Đàm Mặc càng nghĩ càng giận.
Lạc Khinh Vân cử động, cổ tay của anh bị Đàm Mặc trực tiếp ghim lên đỉnh đầu.
Là dung hợp giả trời sinh, thứ Lạc Khinh Vân hưởng thụ từ nhỏ đến lớn đều ưu việt hơn nhân loại bình thường, nhưng ở nơi này, giờ này khắc này, Đàm Mặc cứ như vậy áp đảo khống chế được anh, thế nhưng lại khiến Lạc Khinh Vân có cảm giác trung thành khó hiểu.
Lông mày kiên định của cậu đẹp, lúc cậu tức giận cắn răng thì đáng yêu, Lạc Khinh Vân hiểu ra, đây chắc là mù quáng của nhân loại.
“Anh còn tưởng bây giờ anh nhu nhược dễ bắt nạt thế này thì em sẽ càng muốn bảo vệ anh hơn.” Lạc Khinh Vân cười nói.
Tóc Đàm Mặc sắp nổ tung: “Anh yếu đuối dễ bắt nạt? Anh ấy hả?”
Lạc Khinh Vân quay mặt đi, nụ cười càng rõ ràng, thậm chí bả vai cũng khẽ run lên, tóc anh cọ vào ga trải giường trắng, tiếng vang rất nhỏ động đến thần kinh Đàm Mặc.
Đàm Mặc lần đầu tiên phát hiện, người đàn ông này quay một phần ba khuôn mặt nhìn mình, ánh mắt như muốn nói rằng anh có một số bí mật nho nhỏ, người ngoài không thể phát hiện hay để ý, nhưng anh rất muốn em biết được.
Hơn nữa không biết Lạc Khinh Vân có phải cố ý hay không, chiếc cúc đầu tiên trên bộ quân phục ngụy trang của anh đã mở ra, chỉ cần Đàm Mặc cúi đầu xuống, đôi mắt cậu có thể đi theo khe hở. Cổ của Lạc Khinh Vân không hề thon thả, nhưng ngưỡng lên một nửa mà không có bất kỳ sự phòng thủ nào, khiến anh trông mong manh mà ngây thơ.
Mọi thứ trên thế giới này đều có thể dễ dàng làm tổn thương anh.
Cổ họng cậu khô khốc không thể giải thích được, Đàm Mặc đột nhiên muốn ôm anh thật chặt, giấu người đàn ông này đi, không cho phép bất cứ ai sử dụng anh làm vũ khí, không cho phép bất kỳ loại sinh vật nào thèm muốn năng lực của anh, càng không cho phép anh coi bản thân thành thứ bất cứ lúc nào cũng có thể bị hy sinh và bỏ rơi.
Đúng, Lạc Khinh Vân đã đúng.
Đàm Mặc tràn ngập ý muốn bảo vệ anh.
“Em nói này, anh có thể mặc kỹ quần áo không?”
“Hửm?” Lạc Khinh Vân lộ ra biểu cảm “Tôi không hiểu” hiếm thấy.
“Chẳng đứng đắn tí nào.” Đàm Mặc cau mày, đầy mặt khó chịu.
“Hả?” Lạc Khinh Vân muốn đứng dậy, nhìn xem coi toàn thân trên dưới rốt cuộc chỗ nào không đứng đắn.
Nhưng bây giờ là lúc Đàm Mặc thi triển thực lực, đầu ngón tay ấn lên trán Lạc Khinh Vân, đẩy anh ra sau.
Ngay khi Lạc Khinh Vân định nói gì đó, Đàm Mặc bắt đầu cài nút cổ áo anh, nghiêm túc vạn phần gấp thẳng cổ áo.
Sau đó Đàm Mặc cúi đầu dựa vào cổ Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân vừa định nói gì, Đàm Mặc liền ôm chặt lấy anh. Lạc Khinh Vân lớn như vậy lần đầu tiên bị người khác ôm đến mức xương cốt phát đau.
Càng đau, Lạc Khinh Vân càng rõ ràng ý thức được bản thân rất quan trọng đối với Đàm Mặc.
Tầm quan trọng này không đến từ sự tôn thờ, hay thậm chí đến từ sự thừa nhận sức mạnh, mà đến từ mong muốn không đánh mất người khác của một người.
“Không phải chúng ta đã nói…. anh là cầu nối của em sao? Nếu chúng ta gặp phải không phải Bạch Hĩnh mà là con Li Vẫn khác… thì chúng ta sẽ chết chắc rồi.”
Đàm Mặc bức thiết muốn khống chế năng lực thay vì để Lạc Khinh Vân không ngừng tiêu hao.
Hai mắt Lạc Khinh Vân phiếm hồng, nhẹ giọng nói: “Anh nói cho em biết điều này, anh là một cây cầu, nhưng cây cầu này quá tải, thân cầu không ổn định. Muốn cây cầu mau chóng khôi phục, đầu tiên phải trút bỏ tất cả gánh nặng trên cây cầu. Đây mới lý do anh truyền hết năng lượng dư lại cho em. Anh muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào đưa hết thảy bản thân cho em, nhìn bộ dáng em vô pháp vô thiên anh sẽ cảm thấy rất thành tựu, nhưng không có nghĩa anh không có lý trí cơ bản nhất. Cho nên không cần lo lắng cho anh.”
Lạc Khinh Vân nâng tay lên sờ sờ đỉnh đầu Đàm Mặc.
“Vậy anh cứ bị động chờ khôi phục thế sao? Em cảm thấy anh khôi phục sẽ rất chậm.”
“Giáo sư Hà đã làm xong phương án, ông ấy sẽ lấy vật chất dinh dưỡng từ chai Klein để đẩy nhanh quá trình phục hồi của anh. Vốn đang suy nghĩ sao nói với em chuyện này mà không ngờ em nhìn ra rồi.”
Đàm Mặc kéo đầu Lạc Khinh Vân một cái, lại xách cổ áo anh ngồi dậy, bấm vào hình ảnh đám mấy vệ tinh, “Anh nhìn kỹ một chút.”
Căn cứ tập đoàn Thâm Trụ này vốn đang ở một địa điểm tương đối an toàn, phạm vi mấy ngàn mét đều là Khu sinh thái nguy cơ thấp.
Nhưng hình ảnh đám mây vệ tinh cho thấy các Khu sinh thái trung cấp đang cắn nuốt các Khu sinh thái có nguy cơ thấp, trong khi các Khu sinh thái cấp cao hơn đang đồng hóa các Khu sinh thái trung cấp.
“Em muốn nói căn cứ này bị theo dõi, sinh vật Kepler muốn vây quanh nơi này?”
“Không, không phải căn cứ này bị theo dõi, là anh bị theo dõi.” Đàm Mặc ghé mắt nhìn đối phương, “Mà thứ theo dõi anh…… Nếu em không đoán sai thì chính là nguồn gốc cơ hóa.”
Lạc Khinh Vân im lặng nghe Đàm Mặc nói tiếp.
“Ngay từ khi anh ở Thành Trung Tâm đã có sinh vật Kepler muốn ly gián anh với xã hội nhân loại, mục đích là muốn anh vượt rào. Anh còn nhớ anh có một thầy dạy toán sau khi bị cảm nhiễm thì rõ ràng là ông ta khống chế sinh vật Kepler tập kích căn cứ Thành Trung Tâm lại đi vu hãm nói là anh khống chế không?”
“Nhớ.” Lạc Khinh Vân gật đầu.
“Kia chính là Thành Trung Tâm, sinh vật Kepler muốn xâm nhập thì khó khăn đến cỡ nào chứ. Tại sao không tàn phá và ăn mòn lĩnh vực mà lại lựa chọn một căn cứ nghiên cứu? —— bởi vì mục tiêu của chúng nó không phải ăn mòn thế giới nhân loại, mà là anh.”
“Em là nói nguồn gốc cơ hóa từ rất sớm đã biết anh khả năng sẽ là ‘cây cầu năng lượng’ sao?” Lạc Khinh Vân cũng suy nghĩ theo ý của Đàm Mặc.
“Cái gọi là ‘ rất sớm ’, cụ thể hẳn là ngược dòng đến lúc em sinh ra. Bởi vì trước khi khi em là một nhân loại có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh ra đời, anh tồn tại cũng chỉ là dung hợp giả mà thôi. Em có được thân thể nhân loại, em có thể che chắn tinh thần thể không bị nguồn gốc cơ hóa phát hiện, nhưng anh thì khác, anh có thể bị nguồn gốc cơ hóa cảm giác được.”
“Cho nên, là vì em tồn tại, làm anh có khả năng trở thành Cây cầu năng lượng Kepler, vì hoàn toàn chặn liên hệ giữa em cùng Nguồn gốc năng lượng Kepler, nguồn gốc cơ hóa phải sử dụng sinh vật Kepler không ngừng bức bách anh, không ngừng tiêu hao anh, cho đến khi anh vượt rào. Khi anh vượt rào thì chính là lúc cây cầu này sụp đổ, mà em khả năng vĩnh viễn chỉ là một nhân loại bình thường, không biết bản thân có thể liên hệ với thế giới Kepler chân chính.” Lạc Khinh Vân nói.
“Ngẫm lại nữa thì, Hồng Vực —— trăm cay ngàn đắng lẻn vào thành phố Ngân Loan, nhiều dung hợp giả như vậy, là Lý Triết Phong không thể ăn hay là Chu Tự Bạch không đủ thơm, Ngô Vũ Thanh cũng dễ bắt mà, sao một hai phải cứ ăn anh mới được?” Đàm Mặc lại hỏi.
“Bởi vì lúc ấy anh mới tìm được đường sống từ căn cứ Linh Hào không lâu, trạng thái không tốt, năng lượng chưa được bổ sung, là cơ hội tốt để hủy diệt anh.” Lạc Khinh Vân trả lời.
“Trước đó nữa, đó chính là Khương Hoài Dương. Tên này có cấp bậc Kepler không thấp, anh ta có thể đến Khu sinh thái Kepler nào đó xưng vương xưng bá, lại một hai phải ở thành phố Ngân Loan hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, lại còn tự bại lộ. Giải thích duy nhất chính là anh ta có quan hệ huyết thống với anh, là điều kiện để sử dụng Kính Tượng Kiều để tiêu diệt anh và đồng hóa anh vào thời điểm đó.”
Nghĩ theo như vậy, rất nhiều vấn đề đã rõ ràng.
Nguồn gốc cơ hóa cảm ứng được Lạc Khinh Vân tồn tại, đặc biệt là sau khi Lạc Khinh Vân dẫn Đàm Mặc vào thế giới Kepler của anh, khiến nguồn gốc cơ hóa xác định giữa họ có mối liên hệ có thể đe dọa sự tồn tại của nó, vì vậy nó đã thúc đẩy nhiều sinh vật Kepler khác nhau xâm nhập vào thành phố Ngân Loan để tiêu diệt anh.
“Lại ngẫm lại mấy nhiệm vụ anh đặt mình vào nguy hiểm lúc trước, thật sự đúng là nhảy Disco trên mộ phần đó. Lạc Khinh Vân, nếu không phải…… nếu không có đội trưởng Lương vẫn luôn bảo vệ tinh thần thể của anh, hoặc là không có cha em canh giữ ở rìa thế giới Kepler, anh đã sớm tự tìm đường chết.” Đàm Mặc có ý trả thù ấn mạnh vào miếng băng của Lạc Khinh Vân.
“A……” Lạc Khinh Vân cuộn lên, lông mày run rẩy.
“Biết đau? Bộ dáng của anh chẳng khiến em đau lòng, em tặng hai chữ, ‘ xứng đáng ’ cho anh. Ngẫm lại mấy hành động không muốn sống của anh lúc trước, có phải rất ‘ ngu dốt ’ không hả?” Đàm Mặc vừa nói vừa cởi quần của Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân nắm tay cậu, “Em mới cài cúc áo anh còn chỉ trích anh không đứng đắn. Rõ ràng là em không đứng đắn hơn mà?”
“Em không nghiện giậu đổ bìm leo.” Đàm Mặc cởi chiếc quần bệnh viện rách nát của mình ra, lanh lẹ mặc vào quần của Lạc Khinh Vân rồi nhấc lên, “Cái thứ chơi là phải chết thẳng cẳng mới chịu, chẳng ngầu chút nào”
Nói xong, Đàm Mặc muốn ra khỏi phòng bệnh.
Lạc Khinh Vân nhìn đôi chân dài của mình, vô cùng hoài nghi bản thân thật sự không có mị lực.
“Đội phó Đàm, bây giờ em rất giống tên đàn ông tồi vui vẻ xong xách quần chạy lấy người.”
“Tên đàn ông tồi này muốn đi nói Lục Dĩnh tăng mạnh phòng ngự của căn cứ, thật sự không được thì đưa anh trở về Thành Trung Tâm, đồ em bé ốm yếu!” Đàm Mặc vẫy tay rời khỏi phòng bệnh.
Lạc Khinh Vân mỉm cười, bình tĩnh nằm lại trên giường bệnh.
Đợi Đàm Mặc rời đi, nụ cười của Lạc Khinh Vân hoàn toàn biến mất, thậm chí sắc mặt còn có vài phần lạnh lùng. Anh giơ tay lên, duỗi các ngón tay rồi tạo thành nắm đấm, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra anh cảm thấy bất lực và mất khả năng kiểm soát mọi thứ xung quanh.
“Đây là… cảm giác của nhân loại sao?” Lạc Khinh Vân nghiêng người cầm lấy cốc nước trên bàn đầu giường, anh có thể cảm nhận rõ ràng trọng lượng của cốc nặng hơn bình thường.
Đàm Mặc đút túi đi tới phòng chỉ huy có Lục Dĩnh.
Nơi đây vốn thuộc về tập đoàn Thâm Trụ, Đàm Mặc tò mò nhìn bố cục căn phòng.
Tốc độ xử lý của máy tính thực tế ảo còn nhanh hơn trung tâm chỉ huyHôi Tháp, quan trọng nhất chính là hệ thống của bọn họ vô cùng tiên tiến, kết nối với chức năng quét hình ảnh đám mây vệ tinh và kho sinh học Kepler, có thể phân tích các khu vực xung quanh của căn cứ theo thời gian thực và thậm chí tỏa ra hàng trăm khu sinh thái Kepler lớn nhỏ xung quanh.
Lục Dĩnh ngước lên nhìn Đàm Mặc, bà vẫn hiếm khi lộ ra cảm xúc mà chỉ hỏi: “Tình trạng khống chế năng lực Kepler của cậu thế nào?”
“Trạng thái Lạc Khinh Vân hiện tại không tốt. Tôi dùng chút năng lượng còn sót lại của anh ấy miễn cưỡng có thể đánh với Chu Tự Bạch một trận …… Giới hạn trong cận chiến. Nếu Chu Tự Bạch sử dụng năng lực Kepler thì tôi sẽ không có sức chống cự.”
“Thời gian của chúng ta thật sự không nhiều lắm.” Lục Dĩnh trông rất căng thẳng.
Đàm Mặc cau mày lại, “Là Thành Trung Tâm tạo áp lực cho bà? Hay là bởi vì tập đoàn Thâm Trụ?”
“Hiện tại cho dù bọn họ có tạo áp lực thì tôi cũng không có biện pháp trả Khương Hoài Oanh lại cho bọn họ, càng không có cách nào đưa Hà Ánh Chi về Thành Trung Tâm.”
Theo tầm mắt Lục Dĩnh, Đàm Mặc nhìn vào bản quét hình ảnh Kepler cực lớn ở giữa.
Khu sinh thái sơ cấp xung quanh dường như bị một thế lực nào đó thúc đẩy, khép lại vòng vây quanh căn cứ này, mới chỉ có hai ba ngày mà tiến độ nhanh đến đáng sợ. Nối liền với các Khu sinh thái sơ cấp này là các Khu sinh thái trung cấp.
Bản quét năng lượng của các Khu sinh thái trung cấp này có màu đỏ, cho thấy độ hoạt động của chúng rất cao, giống như một đám cháy rừng lan rộng, tạo thành một vòng vây lớn hơn nữa, giống như một lớp da bánh bao kỹ càng, trong khi các Khu sinh thái sơ cấp đó giống như nhân bánh bao, căn cứ của họ là quả trứng cút nhỏ trong nhân nhồi.
Nhưng khu sinh thái trung cấp dù có hoạt động mạnh mẽ đến đâu cũng không đến mức khiến họ không có lối thoát, điều thực sự nguy hiểm là liền kề Khu sinh thái trung cấp này lại có 4 Khu sinh thái cấp cao!
“Bốn Khu sinh thái cao cấp này, tôi nhớ rõ ràng là chúng cách chúng ta rất xa, hơn nữa khoảng cách giữa chúng cũng không gần như vậy.” Đàm Mặc nắm chặt nắm tay, bản đồ đám mây trong máy liên lạc của cậu là từ ba giờ trước, mà đây là tình hình Kepler thực tế, tình huống còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng nhiều: “Chúng nó định tạo thành một vòng vây thật sự, ăn thịt chúng ta sao?”
Lục Dĩnh gật đầu, dùng bút laser vẽ đường đi trên bức tranh: “Tôi vốn định đưa giáo sư Hà ra ngoài. Kể cả con đường an toàn nhất cũng phải đi qua khu sinh thái trung cấp này, sau đó đi qua biên giới hai khu sinh thái cấp cao. Nhưng rủi ro rất cao.”
“Ngay cả ‘ Vân Hà ’ cũng có thể bị kéo xuống, chúng ta không còn phi hành khí nào có tính năng cao hơn ‘ Vân Hà ’. Nếu bà đưa Giáo sư Hà từ vị trí này ra, tôi dám nói rằng ngay khi ông ấy đến, hai Khu sinh thái cao cấp này sẽ liên kết thậm chí dung hợp nháy mắt.”
“Đúng vậy, chúng ta không ra được. Khi bốn Khu sinh thái cao cấp này gặm hết Khu sinh thái trung cấp, chúng ta sẽ không chút sức lực chống cự. Hiện giờ chúng ta cũng chỉ là hoãn thi hành hình phạt mà thôi. Tôi không muốn ngồi chờ chết nhưng bây giờ năng lực cậu nắm giữ được cũng chỉ bằng một dung hợp giả bình thường ……” Lục Dĩnh hít một hơi thật sâu, “Thành Trung Tâm sẽ lên kế hoạch lộ trình ném bom tên lửa, dự định dùng tên lửa để dọn đường cho Giáo sư Hà. lúc đó tất cả chúng ta sẽ theo Giáo sư Hà rút lui.”
“Tên lửa cũng không thể ngăn cản Khu sinh thái cao cấp dung hợp.”
“Cho nên chúng ta phải nhanh chóng vượt qua.” Lục Dĩnh hít sâu một hơi, “Giáo sư Hà với tôi đều nhất trí cho rằng, Khu sinh thái đang bắt giữ Lạc Khinh Vân. Chúng nó muốn nhân lúc Lạc Khinh Vân suy yếu nhất mà hủy diệt nó. Tôi vốn muốn cho cậu ở lại đây cho đến khi hoàn toàn nắm giữ năng lực, nhưng hiện tại xem ra, Khu sinh thái Kepler không định cho cậu cơ hội này.”
Tâm trạng của Đàm Mặc trầm xuống.
“Tôi nghĩ trên thế giới chỉ có hai người biết năng lực của tôi là gì và làm thế nào để cải thiện chúng”.
“Ai?” Lục Dĩnh Trong mắt Lục Anh lóe lên một tia hi vọng.
“Lăng Dụ, và Tạ Lan Băng.”
“Lăng Dụ cho dù còn sống cũng bị vây ở căn cứ Linh Hào. Tạ Lan Băng đã hi sinh vì nhiệm vụ.”
“Đúng vậy, trừ phi tôi có thể nắm giữ năng lực, bằng không tôi không có hy vọng tiến vào căn cứ Linh Hào, đây là một nghịch lý. Còn Tạ Lan Băng…… tôi phải đến thế giới Kepler lần nữa, tôi muốn gặp ông ấy, giáp mặt hỏi rõ ràng.”
Nhưng nếu Đàm Mặc muốn đến thế giới Kepler, hoặc là làm chính mình gần chết, hoặc là thông qua Lạc Khinh Vân.
Trạng thái gần chết không dẫ khống chế, mà Lạc Khinh Vân hiện tại đừng nói đến thế giới Kepler, cả đánh bại Đàm Mặc cũng là vấn đề.
“Chai Klein Tập đoàn Thâm Trụ đáp ứng cho chúng ta đâu?” Đàm Mặc hỏi.
Lục Dĩnh lắc đầu, “Máy bay vận tải rơi ở điểm giao nhau của hai khu sinh thái cấp cao.”
“Mẹ kiếp…” Đàm Mặc đau đầu.
“Tôi đã cho mọi người trong căn cứ chuẩn bị tốt, nếu tên lửa của Thành Trung Tâm đến đúng chỗ, chúng ta sẽ chuẩn bị rời đi. Dự tính thời gian sẽ không vượt qua ba tiếng. Nếu chúng ta may mắn trở lại thế giới nhân loại, cậu có tính toán gì không?” Lục Dĩnh hỏi.
“Hiện tại có hai thế lực đang cạnh tranh với Hệ sinh thái Kepler. Một là Hôi Tháp, hai là tập đoàn Thâm Trụ. Ngài cảm thấy ai có thực lực hơn?” Đàm Mặc hỏi.
Lục Dĩnh đương nhiên có thể hiểu ý Đàm Mặc, nói: “Mỗi người mỗi vẻ. Hôi Tháp có được số lượng dung hợp giả nhiều nhất, cũng có được kinh nghiệm thăm dò căn cứ Linh Hào, đồng thời lưu giữ mọi thông tin nghiên cứu liên quan đến mẹ cậu. Mà sức mạnh nghiên cứu và phát triển của tập đoàn Thâm Trụ mạnh hơn, có được kỹ thuật thiết bị vận chuyển công nghệ tiên tiến nhất cũng như vũ khí và trang bị tinh vi nhất. Quan trọng nhất là giá trị của tập đoàn Thâm Trụ cùng Hôi Tháp là bất đồng.”
Đàm Mặc phân tích theo ý Lục Dĩnh, “Hôi Tháp lấy sự sống còn của nhân loại làm mục đích, bọn họ sẽ không mạo hiểm khiến nhân loại diệt vong, cũng bởi vậy bó tay bó chân. Mục đích của tập đoàn Thâm Trụ thì mạnh hơn, chỉ cần có bất kỳ thứ gì để có được bí mật cuối cùng của Kepler, Khương Hoài Oanh cùng với tập đoàn Thâm Trụ sẽ không tiếc hết thảy.”
“Cho nên, cậu rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Ý của tôi rất đơn giản. Nếu chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi căn cứ này, thì phải phiền toái Dì Lục giúp tôi bàn điều kiện với Thành Trung Tâm.”
“Điều kiện gì?” Lục Dĩnh dựa ra sau nhìn Đàm Mặc.
“Thứ nhất, không thể lấy danh bảo vệ hay nghiên cứu giam tôi lại, giấu đi, hạn chế tự do. Tôi muốn ở Ngân Loan. Tiền tuyến có lợi cho tôi tăng năng lực.”
“Sau đó thì sao?”
“Thứ hai, không thể lấy bất luận lý do gì triệu hồi Lạc Khinh Vân, anh ấy phải luôn ở bên cạnh tôi.”
“Thứ ba thì sao?”
“Không thể lấy bất luận danh nghĩa gì, đem Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch và đội trưởng trước của tôi và đồng đội hiện tại điều khỏi cạnh tôi.”
“Cậu không muốn bị Hôi Tháp hạn chế, nhưng cậu có nghĩ tới Hôi Tháp rất bất an với tiềm lực chưa biết của cậu không. Bọn họ sẽ không đồng ý.” Lục Dĩnh lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ của Đàm Mặc thật kỳ lạ.
“Cho nên, tôi muốn phát huy giá trị của tập đoàn Thâm Trụ.” Đàm Mặc buông tay.
“Cậu là nói……nếu Hôi Tháp không đồng ý, cậu sẽ phải hợp tác cùng tập đoàn Thâm Trụ? Cậu thật đúng là to gan lớn mật!”
Đàm Mặc nở nụ cười, “Dì Lục, bà là người thứ hai nói tôi to gan lớn mật.”
“Còn ai nữa?”
“Lạc Khinh Vân. Lần đó anh ấy dẫn tôi nhảy máy bay vận tải.”
Lục Dĩnh dừng một chút, sau đó cười, “Tôi hiểu ý cậu, tôi sẽ tận lực hòa giải cho cậu.”
“Nếu…… Chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Đàm Mặc rời khỏi trung tâm chỉ huy, về phòng bệnh của mình thì thấy Lạc Khinh Vân dựa vào đầu giường, một đám nhân viên y tế tiêm thuốc gì đó cho anh, còn Hà Ánh Chi ngồi ở bên cạnh.
Đàm Mặc bước nhanh qua, “Chú Hà, đây là cái gì? Không phải nói chai Klein tập đoàn Thâm Trụ cho chúng ta đã rơi rồi sao?”
“Đây là dịch dinh dưỡng tinh luyện từ huyết thanh. Lạc Khinh Vân hiện tại cần khôi phục trạng thái thân thể, cậu ta tổn hại về mặt tế bào. Huyết thanh là vật chất dinh dưỡng cơ bản, đồng thời chứa các yếu tố tăng trưởng, có thể bảo vệ và sửa chữa tế bào của Lạc Khinh Vân.”
Đàm Mặc nhìn hết huyết thanh này đến huyết thanh khác được tiêm vào cơ thể Lạc Khinh Vân, cậu nheo mắt lại: “Con cảm thấy đây không phải huyết thanh bình thường đúng không?”
“Đây là huyết thanh từ máu Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch, Hạ Lang và Ngô Vũ Thanh cùng với tất cả dung hợp giả toàn bộ căn cứ. Nếu nói chai Klein là thuốc mạnh thì dịch dinh dưỡng từ huyết thanh tuy không có năng lực phục hồi mạnh bằng nhưng đây là giải pháp duy nhất với tình hình trước mắt.”
Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, mỉm cười, “Sao đã trở lại rồi? Có phải Lục Dĩnh nói cho em biết đường ra khỏi căn cứ này đã bị Khu sinh thái Kepler phong kín rồi không?”
“Anh biết?” Đàm Mặc ngồi xuống ở mép giường.
“Anh có thể cảm ứng được chúng nó đang truy đuổi.” Lạc Khinh Vân trả lời, “Bên ngoài rất bận rộn, anh suy đoán là Thành Trung Tâm có bố trí, chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này, đúng không?”
“Ừm.” Đàm Mặc gật đầu, cậu cong lưng, tiến đến bên tai Lạc Khinh Vân hỏi, “Dịch dinh dưỡng này có tác dụng không? Có đủ cho em đi gặp cha em một lần không?”
“Có thể thử xem. Nhưng cho dù thành công thì anh nghĩ thời gian cũng không dài.”
Sau lần tiêm bổ sung dinh dưỡng cuối cùng, những người khác bắt đầu chuẩn bị kỹ càng để lên máy bay.
Khương Hoài Oanh cũng được mang ra khỏi phòng tối, cảm xúc của cậu ta đang rất kích động, vẫn luôn kêu la, đáng tiếc không có ai để ý tới cậu ta.
“Các người muốn làm gì! Các người muốn mang tôi đi đâu!”
“Căn cứ này là của tôi! Phi hành khí cũng là của tôi! Hôi Tháp không có tập đoàn Thâm Trụ thì đừng nghĩ đi vào căn cứ Linh Hào!”
“Kết quả nghiên cứu của Lăng Dụ là của tập đoàn Thâm Trụ!”
Thường Hằng không kiên nhẫn, cảm thấy tiểu thiếu gia này thật là nhao nhao, trực tiếp chém lên cổ cậu ta, khiêng lên bả vai, đưa vào phi hành khí.
“Anh kiềm chế chút đi! Đầu óc cậu ta có bệnh anh không biết hả?” Ngô Vũ Thanh vội ngăn lại, đáng tiếc chậm một bước.
Thường Hằng trả lời: “Thời buổi này rồi ai con mẹ nó đầu óc không có chút tật xấu? Chỉ mình cậu ta đặc biệt thôi à?”
Ngô Vũ Thanh há miệng, tỏ vẻ Thường Hằng rất có đạo lý, anh không có gì phản bác.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại có Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân vươn tay về phía Đàm Mặc.
“Tiêm nhiều dinh dưỡng thế mà còn muốn em kéo anh lên sao?” Đàm Mặc buồn cười nói.
“Em không phải nói muốn gặp cha em sao?” Lạc Khinh Vân nói.
“Nhưng giờ chúng ta phải rút lui……”
“Chúng ta rất có khả năng bị Khu sinh thái cao cấp giáp công trong quá trình rút lui. Nếu Tạ Lan Băng có thể nói cho em biết sử dụng năng lực thế nào thì có lẽ chúng ta còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.”
Lạc Khinh Vân lại nâng tay mình.
Đàm Mặc nghiêm nghị, không chút do dự cầm lấy.
Nháy mắt, toàn bộ không gian bắt đầu gấp lại, giống như là muốn sụp xuống thành một hạt bụi nhỏ, rồi đột nhiên chìm xuống.
Gió khô thổi vào mặt, thổi cát bay, nắng càng nóng hơn trước.
Đàm Mặc nhìn thấy trước mặt một thế giới hoang tàn chỉ có biển cát nhấp nhô, liền hét lớn: “Tạ Lan Băng—Tạ Lan Băng, cha ở đâu!”
Mấy lần trước Tạ Lam Băng đều xuất hiện ngay trước mặt cậu, nhưng lần này không thấy được nữa.
Đàm Mặc tiến thêm vài bước nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Chẳng lẽ Tạ Lan Băng đã không còn ở đây?
Ông trở về Nguồn gốc năng lượng Kepler, hay là…… cả tinh thần thể cũng tiêu vong?
Đàm Mặc chạy vội lên, “Tạ Lan Băng! Tạ Lan Băng cha có ở đây không! Cha già! Cha giá!”
Một cảm giác hoảng sợ nảy lên trong lòng, phương hướng vốn có được đã mất đi trong một khắc.
Một bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai Đàm Mặc, giọng nói trầm thấp của Tạ Lan Băng vang lên.
“Con chạy cái gì?”
Đàm Mặc đột nhiên xoay người lại, đối diện đôi mắt Tạ Lan Băng.
Niềm vui mất mà tìm lại thay thế khủng hoảng, Đàm Mặc ôm lấy đối phương, “Cha già! Tưởng cha chết rồi chứ!”
Tạ Lan Băng lảo đảo lùi lại nửa bước, dường như ông không ngờ mình sẽ có cơ hội được con trai ôm chặt, hai tay buông thõng hồi lâu mới vỗ nhẹ vào lưng cậu.
“Không có chuyện gì không đi lạy phật, chắc chắn con không tới để tẫn hiếu nhỉ?” Tạ Lan Băng buồn cười nói.
“Cái kia…… thời gian hữu hạn, con nói ngắn gọn. Chúng con bị nhốt ở một căn cứ, mà căn cứ này bị mấy Khu sinh thái cao cấp bao kẹp, rốt cuộc có năng lực nào cho con tìm được đường sống trong chỗ chết không?” Đàm Mặc hỏi.
“Lạc Khinh Vân có ở cạnh con không?” Tạ Lan Băng hỏi.
“Có.”
Tạ Lan Băng mỉm cười, “Vậy năng lực của cậu ta là gì?”
“Hấp thu năng lượng của phôi thai sinh vật Kepler?”
“Còn gì nữa?”
“Còn có…… đoạt lấy Khu sinh thái! Nhưng bây giờ nếu anh ấy lại tiếp tục sử dụng năng lực này, thân thể sẽ hỏng mất! Anh ấy……”
Tạ Lam Băng đưa tay ấn vào đầu Đàm Mặc.
“Cậu ta là cây cầu của con. Tác dụng của cây cầu chỉ là vận chuyển năng lượng thôi sao?”
Sau khi nghe Tạ Lam Băng nói như vậy, Đàm Mặc chợt hiểu ra.
Tác dụng thực sự của cây cầu là kết nối hai bờ sông.
“Con có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh, ở trong thế giới Kepler, tinh thần thể chính là nguồn gốc năng lượng. Sinh vật Kepler không có tinh thần thể sẽ bị nguồn gốc năng lượng hấp dẫn, đây cũng là bản chất Lạc Khinh Vân có thể tiến hành đoạt lấy Khu sinh thái. Cậu ta khác dung hợp giả khác ở chỗ cảm nhiễm trong bụng mẹ, đại não cậu ta phát dục cùng với năng lượng Kepler, cậu ta là một nguồn gốc năng lượng, mà con cũng vậy.”
Nghe đến đó, trái tim Đàm Mặc nhanh chóng nảy lên, dường như cậu có thể tưởng tượng Tạ Lan Băng kế tiếp sẽ nói gì.
“Chỉ cần Lạc Khinh Vân liên tiếp tinh thần thể của con cùng hạt giống Khu sinh thái, con chính là cái nguồn gốc năng lượng có thể xua sinh vật Kepler như xua vịt, hạt giống kia sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa lao tới con, chỉ cần lực hấp dẫn đủ mạnh, con sẽ có thể túm nó tách ra khỏi nguồn gốc cơ hóa, việc đoạt lấy Khu sinh thái liền hoàn thành.”
Ngay lúc này, trời đất bắt đầu rung chuyển, mọi thứ xung quanh đều biến thành một hư ảnh.
Đàm Mặc biết thời gian không đủ, cậu chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Cậu không biết khi nào mới gặp được Tạ Lan Băng, cậu muốn ôm ông lần nữa, nhưng cậu xuyên qua bóng dáng của Tạ Lan Băng, trong vòng tay rộng mở của cậu lại là một người khác.
Mặt trời chói chang biến mất, biến thành đèn dây tóc trong phòng bệnh.
Cảm giác cát đã không còn nữa, thứ hắn cảm nhận được chính là lớp vải và sự hiện diện của một người khác, người Đàm Mặc đang ôm chính là Lạc Khinh Vân.
“Em chủ động ôm anh thế này, anh thật xấu hổ.” giọng Lạc Khinh Vân tràn đầy trêu chọc.
Đàm Mặc không đẩy Lạc Khinh Vân ra mà ôm anh chặt hơn.
Tạ Lan Băng một mình canh gác ở đó nhiều năm như vậy, mà Lạc Khinh Vân cũng cô đơn.
Lạc Khinh Vân sửng sốt, kể từ khi anh bị thương, dường như anh thường xuyên có thể tận hưởng những cái ôm của Đàm Mặc, hoặc có lẽ đó là mong muốn bảo vệ anh của Đàm Mặc.
“Em đang lợi dụng sức khỏe yếu của anh để cố tình trêu chọc anh phải không?”
“Anh không phải mới nói phải thẹn thùng sao? Thẹn thùng thế này à?”
Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng mỉm cười, luồng khí thổi qua tai Đàm Mặc, có chút ngứa ngáy, nhưng trong lòng lại hơi ấm áp.
Lúc này, dưới chân rung chuyển kịch liệt, cả giường bệnh lắc lư sang một bên, suýt chút nữa đập vào tường, may mà Lạc Khinh Vân đưa tay ra chống được.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Đàm Mặc ngẩng mặt lên nhìn ngọn đèn nhấp nháy trên đầu, “Chẳng lẽ là động đất à?”
Cửa phòng bệnh bị đánh một tiếng ầm ầm đẩy ra, Lý Triết Phong sắc mặt lạnh lùng nói: “Hai người muốn ôm nhau chết à?”
Lạc Khinh Vân đột nhiên kéo tay Đàm Mặc, túm cậu chạy theo Lý Triết Phong trong lối đi.
“Mau lên phi hành khí! Chúng ta phải bay lên!” Lý Triết Phong vừa chạy vừa ném trang bị cho Đàm Mặc.
Lạc Khinh Vân nói: “Đừng nói với tôi đây là chấn động do tên lửa Thành Trung Tâm oanh tạc! Hiện tại rốt cuộc tình huống như thế nào?”
“Có một Khu sinh thái cao cấp tiến lên từ lòng đất!”
Lý Triết Phong vừa nói hết, lối đi trước mặt hoàn toàn cong lên, vặn vẹo thành một góc khó có thể đi qua.
Bức tường kim loại phát ra âm thanh “cạch cạch”, không chỉ khiến màng nhĩ mà còn cả não của Đàm Mặc cũng đau theo.
“Đừng thất thần! Đi!”
Họ phải lao ra ngoài trước khi lối đi bị biến dạng hoàn toàn.
Chấn động mạnh như vậy từ sâu trong lòng đất – lại là một con Hồng Vực!
Thân cửa bị biến dạng, bị khoét ra một khe hở chỉ đủ cho một người đi qua.
Lý Triết Phong ngừng lại, hai tay đỡ khung cửa, định nhường Đàm Mặc đi qua trước, nhưng Đàm Mặc đã đẩy anh một cái.
“Đi mau ——”
Lý Triết Phong vừa mới qua, cánh cửa đã hoàn toàn bị nghiền nát, toàn bộ căn cứ như bị lật lên, mặt đất nhấp nhô, sinh vật Kepler do Hồng Vực dẫn đường sắp xông ra.
Dưới chân xuất hiện vết nứt, Lạc Khinh Vân một tay kéo Đàm Mặc ra sau mình mà không ngờ Đàm Mặc lưu loát kéo anh ra phía sau.
“Cả súng cũng không có, đứng sau đi!”
Về sức chiến đấu, lần đầu tiên Lạc Khinh Vân bị ghét bỏ.
Mấy người còn chưa kịp chạy ra ngoài nhìn lối ra đã bị đào xuống đất bắt đầu hoảng loạn.
“Chúng ta thoát ra thế nào đây! Này mẹ nó là bị vặn thành bánh quai chèo à?”