Mục lục
Tranh Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự u tĩnh của núi Võ Đang luôn khiến cho người ta cảm thấy thư thái. Nhưng cái tâm thư thái đã nhiều năm của Trương Dịch Dương vào lúc này không thể nào bình tĩnh được. Nam tử áo trắng nói rất nhiều, khiến cho ông ta hiểu ra rằng thì trên thế giới này còn rất nhiều chuyện khó giải thích.

Ông ta không hiểu vì sao nam tử áo trắng nói ai cũng có thể, riêng hắn không thể, càng không hiểu nam tử áo trắng lấy ví dụ con chó để nói tới điều gì.

Nhưng ông ta hiểu sự lo lắng của nam tử áo trắng.

- Có thể ngăn được không?

Trương Dịch Dương không nhịn được hỏi:

- Bất kể thế nào, sự xuất hiện của người tu hành là điều tiến bộ của nhân loại chứ không phải lùi bước.

- Tại sao phải ngăn cản?

Nam tử áo trắng có chút buồn bã nói:

- Tiến bộ của hơn nghìn năm trước, chẳng lẽ tới giờ vẫn là tiến bộ? Ta hiểu tâm tư của ngươi, thật giống như lúc đầu khi nghĩ ra điều này, trong lòng ta cũng bối rối. Nhưng có nhiều thứ không thể ngăn cản được, sớm hay muộn cũng sẽ thay đổi. Bị động, còn không bằng chủ động tìm con đường thay đổi.

Trương Dịch Dương nói:

- Người tìm được chưa?

Nam tử áo trắng gật đầu:

- Tìm được rồi.

Y nhìn Trương Dịch Dương, nói:

- Vừa rồi ta đã nói, từng có hai người khiến cho ta tưởng rằng bọn họ là người kết thúc thời đại này, về sau ta lại phát hiện mình nhầm. Tuy nhiên, hiện tại lại có một người khiến cho ta phải nhìn với đôi mắt khác. Tư tưởng của hắn dường như khác với toàn bộ người của thế giới này. Cho nên ta tới gặp hắn, nói cho hắn biết, đừng tìm cách thích ứng với thời đại này nữa. Trong đầu rõ ràng có rất nhiều ý tưởng vượt thời đại, vì sao không dám thi triển?

Trương Dịch Dương hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi:

- Phương Giải?

Nam tử áo trắng gật đầu:

- Một tiểu tử rất kỳ quái…hắn chưa từng tới đại dương bên kia, vậy mà lại nhạy cảm phát hiện được nguy cơ. Ta cũng không thể lý giải, lúc đầu hắn nghĩ như thế nào mà phát triển hỏa khí. Ta đã xem qua xưởng chế tạo của hắn ở núi Chu Tước, cũng nhìn thấy vũ khí và binh mã mà hắn chuẩn bị. Ta có thể thấy được, nếu có một ngày có người thay đổi được thời đại này và tận lực bảo vệ thời đại này, thì người đó chính là Phương Giải.

- Cho nên ta không muốn thấy hắn chết.

Trương Dịch Dương nói:

- Ta chưa từng nghĩ giết hắn. Nếu ta nghĩ thế, thì lúc trước ta đã giết hắn ở Ung Châu rồi.

Nam tử áo trắng lắc đầu:

- Ngươi lấy đâu cơ hội giết hắn? Lúc ở Ung Châu, nếu như ngươi động niệm giết hắn, thì đã không có buổi trò chuyện giữa ta và ngươi ngày hôm nay rồi.

Trương Dịch Dương chấn động:

- Lúc ấy ngươi cũng ở đó?

Nam tử áo trắng không trả lời, kỳ thực đã trả lời.

Trong lòng Trương Dịch Dương như sóng to gió lớn. Ông ta rốt cuộc hiểu được vì sao ngày đó mình lại sợ hãi. Ngày đó ông ta rời đi, ông ta tưởng rằng vì mình không nắm chắc thắng được Tiêu Nhất Cửu. Nhưng về sau ông ta nghĩ lại, sao mình phải sợ Tiêu Nhất Cửu? Hóa ra sự sợ hãi này, là vì nam tử trước mặt.

Mà chính mình, chỉ cảm nhận được sợ hãi mà không phát hiện ra sự tồn tại của nam tử áo trắng.

- Làm quần chúng đi.

Nam tử áo trắng nói:

- Đây là lý do ta tìm tới ngươi. Ta biết trong lòng ngươi vẫn bảo vệ một điều, cho nên ngươi mới đứng bên cạnh Hoàng tộc nước Tùy ở thời điểm mấu chốt, cho nên ngươi mới xuống tay với Dương Phác Hổ. Nhưng từ hôm nay trở đi, dù thiên hạ Trung Nguyên này có loạn thế nào, ngươi cũng đừng nhúng tay, quan sát là được.

Trương Dịch Dương im lặng.

Nam tử áo trắng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

- Mặc kệ về sau thế nào, trong chốn giang hồ dù sao cũng phải lưu lại một nơi khiến người ta kính trọng và ngưỡng mộ. Núi Võ Đang này không tệ, về sau cho dù người tu hành lụy bại, ta hy vọng nơi này vẫn là thánh địa trong suy nghĩ của những người tu hành còn lại. Tiêu Nhất Cửu ở lại tây thảo nguyên, có lẽ bộ lạc người Man sẽ là một thánh địa khác…Nếu trong lòng ngươi thực sự không nỡ, vậy thì trông coi nó đi.

- Ngươi thì sao?

Trương Dịch Dương hỏi.

- Ta?

Vẻ mặt của nam tử áo trắng có chút cô đơn:

- Ta đã không còn mục tiêu. Nghĩ lại, so với Đại Luân Minh Vương mà nói, kỳ thực ta còn đáng buồn hơn. Y chủ động tìm kiếm cách để sống sót, cho dù ghê tởm hay ác độc y, cũng không kháng cự. Mà ta…từ rất lâu về trước, đã không biết mình rốt cuộc muốn làm gì rồi.

- Mấy năm nay ta luôn du đãng, có lẽ sẽ tới một nơi xa hơn.

Trương Dịch Dương nói:

- Ngươi luôn tìm kiếm người có thể thay đổi thế giới này, đây chẳng lẽ không phải là mục tiêu sao? Kỳ thực ta muốn hỏi, rõ ràng ngươi có năng lực thay đổi thế giới này, vì sao ngươi vẫn không đếm xỉa tới? Mặc kệ ngươi muốn dẫn động Trung Nguyên phát triển hỏa khí, hoặc là bóp chết dục vọng tham lam của người nước ngoài, thì đều không có người nào ngăn cản được ngươi. Vậy mà ngươi lại lựa chọn không làm gì cả.

Ông ta hỏi:

- Người làm như vậy, không đau khổ sao?

Nam tử áo trắng lắc đầu:

- Ngươi không phải là ta, không thể hiểu ta.

Nói xong câu đó, y xoay người rời đi.

Trương Dịch Dương sững sờ nhìn bóng lưng của nam tử áo trắng. Tới hiện tại, ông ta vẫn chưa hiểu rõ lắm rốt cuộc y muốn nói với mình cái gì. Là muốn nói cho ông ta biết, tận thế của người tu hành sắp tới rồi, hay là nói cho ông ta biết, bảo vệ núi Võ Đang, thánh địa trong suy nghĩ của người tu hành? Hoặc là nói cho ông ta biết, chớ đi giết Phương Giải?

Ông ta không hiểu, kỳ thực Phương Giải cũng đâu hiểu?





Mấy ngày này kỳ thực Phương Giải luôn tự hỏi, những lời của nam tử áo trắng ngày đó rốt cuộc có ý gì. Người kia đột ngột xuất hiện, nói mấy lời mơ hồ liền nhẹ nhàng rời đi. Phương Giải xác định tu vị của y siêu việt hơn bất kỳ người tu hành nào mình từng thấy. Cũng xác định người này hiểu một chút về mình.

Bằng không, hắn đã không nói như vậy.

“Kỳ thực con người vẫn đang làm thay đổi thế giới này. Chẳng hạn nếu như không có con người, thì sẽ không xuất hiện cần câu. Nếu con người bắt cá một cách tự nhiên giống như con gấu, vậy thì dùng cần câu câu cá là phản tự nhiên. Không có con người, thì cũng sẽ không có những binh khí như đao, thương, kiếm, kích. Dã thú dựa vào răng nanh tiêu diệt con mồi, đó là tự nhiên. Con người sử dụng binh khí để tấn công, đó là phản tự nhiên.”

“Có lẽ ngươi luôn nghĩ làm sao để mau chóng thích nghi với thế giới này. Nhưng kết quả là nhuệ khí của ngươi càng ngày càng bị mài mòn. Giống như là một hòn đá vì muốn thích ứng với dòng nước mà khiến bản thân càng ngày càng bóng loáng. Thế nên hắn ở trong nước, nhưng ngay cả nước cũng không cảm giác được.”

“Nơi này của ngươi rõ ràng có nhiều thứ không thuộc về thế giới này, vượt qua thế giới này, ngươi lại không muốn dùng cũng như không dám dùng. Cho dù dùng một chút cũng cẩn thẩn, sợ đầu sợ đuôi. Mà những điều ngươi luôn làm, là dựa theo quy tắc của thế giới này để làm. Ngươi không dùng tới những thứ vốn có trong đầu của ngươi, lại liều mạng học tập những thứ của thế giới này…ngươi không biết, làm vậy hơi trái tự nhiên sao?”

“Ngươi vẫn giữ thói quen bao bọc mình lại, giấu thật sâu trong lòng. Người như ngươi sẽ đối xử thật tâm với người khác, nhưng không nói ra ngoài. Ngươi cảm thấy che giấu thật sâu thì mới an toàn, mới không bị thế giới này bài xích. Vì thế ngươi liều mạng áp chế những thứ mà ngươi biết, rồi không ngừng nhét vào đầu những đạo lý của người khác.”

Những lời này, trong lúc mơ hồ có nói tới lai lịch của Phương Giải. Đây không thể nghi ngờ là một chuyện khiến người ta lo lắng, thật giống như có một người biết tất cả bí mật của ngươi, thậm chí có thể nhìn thấu suy nghĩ của ngươi, nhưng ngươi lại không biết gì về hắn cả. Nếu như người này là kẻ địch của ngươi, vậy thì ngay từ lúc đầu ngươi đã thua rồi.

Phương Giải không thích cảm giác này.

Đứng ở vọng tháp dùng Thiên Lý Nhãn nhìn pháo trên tường thành Đại Lý, trong lòng Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó. Hắn cúi đầu nhìn Thiên Lý Nhãn trong tay, lại nhìn pháo bên kia…có nhiều thứ, sớm hay muộn vẫn sẽ xuất hiện ở thế giới này. Hắn luôn băn khoăn liệu có phải hắn làm cho hỏa khí doanh xuất hiện, rồi phá hư hòa bình vốn có của thế giới này. Nhưng đang lúc hắn băn khoăn, hỏa khí vẫn xuất hiện.

Không có bàn tay của hắn, nhưng có vẻ như cục diện càng thêm phức tạp.

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút tự trách.

Kỳ thực nam tử áo trắng nói có đạo lý. Chính mình luôn lo lắng phá hư thứ gì đó, nhưng đó là phá hư sao? Đây chẳng qua là một loại phát triển, phát triển tự nhiên. Coi như mình cẩn thận không muốn thay đổi điều gì, thì sớm muộn thay đổi vẫn sẽ tới. Giống như việc hắn liên tiếp ba lần viết thư gửi cho Mộc phủ và Dương Thuận Hội để nhắc nhở, kỳ thực đây là một loại trốn tránh. Nếu hắn dùng tới hỏa khí, thì căn bản không cần nhắc nhở bất kỳ kẻ nào.

Tất cả những người được chứng kiến uy lực của hỏa khí, sẽ bắt đầu thay đổi tư tưởng.

Hắn không biết là, chính vì sự nhắc nhở của hắn, người của Mộc phủ mới bắt đầu chú ý tới người nước ngoài ở bên kia đại dương, mới phát hiện uy lực của hỏa khí, mới có thể đặt hàng với phản quân Rose…Phương Giải không muốn thay đổi thế giới này, đã mở ra cánh cửa kia nhưng lại chậm chạp không đi vào. Vì thế, thứ đi ra từ cánh cửa mà Phương Giải mở, liệu hắn có chống đỡ được không?

Phương Giải thở dài, giờ khắc này, hắn cảm thấy mình sai rồi.

Hắn nhớ trước kia có người từng tự nói với bản thân, đạo lý đanh thép chỉ thẳng vào tội ác của con người, nhưng lại không thẻ cãi lại. Rất cố chấp, rất chân thật.

- Chỉ khiến cho thế nhân cảm thấy đau đớn, thì bọn họ mới quý trọng thái bình.

Phương Giải đứng trên vọng tháp nhìn xuống dưới, ánh mắt dần trở nên thoải mái.





Hàng Thông Thiên Hạ có doanh trại của riêng mình trong đại doanh Hắc Kỳ Quân. Đây là Phương Giải thể hiện sự tôn trọng với Hàng Thông Thiên Hạ, cũng là một loại kết cấu của Hắc Kỳ Quân. Giờ Hắc Kỳ Quân chia ra làm ba bộ phận, thứ nhất tất nhiên là quân đội. Thứ hai là Hàng Thông Thiên Hạ, thứ ba là dân chúng ở các khu vực đã chiếm lĩnh. Quân đội phụ trách chiến tranh, Hàng Thông Thiên Hạ phụ trách hậu cần, dân chúng cung cấp tiền lương…ba bộ phần này, thiếu một thứ cũng không được.

Trên thực tế, nếu không có sự gia nhập của Hàng Thông Thiên Hạ, thì Phương Giải đã không thể phát triển nhanh như vậy.

Kỳ thực, không phải là Phương Giải không nghĩ tới lý do vì sao Ngô Nhất Đạo chọn mình?

Có lẽ, đáp án chân chính và đáp án mà hắn nghĩ, vĩnh viễn sẽ không trùng khớp.

Ngô Nhất Đạo nhìn mấy chục người trước mặt này, có người trong đó ông ta quen, đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ. Ngay không lâu trước, những người này vẫn là tướng lĩnh trong Hắc Kỳ Quân. Nhưng hiện tại, đã bị Phương Giải hoàn toàn tách ra khỏi Hắc Kỳ Quân. Cho nên sắc mặt của người nào cũng khó coi. Bọn họ biết mình sắp phải đối mặt điều gì.

- Trong các ngươi, có người đã ở Hàng Thông Thiên Hạ nhiều nhất là mười mấy năm, ít nhất cũng phải sáu, bảy năm…không thể không nói, Đại Nội Thị Vệ Xử đúng là coi trọng Hàng Thông Thiên Hạ.

Ngô Nhất Đạo có chút thất vọng:

- Các ngươi đều là người thông minh, bằng không đã không được đề bạt. Nhưng vào lúc mấu chốt các ngươi lại làm điều ngu ngốc là đi nhầm đường.

Một người trong đó ngẩng đầu nhìn Ngô Nhất Đạo, trầm mặc một lúc rồi áy náy nói:

- Nếu Hầu gia đã nói thẳng thắn như vậy, bọn ta cũng không cần phải che dấu. Đúng vậy, bọn ta đều là người của Đại Nội Thị Vệ Xử. Tuy nhiên, nếu không phải trước khi tiến vào Hàng Thông Thiên Hạ còn có thân phận này, thì bọn ta sẽ chăm chỉ làm việc cho Hàng Thông Thiên Hạ.

- Nói ngắn gọn đi.

Ngô Nhất Đạo dường như không có hứng thú nói vòng vèo:

- Nói cho ta biết, La Úy Nhiên mưu đồ cái gì?

Người nọ nhìn đồng bạn của mình, sau đó cười cười:

- Mưu đồ cái gì? Chẳng lẽ còn cần phải nói ra sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK