Tất cả đồ giặt của Đàm Mặc đều giống của Lạc Khinh Vân, nhưng không hiểu vì sao, Lạc Khinh Vân luôn cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào từ cậu.
Anh rũ mi, mỉm cười thực nhẹ.
Nói không chừng tiểu tổ tông kia thật sự ôm bình sữa thì sao, uống nhiều sữa bò hơn chút, ăn ít kẹo hơn chút mới cao lên được.
Lạc Khinh Vân nghiêng người, cảm giác được bên trong gối hình như có thứ gì, anh đưa tay sờ vào, bên trong lại ẩn giấu mấy viên kẹo bơ cứng.
Kẹo bơ cứng có in hình con thỏ trắng trên giấy gói, khi ấn mạnh vào thì còn hơi mềm.
Chắc là Đàm Mặc giữa trưa ngủ ở chỗ này giấu vào bên trong.
Căn cứ Thành Trung Tâm chưa bao giờ cho Lạc Khinh Vân đồ ăn vặt, nhưng Đàm Mặc thì khác, ông ngoại cậu tới thăm cậu là sẽ mang đến một ít đồ ăn vặt cho cậu.
Mỗi lần Lăng Hậu rời đi là trong túi Đàm Mặc sẽ nhiều thêm đủ loại kẹo, sau đó xoạch xoạch chạy đến trước mặt Lạc Khinh Vân, không chút bủn xỉn hốt một đống đặt trên bàn anh.
Này đại khái chính là cái phúc lợi Đàm Mặc gọi là “Chúng ta là một phe”, chỉ cần Đàm Mặc có, cậu đều sẽ phân cho Lạc Khinh Vân. Chỉ là cậu cũng không biết tất cả đồ ăn vặt cuối cùng đều sẽ bị người Thành Trung Tâm thu đi. Lượng dinh dưỡng nạp vào hàng ngày của Lạc Khinh Vân đã được cố định và lượng đường nạp vào của anh cũng được kiểm soát chặt chẽ. Lạc Khinh Vân chưa bao giờ nếm thử bất kỳ loại kẹo thơm nào, ngoại trừ món kem được Giáo quan Phùng khen thưởng.
Kẹo trong gối chắc chắn là do Đàm Mặc lén lút bỏ vào lúc cậu giả vờ ngủ, lúc cậu đắp chăn quay mặt vào tường, camera giám sát không thấy cậu nhét thứ gì vào gối.
“Sàn sạt…… Sàn sạt ……”
Lạc Khinh Vân mơ hồ nghe thấy tiếng cát rung động nhẹ bên ngoài cửa sổ tròn nhỏ.
Anh cau mày, nhét hết kẹo trong gối vào túi rồi bước nhanh về phía mép giường.
Ánh trăng chiếu xuống bãi cát trong quảng trường nhỏ ở trung tâm, phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo, một cơn gió thổi qua, cát tạo thành sóng giống như mặt biển.
Tâm trí của Lạc Khinh Vân đột nhiên trở nên căng thẳng, anh có thể cảm nhận được năng lượng Kepler đang hoạt động dưới lòng đất.
Đây là có chuyện gì? Nơi này chính là Thành Trung Tâm, sinh vật Kepler từ đâu ra?
Giây tiếp theo, một Ma Quỷ Đằng khổng lồ mọc lên từ trong cát, gây ra một thác nước cát, sau đó lại có thêm vài Ma Quỷ Đằng chui ra.
Cảnh báo trong căn cứ vang lên, nhân viên an ninh lao tới bắn vào Ma Quỷ Đằng, thậm chí phóng pháo phòng thủ vào chúng.
Nhưng những Ma Quỷ Đằng này tựa như rõ ràng biết pháo đài ở nơi nào, chúng nó chui vào lòng đất, lật đổ từng pháo đài.
Toàn bộ căn cứ bước vào trạng thái chiến đấu trong vòng nửa phút.
Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt Lạc Khinh Vân qua khung cửa sổ tròn nhỏ.
Một tiếng “Rầm” vang lên, bức tường kim loại bên cạnh bị đám Ma Quỷ Đằng lật đổ, chúng tràn vào căn cứ, bắt đầu tàn phá bừa bãi.
Tiếng kêu sợ hãi của nghiên cứu viên và âm thanh của những tòa nhà sụp đổ bị phá hủy lần lượt vang lên, nhưng Lạc Khinh Vân không cảm thấy gì.
Ngay khi anh quay lại và đưa tay sờ túi, chiếc túi đầy kẹo bơ cứng đột nhiên khiến anh nghĩ đến điều gì đó.
Không xong! Đàm Mặc ở hướng kia!
Cậu còn đang ngủ không tỉnh lại sao? Hay là giáo viên chăm sóc ôm cậu đi tị nạn rồi? Toàn bộ căn cứ đều quý trọng cậu như thế, nhân viên an ninh nhất định đều sẽ bảo vệ cậu.
Không cần lo lắng.
Không cần lo lắng……
Những tiếng nổ liên tục vang lên từ căn cứ, nhưng Ma Quỷ Đằng lại lao thẳng vào, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đàm Mặc ngơ ngác ngủ quên được nhân viên an ninh bế lên, chạy loạn xạ giữa đống đổ nát rơi xuống.
“Làm sao vậy a……” Đàm Mặc xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy hai giáo viên chăm sóc đầy mặt sợ hãi, mà phía sau bọn họ chính là Ma Quỷ Đằng không ngừng xuyên qua chạy đến.
Ma Quỷ Đằng bị một xà ngang đổ xuống chặn lại, miễn cưỡng phun ra thai quả về phía Đàm Mặc. Thai quả phát nổ, một con Lân Điểu bay ra cắn một phát vào giáo viên chăm sóc.
“A ——”
Tiếng la hét chói tai đau đớn của giáo viên chăm sóc truyền đến.
Đàm Mặc nhận ra đây là lần tai nạn mà Thành Trung Tâm hiểu lầm Lạc Khinh Vân khống chế sinh vật Kepler hủy diệt căn cứ kia!
“Cô ——” Đàm Mặc duỗi tay ra, nhưng nhân viên an ninh lại không hề có ý định dừng lại để cứu người.
Một giáo viên chăm sóc khác cầu xin: “Cứu cô ấy đi!”
“Cứu thế nào! Chỉ cần dừng lại là sẽ bị công kích! Một giây cũng đủ cho chúng ta toàn quân bị diệt! Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ đứa nhỏ!”
Đàm Mặc cứ như vậy xóc nảy nhìn con Lân Điểu lại đuổi theo đến.
Quá tàn khốc, cho dù biết hết thảy cũng không phải sự thật, trái tim Đàm Mặc vẫn đau đớn. Lúc trước Hà Ánh Chi đưa cậu ra khỏi căn cứ Linh Hào cũng là trải qua sự hy sinh của người khác trên đường đi.
Con Lân Điểu kia nghiêng người bay qua không gian sắp sụp xuống, mõm bén nhọn đâm xuyên qua một giáo viên chăm sóc khác, chiếc áo khoác trắng của cô ấy nhuộm đỏ máu.
Đàm Mặc ngơ ngác nhìn cô, đưa tay đỡ lấy cô, nhưng giáo viên chăm sóc lại nói với cậu: “Chạy mau ——”
Nhân viên an ninh thả Đàm Mặc xuống, chỉ vào một khoảng trống giữa đống đổ nát nói: “Chui vào đi! Mau!”
Đàm Mặc chạy qua, thân hình nhỏ nhắn nên cậu thành công chui vào.
Tiếng súng liên tục vang lên, ngay sau đó là tiếng nhân viên an ninh thống khổ kêu rên, súng rơi xuống mặt đất, lọt vào tầm mắt Đàm Mặc.
Đàm Mặc nín thở, hốc mắt nóng lên.
Cậu bị mắc kẹt, hoặc là chờ đợi nhân viên cứu viện tìm được cậu, hoặc là bị sinh vật Kepler ăn luôn. Căn cứ theo kinh nghiệm, khả năng bị ăn luôn lớn hơn nhiều.
Con Lân Điểu tiến tới khe nứt trên tường rồi thò đầu vào, nó nhìn Đàm Mặc bằng đôi mắt đáng sợ, run rẩy quay đầu lại, khi tìm thấy con mồi, đồng tử của nó mở to không ngừng rúc vào trong, cố bắt Đàm Mặc ra.
Đàm Mặc không thể lui, mõm Lân Điểu cách mũi chân cậu chắc bốn năm centimet, Đàm Mặc dùng sức rúc vào trong, tuy ở thế giới này cậu chết là có thể trở về hiện thực, nhưng cậu thật sự không muốn trở thành đồ ăn của Lân Điểu.
Lân Điểu làm quá mạnh cũng quá độc ác, vừa lúc quơ cả khẩu súng kia vào.
Đàm Mặc dùng mũi chân câu khẩu súng lại, mõm Lân Điểu liền mổ qua, trên mặt đất lưu lại một hố hình tam giác.
Khi Đàm Mặc dùng súng chỉ vào nó, nó ý thức được nguy hiểm nhanh chóng rụt đầu, nhưng Đàm Mặc nhắm ngay đôi mắt nó quyết đoán bắn ra.
“Đùng ——” một tiếng trầm vang, huyết tương màu vàng xanh bắn ra từ trong mắt nó.
Nó giật giật cổ, nằm liệt xuống, đã chết.
Đàm Mặc lạnh lùng nhìn nó, giơ góc quần áo lên lau đi vết máu bắn tung tóe trên mặt.
Để thứ này che trước khe hở đi, Đàm Mặc ngưỡng ra sau, thở ra một hơi.
Chắc không tìm thấy cậu thì Thành Trung Tâm cũng sẽ không dễ dàng tiến hành cách ly sinh thái ở chỗ này. Vậy ở chỗ này sống tạm đi.
Không biết Lạc Khinh Vân thế nào, nhưng đừng bị tên thầy dạy toán kia đổ oan.
Bởi vì cảnh báo sơ tán đã được kích hoạt, Lạc Khinh Vân rời khỏi phòng của mình, anh nhìn thấy sự tàn phá, khắp nơi là xác chết của Ma Quỷ Đằng nổ tung và nhiều xác người.
Chỉ còn lại phần trên của một nhân viên bảo vệ, từ ngực trở xuống bị Ma Quỷ Đằng chặt đứt, Lạc Khinh Vân cúi xuống chạm vào khẩu súng trong tay, lách qua đống đổ nát lao tới khu vực của Đàm Mặc.
Khi đến gần, anh phát hiện khu vực Đàm Mặc sinh sống đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể tiếp cận được.
Đàm Mặc ở đâu? Cậu được đưa đi an toàn rồi sao?
Lạc Khinh Vân vừa đi, anh thuận tay lấy thiết bị liên lạc từ thi thể của các nhân viên an ninh treo trên tường và đeo vào tai.
“Đàm Mặc không đến nơi ẩn náu! Đội một! Đội hai! Lập tức tiến vào khu vực liên quan, tìm kiếm dọc theo nơi đến nơi ẩn náu! Nếu không tìm được đứa nhỏ thì đừng quay lại!”
“Đội một báo cáo từ phía Tây Nam tiến vào, đến nay vẫn chưa tìm thấy dấu vết của đứa nhỏ!”
“Đội thứ hai báo cáo đột nhập từ phía bắc, nơi này có rất nhiều Ma Quỷ Đằng, hoa răng thối và Lân Điểu! Thiệt hại nghiêm trọng! Việc tìm kiếm cứu hộ bị cản trở! Vẫn chưa tìm thấy đứa trẻ!”
Đầu ngón tay Lạc Khinh Vân run lên, anh biết nguyên nhân không tìm thấy Đàm Mặc ngoại trừ cậu bị nhốt ở bên trong, còn có một khả năng chính là cậu đã bị ăn luôn.
Máu từ tim đến đầu ngón tay vô cùng lạnh lẽo, cảnh Đàm Mặc ôm chân ngồi dưới đất làm bộ ngốc nghếch dường như mới xảy ra vừa rồi.
Lạc Khinh Vân chui vào giữa những cây xà và bức tường bị sập, bây giờ anh còn nhỏ nên việc đi vào khu vực bị phá hủy dễ dàng hơn đội cứu hộ.
Quần áo của anh bị xé rách, cánh tay chảy máu, Lạc Khinh Vân lại không cảm thấy gì.
Anh lúc này chỉ muốn một kết quả, Đàm Mặc rốt cuộc còn sống không?
Bò dưới những thanh xà và cột bị sập, đầu ngón tay Lạc Khinh Vân đụng phải một thẻ căn cước công tác, là của giáo viên chăm sóc Đàm Mặc!
Anh chộp lấy thẻ công tác nhanh chóng bò ra, lòng bàn tay ấn vào một vết máu lớn.
Thi thể giáo viên chăm sóc đã nhìn không ra nguyên dạng, Lạc Khinh Vân đứng lên quơ quơ, hơi thở bị khóa trong cổ họng, từ nhỏ đến lớn cho dù là tận mắt nhìn thấy giáo sư Lương rơi xuống đất, anh đều chưa từng sợ hãi như thế.
Giống như có thứ gì anh để ý nhất, quyến luyến nhất …… sắp mất đi.
Lạc Khinh Vân đi dọc theo vết máu Lân Điểu kéo ra, anh lại tìm được một thi thể giáo viên chăm sóc khác và nhân viên an ninh phụ trách bảo vệ Đàm Mặc.
Trời đất quay cuồng, không khí trở nên loãng đi, mỗi hơi thở đều khiến phổi Lạc Khinh Vân đau đớn.
“Đàm Mặc…… Đàm Mặc em ở đâu?”
Anh loạng choạng đi về phía trước, không còn quan tâm đến việc gây ra tiếng động bị các sinh vật Kepler khác phát hiện.
Những người bảo vệ Đàm Mặc đều đã chết, cậu là đứa trẻ căn bản không thể chạy trốn khỏi con Lân Điểu hung dữ.
“Đàm Mặc —— Đàm Mặc em ở đâu ——”
“Đàm Mặc em đáp lại đi!”
“Đàm Mặc ——”
Lạc Khinh Vân ban đầu chỉ vô thức gọi tên cậu, càng gọi thì anh càng hét lên.
Mặt đất dưới chân anh trở nên hư ảo, mọi thứ xung quanh dường như đến từ một thế giới khác, đôi mắt anh nóng hổi, khuôn mặt anh không biết từ lúc nào đã giàn giụa nước mắt.
“Em ở đây! Em em em ở đây!”
Lạc Khinh Vân ngẩn ra, cảm thấy bản thân như gặp ảo giác.
“Em trong vết nứt trên tường! Em bị Lân Điểu chặn!”
Lạc Khinh Vân chạy qua hướng đó, vướng ngã thanh thép vỡ ngã chật vật, anh như không cảm giác được đau mà bò dậy, trước mắt chính là một thi thể Lân Điểu, một nửa ở bên ngoài, đầu lại trong vết nứt.
Lạc Khinh Vân không biết lấy sức lực đâu ra, một tay kéo con Lân Điểu ra, sau đó chui vào, quả nhiên thấy Đàm Mặc rúc ở bên trong, đôi mắt to tròn vui sướng nhìn anh.
“Anh tới tìm em sao?”
Đàm Mặc mới vừa duỗi tay chạm Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân đã ôm chặt cậu.
“Tìm được em…… anh rốt cuộc tìm được em rồi!”
Đây là Đàm Mặc biết nói, khuôn mặt mềm mại, bụng mềm mại, thân hình ấm áp.
Đàm Mặc nghiêng mặt, phát hiện gò má có chút ươn ướt, hình như là nước mắt của Lạc Khinh Vân.
“Anh trai nhỏ, anh khóc sao?”
“Không có. Ra đi, chúng ta chạy đến khu tị nạn.”
Đàm Mặc vội bò ra, đi theo Lạc Khinh Vân rời đi.
Cậu đi không nhanh bằng Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
“Đi lên, anh cõng em.”
“Vâng!”
Đàm Mặc nhảy lên, Lạc Khinh Vân cõng cậu đi về trước, còn lấy kẹp bơ từ trong túi cho cậu.
“Em đừng sợ, cho em ăn kẹo.”
Đàm Mặc hơi sửng sốt, cậu không ngờ Lạc Khinh Vân chẳng những chạy ra tìm cậu mà còn lấy hết kẹo giấu trong gối ra.
Cậu nheo mắt cười, ghé vào tai Lạc Khinh Vân nói: “Em không sợ, có anh ở đây thì em không bao giờ sợ.”
Cậu đẩy vỏ kẹo ra, nhét kẹo bơ cứng vào miệng Lạc Khinh Vân, “Cho nên anh trai nhỏ cũng không sợ, em mời anh ăn kẹo.”
Lạc Khinh Vân vừa đi vừa thở dài, “Cứ như vậy bị em mua chuộc rồi.”