Bạch Như dường như lại không nghe thấy Tô Thiên Kiều nói gì, chỉ là từng bước một tới gần Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều quá sợ hãi, bỗng nhiên mới phản ứng được trong lúc bối rối, đầu óc lập tức chuyển động, quay đầu liền muốn chạy ra phía bên ngoài.
Vừa mới chạy được mấy bước, tay đã bị Bạch Như đuổi theo con bắt lại, Bạch Như chỉ nắm chặt lấy tay của Tô Thiên Kiều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô khiến người khác cảm thấy rùng mình.
Ánh mắt của cô ta thật sự rất kinh khủng giống như một con sói trong đêm khuya khiến Tô Thiên Kiều không rét mà run.
“Bạch Như, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?” Tô Thiên Kiều vừa hoảng vừa sợ, cô vừa mới sinh xong, muốn vùng vẫy cũng không có sức lực mà phản kháng lại sự kiềm chế của Bạch Như.
Sức lực của Bạch Như vốn lớn hơn cô, thêm vào chuyện giờ phút này cô không có một chút sức nào, Bạch Như lại có bộ dáng muốn kéo cô đi, Tô Thiên Kiều căn bản không có cửa để phản kháng lại.
Bạch Như giữ chặt tay của Tô Thiên Kiều, không cho cô bất cứ cơ hội nào, quay đầu liền đi về phía ánh lửa đang cháy hừng hực.
“Bạch Như, mau buông tay tôi ra, cô bị điên à!” Tô Thiên Kiều hét ầm lên liều mạng giãy dụa.
Nhưng cho dù cô có đấm đá cắn xé như thế nào, hình như cũng không làm thay đổi được hành động độc ác của Bạch Như.
Mặt Bạch Như không thay đổi đi về phía trước, mặc dù từng bước đi gian nan như vậy... cho dù giờ phút này sức khỏe của Tô Thiên Kiều rất suy yếu, nhưng sống chết ở trước mắt cũng dốc hết sức mà vùng vẫy.
Cho dù sức lực của Bạch Như lớn hơn cô rất nhiều, nhưng muốn lôi kéo cô đi về phía trước vẫn là có chút nguy hiểm lớn...
“Cứu tôi với cứu tôi với...” Tô Thiên Kiều ý thức được giờ phút này muốn thức tỉnh Bạch Như là chuyện không thể nào.
Cô ta giống như một người điên mất hết lý trí, Tô Thiên Kiều cũng không có cách nào ngăn cản cô ta lại.
Chút sức mọn của mình bất quá cũng chỉ có thể kéo dài thời gian được một chút, yết hầu cô giật giật, hi vọng người ở kế bên có thể nghe được, hi vọng tài xế lái xe ở chân núi có thể nghe được...
Nhưng mà tất cả đều không thể làm nên chuyện gì, cuống họng Tô Thiên Kiều đau rát nhưng vẫn không có một ai xuất hiện, ngay cả bóng của con chim bay ngang cũng không có...
Xong luôn rồi, chẳng lẽ cô thực sự phải chết ở nơi này sao?
Không, cô không can tâm.
Cô còn quá nhiều chuyện chưa hiểu rõ, cô không thể Khuất phục dễ dàng như vậy mà chết đi được.
Mà cậu chủ độc ác kia mang đến cho cô sự đau khổ ngày càng tăng lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nếu như cô cứ bị Bạch Như đẩy vào đống lửa như vậy, căn bản một chút chứng cứ cũng không có.
Có lẽ Bạch Như sẽ nói với cảnh sát là mình chạy vào phòng để tìm cái vòng tay kia, cô ta không ngăn cản được mình, mình chạy ra không thoát cho nên bị thiêu chết ở trong đó.
Hơn nữa nếu nói như vậy thì cũng có cơ sở, vào vụ bắt cóc lúc trước, cục cảnh sát chuẩn bị thi hành án, về sau cậu chủ phái cấp dưới của anh đến nhà máy sắt thép để tìm cái vòng tay kia cho mình, vậy liền có nhân chứng chứng kiến được các vòng tay kia cực kỳ quan trọng đối với mình.
Lúc nãy cô trở về lấy vòng tay cũng nói với tài xế lái xe, lại thêm một người làm chứng nữa.
Lúc nãy bởi vì lo lắng chiếc xe kia quay đầu có chút khó khăn, cho nên cô liền để tài xế lái xe chờ mình ở dưới chân núi, sớm biết như vậy rồi cô không nên suy nghĩ dùm người khác làm chi.
“Bạch Như, có phải là cậu chủ muốn cô thiêu chết tôi hay không? Tại sao anh ấy lại làm như vậy chứ, ít nhất cũng phải để cho cái chết của tôi được rõ ràng chứ?” Đầu óc Tô Thiên Kiều xoay chuyển, liều mạng kéo thân thể mình về sau, muốn nói chuyện để phân tán lực chú ý của Bạch Như mà tìm cơ hội tốt để mình chạy thoát.
“Bạch Như, điện thoại của cô vẫn đang vang lên kìa, chắc chắn là cậu chủ đã thay đổi ý định rồi, chắc là anh ấy đã có kế hoạch mới, cô nhanh chóng nhìn xem. Nếu không... cô đã làm sai chuyện rồi thì cậu chủ cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu, Bạch Như, Bạch Như...”
Một chiêu này vẫn không dùng được, giống như mặc kệ Tô Thiên Kiều có thuyết phục như thế nào thì Bạch Như vẫn cứ bất động thanh sắc như vậy, đầu óc giống như bị người khác khống chế rồi vậy, trong đầu chỉ có một loại suy nghĩ đó chính là muốn đẩy Tô Thiên Kiều vào trong biển lửa mà thiêu chết cô.
“Bạch Như, cho dù cô có kéo tôi vào trong đó cũng không có khả năng lập tức thiêu chết tôi, tôi vẫn có thể trốn được. Chỉ cần tôi trốn được cô cũng sẽ không sống nổi đâu, trừ phi chính cô cũng không cần cái mạng này, không sợ chết, hoặc là muốn lôi kéo tôi, chờ tôi bị thiêu chết rồi mới đi ra?”
Bạch Như Dừng lại một chút, sự kiên quyết trong mắt càng dọa người hơn.
Cô ta lại tiếp tục liều mạng đi về phía trước, gắt gao lôi kéo Tô Thiên Kiều.
“Bạch Như, tuyệt đối không nên làm chuyện điên rồ, nghĩ đến người nhà của cô đi, nghĩ đến người yêu của cô, còn có thể nghĩ đến tôi, tôi là người vô tội, tôi biết cô là người tốt bụng, có phải là cậu chủ có chuyện gì đó ép buộc cô làm như vậy hay không? Bạch Như, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết đi, có được hay không hả? Tôi cầu xin cô đó, thiêu chết tôi rồi cũng không phải là biện pháp giải quyết duy nhất, hơn nữa... Hơn nữa điện thoại của cô cứ vang lên, có người gọi điện thoại tới đó, cho dù không phải là cậu chủ thay đổi ý định, nói không chừng... nói không chừng là người nhà của cô cảm ứng được cô sắp gặp nguy hiểm, cảm ứng được cô làm việc ngu ngốc, cho nên muốn gọi đến để ngăn cản cô, Bạch Như, Bạch Như...”
Mắt thấy đã sắp đi đến cánh cửa biệt thự rồi, ngọn lửa cháy hừng hực kia cũng đang gần hơn, nhiệt độ to lớn cùng ngọn lửa đang thiếu đốt phát ra nhiệt lượng nóng kinh người. Cô càng thêm lo lắng, mồ hôi Tô Thiên Kiều chảy đầm đìa, mồ hôi ở trên người đã ướt đẫm hết quần áo, thấm ướt lên da thịt làm da thịt cũng nóng lên, càng thêm khó chịu, một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Như kéo mình về phía ngọn lửa...
Gần như vậy rồi, sắp đến gần rồi, thật sự phải đi đến bước này sao...
“Cô Tô, thật sự xin lỗi.” Đứng trước cửa biệt thự, Bạch Như gắt gao nắm lấy cánh tay của Tô Thiên Kiều, sắc mặt tái nhợt mang theo nét áy náy nhìn về phía Tô Thiên Kiều: “Sự tồn tại của cô là uy hiếp lớn nhất đối với cậu chủ, chỉ có khi cô chết đi thì cậu chủ mới có thể không lo lắng gì, cô cứ coi như mình vì cậu chủ nhỏ đi, sự tồn tại của cô đối với cậu chủ nhỏ cũng là một loại uy hiếp. Gia tộc của cậu chủ không ai có thể tiếp nhận chuyện cậu chủ nhỏ có... có một người mẹ như thế này, cho dù như thế nào thì bà cụ cũng không thể nhìn thấy cô được, cho nên... cho nên cô cũng chỉ có thể chết.”
“Bạch Như, tôi có chết hay không cũng không phải là chuyện mà các người có thể quyết định, tất cả những thứ này đều là tên ác ma kia tặng trên người tôi, rốt cuộc anh ta đã làm ma chú gì với cô vậy, để cô không muốn sống như vậy, chẳng lẽ cô không hề sợ chút nào sao?”
Tô Thiên Kiều không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Bạch Như, cố gắng để cho giọng nói của mình chậm lại, nước mắt chảy ra: “Hãy nghĩ đến người nhà của cô, nếu như tôi thật sự chết rồi thì cậu chủ cũng không gánh nổi người nhà của cô, chẳng lẽ cậu chủ còn quan trọng hơn người nhà của cô hay sao? Tuyệt đối đừng nên làm chuyện điên rồ, một khi làm rồi thì sau này cũng không có cơ hội để hối hận. Bạch Như, cô tỉnh táo lại một chút đi?”
Tô Thiên Kiều cơ hồ là gầm rú lên.
Không thể kích thích một người đang xúc động được, nhất định phải để cho cô ta biết được hậu quả nghiêm trọng, dùng người mà cô ta quan tâm để cảm động cô ta.
Nhưng mà chuyện kỳ quái chính là lúc Bạch Như nghe Tô Thiên Kiều nói những lời này, không những không hề phản ứng, ngược lại ánh mắt càng thêm lạnh lùng, trong mắt có một loại tình cảm kỳ quái.
Đợi Tô Thiên Kiều nói xong Bạch Như mới lạnh lùng cười một tiếng, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Cô Tô, cô quả nhiên không hổ là thiên kim tiểu thư, cô thật sự rất thông minh.”
“Cái gì?” Tô Thiên Kiều không hiểu nhìn về phía Bạch Như.
Bạch Như nói: “Đáng tiếc là cô đã tính sai một bước rồi, tôi căn bản cũng không có người nhà, mà tôi cũng chẳng có chuyện gì cần phải quan tâm, chỉ cần vì cậu chủ là được rồi, tôi làm cái gì cũng không đáng kể. Ân tình của cậu chủ cả đời này này tôi cũng trả không hết, tôi cũng không sợ cái gì cả.”
“Cô...” Tô Thiên Kiều đã hoàn toàn muốn rụng rời tay chân.
Không phải Tô Thiên Kiều cô thông minh, mà là cậu chủ! Anh ta chẳng những thông minh, mà còn biết dùng người.
Thế mà lại dùng một người không có người nhà, thật sự là thông minh đến cực hạn, chỉ sợ trên đời này cũng tìm không được người phí sức bày ra mưa kế giống như anh ta.
“Cô đã có tình nghĩa như vậy rồi, vậy có khi nào cô nghĩ tới cô đẩy tôi vào trong biển lửa thì cậu chủ của cô thiếu tôi một cái mạng hay không?” Ánh mắt Tô Thiên Kiều lạnh lùng nhìn về phía Bạch Như, nói ra từng chữ: “Như vậy chẳng phải cô không sợ mình vẫn còn thiếu nợ hay sao, hay là cô không hiểu rõ?”
Cô vừa nói vừa cố gắng kéo ra, hi vọng mình có thể cách đống lửa xa được một chút, lại xa thêm một chút...
Nhưng sức lực của Bạch Như lại lớn kinh người, sự vùng vẫy của Tô Thiên Kiều cũng không hề mảy may nào tác động được tới cô ta.
“Bíp bíp bíp...” Trong lúc hai người đang tranh chấp với nhau, bên trong sự lo lắng là kinh ngạc vì có tiếng kèn xe vang tới, xe đang ở dưới núi, nghe âm thanh hình như là xe của cậu chủ.
Sao anh ta lại tới đây? Chẳng lẽ là muốn tận mắt nhìn mình bị thiêu chết trong biển lửa thì anh ta mới yên tâm sao? Rốt cuộc là có thăm cừu đại hận như thế nào mới có thể để anh ta làm như vậy? Tại sao chứ?
“Bạch Như, cô nghe chưa, là xe của cậu chủ đến đây, cô chờ một lát nữa đi. Cho dù cô có muốn đốt chết tôi, ít nhất cũng để cho tôi gặp con của mình lần cuối, để cho tôi hỏi rõ cậu chủ tại sao lại muốn hại tôi. Trước khi tôi chết hãy thỏa mãn nguyện vọng của tôi đi, có được không hả?” Tô Thiên Kiều nhìn về phía Bạch Như, một mặt chờ mong.
Bạch Như gần như mất lý trí khi nghe Tô Thiên Kiều nói như vậy, y như là bỗng nhiên nhận phải kích thích cực lớn nào đó, vẻ mặt vô cùng nóng nãy, lại lôi kéo tay Tô Thiên Kiều bắt đầu đi về phía trước.
Từ vẻ mặt kia, Tô Thiên Kiều cho là hình như Bạch Như sợ hãi cậu chủ trách tội, cho nên giờ phút này phải lập tức đưa mình vào chỗ chết.
“Bạch Như, cô thả tôi ra đi, cô sẽ nợ tôi, coi như cô không có người nhà đi nữa, nhưng tôi nhìn thấy cô là người có lương tâm, cho dù cậu chủ có thể bảo vệ cô, chẳng lẽ cô không sợ cả một đời này cô cũng không bị lương tâm khiển trách hả? Bạch Như, thả tôi ra đi, cậu chủ lập đức tới đây rồi... tôi cầu xin cô, cầu xin cô thả tôi ra đi...”
Tô Thiên Kiều gần như là gào thét, nhưng cũng không nhận được một chút hiệu quả nào.
Bạch Như lại kéo tay của Tô Thiên Kiều liều mạng đi về phía trước, lực rất là lớn, so với trước đó càng lớn hơn.
“Cô Tô, Bạch Như tôi thiếu cô lập tức sẽ trả lại cho cô ngay, cả đời này của tôi chỉ thiếu một người, đó chính là cậu chủ.
Cho nên tôi sẽ không thiếu nợ cô, tôi sẽ không bị lương tâm cắn rứt.”
“Cô có ý gì chứ?” Tô Thiên Kiều có chút sửng sờ, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp với lời nói của Bạch Như.
Bạch Như thừa dịp cô thất thần trong nháy mắt, vừa mạnh mẽ dùng lực, bóng dáng của hai người liền hòa vào trong ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Tô Thiên Kiều đang âm thầm hối hận, trong lúc đang hối hận, trong đầu cô như có một dòng điện chạy qua, cô nghĩ được một cách.
Lúc này Bạch Như đang đi ở trước mặt mình, đợi đến lúc Bạch Như muốn đẩy mình vào trong biển lửa, tất nhiên sẽ đứng ở đằng sau của mình, lúc muốn đẩy mình vào thì đó chính là thời cơ mà mình chạy thoát tốt nhất...
Nhưng mà Bạch Như cũng không hề cho cô cơ hội đó.
Cô ta thoải mái tự nhiên như vậy, cứ thế mà muốn tổn hại tính mạng, lôi kéo tay của Tô Thiên Kiều, căn bản cũng không thay đổi vị trí mà lôi kéo Tô Thiên Kiều cùng nhau tiến vào biển lửa.
Cô ta thế mà lại muốn thiêu chết cùng một chỗ với Tô Thiên Kiều? Cái người đàn bà này điên rồi, cô ta điên thật rồi, cô ta thế mà lại muốn thiêu chết cùng một chỗ với Tô Thiên Kiều ư?
Sao có thể như vậy được, Tô Thiên Kiều không tin, có như thế nào thì cô cũng không tin.
Có như thế nào thì cô cũng không tin trên đời này lại có một người không sợ chết như vậy, có như thế nào thì cô cũng không tin cậu chủ vậy mà có thể thu mua lòng người được như thế...
Trong đầu của cô trống rỗng, cô không hề suy nghĩ được gì khác, nghĩ không nổi... Điên rồi, quá điên cuồng rồi, thế giới này thật sự điên hết rồi.