọn ngành rồi nói những lời này cũng chưa muộn!” Giọng nói của Kỷ Vân Huy nhẹ nhàng đi một chút.

“Thím à, chi bằng nghe anh Vân Huy nói xong đã, thím cũng đừng đau lòng quá, sẽ làm trò cười trước mặt Kỷ phu nhân đấy!” Tô Thiên Kiều vẫn luôn im lặng thấy vẻ mặt khốn khổ của Kỷ Vân Huy, nghĩ chắc tối qua anh ta trải qua cũng không dễ dàng gì, do dự một chút liền mở miệng khuyên ngăn.

Thẩm Thanh Thu chắc là cảm thấy cô thích ra mặt liền trừng mắt nhìn cô rồi nũng nịu nói: “Mẹ, để anh ta nói đi!”

Giang Thư Lan thở dài: “Nếu đã như vậy thì cháu nói đi!”

Kỷ Vân Huy ngồi xuống, anh ta nhìn Giang Thư Lan, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cháu thừa nhận lúc trước cháu là kẻ lăng nhăng, những người phụ nữ bầu bạn và vây quanh cháu nhiều như là cá dưới sông, nhưng mà sau khi cháu quen Thanh Thu, cháu đã bớt phóng túng rồi, còn về Lý Tuệ Na đó…từ lâu cháu đã nói rất nhiều lần, cháu và cô ta không hề có quan hệ gì khác, chỉ là…chỉ là nói chuyện chính sự, còn về những chuyện đê tiện đó, cháu không hề nhắc đến với Lý Tuệ Na dù chỉ là một chút, nhưng mà cho dù cháu nói như thế nào, Thanh Thu cũng không tin cháu!”

“Tôi phải tin anh như thế nào đây? Hết lần này đến lần khác chụp được cảnh hai người…. tôi muốn tin anh cũng khó!” Thẩm Thanh Thu đỏ hoe mắt, cô oán trách, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào.

“Anh…” Kỷ Vân Huy muốn nói gì đó lại thôi, một lúc sau, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh ta nhìn Thẩm Thanh Thu rồi nói: “Thanh Thu, thật ra anh nghĩ có lẽ chúng ta nên chấp nhập lời đề nghị của bác gái!” Anh ta đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Giang Thư Lan, anh ta nói xong câu này, mặt Thẩm Thanh Thu liền biến sắc.

Ngay cả Tô Thiên Kiều cũng hơi bất ngờ, anh ta đang xướng vở kịch nào đây? Lúc nãy còn nói phải quay lại, sao Thẩm Thanh Thu chỉ vừa nói một câu thì anh ta lại lật mặt rồi?

Thẩm Thanh Thu có lẽ không ngờ rằng Kỷ Vân Huy đột nhiên lại nói như vậy, trong mắt cô lóe lên một tia sợ hãi và kinh ngạc, cô cắn môi, chỉ buồn bã nhìn Kỷ Vân Huy.

Vẻ mặt của Kỷ Vân Huy cũng rất đau khổ, anh ta nhìn Thẩm Thanh Thu rồi nói: “Lần đầu tiên bị chụp ảnh anh đã nói với em, anh và Lý Tuệ Na là bàn chuyện công việc, nhưng em thì sao? Có tin anh lần nào không? Anh thừa nhận lúc trước anh lăng nhăng, nhưng sau khi ở cùng em, anh đã hoàn toàn không còn phóng túng nữa, trong tim anh chỉ có em, anh tưởng rằng em sẽ biết…”

Sắc mặt Kỷ Thiên Huy trở nên rất tệ, anh ta nhìn vào Thẩm Thanh Thu nói từng chữ: “Nếu như em thật sự muốn biết, vậy anh nói cho em nghe, sở dĩ anh thường đi gặp Lý Tuệ Na, là vì muốn đi điều tra tung tích của chiếc vòng tay “Bình Minh” đó, ngày chúng ta đính hôn em đã nói với anh, nếu như có thể sở hữu “Ngôi sao sa mạc”, sở hữu chiếc vòng tay “Bình Minh”, thì cả đời này em đã mãn nguyện rồi, em còn nhớ không?” Thẩm Thanh Thu há hốc mồm, lúc đó một câu cô cũng không nói ra được!

“Thứ này người khác không có, nhưng Lý Tuệ Na có, tin tức bảy năm trước, em quên rồi sao?” Kỷ Vân Huy chán nản: “Chẳng qua anh muốn tặng cho em một sự bất ngờ, nghĩ đến tìm được chiếc vòng tay “Bình Minh” đó rồi cầu hôn em, nhưng mà…nhưng mà có lúc nào em tin anh đâu?”

“Vân Huy, em…” Sắc mặt Thẩm Thanh Thu trở nên rất phức tạp, cảm xúc hạnh phúc và ân hận xen lẫn nhau, nhất thời cô không biết nói gì cho phải

Kỷ Vân Huy thất vọng: “Trước nay em chưa từng tin anh, anh biết mà…bỏ đi, bác gái nói đúng, có lẽ tình cảm giữa chúng ta không đủ vững chắc, nếu như mọi người đã nghĩ như vậy, vậy thì…chúng ta chia tay đi!”

“Vân Huy”

Thẩm Thanh Thu và Kỷ phu nhân đồng thanh hét lên, họ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Kỷ Vân Huy.

Kỷ Vân Huy hít một hơi thật sâu, anh ta thất vọng nhìn về phía Kỷ phu nhân rồi nói: “Mẹ…con biết tấm lòng của mẹ, nhưng mà…nhưng mà con mệt rồi, thật đấy!”

Dứt lời, Kỷ Thiên Huy chưa đợi mọi người phản ứng thì đã nhanh chóng quay đầu bỏ đi, lúc này Thẩm Thanh Thu không thể ngồi yên được nữa, cô lập tức đứng dậy đuổi theo: “Vân Huy, Vân Huy anh nghe em giải thích đã…”

Cô vừa bước chân ra khỏi cửa thì Giang Thư Lan liền gọi cô: “Thanh Thu, con đứng lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK