• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em có cố gắng hết sức phân biệt âm thanh của Cao Chích …… như hơi thở, như nhịp tim đập, tiếng gió thổi qua ngọn tóc anh ta, tiếng anh ta dẫm chân ga xe máy, tiếng dòng nước chảy lúc anh ta tắm vòi sen, mỗi một lần xoay người sau khi anh ta ngủ, lo lắng anh ta rơi xuống từ trên giường …… và anh ta mơ cái gì không?”

Lạc Khinh Vân cứ như vậy nhìn đôi mắt Đàm Mặc, từng câu từng chữ rõ ràng vô cùng.

Tai Đàm Mặc đỏ lên, cậu rất muốn tìm một cái khe chui vào hoặc là lập tức biến mất trên thế giới này.

Những thứ đó đều là thói quen của Lạc Khinh Vân mỗi ngày sao?

Đàm Mặc biết đó là bởi vì thính giác của Lạc Khinh Vân quá nhạy bén, cho dù anh không muốn nghe thì tất cả âm thanh trên thế giới đều sẽ hướng về phía anh.

Nhưng Lạc Khinh Vân lại chú ý tới cậu trong nhiều âm thanh như vậy.

“Tôi sao có thể…… suy nghĩ lão Cao như vậy……”

“Vậy em nhất định không đủ khát vọng Đội trưởng Cao. Tôi chính là nghĩ đến em như vậy.”

“Mẹ nó! Vốn muốn nói anh coi trọng tôi cái gì thì tôi sửa. Nhưng hơi thở nhịp tim đều phải sửa, này trừ phi thành người chết à!”

Lạc Khinh Vân lộ ra vẻ buồn cười nhưng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài: “Cho nên lúc tôi đi vào Kính Tượng Kiều, tôi chỉ nhìn thấy em.”

Đàm Mặc sửng sốt.

Đàm Mặc biết rất rõ ánh mắt của Lạc Khinh Vân mê hoặc nhân tâm đến thế nào. Nhưng vào lúc này, ánh mắt của anh quá thẳng thắn khiến Đàm Mặc không thể nào lảng tránh.

“Chai Klein cho em nhìn thấy thật là Cao Chích sao?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.

Đàm Mặc cảm thấy thực xin lỗi lão Cao, hình tượng cha già Cao ba ba ăn sâu lòng người. Sớm biết đã lôi Lý Triết Phong hoặc là Chu Tự Bạch ra chắn, nhưng vấn đề là cậu chỉ là da mặt dày chứ đẳng cấp nói dối không cao.

“Không phải chuyện của anh.” Đàm Mặc cắn răng, trừng mắt nhìn Lạc Khinh Vân.

“Giờ tôi chơi chết em.”

Đàm Mặc ha hả trong lòng, tới đi, chơi chết tôi đi! Ông đây đang đau mắt cá chân muốn chết đây này!

“Tôi chơi chết tôi trước! Xem ai nhanh hơn!”

Ai ngờ Lạc Khinh Vân ôm Đàm Mặc trở về phòng ngủ, đặt ở trên giường. Anh cong lưng, nâng sau cổ Đàm Mặc, chóp mũi dựa vào rất gần, nhìn tư thế kia như muốn hôn lên.

Đàm Mặc siết chặt chăn, quay mặt đi, cậu hiểu rằng xét về thực lực, nếu Lạc Khinh Vân muốn làm gì đó thì sự giãy giụa của cậu không khác gì một con kiến ​​rung cây.

Lạc Khinh Vân nhấc ống quần của Đàm Mặc, khiến Đàm Mặc căng thẳng túm lấy quần ngủ của mình.

Ai ngờ Lạc Khinh Vân lấy ra một chiếc hộp kim loại từ trong túi áo ngủ của anh, trong đó có một mũi tiêm.

“Đây là thuốc giảm đau tôi xin từ phòng thí nghiệm của giáo sư Triệu Tuấn, ít tác dụng phụ, có thể làm giúp em duy trì giấc ngủ bình thường, không bị mất ngủ hay mộng mơ quá mức, cũng có thể ngừng nhớ đến tôi.”

Nói xong Lạc Khinh Vân  tiêm một mũi thuốc vào mắt cá chân của Đàm Mặc.

Nháy mắt nước thuốc ấm áp lan từ mắt cá chân đến đầu gối, cơn đau thần kinh dần dần dịu đi, khi Lạc Khinh Vân ôm bắp chân của Đàm Mặc ấn lên trên bụng, cơn đau thần kinh khó chịu đã biến mất.

Đàm Mặc không ngờ thuốc giảm đau lại có tác dụng nhanh đến vậy.

Cho nên, Lạc Khinh Vân không phải ngủ không được nhàm chán mà tới tìm phiền toái, mà là nhạy bén cảm thấy cơn đau thần kinh của cậu phát tác, đem thuốc kiểu mới tới tìm cậu.

“Cảm ơn.”

Đàm Mặc không ngốc, thuốc kiểu này khẳng định không phải tiêu chuẩn của Hôi Tháp mà là thành quả thử nghiệm mới nhất. Nếu không phải bởi vì Lạc Khinh Vân là học sinh của giáo sư Triệu thì e là cậu chẳng có lọ thuốc này.

“Hộp này em mang theo làm nhiệm vụ. Còn có một hộp khác tôi sẽ mang theo bên mình, để ngừa vạn nhất.” Lạc Khinh Vân nói.

“Cảm ơn gấp bội.”

“Đàm Mặc, em vẫn đang câu dẫn tôi.”

Đàm Mặc ngẩng đầu lên biện bạch: “Tôi không có! Tôi không phải loại người đó!”

“Ồ? Phải không?” Lạc Khinh Vân còn nắm mắt cá chân của Đàm Mặc, Đàm Mặc thử rụt lại nhưng vẫn bất động.

“Ông đây còn chưa yêu đương bao giờ! Tôi câu dẫn anh? Chỉ bằng đẳng cấp của tôi mà còn câu dẫn anh? Tôi mà câu dẫn được anh thì  cả Hôi Tháp đã quỳ lạy tôi.”

“Tại sao lại hút thuốc trước mặt tôi?” Lạc Khinh Vân còn nhớ rõ bộ  dáng Đàm Mặc cắn tàn thuốc trước mặt anh trong cabin Hoàng hậu đen.

“Chẳng lẽ anh muốn tôi cai thuốc?” Đàm Mặc cảm thấy Lạc Khinh Vân đi một chuyến Kính Tượng Kiều hỏng óc rồi à?

“Vậy tại sao em bện đóa hoa dại tôi tặng em đeo lên tay?”

Đến nay anh vẫn hối hận hôm đó không hôn lên đốt ngón tay Đàm Mặc.

“Hả?”

Hoa dại gì? Đàm Mặc căn bản không nhớ rõ.

“Tại sao muốn cho bọ rùa đáp lên đôi mắt của em?” Lạc Khinh Vân hối hận bản thân không lưu giữ bức ảnh trong máy ảnh SLR kia.

“Bọ rùa gì?” Đàm Mặc nghe không hiểu từng câu Lạc Khinh Vân nói.

“Tại sao lại phá Kính Tượng Kiều cứu tôi ra?”

“Bởi vì anh là đội trưởng của tôi mà!”

Giờ sao? Đến cứu anh mà cũng sai rồi à?

“Cho nên tại sao lại câu dẫn tôi?” Lạc Khinh Vân lại lần nữa đặt câu hỏi.

“Tôi không có.” Đàm Mặc lần đầu tiên đụng tới tình huống như vậy, bản thân không để trong lòng, thậm chí còn không nhớ rõ chi tiết, mà Lạc Khinh Vân lại thuộc toàn bộ như lòng bàn tay, “Có ai lại ép người khác thừa nhận chuyện này cơ chứ?”

Câu dẫn anh? Lạc Khinh Vân anh là cá sao? Rõ ràng là anh là con cá voi Basilosaurus ở dưới biển, tôi phải cần cần câu lớn đến mức nào mới câu được anh chứ?

Nhưng trái tim Đàm Mặc lại mất khống chế, cậu xác định Lạc Khinh Vân có thể phát hiện nhưng cậu không thể khiến bản thân bình tĩnh lại được.

Mỗi một chi tiết Lạc Khinh Vân nói đều giống như truyền adrenaline cho Đàm Mặc, ngoại trừ khoảnh khắc sinh tử trong nhiệm vụ, Đàm Mặc chưa bao giờ có cảm giác máu dồn lên như thể sắp làm điều gì đó điên rồ thế này.

Từ nhỏ đến lớn, từ niên thiếu đến thành niên, từ viện phúc lợi đến Hôi Tháp, từ xuất phát vì nhiệm vụ đến đường về, cậu học được chính là tìm kiếm vui sướng trong thất vọng, bình tĩnh khắc chế trong lúc nguy hiểm, nhưng lúc này Đàm Mặc muốn tránh thoát hết thảy trói buộc, lướt qua giới hạn của Inspector.

Cậu thậm chí muốn khiêu chiến tất cả thủ tục của Inspector, bởi vì cậu có dự cảm, bên kia giới hạn là cực hạn sung sướng.

“Em có nghĩ tới…… hậu quả câu dẫn tôi không?”

Lạc Khinh Vân càng ngày càng gần, Đàm Mặc vươn cánh tay giữ khoảng cách giữa hai người, Lạc Khinh Vân ngưỡng ra sau, ngón tay câu qua sườn cổ của Đàm Mặc, câu bảng tên của cậu ra.

Đàm Mặc duỗi tay muốn túm lại nhưng không nghĩ rằng Lạc Khinh Vân đã cắn nó giữa môi.

“Trả lại cho tôi!” yết hầu Đàm Mặc như bị cắn, không dám tiến lên.

Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, lông mày cụp xuống, như muốn nói: Em đến lấy đi.

Đàm Mặc kéo mạnh sợi dây nhưng không thể kéo ra được.

“Trên bảng tên có một con chip! Cắn hỏng anh có đền cho tôi không?”

Nhóm máu, lịch sử dùng thuốc đều ghi trong bảng tên.

Lạc Khinh Vân lại đứng lên cắn bảng tên lùi lại, Đàm Mặc bị túm khuynh về phía trước.

“Lạc Khinh Vân tôi cảm ơn thuốc giảm đau của anh! Tôi là Inspector của anh, tôi để ý anh, tôi có thể vì anh không tiếc cả mạng sống, tôi có thể vì anh núi đao biển lửa, nhưng không tới nông nỗi kia —— nếu tôi thật sự có ý nghĩ không kiêng nể gì rồi vượt rào với anh, tôi sẽ nói cho anh.”

Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, đôi mắt chăm chú kia làm Đàm Mặc cảm thấy cậu nên thẳng thắng nói hết.

“Tôi sẽ không trốn tránh, càng sẽ không giống Liên Tranh cùng Bạch Hĩnh đem tình yêu mịt mờ chờ tới khắc cuối cùng mới làm lớn chuyện. Tôi sẽ cùng anh khiêu chiến quyền uy Hôi Tháp lúc tôi thanh tỉnh và anh lý trí. Chỉ là hiện tại, tôi càng nguyện ý làm Inspector của anh.”

Người có bao nhiêu bản lĩnh thì hứa hẹn bao lớn.

Trở thành Inspector của anh là cách tôi bảo vệ anh.

Lạc Khinh Vân buông môi, bảng tên rơi xuống, đập vào ngực Đàm Mặc.

Anh nhìn chằm chằm Đàm Mặc, nói từng chữ một: “Vậy thì hãy nhớ lời hứa của em, nếu có ý nghĩ không kiêng nể nào đối với tôi thì nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi rất lợi hại, chúng ta có thể cùng nhau cho nổ tung Hôi Tháp.”

“Tôi còn lưu luyến tiền dưỡng lão của tôi mà.”

Khóe môi Lạc Khinh Vân cong lên rất đẹp: “Nhưng hiện tại tôi nói rõ cho em biết, tôi không chỉ muốn làm đội trưởng của em, mục tiêu của em, tôi còn muốn trở thành người đàn ông của em.”

“Anh có thể yêu cầu cao hơn, chẳng hạn như làm cha của tôi, anh không nhìn ra tôi thiếu tình phụ tử sao?”

Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, Đàm Mặc cho rằng đó sẽ là một nụ hôn có thể nghiền áp linh hồn cậu rời khỏi cơ thể, không thể nào suy nghĩ, nhưng Lạc Khinh Vân lại như lần ở gara, chỉ chạm một cái thật nhẹ lên trán cậu.

Rõ ràng là tên này có làm thật thì Đàm Mặc cũng không năng lực phản kháng, cuối cùng còn có thể dứt khoát nằm yên coi như miễn phí phục vụ, nhưng cố tình Lạc Khinh Vân chính là lúc Đàm Mặc cho rằng anh sẽ rất cường ngạnh lại ôn nhu ngoài dự đoán.

Trong không khí là nhiệt độ mà Đàm Mặc không quen, và mùi hương trên người Lạc Khinh Vân.

Kia không phải mùi ngọt lợ khi Trùng Minos theo đuổi bạn đời, cũng không phải mùi thanh của Chai Klein, mà là mùi hương càng thấm vào kích thích suy nghĩ.

Lạc Khinh Vân đưa tay Đàm Mặc lên môi, hôn lên.

“Em có câu dẫn tôi hay không không phải do em quyết định.”

“Tôi chính là không có.” Đàm Mặc khàn giọng nói, rất nghiêm túc.

Thanh niên solo từ bụng mẹ như cậu đâu ra bản lĩnh câu dẫn Lạc Khinh Vân!

“Tôi cảm giác em có là em có.” Lạc Khinh Vân nói.

Lúc này Đàm Mặc đang trải qua sự cám dỗ lớn nhất trong cuộc đời.

Cổ áo của Lạc Khinh Vân nghiêng sang một bên, dã đến mức Đàm Mặc ngo ngoe rục rịch, da đầu tê dại.

Đây mới là Lạc Khinh Vân chân chính, không có mỉm cười dối trá, cũng không có ngụy trang nho nhã lễ độ.

“Nếu em dùng cách giống vậy câu dẫn tên đàn ông nào khác, Cao Chích cũng thế…… Lý Triết Phong cũng thế…… Tôi sẽ vặt đầu họ xuống tặng cho em.”

Đàm Mặc ngốc ở nơi đó.

“Anh…… anh vượt rào rồi hả?”

Sau hai ba giây yên lặng, Lạc Khinh Vân bỗng nhiên nở nụ cười“Ha ha”.

“Đồ hèn nhát.”

Lạc Khinh Vân bỏ thuốc giảm đau lại vào hộp, giơ tay ném, thuốc rơi trúng đầu Đàm Mặc.

Anh rời khỏi chung cư của Đàm Mặc bằng cửa trước.

Đàm Mặc ngốc ngồi trên giường, cậu cũng không ngây thơ đến mức cho rằng nụ cười của Lạc Khinh Vân chính là coi cậu nói đùa.

Ngược lại, đó là lời cảnh báo của Lạc Khinh Vân.

Ngồi ngây ra hơn mười phút, Đàm Mặc tỉnh lại.

Lạc Khinh Vân coi trọng cậu!

Lạc Khinh Vân nói phải làm người đàn ông của cậu!

Lạc Khinh Vân còn uy hiếp cậu không được thông đồng tên đàn ông khác!

Đàm Mặc có đãi ngộ này lúc sinh thời sao? Không phải là lấy lộn kịch bản rồi chứ?

Mẹ nó, nếu như vậy…… sao cảnh tưởng tượng Lạc Khinh Vân cưỡng bách còn cậu cố gắng thủ giới hạn Inspector lại không xuất hiện?

Lạc Khinh Vân quả nhiên không phải người, căn bản không giống phim cẩu huyết gì cả.

Sao lai thấy hơi thất vọng thế này?

Đàm Mặc bực bội túm cổ áo, bảng tên của cậu ở ngoài, cậu nhận ra gì đó cúi đầu nhìn…… lộn không dị! Răng Lạc Khinh Vân là thép hả?

Cắn bảng tên cậu ra cả dấu răng rõ ràng này!

Đàm Mặc không thể không tưởng tượng, nếu cậu thật sự có quan hệ gì với những người khác bị Lạc Khinh Vân phát hiện…… Phỏng chừng là răng rắc một tiếng cổ cậu bị bẻ gãy mất quá?

Dấu răng kia càng nhìn càng thấy sâu, cũng càng nhìn càng cảm thấy ngứa tim, đầu ngón tay Đàm Mặc sờ qua vuốt lại mấy lần.

Cậu thở dài một hơi, hiện tại chỉ có lúc cậu vẫn là Inspector thì giữa cậu cùng Lạc Khinh Vân mới là bình đẳng. Mà muốn cho nổ Hôi Tháp thật thì nổ xong rồi làm gì? Để Lạc Khinh Vân đến thế giới Kepler mở lãnh thổ còn cậu đứng một bên vỗ tay trợ uy sao?

Kết cục kia Đàm Mặc có thể đoán được, cuối cùng bọn họ sẽ bị Thế giới Kepler cắn nuốt.

Mà Đàm Mặc lại thích Lạc Khinh Vân ngẫu nhiên có hơi điên nhưng điên gãi đúng chỗ ngứa.

Cứ như vậy lăn lộn tới tới lui lui thì tới 6 giờ rưỡi sáng sớm.

Máy liên lạc vang lên, Đàm Mặc sợ tới mức rơi bàn chải đánh răng xuống đất.

Lại nhìn kỹ, là Cao Chích gọi tới.

“Alo, lão Cao? Chuyện gì?”

Giọng của Cao Chích mang đến cho Đàm Mặc cảm giác an toàn, “Cậu tỉnh rồi? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ngủ đến trời tối thui chứ, muốn nhắc nhở cậu hôm nay đừng đến trễ. Lãnh đạo với chuyên gia Thành trung tâm đến mở họp.”

“Đã biết, tôi sẽ không đến trễ…… này lão Cao……”

“Làm sao vậy?”

“Có người muốn củng cải trắng anh nuôi, anh có bảo vệ cải trắng của anh không?” Đàm Mặc hỏi.

“…… Tôi chỉ nhớ tôi nuôi một con heo. Ai muốn thì dắt đi, nếu nấu thành thịt kho tàu thì nhớ chia tôi một thau.”

“……”

Đàm Mặc cảm thấy thực cô độc, Cao ba ba không hiểu thứ khiến cậu trằn trọc cả đêm.

“Còn chuyện gì không?” Cao Chích hỏi.

“Không có. Nhưng anh ngàn vạn lần phải nhớ rõ mật mã tài khoản của tôi, anh là người thừa kế đầu tiên đó.” Đàm Mặc chân thành nói.

“Cậu toàn mắc nợ thì đâu ra di sản?”

Cao Chích nói làm Đàm Mặc không biết nói gì hơn.

Tới lúc đi rồi, Đàm Mặc lấy bảng tên nhét vào lại, tưởng tượng đến cái dấu răng kia đang dán lên cổ liền cảm thấy không được tự nhiên; lấy ra lại cảm thấy bị người thấy được hỏi đông hỏi tây thực phiền toái,

“Sao anh muốn cắn bảng tên của tôi làm gì…… Cảm giác như anh ta mơ giống mình vậy?”

Hay là…… Đó là cùng một thế giới “Khách ngã”.

Cuộc họp được tổ chức vào lúc chín giờ, Lạc Khinh Vân ra ngoài lúc tám giờ hai mươi, anh giơ tay gõ cửa nhà hàng xóm, nhưng cách cửa anh có thể nghe thấy người hàng xóm đảo quanh ở trong phòng khách tựa như kiến bò trên chảo nóng.

Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, mỉm cười.

Mọi việc không thể quá đáng, anh quyết định cho Đàm Mặc một con đường sống.

Đàm Mặc đứng ở ban công nhìn Lạc Khinh Vân lái xe đi rồi, cậu lúc này mới yên lòng rời khỏi nhà lên xe đưa đón đên Hôi Tháp.

Cả thành phố trống rỗng và im lặng, bầu trời cao ngất ngưởng. Người dân vẫn đang ở khu cách ly, tình trạng ùn tắc giao thông vào giờ cao điểm buổi sáng tạm thời không còn nữa.

Một tờ báo bay trong gió, chụp trên cửa sổ ô tô, bức ảnh trên trang nhất là chủ tịch Khương Hoài Dương Tập đoàn Thâm Trụ.

Thật là…… Thế sự vô thường.

Đàm Mặc tới cửa Hôi Tháp, đầu tiên là kiểm tra máu, Giang Tâm Nguyên tự lấy máu cậu.

“Đội phó Đàm, tay cậu run hơi mạnh đó? Cậu đang lo lắng sao?” Giang Tâm Nguyên hỏi.

Đúng vậy, cậu đúng là đang lo lắng.

Cậu có thể cảm ứng được “Bóng câu bên cửa”của Khương Hoài Dương, cậu còn bị Lạc Khinh Vân mang vào Thế giới Kepler, có khi đã cảm nhiễm.

Đương nhiên chỉ có thể đặt trong lòng, Đàm Mặc cười trả lời Giang Tâm Nguyên: “Cái gì Chai Klein còn có Kính Tượng Kiều tôi đều gặp qua, xét nghiệm máu thôi mà lo gì chứ? Sáng nay chưa ăn cơm mà thôi.”

Lúc này có người ấn thẳng một miếng bánh mì sô cô la vào mặt cậu.

Mọi người nhìn sang, nhìn thấy Lý Triết Phong mặc đồng phục Hôi Tháp đi ngang qua Đàm Mặc.

Vẻ mặt anh lạnh lùng cứng rắn, ngũ quan xinh đẹp tự mang tính uy hiếp, thu hút sự chú ý nhưng lại ngăn cản mọi ảo tưởng.

ánh mắt Lý Triết Phong liếc nhìn Đàm Mặc mang theo rõ ý cảnh cáo, ý là “Ăn cơm đàng hoàng cho ông”, bởi vì trường kỳ bên ngoài không có thời gian xử lý nên mái tóc dài vừa phải buộc gọn lên không chút cẩu thả, không hiện nhu mỹ ngược lại tăng thêm vài phần gọn gàng.

Đàm Mặc mở túi, cười ngốc nghếch cắn một miếng lớn, kem sô cô la dính lên má.

“Đồ ngốc.” Lý Triết Phong đi vào.

Vô số ánh mắt dõi theo phía sau Lý Triết Phong.

“Đội trưởng Lý đã trở lại…… Khí chất đúng là khác hẳn!”

“Cậu không thấy Đội trưởng Lý một phen Hắc Hỏa đốt Sinh vật Kepler ở trạm tàu điện ngầm rồi, cực kì lợi hại!”

“Chậc chậc, Đội trưởng Lý đã trở lại, Đội phó Đàm lại phải kêu đau mỗi ngày rồi?”

“Ừm ừm, Đội phó Đàm sao mà chịu được Đội trưởng Lý lăn lộn chứ.”

Đàm Mặc nhíu mày, bất mãn dỗi lại: “Có ý gì hả? Có ý gì? Tôi khi nào kêu đau mỗi ngày?”

“Ai da, Đội phó Đàm cậu có bản lĩnh thì lúc gặp Đội trưởng Lý trong phòng tập cận chiến đừng có quỳ tại chỗ khóc lóc thảm thiết nhá!”

Đàm Mặc nghiêm túc phản bác: “Đấy là chỉ đạo đầy yêu thương, sao có thể nói là ‘ lăn lộn ’ hả?”

Các bạn nhỏ, từ “Lăn lộn” này không thể tùy tiện dùng lên người chiến hữu của tôi!

“Cậu nói gì thì là đó!” Những người khác cười phụ họa.

Giang Tâm Nguyên kéo khăn ăn ra hiệu cho Đàm Mặc lau vết kem trên khóe miệng, “Đội phó Đàm, xét nghiệm máu của cậu không có vấn đề, xin hãy quét tế bào.”

Đàm Mặc thở ra một hơi, đi vào trong cổng quét, vô số tia sáng xuyên qua cơ thể cậu, tim cậu đập hơi mạnh, cho đến khi cậu đi ra khỏi cổng nhìn thấy trên màn hình hiển thị chữ “Bình thường”, cậu mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Đi tới cửa phòng hội nghị lớn nhất, Đàm Mặc thò đầu vào nhìn vào, không vì lý do gì khác ngoài việc xác định xem Lạc Khinh Vân đang ở đâu, cậu phải tìm một vị trí cực xa anh.

Cuộc họp này có sự tham gia của rất đông người, ngoài bộ đội thay phiên trực bên ngoài, các bộ phận khác, bao gồm ban quản lý Hôi Tháp Thành phố Ngân Loan, bộ đội tiền tuyến, bộ đội an ninh, bộ phận quân dụng cho tới hỗ trợ hậu cần, tất cả đều đến đông đủ.

Gần ngàn người mặc đồng phục, tìm thấy Lạc Khinh Vân thực sự rất khó khăn.

“Nói như vậy, tùy tiện ngồi là được rồi!”

Đặc biệt là tìm chỗ dựa cửa, nhàm chán quá thì trực tiếp đi chỗ khác chơi game!

Đàm Mặc nới lỏng cổ áo, thẳng lưng, một hơi thở ấm áp phả vào tai, một giọng nói tươi cười vang lên.

“Tôi đã quan sát em hơn mười phút, em đang tìm cái gì vậy?”

Da đầu Đàm Mặc tê dại, lùi về sau một bước, lưng đụng phải ngực của ai đó, người kia rất vững vàng.

Đàm Mặc lập tức tiến lên một bước kéo ra khoảng cách, không cần quay đầu lại cũng biết người nọ chính là Lạc Khinh Vân.

“Tôi nhìn…… nhìn Lý Triết Phong ngồi chỗ nào.” Đàm Mặc nói.

Lạc Khinh Vân đút tay trong túi, cúi đầu nhìn Đàm Mặc, rõ ràng biết Đàm Mặc nói dối nên cố ý muốn nhìn rõ vẻ mặt cậu.

“Ồ —— sau đó thì sao?”

Đàm Mặc đột nhiên nhớ tới lời Lạc Khinh Vân cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đi câu dẫn tên đàn ông khác, bao gồm Lý Triết Phong, Lạc Khinh Vân sẽ vặt đầu người đó xuống đưa cho cậu.

Đàm Mặc đành phải bảo vệ tuổi thơ của mình, lập tức giải thích: “Tôi đương nhiên sẽ không ngồi chỗ cậu ta ngồi, miễn cho cậu ta cản trở tôi làm việc riêng.”

“Tôi còn tưởng rằng em đang tìm tôi.” Lạc Khinh Vân vẫn ở rất gần.

Đàm Mặc vội vàng liếc nhìn, khi đối phương ngước mắt lên lông mi như quét qua nhãn cầu, trong lòng Đàm Mặc nhất thời run lên, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình thường: “Tôi không tìm anh.”

“Vậy thật đáng tiếc. Tôi còn muốn em ngồi cạnh tôi.” Giọng Lạc Khinh Vân bình tĩnh thật sự, giống như chỉ có mình Đàm Mặc đang chột dạ.

“Không không không, tôi quen ngồi ở dãy ghế sau. Người quan trọng như anh phải ngồi ở hàng ghế đầu mới có thể tạo cảm giác chứ.”

Đàm Mặc lại lui về phía sau, suýt chút nữa đụng phải bình chứa nước.

Bàn tay của Lạc Khinh Vân không biết từ lúc nào đã rút ra khỏi túi ôm lấy lưng Đàm Mặc.

“Đội phó Đàm, cẩn thận.” tay Lạc Khinh Vân dẫn Đàm Mặc tiến về phía trước, cảm giác được Đàm Mặc đã đứng vững thì lập tức buông ra.

Khắc chế, lịch sự.

“Cảm ơn, tôi không sao.”

“Tôi biết em đâm một chút sẽ không sao. Tôi là sợ em ăn vạ bình chứa nước.”

Đàm Mặc sờ ngược bình nước, cười ngượng ngùng.

Cậu còn tình nguyện mình yếu đuối hơn chút, bị bình đựng nước đập nát rồi không cần mở họp.

“Đội phó Đàm sao không dám nhìn tôi?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.

Bên kia hàng lang đến tiếng bước chân, hẳn là chuyên gia Thành trung tâm tới, nhưng hai người bọn họ còn ở nơi này nói chuyện phiếm.

“Đội trưởng Lạc, anh đẹp như vậy sao tôi không dám nhìn chứ? Trầm ngư lạc nhạn, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành…… lượt bỏ vạn chữ khen ngợi.” Đàm Mặc cười cong mắt, “Đội trưởng Lạc, thế thôi! Tôi viết văn không được tốt.”

Đàm Mặc biết Lạc Khinh Vân chính là cố ý muốn người Thành trung tâm thấy anh cùng phó đội trưởng của anh rất thân cận, quan hệ rất tốt.

Giống một kiểu thị uy, Thành trung tâm đã từng tước đoạt khả năng Lạc Khinh Vân làm người thường, mà Lạc Khinh Vân muốn người Thành trung tâm biết, trên đời này vẫn sẽ có người cùng anh chuyện trò vui vẻ, cười đùa thật vui.

Đàm Mặc đặt tay lên vai Lạc Khinh Vân, cười nói: “Nếu anh không muốn tham gia cuộc họp, chúng ta có thể ngồi ở hàng cuối cùng chơi đấu Địa chủ hoặc cùng nhau xem phim, hoặc là làm việc riêng cũng được. “

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn và có thể nghe thấy giọng nói của Cảnh Kính Nhu đang nói chuyện với một chuyên gia.

“Thế giới hòa bình, ban ngày ban mặt, tên Đàm Mặc cậu không kiêng nể gì nhỉ, đây là muốn dạy hư Đội trưởng Lạc à?” Giọng Cảnh Kính Nhu vang lên.

“Cảnh tiên sinh.” Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, vẻ mặt chưa có gì xảy ra cả gật đầu cười.

Đàm Mặc nhân cơ hội cúi người xuống, nhanh chóng đi ngang qua Lạc Khinh Vân vào phòng hội nghị.

Giang Xuân Lôi liếc nhìn hắn, nhiệt tình vẫy tay với Đàm Mặc: “Đội phó Đàm —— bên này! Bên này!”

Không hổ là đồng đội cũ của Đàm Mặc, Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng còn có quân y thực tập Vương Tiểu Nhị đã ghi xong báo cáo đang cực kì ăn ý ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên. Vị trí này đúng là có mở bàn mạt chược thì lãnh đạo trên bục giảng cũng chưa chắc có thể thấy.

Đàm Mặc vội qua ngồi thở ra một hơi thật dài.

Cậu phát hiện những người ngồi ở hàng phía trước thế mà là Trang Kính cùng mấy người An Hiếu Hòa, quan trọng hơn là còn một ghế trống, có lẽ là dành cho Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc chọt An Hiếu Hòa: “Tinh anh sức chiến đấu mạnh giống mấy cậu không phải nên chủ động ngồi ở ba hàng đầu à?”

An Hiếu Hòa cười cười: “Đội phó Đàm, ngủ, chơi game lúc họp không chỉ là độc quyền của cậu. Thiên hạ tất cả quạ đều đen như nhau.”

Đàm Mặc nhếch miệng, nghĩ thầm cậu rốt cuộc nói ai quạ đen hả.

Lạc Khinh Vân từ từ tiến vào, đi tới phía trước Đàm Mặc, khom lưng ngồi xuống thì thấp giọng nói một câu: “Đội phó Đàm, bảng tên của cậu rớt ra.”

“Hả? Cái gì!” Đàm Mặc cúi đầu, chỉ thấy cổ áo chỉ không cài một cái cúc, bảng tên vẫn còn ở bên trong áo.

Lạc Khinh Vân chính là cố ý.

“Đội phó Đàm, bảng tên của anh bị sao hả?” Giang Xuân Lôi hỏi.

Khóe môi Đàm Mặc cong lên, chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là bị chó gặm thôi.”

Lạc Khinh Vân ngồi xuống đá phải thứ gì, nhặt nó lên thì thấy đó là một cặp tai nghe Bluetooth, là kiểu chung của Hôi Tháp.

Mọi người khác đều có tên trên hộp sạc tai nghe, nhưng cặp này rõ ràng là mới. 

“Của ai?” Lạc Khinh Vân tốt tính hỏi.

An Hiếu Hòa với Trang Kính đều lắc đầu, Lạc Khinh Vân quay đầu lại đụng nhẹ bàn Đàm Mặc, dựa ra sau: “Đội phó, có phải của cậu không?”

“Đừng tìm cơ hội nói chuyện với tôi.” Giọng Đàm Mặc không lớn không nhỏ.

An Hiếu Hòa sợ thiên hạ không loạn, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Lạc, anh luôn là người giỏi lấy lòng người mà sao tới Đội phó Đàm lại luông vấp phải trắc trở thế?”

“Cậu ấy bị nóng giận lúc dậy đó.” Lạc Khinh Vân rất dứt khoát quay người lại, để lại cặp tai nghe trên bàn mà không có người nhận.

“A không đúng mà, lão đại anh cũng không rời giường cùng Đội phó Đàm, sao anh biết được?” An Hiếu Hòa hỏi.

Lạc Khinh Vân cười mỉm không trả lời.

Nhưng Trang Kính lại nghiêm trang hỏi lại: “Sao cậu biết lão đại cùng Đội phó Đàm không phải rời giường cùng nhau?”

“Ồ…… Thì ra là thế.”

Đàm Mặc lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ lần sau, hai ngươi nhớ cẩn thận đừng bị tôi bắn thành hồ lô đường.”

An Hiếu Hòa cùng Trang Kính lập tức yên lặng như gà.

Cảnh Kính Nhu lên bục giảng, bắt đầu niệm bản báo cáo dài, phân tích nguyên nhân chính khiến thành phố Thành phố Ngân Loan hứng chịu sự xâm nhập của Sinh thái Kepler—— Khương Hoài Dương sử dụng con đường không chính quy để Sinh vật Kepler cảm nhiễm, dẫn tới vượt rào.

Đội ngũ hiện trường của họ đã quen thuộc với những điều này từ lâu.

Đàm Mặc và những người khác bắt đầu chế độ Đấu địa chủ, Đàm Mặc nhất kỵ tuyệt trần giành được toàn bộ số tiền mua sữa bột của con gái Lão Thường.

Lão Thường dùng khuỷu tay đụng Giang Xuân Lôi, Giang Xuân Lôi hiểu ý, bật chế độ nói chuyện phiếm quấy rối.

Đàm Mặc không ngừng bị Giang Xuân Lôi ngắt lời, trong lòng rất tức giận.

Giang Xuân Lôi: [ Đội trưởng Cao, Đội trưởng Lý, Đội trưởng Chu còn có Đội trưởng Lạc, anh thích ai hơn? ]

Đàm Mặc: [ cảm giác đầy đầu cậu đều là phân, mau xả nước đi. ]

Giang Xuân Lôi: [ Đội trưởng Lý là thanh mai trúc mã, đáng tiếc trúc mã luôn không địch lại trời giáng, tôi cảm thấy Đội trưởng Cao hợp ý anh hơn. ]

Đàm Mặc vô tình đánh nhầm bài, vốn tay bài tốt sắp bị hủy hoại: “Câm miệng, chặn cậu giờ. ]

Giang Xuân Lôi lại làm không biết mệt: [ ai cũng là có mới nới cũ, nhưng Đội trưởng Lý đẹp hơn Đội trưởng Cao ~]

Trước mắt Đàm Mặc xuất hiện giao diện thua bài, gân xanh trên trán thình thịch: [người năm đó nói Lý Triết Phong xinh đẹp đều bị cậu ta đánh gãy chân lúc huấn luyện. ]

Giang Xuân Lôi vội nhắn tiếp: [ nhưng Đội trưởng Lạc có hơi thở thần bí hơn Đội trưởng Lý. ]

Đàm Mặc cười lạnh: [ Đồ chó săn! Lạc Khinh Vân có cởi hết đến trước mặt ông đây tập quyền anh, ông đây cũng sẽ không động tâm! ]

Giang Xuân Lôi lộ ra nụ cười khoe khoang: [ căn cứ “định luật Thật thơm”, anh càng coi thường thì sau này càng thơm! ]

Đàm Mặc: [ có tin tôi lột sạch cậu treo trước Hôi Tháp đón gió tung bay, để Đội trưởng Cao, Đội trưởng Lý với chó già Lạc cùng nhìn cậu khiêu vũ không! ]

Giang Xuân Lôi: [ vậy anh rốt cuộc thích ai? ]

Đàm Mặc nằm trên bàn, cúi đầu nhắn tin thoại.

Giang Xuân Lôi áp thiết bị liên lạc vào tai nhiều lần mà không nghe thấy âm thanh nào, sau đó nhận ra đã kết nối Bluetooth. Cậu tìm tai nghe Bluetooth khắp nơi, chợt nhớ ra dưới ghế của Lạc Khinh Vân ở hàng ghế trước có tai nghe, anh hỏi một lúc tai nghe của ai nhưng cậu không trả lời.

Giang Xuân Lôi thật cẩn thận vỗ vỗ phía sau lưng Lạc Khinh Vân hàng phía trước nói: “Đội trưởng Lạc, cái tai nghe kia hình như là của tôi……”

Lạc Khinh Vân ngả người ra sau đeo tai nghe Bluetooth lên tai: “Ồ, thật sao? Cậu mở lại để tôi xác định thử.”

Giang Xuân Lôi phải nhấn mấy lần, cậu không hiểu sao Lạc Khinh Vân lại nghe nghiêm túc thế.

Đàm Mặc đá nhẹ lưng ghế của Lạc Khinh Vân, hạ giọng nói: “Lại không phải đồ của anh, mau trả cho Giang Xuân Lôi đi!”

Lạc Khinh Vân mỉm cười tháo tai nghe ném ra sau, Đàm Mặc duỗi tay tiếp được.

“Tôi cũng vậy.” Lạc Khinh Vân nghiêng mặt nói.

Đàm Mặc dừng một chút, mặt nháy mắt đỏ lên, hạ giọng nói: “Anh cũng vậy cái rắm!”

Giang Xuân Lôi ngốc nghếch lấy tai nghe từ Đàm Mặc đeo lên tai.

Ai ngờ Đàm Mặc lập tức duỗi tay muốn xóa tin thoại trong máy liên lạc của Giang Xuân Lôi, chỉ là trượt mục tiêu ấn phát.

[ tôi thích cậu đấy. Thích muốn chết luôn. ]

Giọng Đàm Mặc truyền ra từ tai nghe, có hơi khoe khoang, còn có hơi gian tà, hai chữ “Muốn chết” lại cắn thật mạnh.

Giang Xuân Lôi nghe thấy thì run cả tim.

Rõ ràng là cậu hỏi Đàm Mặc, Đội trưởng Cao, Đội trưởng Lý còn có Đội trưởng Lạc, anh thích ai nhất.

Đàm Mặc không biết sao xui xẻo lại đáp lại một câu [ tôi thích chính là cậu đó. Thích muốn chết luôn. ]

Vốn dĩ chỉ là câu đùa nếu không ai nghe thấy trừ Giang Xuân Lôi, ai ngờ tai nghe Bluetooth lại ở chỗ Lạc Khinh Vân, bị Lạc Khinh Vân nghe thấy.

Thảo nào Lạc Khinh Vân lừa dối cậu nhấn nhiều lần thế!

Từ từ, Đội trưởng Lạc nói “Tôi cũng thế” là ý gì?

Giang Xuân Lôi bỗng nhiên có một dự cảm cực kì không tốt.

Lúc này, máy liên lạc của Giang Xuân Lôi run lên, là tin nhắn từ Lạc Khinh Vân: [Đội phó Đàm của mấy cậu sao lại thích cậu? Giao lưu một chút đi. ]

Giang Xuân Lôi khóc không ra nước mắt: [ anh ấy không phải thích tôi…… anh ấy thích tôi “chết” cơ. ]

Lạc Khinh Vân cười mỉm: [ ồ, đã hiểu. nhiệm vụ lần tới tôi sẽ nghĩ cách cho cậu chết. ]

Giang Xuân Lôi túm túm cổ tay áo Đàm Mặc, đưa tin nhắn của Lạc Khinh Vân cho cậu xem, khẩu hình nói chính là: Tôi không muốn chết.

Đàm Mặc hừ lạnh một câu: “Xứng đáng.”

Toàn bộ hội trường đột nhiên vỗ tay vang dội, ban quản lý Hôi Tháp ngồi ở hàng ghế đầu thậm chí còn đứng dậy chào đón, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước lên bục.

“Là Hà Ánh Chi Căn cứ Thành trung tâm, trước mắt là học giả Sinh vật Kepler quyền uy nhất đó ——đàn em của Lăng Dụ.” Ngô Vũ Thanh dùng cánh tay đâm đâm Đàm Mặc, ý bảo cậu đừng chơi nữa, tôn trọng chuyên gia chân chính chút đi.

Đàm Mặc cũng không có dự đoán được Thành trung tâm thế mà sẽ phái Hà Ánh Chi đến đây, người này chính là học giả cấp quốc bảo, xuất nhập đều có chuyên cơ cùng chuyên gia bảo vệ. Thành phố Ngân Loan bị Kepler xâm lấn lần này rốt cuộc có gì đặc biệt mà có thể xuất động Hà Ánh Chi được?

Hà Ánh Chi không giống học giả trong tưởng tượng của Đàm Mặc, không chú trọng bề ngoài như Hứa Lệnh Phi, không có mặc tây trang, thậm chí cặp kính nhìn cho thông thái cũng không có.

Ông mặc một chiếc áo len không có kiểu dáng, đầu vai hơi xổ lông, đứng trên bục có chút khẩn trương, sờ những sợi tóc dính bên tai, trông giống như nghiên cứu viên sợ hãi xã hội.

“Xin chào mọi người, tôi là…… Hà Ánh Chi, hôm nay tôi tới để thảo luận công tác thanh trừ Sinh vật Kepler ở Thành phố Ngân Loan. Đêm hôm qua, chúng tôi đã thả hơn một nghìn máy bay không người lái tiến hành rà quét sinh vật trong thành phố, một số tàn dư sinh vật Kepler ở cấp tương đối thấp đã được phát hiện. Hôi Tháp không thể thiếu cảnh giác, công chúng sẽ không thể tiếp tục cuộc sống và công việc bình thường cho đến khi hoàn tất việc dọn dẹp.”

Đàm Mặc chống cằm nhìn Hà Ánh Chi.

“Đội phó Đàm, cậu nghe nghiêm túc thế. Tôi còn tưởng phong cách nói chậm rì rì như Giáo sư Hà thì hiệu quả thôi miên sẽ gấp mấy lần, cậu sẽ lập tức ngủ chứ.” Ngô Vũ Thanh nói.

Đàm Mặc nheo mắt, “Mấy người có cảm thấy Giáo sư Hà này…… có cảm giác rất quen thuộc không?”

“Cảm giác quen thuộc?” Ngô Vũ Thanh cẩn thận suy nghĩ một chút, “Luận văn học thuật ông ta phát biểu rất nhiều, trên đó có ảnh chụp.”

“Không…… Tôi không nói cảm giác nhìn thấy danh nhân trên báo chí, mà là…… mà là như quen biết đã lâu.”

Ngô Vũ Thanh vui vẻ: “Đội phó, may mà cậu không làm trò nói trước mặt Giáo sư Hà—— kỹ năng làm quen này quá cũ kỹ rồi đó?”

“ Đàm Mặc tôi mà cần làm quen sao?”

Ngô Vũ Thanh còn chưa trả lời câu này, Cảnh Kính Nhu trên đài liền tuyên bố phân công kế tiếp, từ một đội phụ trách bảo vệ Hà Ánh Chi tiến vào trạm tàu điện ngầm đã bị phong tỏa, tiến hành kiểm tra tại chỗ nơi Chai Klein và Kính Tượng Kiều đã xuất hiện.

Cảnh Kính Nhu còn muốn nói thêm cái gì, đặc biệt là câu “Tôi lại nói thêm hai điều nữa” làm Đàm Mặc thở dài, hai điều cuối cùng Cảnh Kính Nhu có thể phát huy ra hai tiếng. Nhưng Hà Ánh Chi đã ngăn cản anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK