Mục lục
Tranh Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễn Vũ Viện tọa lạc ở giữa đường cái Huyền Vũ. Đường phố bên phải cửa chính đã kín hết người. Đều là các thí sinh hối hả chuẩn bị tiến vào cửa. Mà bên trái cửa chính lại ít náo nhiệt hơn. Từ bên trái đường cái Huyền Vũ tiến vào là các quan viên quan sát hoặc là người có tước vị.

Phương Giải dắt theo con ngựa đỏ thẫm, đi cùng với Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng chen chúc trong đám người, khiến không ít người khó chịu. Con ngựa cao lớn kia đã đẩy không biết bao nhiêu người sang một bên. Nhất là các công tử áo gấm, đều vội vàng tránh né, sợ bị con ngựa làm bẩn quần áo. Con cháu quý tộc phần lớn đi xe ngựa của gia tộc tới. Nhưng vẫn phải dựa theo quy củ, đi bộ tới gần. Cho nên chỉ có một mình Phương Giải là dắt ngựa tới cửa chính Diễn Vũ Viện.

Lúc sắp tới cửa chính, bỗng có tiếng ồn ào vang tới tai Phương Giải. Hắn theothanh âm nhìn sang, mới biết ồn ào đó là do mình gây ra. Hắn nói thầm một tiếng, quả nhiên, còn chưa tới cửa Diễn Vũ Viện, đã có người không nhịn được rồi.

Một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm tới cửa chính Diễn Vũ Viện, tìm một vị giáo thụ, chỉ vào Phương Giải, lớn tiếng trách cứ:

- Sao lại có người không hiểu gì về quy củ thế nhỉ. Người khác đều đi bộ tới tham gia cuộc thi, để thể hiện sự tôn kính. Nhưng tên kia lại dắt theo một con vật, chiếm mất đường của thí sinh. Như vậy còn ra thể thống gì nữa? Thứ nhất là bất kính với Diễn Vũ Viện! Thứ hai, là bất kính với tiên sinh! Tiên sinh, đệ tử thỉnh cầu tiên sinh xử trí người nọ!

Tuy tiếng người huyên náo, nhưng Phương Giải vẫn nghe thấy rõ ràng. Trương Cuồng nhìn nhìn hắn, có chút lo lắng nói:

- Lúc ở đầu phố ta đã khuyện ngươi để chiến mã lại, tìm người trông giữ. Nhưngngươi lại không nghe, cứ muốn dắt ngựa vào trong. Điều này thật không tốt lắm. Nếu vị tiên sinh kia thực sự tới giáo huấn ngươi, ngươi rất khó giải thích. Quan trọng nhất là, gây ấn tượng xấu cho người ta. Nếu chẳng may vị tiên sinh kia nhớ mặt ngươi, lúc thi cử, cứ nhắm vào

- Kệ chứ.

Phương Giải cười cười, nắm con ngựa đỏ thẫm tiếp tục đi tới.

Bởi vì tiếng kêu to của vị công tử mặc áo gầm, ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía này. Phần lớn những nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm, đều quăng ánh mắt phẫn nộ hoặc là miệt thị về phía Phương Giải. Mà các thí sinh xuất thân từ quân đội thì không có phản ứng gì. Rất nhiều biên quân thấy được Phương Giải, đều tới chào hỏi.Phương Giải chắp tay chào hỏi từng người một, trái một tiếng ca ca, phải một tiếng ca ca, rất là thân thiên. Phần lớn biên quân là người thô kệch hơn nữa lúc nói chuyện cũng tùy ý. Nên mấy câu tục tĩu như con mẹ nó, con bà nó là chuyện bình thường. Khiến cho đám công tử áo gấm nghe thấy đều thêm nhíu mày.

Một đám binh lính biên quân bao quanh, Phương Giải nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu.

Giáo thụ đứng ở cửa chính của Diễn Vũ Viện, híp mắt nhìn về phía Phương Giải. Vẻ mặt không chút biến hóa nào. Y gật đầu nói với vị công tử mặc áo gấm, ngươi đi vào kiểm tra thân phận đi, ta sẽ xử lý. Công tử áo gấm kia nhìn Phương Giải, cười lạnh một tiếng, nhưng không rời đi, mà đứng một bên muốn xem trò vui.

Giáo thụ Diễn Vũ Viện mặc áo dài màu trắng, đi tới gần Phương Giải, nhìn hắn,thản nhiên nói:

- Ta là giáo thụ của Diễn Vũ Viện, tên là Ngôn Khanh. Vị sinh đồ này, vì sao lại dắt ngựa tới đây? Vừa rồi có người nói con vật của ngươi lấn chiếm đường. Như vậy không tốt lắm.

Phương Giải đứng thẳng người, đầu tiên khom người thi lễ với vị giáo thụ kia.

- Học sinh Phương Giải, bái kiến tiên sinh.

- Ừ.

Ngôn Khanh dùng lễ bầy trên đáp lễ, sau đó chờ Phương Giải trả lời.

Phương Giải đứng thẳng người, chỉ con ngựa đỏ thẫm bên cạnh, rất nghiêm túcnói:

- Trả lời vấn đề thứ hai của tiên sinh trước. Vừa rồi nói con vật là chỉ nó, thì học sinh không dám gật bừa. Người khác đối đãi với chiến mã như thế nào, học sinh không biết. Nhưng ở biên thành, chiến mã giống như huynh đệ của học sinh vậy. Mỗi một lần tuần tra biên cương, mỗi một lần đuổi giết kẻ địch, mỗi một lần do thám địch, mỗi một lần truyền quân tình, đều không rời khỏi chiến mã. Không chỉ là học sinh, tất cả huynh đệ biên quan, đều coi chiến mã như đồng bào vậy. Lúc chinh chiến, một chiếc bánh mỳ bẻ làm hai miếng, người một miếng, ngựa một miếng.

- Người nói chiến mã là con vật, có lẽ trong mắt y, chiến mã có một đầu bốn chân, thật khác biệt với con người. Nó ăn cỏ, bị người cưỡi, từ khi sinh ra phải cúi đầu trước con người. Nhưng ở trong mắt biên quân chúng tôi, mỗi một con chiến mã đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, che chở cho nhau vượt qua núi đao biển máu. Nếu như không có chiến mã, có lẽ học sinh đã bị chém chết mấy lần trong khi chiến đấurồi.

Phương Giải nhìn Ngôn Khanh, nhấn mạnh:

- Nếu người khác cho rằng huynh đệ của học sinh lấn chiếm đường, vậy thì học sinh xin lỗi thay cho cho huynh đệ của học sinh. Từ lúc chiến đấu trên chiến trường lập công tới nay, học sinh và huynh đệ của học sinh đều bên cạnh nhau. Người đi chỗ nào, nó đi chỗ đó. Nó không hiểu quy củ của đế đô. Không biết rời khỏi chiến trường biên thành, nó cũng chỉ là một con vật. Không có tư cách đi cùng đường với người.

Ngôn Khanh nghe thấy thế, nhìn Phương Giải như có thâm ý. Sau đó quay đầu nhìn vị công tử áo gấm đang có sắc mặt khó coi kia, hỏi:

- Hắn giải thích như vậy, ngươi thấy thế nào? Hắn đã nói xin lỗi, ngươi có tiếp nhận không?- Đệ tử

Công tử áo bào kia há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì.

Trương Cuồng nhìn người nọ một cái, tới sát bên tai Phương Giải, thấp giọng nói:

- Người này tên là Tất Vân Thao, có giao tình với đám người Vương Định kia. Ngày ấy ở Khách Thắng Cư y không tới. Nhưng y khẳng định biết chuyện phát sinh. Xem chừng y cố ý nhằm vào ngươi.

Phương Giải gật đầu, cười nói:

- Cái tên rất hay.

Trương Cuồng sửng sốt, không thấy cái tên này có chỗ nào đặc biệt.Sắc mặt của Tất Vân Thao hơi đỏ, do dự trong chốc lát, nói với Ngôn Khanh:

- Không nói tới chuyện đó. Nhưng bất kính với Diễn Vũ Viện, bất kính với triều đình, bất kính với tiên sinh, đệ tử không thể không xen vào, muốn hỏi cho ra nhẽ!

Ngôn Khanh gật đầu, nhìn Phương Giải, hỏi:

- Hiện tại ngươi trả lời vấn đề đầu tiên của ta. Vì sao phải dắt ngựa tới?

Phương Giải nói:

- Học sinh nghe nói cuộc thi võ khoa của Diễn Vũ Viện có thi cưỡi ngựa bắn cung, cho nên liền dắt ngựa của mình tới. Xin hỏi tiên sinh, Diễn Vũ Viện có quy đinh rằng, ngựa dùng để cưỡi bắn cung, chỉ có thể dùng ngựa của Diễn Vũ Viện hay không?

- Vô nghĩa!Tất Vân Thao lớn tiếng nói:

- Sau khi thi xong Diễn Vũ Viện, còn phải sống ở nơi này. Phòng ở là phòng của Diễn Vũ Viện, chẳng lẽ ngươi có thể đem phòng ốc của mình tới đây, sau đó hỏi tiên sinh, có thể đặt phòng của mình ở đây được không hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK