Đàm Mặc nâng tay lên, dùng sức lực cuối cùng bấm vào thiết bị liên lạc trên cổ tay, “Phát… bài hát đó…”
Thuốc đông tụ đã át đi giọng nói và hơi thở cuối cùng của cậu.
Lạc Khinh Vân bị mấy người lớn mạnh mẽ ấn vào phi hành khí cuối cùng.
Khi cửa khoang đóng lại nhưng nhóc lại không chịu ngồi xuống mà như phát điên muốn mở cửa khoang ra, giọng khàn đi vì khóc, móng tay đều nứt ra.
“Anh ấy còn ở bên trong! Anh ấy còn ở bên trong!”
Lương Ấu Khiết đưa mắt ra hiệu cho nhân viên chữa bệnh phía sau, đối phương đưa thuốc an thần cho Lương Ấu Khiết.
Lúc này bên tai Lạc Khinh Vân vang lên từng đợt thanh âm.
[bảo bối, cho con một chút ngọt ngào, để con tối nay đều ngủ ngon……]
[tiểu quỷ…… rè rè…… tư…… để con thích toàn bộ thế giới……]
Lạc Khinh Vân sững sờ ở nơi đó, Lương Ấu Khiết phía sau nhân cơ hội tiêm thuốc an thần vào cơ thể cậu.
Trời đất quay cuồng, đại não nặng nề, Lạc Khinh Vân ngã xuống được Lương Ấu Khiết ôm lên, tai nghe trong lỗ tai Lạc Khinh Vân rơi ra, bị nhân viên cứu viện khác nhặt lên.
“Nó nghe nhạc hả? Thiếu chút nữa đã chết mà thằng nhóc này còn có tâm tình nghe nhạc?”
Lương Ấu Khiết lấy lại chỉ nghe được ca từ cuối cùng [bảo bối, để con biết con đẹp nhất……]
Đôi mắt cô lập tức đỏ bừng, ôm chặt lấy Lạc Khinh Vân: “Đây là bài cha tôi đã hát khi dỗ dành nó.”
Những người khác trong cabin đều ngây ngẩn.
“Tại sao các cậu đều cảm thấy nó không phải nhân loại? Chỉ bởi vì nó học tập quá nhanh? Hay là bởi vì nó không giống những đứa trẻ bình thường muốn được bảo vệ? Hay là vì trong cơ thể nó có…… gien Kepler? Tất cả mọi người đều có khả năng trở thành dung hợp giả…… đây là lý do sau khi chúng tôi vào sinh ra tử lúc rồi bị hoài nghi, bị cách ly sao?” Lương Ấu Khiết nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc mềm mại của Lạc Khinh Vân, cô chân thành thương tiếc đứa nhỏ này.
“Đội trưởng Lương…… giờ cô định thế nào?”
“Tôi sẽ xin quyền nuôi con với Hôi Tháp, tôi sẽ tự mình dạy dỗ đứa nhỏ này.”
Dưới trời cao, căn cứ Thành trung tâm Hôi Tháp hoàn toàn bị cách ly sinh thái, trở thành một thành lũy yên lặng theo thời gian.
Đàm Mặc dùng sức hít một hơi, không khí tràn vào phổi, đồng tử mờ mịt trong nháy mắt sáng lên, cảm giác đau đớn do bị đạn bắn trúng vẫn còn đọng lại trong cơ thể, khiến dây thần kinh đau đớn của cậu như sắp bị cắt đứt ngay lúc đó, mồ hôi lạnh toát ra.
Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân vẫn duy trì tư thế ban đầu, một tay chạm vào đầu Đàm Mặc, một cái tay khác chống bên tai cậu, chỉ là anh hai mắt, da thịt anh thậm chí ngọn tóc của anh không ngừng có hạt màu lam tràn ra, Đàm Mặc biết anh còn đang phóng thích năng lương Chai Klein đã hấp thu.
Hơi thở của Đàm Mặc dần dần bình tĩnh lại, đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh.
Cậu vừa được Lạc Khinh Vân đưa vào thế giới Kepler của mình. Trước đó Đàm Mặc luôn cho rằng cái gọi là thế giới Kepler là sự tái hiện của ký ức, nhưng lần này Lạc Khinh Vân nói chính là dẫn cậu đến tầng thứ hai của Thế giới Kepler—— khách ngã.
Lúc trước đến thế giới “Bản ngã” là tái hiện, là sự thật, cái gì cũng không thể thay đổi, mà Đàm Mặc chỉ là một người đứng xem.
Nhưng thế giới “Khách ngã” không giống, Đàm Mặc có thể giao lưu với Lạc Khinh Vân ở thế giới này, có thể thay đổi chi tiết trong thế giới này, nói cách khác Đàm Mặc cũng có thể biến thành một bộ phận trong thế giới này.
Còn về tác dụng của thế giới này, Đàm Mặc phỏng đoán Lạc Khinh Vân có thể mang các khách thể khác nhau tới nơi này, kiểm tra mỗi một khách thể hoặc là mỗi một lựa chọn khác nhau có ảnh hưởng kết cục một sự kiện nào đó đã phát sinh hay không, như vậy là có thể tính toán cùng phân tích cuộc chiến, tai nạn thậm chí quyết định từ các góc độ khác nhau, thậm chí còn phân tích tác dụng của người đó với chính anh.
Thế giới “Khách ngã” này rất thích hợp để nhìn lại sau khi chiến đấu chấm dứt, thực tế hơn hàng triệu lần so với những bài kiểm tra và bài tập mô phỏng lộn xộn đó.
Chỉ là lúc này đây, cậu thật sự minh bạch bất luận một người nào trước khi vô tình và cường đại thì nhất định đã có thương tổn thậm chí phá hủy sự ấm áp cùng mềm mại của họ.
Đàm Mặc thở dài, ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng tựa vào má Lạc Khinh Vân, ôm lấy anh.
“Chỉ lần này thôi.” Đàm Mặc nhẹ nhàng nói.
Cậu dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng Lạc Khinh Vân.
Nhưng Lạc Khinh Vân rõ ràng vẫn chưa thể ra ngoài, trên mặt anh vẫn không có biểu cảm, Năng lượng Kepler còn đang tiết ra.
“Con trai ơi, nên tỉnh rồi!”
Đàm Mặc mở miệng, nâng tay Lạc Khinh Vân lên, mang theo vài phần ý xấu hung hăng cắn xuống.
Cơn đau truyền theo đầu ngón trỏ đến tận sâu trong đại não của Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân khẽ run lên, năng lượng tự do nhanh chóng quay trở lại, tầm nhìn tan rã của anh thu hẹp lại, khi thế giới trở lại sáng ngời, anh nhìn thấy Đàm Mặc.
Đàm Mặc không thương tiếc đá vào đầu gối anh, Lạc Khinh Vân cau mày nhẹ, Đàm Mặc nhân cơ hội lẻn ra ngoài.
“Sớm biết rằng lãnh cơm hộp là có thể ra thì tôi hẳn nên ăn cơm hộp sớm chút.” Đàm Mặc cười cười, đôi mắt cong thành trăng non.
Lạc Khinh Vân nhìn đôi mắt đối phương có chút thất thần, anh đứng thẳng lưng, giơ tay lên liền nhìn thấy dấu răng trên ngón trỏ.
Đàm Mặc cắn anh không thương tiếc, chảy máu, cắn rất sâu.
“Đội trưởng Lạc, nếu anh còn không tỉnh lại chúng ta lại phải cho Trùng Rêu ăn.”
Đàm Mặc xoay người lại, trong tay cầm một quả lựu đạn thuốc, bọn họ muốn trở lại đường hầm tàu điện ngầm nhưng bị Trùng Rêu dày rắn ngăn lại.
Lạc Khinh Vân nhìn bóng dáng Đàm Mặc nói: “Cậu cũng thật bình tĩnh.”
Đàm Mặc buông tay, “Sau khi hiểu biết năng lực của anh, tôi đương nhiên bình tĩnh. Đừng nói cho tôi là kẻ hèn Trùng Rêu này mà anh cũng không trị được! Nếu tôi đoán không sai, anh hấp thu năng lượng Chai Klein rồi phải không? Ăn no thì làm việc đi, Đội trưởng Lạc!”
Lạc Khinh Vân cúi đầu thở dài, sau đó nâng mắt nhẹ nhàng thổi một hơi.
Trùng Rêu bị một thế lực vô hình nào đó điều khiển và lan ra khỏi hang, tạo đường cho họ rời đi.
Giọng Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng truyền đến.
“Đội trưởng Lạc! Đội phó Đàm!”
Đàm Mặc mới vừa đi ra ngoài Thường Hằng liền vọt đi lên, ôm chặt Đàm Mặc.
“Đội phó Đàm —— tôi còn tưởng cậu chết rồi đó!”
Đàm Mặc vỗ vỗ sau lưng, mở miệng nói: “Thường Hằng, đồ chân chó!”
“Tôi chân chó chỗ nào?” Vẻ mặt Thường Hằng như con chó lớn thật ủy khuất.
“Còn không chân chó? Rõ ràng anh kêu ‘ Đội trưởng Lạc ’ trước, sau đó mới kêu ‘ Đội phó Đàm ’!” Đàm Mặc dùng ngữ khí cực kì bất mãn nói.
“Cậu chừng nào thì lên làm đội trưởng chúng tôi liền kêu cậu trước!” Ngô Vũ Thanh giảng hòa cho Thường Hằng.
“Không phải nói muốn cách ly sinh thái sao? Cách ly thế nào? Chẳng lẽ muốn phong tỏa hết không gian tàu điện ngầm à?” Đàm Mặc nhìn Giang Xuân Lôi cách đó không xa.
“Hiện tại thành phố Ngân Loan ít nhất có hai lĩnh vực Kepler, trong đó một lĩnh vực bị một lĩnh vực khác sử dụng.” Lạc Khinh Vân vừa mang bao tay vừa đi lại đây, “Cho dù phong tỏa Khu sinh thái Trùng Rêu nhưng không tìm được hạt giống cấp bậc cao hơn khác thì vẫn là uổng phí.”
Đàm Mặc nheo mắt, “Anh nói Trùng Rêu là một lĩnh vực, mà cái Sừng Ma Quỷ cùng Chai Klein tạo thành Khu sinh thái kia là một lĩnh vực khác hả?”
“Đúng vậy. Chỉ là thứ sau cấp bậc càng cao, cho nên nó có thể khống chế Trùng Rêu. Trùng Rêu lúc trước chiếm lĩnh bệnh viện thú cưng thì tôi không có biện pháp đoạt lấy quyền khống chế đối với Trùng Rêu, đó là bởi vì có hạt giống Kepler cấp bậc cao hơn đang sử dụng nó. Nếu tôi không đoán sai thì chính là hạt giống Chai Klein.” Lạc Khinh Vân chỉ chỉ phía sau.
Nhưng hạt giống này cũng không ở trong Chai Klein, nó giấu ở chỗ khác, đây cũng là chỗ thông minh của sinh vật Kepler cao cấp.
“Trời ơi,vậy điều tra thế nào giờ?” Giang Xuân Lôi vừa nghe liền đau đầu.
“Không gian ngầm trong tàu điện ngầm thành phố lớn đến mức nào? Chưa kể nếu hạt giống không hề ở dưới lòng đất mà trộn lẫn với con người thì sao?” Ngô Vũ Thanh nói.
Đàm Mặc gãi gãi cái ót, “Với lực cảm giác của Đội trưởng Lạc thì nếu hạt giống này ở trong thành phố Ngân Loan anh cũng không thể mà không cảm giác được chứ? Trừ phi nó đang ngủ đông. Nhưng nếu sau khi nó là lẻn vào thành phố Ngân Loan mới bắt đầu ngủ đông, thì trong quá trình lẻn vào Đội trưởng Lạc anh cũng không có khả năng một chút cảm giác đều không có. Cho nên tình huống trước mắt, có hai loại khả năng.”
“Hai loại nào?” Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc rất hứng thú, trong ánh mắt lộ ra chính là “Để xem tôi và cậu có nghĩ giống nhau không”.
“Khả năng đầu tiên là hạt giống này căn bản là ở ngoài thành phố Ngân Loan. Còn nhớ rõ lần trước chúng ta đi kiếm máy bay vận chuyển dược phẩm không? Cái Khu sinh thái kia vốn cho là không nguy hiểm lắm bỗng nhiên trở nên rất có tính công kích, ngay cả sinh vật như Phệ Cốt Tán cũng to gan tới mức mơ ước dung hợp giả cấp vậc Kepler cao hơn nó như anh. Chứng tỏ Khu sinh thái bên ngoài thành phố đều đang kịch liệt sinh trưởng, này có liên quan mật thiết đến sự xuất hiện của hạt giống cấp cao. Hạt giống ở bên ngoài thành phố Ngân Loan thì phải bắt đầu quét vệ tinh.”
Lạc Khinh Vân gật đầu: “Tất cả phân tích đều đúng. Nhưng có một chữ sai.”
“Hả? Chữ nào?”
“Mơ ước.” Lạc Khinh Vân nhìn vào mắt Đàm Mặc, “Trên đời này tôi chỉ cho phép một người mơ ước tôi, những thứ khác là người hay là Sinh vật Kepler, đều chỉ có thể dùng từ‘ không biết tự lượng sức mình ’.”
“Mơ ước là từ đẹp lắm à? Làm ơn anh cũng đừng tùy tiện dùng trên người người khác.” Đàm Mặc trả lại một ánh mắt xem thường.
“Vậy khả năng thứ hai thì sao?”
“Khả năng thứ hai chính là……” Đàm Mặc nhăn mày lại, “Trùng Minos lúc trước bị rò rỉ là do có người lén buôn bán mẫu vật dẫn tới. Nếu còn có người đem tiêu bản hạt giống đang kì ngủ đông mang vào thành phố Ngân Loan một cách không chính thức thì sao?”
“Vậy thì thật đúng là cao thủ ‘ tự chịu chết ’.” Lạc Khinh Vân cười cười.
“Con trai này, cha vẫn muốn dạy dỗ con một chút, thời điểm này thì đừng cười.” Đàm Mặc bày ra vẻ mặt trưởng bối xoay người lại chọc chọc lên ngực Lạc Khinh Vân, “Anh nếu muốn ‘ giả bộ thành nhân loại ’, thì chúng ta phải xem vở kịch này đến cuối cùng, không thể đứng nhìn thành phố Ngân Loan luân hãm được.”
Nụ cười của Lạc Khinh Vân càng rõ ràng, Đàm Mặc biết rất rõ rằng thế giới Lạc Khinh Vân đưa cậu đến là phản ánh những cảm xúc chân thật nhất của Lạc Khinh Vân, cho dù là đối với con người hay sinh vật Kepler.
Đàm Mặc nhìn thấy rõ con người đã đánh mất lòng tin của Lạc Khinh Vân và Lạc Khinh Vân sống sót như thế nào, nhưng cậu không hỏi Lạc Khinh Vân một lời sau khi trở lại hiện thực.
Bởi vì có một số lời không nói ra, nên có một số điều cậu hiểu được, Lạc Khinh Vân cũng hiểu cậu đã hiểu.
“Đội phó Đàm,” Lạc Khinh Vân nắm ngón tay Đàm Mặc, “Cậu lấy chuyện ‘giả bộ làm nhân loại’ tới chế nhạo tôi sẽ không sợ tôi lộ ra bộ mặt thật sao?”
Đàm Mặc rút tay lại, chuyển qua sờ sờ đầu Lạc Khinh Vân, khiến những người vây xem bên cạnh kinh ngạc tới mức miệng nhét vừa quả trứng gà.
“Con trai này, cha thấy bộ dáng dối trá đó của con thật đáng yêu. Tựa như đứa nhỏ một hai phải đi giày cao gót người lớn vậy đó. Nói đi, làm sao để tìm được hạt giống Khu sinh thái nguy cơ cao này?”
“Được rồi, Đội phó Đàm…… mục tiêu lúc ban đầu của Chai Klein là cậu hay là tôi?” Lạc Khinh Vân hỏi.
“Hẳn là tôi. Con chuột bị Trùng Rêu khống chế dẫn tôi vào cái hang động này, mùi của Sừng Ma Quỷ làm tôi sinh ra ảo giác, nếu anh không tới tôi đã nhảy xuống rồi, hiện tại hẳn là ở trong Chai Klein.” Đàm Mặc nhớ lại.
“Hạt giống kia nhất định sẽ nhìn bộ dạng cậu ngu ngốc bị con chuột bắt cóc, diễn kịch trước mặt cậu, toàn bộ hành trình thưởng thức bộ dáng cậu rớt vào bẫy rập sẽ làm hạt giống kia tràn ngập cảm giác thành tựu.” Lạc Khinh Vân nói, “Cho nên, dọc đường đến đây cậu đã tiếp xúc với ai?”
Đàm Mặc sửng sốt một chút, cậu túm Ngô Vũ Thanh, “Báo cho lực lượng an ninh cẩn thận những hành khách đi tàu điện ngầm với tôi, đặc biệt là hai mẹ con và một nhân viên công ty điện lực tên là Trầm Niệm! “
“Đã biết!”
“Người chịu trách nhiệm sàng lọc hành khách là ai?” Đàm Mặc lại hỏi.
“Trưởng phòng Giang Tâm Nguyên.”
Đáp án này làm Đàm Mặc phải che mắt.
“Làm sao vậy?” Ngô Vũ Thanh thò qua hỏi.
“Chúng ta mau qua đó. Con mọt sách như Giang Tâm Nguyên đó, tôi cho là anh ta không có kỹ năng diễn xuất tốt đến mức trốn tránh Sinh vật Kepler. Khẳng định sẽ xảy ra chuyện.”
Đàm Mặc xoay người ném lựu đạn vào hang động, chất đông tụ nổ tung, nhanh chóng lấp đầy và đông cứng toàn bộ lối đi dẫn vào hang.
“Đi nào.”
Mọi người vội vã dọc theo đường hầm đến điểm điều tra.
Điểm sàng lọc được bố trí ở lối ra của ga trung chuyển, sân ga được lực lượng an ninh vũ trang dày đặc canh gác, hàng trăm hành khách xếp hàng gần sân ga để được xét nghiệm.
Sự hoảng loạn bao trùm khắp các hành khách, bọn họ châu đầu ghé tai thảo luận, giọng nói ngày càng lớn hơn, cảm xúc của họ dần dần mất kiểm soát.
“Bỗng nhiên đột ngột phong tỏa các toa tàu điện ngầm và sân ga chắc chắn là do phát hiện ra sinh vật Kepler!”
“Này còn cần nói sao? Tất cả hành khách xếp hàng để xét nghiệm, chứng tỏ bên trong chúng ta có người bị cảm nhiễm rồi!”
“Với cái tốc độ này hơn mười phút mà mới cho đi một người! Lỡ người bị cảm nhiễm bắt đầu phát tác chúng ta đều sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng của hắn!”
“Không đúng sao, chạy cũng không thoát được!”
Các hành khách không kiên nhẫn, không ngừng thúc giục làm xét nghiệm nhanh hơn.
Bọn họ xô đẩy lẫn nhau, một đống người đẩy về phía trước, gần như chen lấn trước mặt Giang Tâm Nguyên đang làm xét nghiệm mẫu.
Giang Tâm Nguyên nhìn một đám người mênh mông, mỗi một người sắc mặt đều không đẹp, loạng choạng lùi lại một bước vì sợ hãi.
“Mau lên! Chân chúng tao tê rồi!”
“Mấy người xét nghiệm có vấn đề không vậy hả! Cái tên tiểu bạch kiểm —— chính là mày! Mấy nhân viên xét nghiệm chỉ có mày là chậm nhất!”
Các hành khách náo loạn lên, một ông chú hơn bốn mươi tuổi bỗng nhiên ngã xuống, những người xung quanh lao tới sơ cứu, vừa ấn huyệt nhân trung vừa hồi sức tim.
“Nhìn thấy không! Còn muốn bao nhiêu người té xỉu các cậu mới cho đi!”
“Thả chúng tôi đi mau!”
“Nghe tôi nói —— tốc độ thế này là muốn lấy chúng ta làm mồi nhử! Dẫn người bị Sinh vật Kepler cảm nhiễm kia ra đó!” Con trai ông chú hô to lên.
Như ném củi lửa vào đống pháo, hành khách phấn khích bị kích động không ngừng chen về phía trước.
“Thả chúng tôi đi! Chúng tôi không muốn ở lại đây!”
“Lấy chúng tôi tới dụ Sinh vật Kepler, không có cửa đâu! Đồ coi thường mạng sống!”
“Chụp được rồi! Đăng lên mạng đi!”
Bọn họ đều lấy máy liên lạc ra quay chụp, nói muốn đăng lên mạng, để toàn thế giới đều thấy chuyện xảy ra ở đây.
Lực lượng an ninh chỉ có thể ngăn cản họ tiến tới chứ không thể dùng vũ lực.
Hiện trường trở nên hỗn loạn, trên lưng Giang Tâm Nguyên toát ra một lượng lớn mồ hôi lạnh.
Trong đường hầm bất ngờ vang lên hai tiếng súng, những hành khách ý định đối đầu với lực lượng an ninh đã bị khống chế, không hẹn mà cùng mà quay đầu.
Mấy người Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc tới rồi, con trai ông chú chỉ vào bọn họ cao giọng nói: “Mau nhìn đi —— người lực lượng an ninh nổ súng! Nổ súng! Có phải muốn giết hết chúng ta không chứ! Như vậy thì không cần kiểm tra người bị lây nhiễm Kepler nữa rồi—— nhất lao vĩnh dật!”
Đàm Mặc cười cười, cao giọng nói: “Xin lỗi mọi người, chúng tôi không giống mấy người an ninh nhân từ nương tay bên kia đâu, chúng tôi là bộ đội tiền tuyến, có quyền trực tiếp xử quyết Sinh vật Kepler.”
Vừa nói xong, những hành khách sôi trào tức giận bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, một người hai người lui về phía sau, cách Đàm Mặc ít nhất 4 5 mét.
Đàm Mặc đi tới ngồi xổm xuống cạnh ông chú, dùng ngón tay khoa tay múa chân làm như cầm súng để lên trán ông chú: “Sớm không té xỉu, muộn không té xỉu, vừa đến phải tiến hành xét nghiệm Kepler liền té xỉu, ngã xuống thật là đúng thời điểm nhỉ. Mất đi ý thức là bệnh trạng điển hình sau khi bị Kepler cảm nhiễm, vì tiết kiệm thời gian xét nghiệm cho mọi người tôi sẽ ……”
Tay còn lại của Đàm Mặc nắm chặt khẩu súng bên hông, cố ý phát ra âm thanh nạp đạn.
Ông chú vẫn đang nhắm nghiền mắt nhanh chóng ngồi dậy: “Tao không bị nhiễm bệnh! Mày không thể giết tao! Mày không thể…”
Đàm Mặc cười nham hiểm, đặt ngón tay lên trán ông chú, bắt chước tiếng súng “đùng đùng đùng” trong miệng khiến ông chú sợ hãi tới mức ôm đầu ngã xuống.
“Bộ đội tiền tuyến lạm sát kẻ vô tội! Tao muốn kiện chúng mày! Kiện chúng mày!” Ông chú hô to lên.
Những người xung quanh nhìn cảnh này không nói nên lời, một bầu không khí ngượng ngùng lan tràn, những người trước đây do dự nhất đều cúi đầu, chắc là xấu hổ đến mức có thể dùng ngón chân đào một căn biệt thự lên khỏi mặt đất.
“Này này này, ông chú mở to mắt nhìn xem.” Đàm Mặc cười nói.
Ông chú vẫn cứ ôm đầu, hé ra một con mắt mới phát hiện thứ chống lên đầu mình không phái súng mà là ngón tay Đàm Mặc.
Con trai ông lùi một bước lớn, vội vàng chen vào đám đông vì sợ bị nhận ra.
“Bộ đội tiền tuyến của chúng tôi giết người bừa bãi hay không thì ông nói không tính. Tương tự như vậy, việc ông vô tội hay không là việc của những người xét nghiệm.” Đàm Mặc xách ông chú lên, đẩy về phía lực lượng an ninh.
“Đội phó Đàm, này……”
“Này cái gì? Chờ ông ta xét nghiệm xong mà có vấn đề thì một phát xử ngay. Không có vấn đề thì đưa đi cải tạo lao động, giả bệnh còn kích động nhiễu loạn trật tự công cộng, đây là đang coi thường mạng sống của rất nhiều hành khách!”
Đàm Mặc lời nói rất to rõ ràng, đám hành khách náo loạn cúi đầu như cà tím phơi sương, sợ Đàm Mặc có thể nhìn rõ mặt bọn họ.
“Thất thần làm gì? Xếp hàng xét nghiệm! Bộ đội tiền tuyến chúng tôi ở chỗ này nhìn, bất kể ai bị Kepler cảm nhiễm, tôi là người đầu tiên đạp nát đầu người đó. Ai làm chậm trễ tiến độ xét nghiệm, ai tiếp tục nháo sự, thì phạt tiền giống ông chú giả bệnh kia! Cùng ăn cùng ngủ cùng bị dạy dỗ! Thông báo đến xã khu, công ty, hàng xóm, thân thích, bạn bè đồng nghiệp mấy người đều nhìn xem!”
Đàm Mặc vừa nói xong mọi người lập tức xếp thành hai đội, tiếp tục xét nghiệm.
Giang Tâm Nguyên lộ ra vẻ mặt cảm kích, nói “Cảm ơn” về phía Đàm Mặc.
Đàm Mặc đút túi đứng ngoài rìa nhìn, một hành khách nữ trẻ đứng cạnh Đàm Mặc. Máy liên lạc đút trong túi nhưng cameras lại đối diện hướng Đàm Mặc.
Đàm Mặc biết cô đang dùng máy liên lạc chụp cậu, có lẽ là để đăng lên mạng mọi người nhân viên tiền tuyến “xem thường mạng sống” cậu đây trông như thế nào, hay có lẽ là muốn khiếu nại Hôi Tháp.
Nhưng trạng thái hỗn loạn như vừa rồi mà cậu không hành động dứt khoát thì một khi trường hợp mất khống chế thì người vô tội phải đổ máu thật.
Chắc Cảnh Kính Nhu sẽ kêu cậu viết kiểm điểm hay là xin lỗi công chúng tin linh tinh, Đàm Mặc đang suy nghĩ viết kiểm điểm lần này sao cho khác lần trước. Thật sự không được thì tập hợp trí tuệ tập thể, toàn bộ đội một viết kiểm điểm với cậu.
“Em gái này, tôi biết cậu ta rất tuấn tú, nhưng cậu ta là cỏ đã có chủ rồi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng lịch sự vang lên, dễ dàng giải quyết sự căng thẳng của hành khách.
Lạc Khinh Vân không biết khi nào đã đi tới chỗ nữ hành khách, mỉm cười đưa tay về phía cô.
Nữ hành khách sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ bừng, che máy liên lạc lại nói: “Tôi chỉ thấy anh ấy đẹp trai, nhìn thử mà thôi.”
Đàm Mặc nghi ngờ tai mình có vấn đề.
“Cô… cô nghĩ tôi đẹp trai à?”
Người bình thường không phải nên cảm thấy bộ dáng tên tiểu bạch kiểm Lạc Khinh Vân dối trá, làm bộ ôn hòa văn nhã này đẹp trai hơn sao?
Ò ò ò, không đúng, tốt xấu thì Đàm Mặc cậu cũng đứng trong hàng F4 bộ đội tiền tuyến Hôi tháp thành phố Ngân Loan mà, chỉ là từ khi Lạc Khinh Vân tới thì bản thân bị Thường Hằng, Ngô Vũ Thanh tổn thương nhiều, cái gì mà “Cậu đã bị F4 xoá tên”, “Cậu tháng này cũng không tiến vào danh sách ứng cử viên Cỏ Hôi tháp Ngân Loan” linh tinh, làm đến mức Đàm Mặc quên bản thân là một soái ca.
“Ừm…… Tôi có thể…… Tôi có thể biết được tên của anh không?” Nữ hành khách lấy hết can đảm nhìn Đàm Mặc.
Rất trẻ, nhìn mặt thì hẳn là sinh viên.
Đàm Mặc lúc làm việc là người rất quyết đoán và biết kiểm soát, lại thêm ngũ quan tinh xảo đúng là dễ đánh lừa trái tim con gái, nhưng Đàm Mặc biết thích như vậy sẽ không có kết quả, càng quan trọng là cậu biết rõ bản thân có tính tình quỷ quái gì, filter bộ đội tiền tuyến nát rồi thì nữ sinh này cũng sẽ không cảm thấy cậu đẹp trai nữa.
“Xin lỗi.” Đàm Mặc rũ mắt, ý bảo đối phương xóa video đi.
Nữ sinh thở dài, lấy máy liên lạc định xóa, ai ngờ Lạc Khinh Vân cúi đầu không biết nói gì với cô, vẻ mặt nữ sinh lập tức thay đổi, còn đưa máy liên lạc cho Lạc Khinh Vân.
“Này, Đội trưởng Lạc…… anh đang xin số liên lạc của người ta à? Trái với kỷ luật đó!” Đàm Mặc nheo mắt, cứ cảm thấy phản ứng của hai người kia không bình thường.
Ai ngờ nữ sinh kia lại nói: “Không sao đâu, tôi đã bảo anh ấy đừng bắt nạt anh mà”.
“Bắt nạt tôi?”
Đàm Mặc càng thêm bối rối, ai bắt nạt ai?
“Này, Đội trưởng Lạc, tôi còn không phải chỉ là kiểm tra thua anh thôi sao? Hoa đẹp cũng tàn, lần sau anh chưa chắc thắng được tôi. Xin đừng có đứng đó với nữ sinh mà bôi đen tôi.”
Cô gái mím môi mỉm cười đầy ẩn ý.
Lạc Khinh Vân gật đầu trả máy liên lạc lại cho cô, không nhanh không chậm đi tới cạnh Đàm Mặc, nhẹ giọng nói: “Hoa đẹp cũng tàn, nhưng tôi bất lão bất tử bất sinh bất diệt, xin đợi lần biểu hiện kinh diễm tiếp theo của Đội phó Đàm.”
Đàm Mặc trực tiếp cho đối phương ánh mắt xem thường, “Anh lại lừa em gái người ta cái gì?”
Nụ cười trên mặt Lạc Khinh Vân không thay đổi, “Tôi nói với cô ấy tôi là người đàn ông của cậu. Nếu bị tôi phát hiện cậu xuất hiện trong máy liên lạc của người khác, lúc về tôi chắc sẽ……”
“Anh làm được gì. Tôi thích ở trong video của ai thì tôi ở đấy.” Đàm Mặc khẽ hừ một tiếng.
Tốc độ xét nghiệm đúng là hơi chậm, Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân cứ như vậy vai sát vai nhìn Giang Tâm Nguyên tại cổng xét nghiệm.
“Tốc độ vẫn còn chậm. Tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện.” Đàm Mặc thấp giọng nói.
“Trưởng phòng Giang là người rất cẩn thận, cậu ta muốn bảo đảm mỗi một người thả ra đều là nhân loại. Dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với toàn bộ Thành phố Ngân Loan.”
Đàm Mặc nghiêm túc nhìn từng người, “Hạt giống có tính mơ hồ với anh không? Bởi vì cấp bậc gần gì đó, nó có thể che giấu lĩnh vực với anh?”
“Ừm, nếu nó không tiến hành mở rộng lĩnh vực, trước sau đều ngủ đông thì rất có khả năng.” Giọng nói của Lạc Khinh Vân thực ôn hòa nhưng Đàm Mặc nghe ra anh cũng đang lo lắng.
“Thật phiền toái.” Đàm Mặc mơ hồ có chút bất an, chép chép miệng.
“Xin lỗi.” Lạc Khinh Vân đột nhiên nói.
“Xin lỗi cái gì? Đây không phải khu sinh thái Kepler của anh.” Đàm Mặc buồn cười nói.
“Cậu muốn một ăn kẹo, nhưng tôi không mang theo.”
Đàm Mặc há miệng thở dốc, quay sang Trường Hằng xin một điếu thuốc, mặc kệ trong tàu điện ngầm có quy định cấm hút thuốc, cậu ngồi xổm trong góc bắt đầu hút thuốc.
Vừa hít mây nhả khói vừa nhìn chằm chằm đội ngũ, cậu nhìn thấy nhân viên công ty điện lực tên Trần Niệm.
Bóng đen trùm lên đỉnh đầu Đàm Mặc, không cần ngẩng đầu cậu cũng biết là Lạc Khinh Vân tới.
Anh không phải một hai phải đi theo Đàm Mặc, mà là không biết sẽ có chuyện gì đột phát, Lạc Khinh Vân bên cạnh Đàm Mặc có thể nhanh chóng phản ứng.
Chỉ là lúc này đây Lạc Khinh Vân không ngồi xổm xuống mà dựa vào tường khoanh tay, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Đàm Mặc.
“Tôi đã biết hạt giống kia ở trên người ai.” Lạc Khinh Vân nói.
“Ừm, tôi cá hạt giống đó cũng xem anh thành uy hiếp. Một khi anh ra tay là nó liền bùng nổ.” Đàm Mặc bắt chước ngữ khí đối phương, trả lời không chút để ý.
Trần Niệm đã đi tới đầu đội ngũ, trong tay cậu ta còn ôm bé gái trên xe, chỉ là không biết mẹ cô bé đâu.
Nhìn qua vòng khói mình nhả ra, Đàm Mặc vẫn luôn nhìn hai người bọn họ.
“Đội phó Đàm, hỏi cậu một vấn đề, nếu đáp đúng tôi liền nói cho cậu biện pháp đối phó nó.”
Đàm Mặc nheo mắt, quơ quơ thuốc trong tay: “Tôi từ chối trả lời. Kia hơn phân nửa lại là câu hỏi toi mạng.”
“Tuyệt đối là câu tặng điểm.” Trong giọng nói Lạc Khinh Vân mang theo ý cười.
Rõ ràng biết không nên đáp trả nhưng ý cười tên này lại hơi thật, không giống như đang giả vờ, thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Đàm Mặc.
“Vậy anh hỏi đi tôi nghe một chút.”
“Chọn độc thân, hay là chọn tôi?” Lạc Khinh Vân híp mắt cười hỏi.
Một khắc đó, Đàm Mặc không khỏi tưởng tượng đứa nhỏ ở Thành trung tâm cũng có thể cười cong mắt như thế này, hẳn là có thể làm hài lòng rất nhiều người.
Nhưng đứa nhỏ kia không có, nhóc lựa chọn chân thật. Mà cái giá của chân thật lại là bị hiểu lầm, bị bài xích, bị cách ly.
“Độc thân!” Đàm Mặc cười xấu xa nhìn Lạc Khinh Vân, trong ánh mắt biết rõ là tôi muốn tranh cãi với anh, “Đừng hỏi tôi độc thân tốt thế nào, tôi muốn ở với ai thì ở!”
Nhưng tuyệt đối không bao gồm Lạc Khinh Vân anh.
Từ mũi Lạc Khinh Vân phát ra tiếng cười thực nhẹ, “Đúng vậy, còn có thể để mông trần chạy khắp thế giới.”
“Hả?”
“Đáp án này của đội phó Đàm, rõ ràng là sau này không cần tôi giúp cậu chùi đít.”
“Hừ, chưa kể độc thân sung sướng thế nào. Chọn anh —— lập tức biến thành anh chết tôi sống!”
Bóng dáng của Lạc Khinh Vân đang di chuyển trên mặt đất.
Đàm Mặc cảnh giác ngẩng đầu, lập tức đứng dậy cách đối phương ba bước, “Nói chuyện đàng hoàng lại tháo găng tay ra làm gì?”
Họ vẫn đang kiểm tra tình huống cảm nhiễm của Kepler, Lạc Khinh Vân chẳng lẽ lại muốn kéo cậu vào Thế giới Kepler?
Lạc Khinh Vân đưa tay ra định chạm vào má Đàm Mặc.
Trên lưng Đàm Mặc toát mồ hôi lạnh, cậu không muốn lại chết trong thế giới của Lạc Khinh Vân.
“Lần này tôi nhất định sẽ ôn nhu lãng mạn mà.”
Ngay lúc này, tiếng khóc của một cô bé vang lên từ điểm xét nghiệm.
“Con không muốn…con không muốn rút máu…con muốn mẹ! Con muốn mẹ!”
Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân ngừng đùa giỡn, hai người cùng nhau nhìn qua.
Bé con sợ đau kỳ thật rất bình thường, Trần Niệm vừa ôm cô bé vừa dỗ, nhưng đứa nhỏ vẫn rất khóc nháo.
“Con muốn mẹ! Chú không phải mẹ con! Tại sao không cho con thấy mẹ!”
“Em bé, nghe chú nói, mẹ con đã không còn nữa. Chờ chúng ta lấy máu xong đi tìm ba con được không?”
Nghe đến đó, Đàm Mặc cảm thấy có chút không hợp lý, nhưng nhất thời lại không biết ở chỗ nào không hợp lý.
Mẹ đứa nhỏ không còn nữa?
Nghe ý tứ này, là đã chết sao? Trần Niệm còn có đôi mẹ con này là gặp phải Sinh vật Kepler tập kích sao? Nếu vậy, Trần Niệm sao có thể dẫn đứa nhỏ thoát đi? Nếu không phải, mẹ đứa nhỏ chết thế nào?
Lúc cậu phóng đi đuổi theo con chuột kia, cửa xe phía sau liền đóng lại khi cậu lao đến. Nói cách khác họ phải bị nhốt trong xe cho đến khi lực lượng an ninh đến giải cứu.
Đàm Mặc nghiền tắt điếu thuốc trên đất, đi đến chỗ Trần Niệm cùng bé gái kia.
Lạc Khinh Vân không nói một lời, đi theo sau cậu.
Cảm giác như thể Đàm Mặc là ông chủ mà Lạc Khinh Vân là vệ sĩ của cậu.
Đàm Mặc đẩy nhân viên đang lấy máu cho đứa bé sang một bên, ngồi xổm xuống đối diện cô bé.
“Em còn nhớ anh không?” Đàm Mặc nhẹ giọng hỏi.
Cô bé gật đầu nói: “Nhớ. Là anh đuổi theo con chuột lớn kia, nhưng sau đó…… Sau đó……”
“Sau đó sao?” Đàm Mặc hỏi.
“Sau đó con chuột lớn kia quay về lại.”
Đứa nhỏ nâng mắt với nụ cười nơi khóe miệng, Đàm Mặc bỗng nhiên cảm thất không đúng, mà nhân viên xét nghiệm bên cạnh phát ra tiếng thét chói tai.
Trùng Rêu bò ra từ móng tay đứa nhỏ, còn đỡ là Đàm Mặc đã mặc đồ tác chiến.
Chúng nó càng ngày càng nhiều, quấn quanh cánh tay Đàm Mặc tựa như băng vải đột nhiên siết chặt kéo cậu lại gần đứa bé.
Các hành khách phát ra tiếng hét hoảng sợ chạy loạn khắp nơi, thậm chí vượt qua hàng rào an ninh.
“Là nó —— chính là nó —— mau thả chúng tôi đi!”
“Chúng tôi sẽ bị ăn mất! Thả chúng tôi đi!”
“A a a a a!”
Đàm Mặc giãy giụa lấy súng lục ra, nhanh chóng ba phát vào đầu đứa nhỏ, nhưng thi thể cô bé văng tung tóe như cát, Trùng Rêu phun trào ra.
“Đội phó——” Ngô Vũ Thanh vọt lên.
Đàm Mặc mở to hai mắt, đại não nói cho cậu phải lập tức rút lui, kinh nghiệm khiến cậu tìm đến khẩu súng khác,trong đó có chứa thuốc có thể đông cứng Trùng rêu, nhưng cậu lại cách nó quá gần.
Rêu sắp ập vào mắt cậu, giống như thiên quân vạn mã đang lao về phía cậu, chóp mũi cậu đã có thể cảm nhận được hơi ẩm và hơi ấm của chúng, cậu biết mình sắp xong rồi.
Một bàn tay từ phía sau đưa ra chặn trước mặt Đàm Mặc.
Trùng Rêu đang phi như bay đến đông cứng giữa không trung như bị một thế lực vô hình nào đó trói buộc, vặn vẹo muốn thoát ra nhưng lại phát ra tiếng răng rắc, chúng coi nhau như thức ăn, hấp thụ và nuốt chửng lẫn nhau.
Lưng Đàm Mặc va vào lồng ngực của ai đó, không cần quay đầu lại cũng biết là Lạc Khinh Vân.
Ngô Vũ Thanh chắn trước mặt Giang Tâm Nguyên, Thường Hằng còn đội viên khác tiến lên bảo vệ dân chúng, nhưng mọi người khủng hoảng không thể khống chế, bọn họ lao về phía lực lượng an ninh, chỉ muốn lập tức rời khỏi không gian nguy hiểm này.
Lạc Khinh Vân dịch tay, Đàm Mặc thấy Ngô Vũ Thanh không thể không dẫn nhân viên xét nghiệm đi, dẫm đạp đã phát sinh, tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh thống khổ sau khi bị thương hết đợt này đến đợt khác, hỗn loạn như vậy đã không thể khống chế.
“Nó xen lẫn bên trong! Đây là mục đích của nó!”
Trùng Rêu tràn lan khiến cho khủng hoảng, thừa dịp khủng hoảng hạt giống chân chính sống nhờ nhân loại có thể đi theo đám người cùng nhau lao ra khỏi trạm tàu điện ngầm.
Sinh vật Kepler cấp cao kia chơi dương đông kích tây, kim thiền thoát xác thật giỏi mà!
“Cậu không phải biết hạt giống ở trên người ai rồi sao?” Đàm Mặc quay đầu, một phen túm cổ áo Lạc Khinh Vân, “Đội trưởng Lạc, đừng đùa. Nó sẽ làm Thành phố Ngân Loan nở ra một gốc Chai Klein khác đó!” Lạc Khinh Vân chỉ nhìn Đàm Mặc, nhìn cậu với ánh mắt thật chăm chú.
“Cậu biết, vừa rồi tôi đã bị dọa rồi không?”
“Cái gì?”
Lạc Khinh Vân tiến lên nửa bước, Đàm Mặc vô thức lui về phía sau, cậu muốn buông cổ áo đối phương ra nhưng không ngờ Lạc Khinh Vân ngược lại nắm tay cậu, nghiêng mặt tới gần Đàm Mặc.
Tác giả có lời muốn nói: Lạc Khinh Vân: Trên đời này không ai có thể bắt nạt cậu.
Đàm Mặc: Xong đời, anh thực sự không coi mình là người phải không?