Mục lục
Tranh Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đủ rồi.

Đang lúc Phương Giải khiêu khích khiến Văn Tiểu Đao sắp mất đi lý trí, thì La Diệu ngồi ở soái vị thản nhiên nói hai chữ. Hai chữ này là nói với Phương Giải.

Phương Giải quay đầu nhìn y một cái, khóe miệng nhếch lên:

- Đây là tự do tuyệt đối?

La Diệu nhìn hắn, rất nghiêm túc nói:

- Làm việc gì cũng phải có giới hạn.

Phương Giải ừ một tiếng, không thèm để ý tới bảy vị tướng quân khác đang hứng thú nhìn hắn:

- Đúng vậy, làm việc gì cũng phải có giới hạn. Ta không phủ nhận hiện tại ta đang tìm cái giới hạn kia. Có một số việc nói rõ ra luôn bây giờ tốt hơn, đỡ phải về sau gặp phiền toái.

Phương Giải nhìn về hướng Văn Tiểu Đao:

- Văn tướng quân là trợ thủ đắc lực dưới trướng Đại tướng quân, điểm này không thể nghi ngờ. Dựa theo đạo lý mà nói, bất kể quân chức hay là kinh nghiệm lý lịch, ta đều nên duy trì tôn kính với Văn tướng quân mới đúng. Nhưng có câu rằng, muốn được người khác tôn kính, đầu tiên phải học cách tôn kính người. Con người ta tuy không phải là đại trượng phu gì cả, nhưng không cảm thấy mạng của mình ti tiện hơn mạng người khác. Bảo cho ta duy trì sự tôn kính với một người từng ý đồ hại chết ta? Chẳng lẽ điều đó không vượt qua giới hạn sao?

Văn Tiểu Đao đứng bật dậy, nắm tay nắm càng ngày càng chặt.

La Diệu biến sắc, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Phương Giải gây sự trước, hiển nhiên không chỉ là vì lúc trước Văn Tiểu Đao ngăn cản binh mã của Sơn Tự Doanh qua sông cứu viện.

Tuy thủ đoạn của Văn Tiểu Đao có chút ti tiện, nhưng dù sao vẫn nằm trong quân luật của Tả Tiền Vệ. Cho dù ai cũng biết vì sao y làm vậy, nhưng không ai nói rằng y làm sai.

- Chuyện đó Văn tướng quân làm đúng.

La Diệu nhìn Phương Giải, nhấn mạnh nói.

- Ừm.

Phương Giải cười cười:

- Một khi đã như vậy, ta đây không phản đối.

Hắn xoay người đi về hướng cửa lều:

- Đại tướng quân sắp quay lại Ung Châu, để ta ở lại trong quân. Ta là người tham sống sợ chết, lưu lại liệu có bị người nào đó dùng thủ đoạn âm hiểm, trong vòng quân luật giết chết ta hay không, ta làm sao biết được. Người ta là Tứ Phẩm tướng quân, mà ta chỉ có hư chức Ngũ Phẩm, tùy tiện lấy một cái cớ có thể khiến ta chết không có chỗ chôn. Đường sống không đi lại đi đường chết, ta ngu vậy sao?

Phốc một tiếng, Mạc tướng quân mặc áo choàng đen rốt cuộc cười ra tiếng.

Y vừa nở nụ cười, Đoạn Biên Hùng thẳng tính cũng cười theo.

Đoạn Biên Báo trừng mắt nhìn anh của mình, đáng tiếc, cái trừng mắt này vô dụng, bởi vì ngay cả khuôn mặt của y cũng có ý cười. Mấy vị tướng quân khác hoặc là cúi thấp đầu hoặc là quay đầu đi, không ai dám nhìn nét mặt của La Diệu, e sợ vì mình cười mà chọc giận Đại tướng quân.

Phương Giải thấy một màn như vậy, trong lòng liễu nhiên.

Tay Văn Tiểu Đao kia, đúng là không được người của Tả Tiền Vệ yêu thích. La Môn Thập Kiệt, không đoàn kết như vẻ bề ngoài. Vì tranh đoạt địa vị, âm thầm lục đục với nhau là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng khiến người khác bất mãn, thậm chí là bài xích, cũng chỉ có mình Văn Tiểu Đao mà thôi.

Cho nên trong lòng Phương Giải kiên định hơn không ít. Lần thử này của hắn rất có lợi cho việc kế tiếp hắn định làm.

- Ở Tả Tiền Vệ, không ai có thể giết ngươi.

La Diệu trầm mặc một lúc rồi nói.

Tuy lời của Phương Giải khắc nghiệt và mang theo vài phần khiêu khích, nhưng La Diệu biết lo lắng của La Diệu không phải là không có đạo lý. Lúc trước Văn Tiểu Đao ngăn cản Trần Bàn Sơn và Lưu Khoát cứu viện Phương Giải, hôm nay Phương Giải lại nhục nhã y như vậy, sau khi mình rời đi, khó mà xác định được Văn Tiểu Đao sẽ làm ra chuyện gì không tốt.

La Diệu hiểu rất rõ tính tình của Văn Tiểu Đao.

- Ngươi đi theo ta.

La Diệu nhìn Văn Tiểu Đao, nói một câu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài lều vải.

- Ngươi lưu lại.

Y nhìn Phương Giải, nói.

Phương Giải nhún vai tỏ vẻ không sao cả, xoay người ngồi về chỗ cũ. Sắc mặt của Văn Tiểu Đao lúc trắng lúc xanh, lúc đi qua người Phương Giải hận không thể nhào tới cắn xé hắn. Hai người đi ra ngoài, trong lều nhất thời trở nên yên tĩnh. Mọi người trong lều có thể nhìn ra được, La Diệu quả thực coi trọng Phương Giải, cũng rất coi trọng Văn Tiểu Đao. Bằng không đã không mang Văn Tiểu Đao ra ngoài giải thích gì đó. Xem ra La Diệu không muốn hai người xảy ra mâu thuẫn gì.

Phương Giải đi tới trước người Đoạn Biên Hùng và Đoạn Biên Báo, trịnh trọng thi lễ:

- Còn chưa cảm tạ ân cứu mạng của nhị vị tướng quân. Trên Liên Vân trại núi Phục Ngưu, nếu không nhờ nhị vị tướng quân trợ giúp, tỵ chức chưa hẳn đã đứng được ở đây. Nếu về sau có việc gì cần tới tỵ chức, cứ việc phân phó là được.

Đoạn Biên Báo vội vàng đứng dậy chắp tay:

- Phương tướng quân đảm phách hơn người, lãnh binh như thần, cho dù không có huynh đệ bọn tôi, Phương tướng quân cũng khó mà rơi vào tay của phản quân. Ân cứu mạng này nói có chút quá, về sau ta và ngươi đều là đồng đội, chiếu cố cho nhau là được.

Đoạn Biên Hùng tùy tiện nói:

- Ta vốn không thích ngươi cho lắm, hôm nay bắt đầu cảm thấy thích rồi đấy. Hôm nào thèm rượu, cứ tới doanh của ta là được. Lều của ta không có nhiều thứ lắm, nhưng lại có không ít rượu ngon. Tuy nhiên ta chỉ uống rượu với người hợp tính tính của ta, ngươi coi như là đạt tiêu chuẩn.

Phương Giải cười nói:

- Tửu lượng của ta bình thường, nhưng gan lớn, không sợ uống say tới chết.

Đoạn Biên Hùng cười ha hả:

- Ta thích những người không sợ uống say tới chết!

La Tiểu Đồ ngồi ở gần cuối ra vẻ lơ đãng nhìn một cái, vẻ mặt không hề có cảm tình gì. Phương Giải khẽ gật đầu chào hỏi y, La Tiểu Đồ quay đầu đi, làm bộ như không thấy.

- Đoàn tướng quân, xin thỉnh giáo một việc.

Phương Giải để sát vào người Đoạn Biên Hùng, hạ giọng hỏi:

- Cái tên Văn Tiểu Đao kia, tu vị rốt cuộc mấy phẩm?

Đoạn Biên Hùng cười hắc hắc:

- Võ công miễn cưỡng tới Lục, Thất Phẩm, nhưng miệng có Bát Phẩm, mông đít có Cửu Phẩm.

Tuy lời này cũng rất nhỏ, nhưng người trong lều đều nghe thấy rõ ràng. Chu Quyền đang uống trà không nhịn được phun ra một cái. Thôi Luân Hải cố gắng giả bộ như không nghe thấy gì, nhưng khuôn mặt run rẩy vì nhịn cười. Cho dù là La Tiểu Đồ, cũng vội vàng nâng chén trà lên, che giấu nụ cười của mình.

Đoạn Biên Báo trợn mắt nhìn Đoạn Biên Hùng một cái, hận không thể một cước đá bay ông anh của mình.





Lúc La Diệu và Văn Tiểu Đao trở lại, tất cả người trong lều đều giả bộ ngồi nghiêm chỉnh như chưa từng phát sinh chuyện gì. Chỉ là không biết La Diệu đã nói gì với Văn Tiểu Đao, lúc trở lại Văn Tiểu Đao còn mang theo vẻ kinh ngạc. Ánh mắt của y nhìn về phía Phương Giải đã thay đổi, thù hận và hàn ý đã biến mất vô tung, chỉ có lại sự rung động tột đỉnh.

Phương Giải có thể đoán được La Diệu đã nói gì với y. Bởi vậy có thể thấy được La Diệu để ý tên Văn Tiểu Đao này như thế nào. Y không nói với người khác nhưng lại nói riêng với Văn Tiểu Đao. Cho nên Phương Giải không thể do dự với quyết định của mình. Trong lòng tính toán liệu chuyện mình sắp lại có khiến cho La Diệu tức giận không thể vãn hồi được không.

- Các ngươi đều là thân tín của ta.

La Diệu lần nữa ngồi xuống, nói:

- Cho nên ta không hy vọng giữa các ngươi có khúc mắc hay ngăn cách gì. Nếu Tả Tiền Vệ muốn bách chiến bách thắng, thì phải dựa vào sự đoàn kết chân thành của các ngươi. Ta không muốn nói nhiều, chỉ cần các ngươi nhớ kỹ, chín người trong lều hôm nay, phải tương thân tương ái như huynh đệ.

- Cẩn tuân lời dạy bảo của Đại tướng quân!

Đám người Đoạn Biên Báo đứng dậy chắp tay, đồng thanh kêu lên.

Sắc mặt của La Diệu cũng dịu xuống không ít, nhìn Phương Giải, nói:

- Ta đã nói với ngươi ngươi coi Tả Tiền Vệ này như nhà của mình, không cần phải từng giây từng phút đề phòng cái gì. Từ hôm nay trở đi, càng không cần rồi. Chính vì các ngươi đều là thân tín của ta, cho nên các ngươi cũng biết vì sao ta phải trở lại Ung Châu. Nghịch tử La Văn sắp đặt giết chết Chiêm Diệu, ý đồ đoạt binh quyền của ta. Việc này cuối cùng vẫn phải do ta tự mình quay về xử lý.

- Với ta mà nói, Chiêm Diệu cũng như các ngươi, đều như con cháu của ta. Mặc dù La Văn là con của ta, nhưng làm một việc đại nghịch bất đạo như vậy, ta sẽ không thiên vị. Sau khi ta trở về, tất nhiên sẽ cho Chiêm Diệu và gia đình y một công đạo.

- Đại tướng quân, ta về cùng ngài.

La Tiểu Đồ đứng lên nói.

La Diệu khoát tay:

- Không cần, mặc kệ nghịch tử kia gây chuyện gì ở Ung Châu, Ung Châu đều là Ung Châu của ta. Chỉ cần ta trở về, nó còn có thể làm được gì? Phái binh phong tỏa quan đạo? Phái binh đóng giữ của thành? Phái binh ngăn cản đánh lén ta? Chê cười…ta rất muốn nhìn xem, những binh lính kia nghe ta hay là nghe nó đây.

Ánh mắt của La Tiểu Đồ lóe lên một cái, nhưng không nói gì.

Lúc nói chuyện, ánh mắt của La Diệu như có như không quét về phía Mạc tướng quân, y liền trốn tránh. Lúc trước La Diệu bảo y trở về Ung Châu, y không đi. Lúc này nghĩ lại dù y trở về thì cũng đã chậm. Nhưng chứng minh rằng trực giác của La Diệu vẫn đúng.

- Mạc tướng quân, ngươi theo ta trở về.

- Tuân lệnh.

Mạc Tẩy Đao đứng dậy chắp tay, hữu ý vô ý liếc Phương Giải một cái.

- Phương Giải.

La Diệu nhìn Phương Giải, nói:

- Tuy ngươi xuất thân từ quân vũ, nhưng học phú năm xe. Cho dù là vài vị Đại Học Sĩ trong triều đình cũng khen ngươi không dứt miệng. Chắc ngươi cũng hiểu được lợi ích của đoàn kết, giống như câu chuyện bó đũa. Các ngươi đều là người thông minh, không cần ta nói ra cũng hiểu được.

- Tỵ chức biết.

Phương Giải nói:

- Tỵ chức vẫn nhớ điển cố đó như in…Có một lão già, có mười đứa con. Bởi vì gia sản, mà mười đứa con này không ngừng bất hòa với nhau. Trước khi lão già chết, gọi mười đứa con tới trước giường mình, chỉ vào một bó đũa bên cạnh, bảo mỗi người lấy một chiếc đũa, sau đó bảo bọn họ bẻ gãy từng cây đũa.

- Mười đứa con đều dễ dàng bẽ gãy cây đũa trong tay. Lão già lại gộp mười cây đũa lại, bảo anh em bọn họ bẻ. Kết quả không ai bẻ được cả mười cây đũa. Lão già nói với bọn họ, một cây đũa thì dễ dàng gãy, nhưng mười cây đũa buộc cùng với nhau thì không dễ gì bẻ được. Anh em các con cũng giống vậy, đơn độc một người dễ bị thương tổn. Nhưng mười anh em đồng tâm hợp lực, sẽ không có người nào có thể đánh bại các con.

Hắn vừa kể vừa đi tới một chỗ cách xa xa La Diệu.

- Ừ.

La Diệu gật đầu:

- Lão già đó là một trí giả.

Phương Giải cười cười, nói với Văn Tiểu Đao:

- Văn tướng quân, nếu không chúng ta uống một chén rượu, chuyện cũ coi như bỏ qua.

Văn Tiểu Đao liếc nhìn La Diệu một cái, La Diệu gật đầu. Y không tình nguyện đi tới. Phương Giải cởi túi rượu từ hông xuống, chính mình uống một ngụm sau đó đưa túi rượu cho Văn Tiểu Đao. Văn Tiểu Đao giơ tay nhận lấy, dường như ngại Phương Giải bẩn, nên hơi chút do dự, về sau vẫn là giơ túi rượu lên đổ xuống miệng.

Đúng lúc này, Phương Giải đột nhiên tung một quyền vào tim của y.

Một quyền này có lực vô cùng lớn, khiến ngực của Văn Tiểu Đao sụp xuống. Không đợi người trong lều kịp phản ứng, Phương Giải thừa dịp Văn Tiểu Đao đảo về đằng sau, cất bước đi lên, tung một quyền vào mặt Văn Tiểu Đao. Trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia đã biến hình. Giống như một bình ngọc bị vỡ vụn. Khuôn mặt vốn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, giờ khắc này máu thịt bầy nhầy.

Văn Tiểu Đao ngã ầm xuống đất, Phương Giải nhấc chân phải lên dẫm mạnh vào tim của y.

Phốc.

Nửa người của Văn Tiểu Đao trở nên máu thịt mơ hồ.

Phương Giải chậm rãi đứng thẳng người, nhìn về phía La Diệu đang nắm chặt tay cố nhịn không xuất thủ. Hắn có thể cảm giác được sát khí và lửa giận của La Diệu. Những người khác trong lều cũng cảm nhận được.

Sát khí này, lạnh như băng.

- Chuyện xưa chưa kết thúc. Mười người con trai này tuy không bẻ gãy được mười chiếc đũa buộc vào với nhau, nhưng bọn họ sẽ không vì bó đũa mà thay đổi bản tính. Sau khi lão già mất, mười huynh đệ vẫn tranh giành tới người chết ta sống. Kẻ nào xuống tay trước thì sống, kẻ nào xuống tay muộn thì…tất nhiên bị ném tới nghĩa trang, phơi thân ở đó.

Phương Giải nhìn La Diệu, gằn từng chữ nói:

- Vì không muốn trở thành thi thể ném ở nghĩa trang, cho nên…xin lỗi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK