Mục lục
Tranh Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù tu vi của ông ta rất kinh người, nhưng đối mặt với vụ nổ có sức uy hiếp khổng lồ như vậy chỉ e là cũng không thể ngăn nổi. Vốn ông chỉ là tôn trọng vị Tiểu sư thúc này ngoài mặt thôi, nhưng bây giờ trong lòng ông ta đã thực sự kính phục Hạng Thanh Ngưu.

- Về các vị thuốc, sư phụ ngươi chưa chắc đã giỏi hơn ta.

Hạng Thanh Ngưu không quên đắc trí một câu, sau đó lắc đầu thở dài:

- Cam lòng từ bỏ linh dược có tác dụng khởi tử hồi sinh thần diệu còn hơn cả Tiểu thần đan của Đạo tông chúng ta, giăng bẫy mai phục này để tính toán với người tìm tới đây. Lẽ nào, con người này không nghĩ xem, ngộ nhỡ tìm tới chỉ là mấy tên sai dịch của quan phủ, hoặc là học đồ hạ nhân của Thần Tuyền sơn trang, lãng phí linh dược như vậy hả chẳng phải đáng tiếc sao? Mẹ nó, lãng phí vật báu như vậy quả nhiên không thể chịu được!

- Kẻ điên.

Hạc Lệ đạo nhân ngẫm nghĩ một hồi nói:

- Chỉ có thể nói người này là một kẻ điên không hơn không kém.

…………

…………..

Diễn võ trường.

Trên thành.

Chu Bán Xuyên vốn đang hứng trí nhìn thí sinh tới thi cưỡi ngựa bắn cung, bỗng nhíu mày lại, ông ta quay người nhìn về phía xa, nơi có ngọn núi cong cong. Sau khi trầm ngâm một hồi, ông ta mới nói với người phía sau:

- Ngôn Khanh, đi tới núi Thần Tuyền xem sao.

Ngôn Khanh không hỏi thêm gì, liền gật đầu. Để không gây sự chú ý với các thí sinh, ông ta đã bước ra phía sau thành đất mới nhảy xuống, thân hình giống như chim ưng lao về phía trước. Chỉ trong thoáng chốc, thân hình ông ta đã biến mất phía sau diễn võ trường. Khi bóng dáng ông ta biến mất, hướng mà Chu Bán Xuyên nhìn chằm chằm bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.

Cùng lúc đó, thành Trường An.

Trong Sướng Xuân Viên, lão già mặc áo lam từng một chưởng đánh bay Trầm Khuynh Phiến, và cũng từng giao đấu với lão già què đang ngồi trong đình uống trà. Khi ly trà đưa lên miệng, ông ta bỗng sửng sốt, sau đó liền đứng dậy dặn dò người bên cạnh:

- Mời La Chỉ Huy Sứ và Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực tới Khung Lư hộ giá. Ta muốn ra khỏi thành!

Thị vệ bên cạnh ông ta không dám hỏi xảy ra chuyện gì, liền chạy đi tìm La Úy Nhiên. Tên thị vệ đó mới chạy được mấy chục mét, liền nhìn thấy Chỉ huy sứ của Đại Nội thị vệ xử La Úy Nhiên sắc mặt có chút âm trầm từ bên ngoài đi vào. Y gật đầu với lão già. Lão già liền thi triển thân hình, lóe một cái liền không thấy đâu nữa.

Chờ sau khi lão già biến mất, La Úy Nhiên liền chậm rãi bước vào trong đình mà lão già ngồi, lấy một chiếc ly sạch, uống nửa ấm trà còn lại của lão già.

Hoàng đế đang ngồi trên giường gạch ở Khung Lư xử lý tấu chương, nhìn qua cửa sổ ra ngoài, thấy người ngồi trong đình đã đổi thành La Úy Nhiên thì khẽ giật mình, sau đó chậm rãi lắc đầu. Lông mày nhíu lại dường như có chút tức giận. Nhưng, rất nhanh, y đã chuyển ánh mắt về phía tấu chương trên bàn.

Hồng Tụ Chiêu.

Lão già què nằm trên ghế dài đang ngâm nga một bài hát buồn bã nào đó thì chợt bật dậy. Sau khi nhìn ra ngoài lại nằm xuống. Cửa sổ của lầu ba được mở ra, chưởng quỹ của Hồng Tụ Chiêu Tức Họa Mi xuất hiện ở cửa sổ. Lão què lắc đầu với Tức Họa Mi, nói vài câu.

- Đã mười năm rồi không có ai dám làm càn ở thành Trường An, có một số người cho rằng trong thành Trường An không có ngài ấy thì chẳng có gì đáng sợ. Cho nên khó tránh khỏi có chút ngông cuồng tự đại. Xảy ra chuyện này cũng là một điều tốt. Để những người kia biết được thành Trường An là nơi thế nào…Trong tòa thành này có rất nhiều người có thể giết người, cũng không thiếu người biết giết người hơn cả ta.

Tức Họa Mi gật đầu không nói gì. Sau khi đóng cửa sổ lại liền bước về bàn tiếp tục đọc nửa cuốn sách còn lại.

Trong một khuê phòng cách chỗ nàng một phòng, Tức Chúc Tâm nghe thấy lời của lão già què nói, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Cũng không biết vì sao trong vẻ mất tự nhiên đó còn lộ ra một ít tự hào, kiêu ngạo.

Phủ đốc quân của thành Trường An.

Đại tướng quân của Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung đang uống trà đàm tiếu với Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực, bỗng nhiên ngừng cười, ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ khó có thể ức chế được. Y quay đầu nhìn về phía Hầu Văn Cực, thấy sắc mặt đối phương bình thản ngồi ở đó dường như không định làm gì. Y có chút khó hiểu, nhưng y cũng không định hỏi.

Hứa Hiếu Cung đứng dậy, nói lời xin lỗi định rời đi.

Hầu Văn Cực cười nói:

- Đại tướng quân ngồi thêm chút nữa. Sở dĩ hôm nay ta chạy tới Đốc quân phủ nha môn không chỉ là tới uống trà.

- Hả?

Hứa Hiếu Cung dừng bước, nhìn Hầu Văn Cực hỏi:

- Trấn phủ sứ tới làm gì?

- Bệ hạ nói….

Hầu Văn Cực trầm ngâm một hồi, nghiêm túc nói:

- Mấy hôm nay trong thành Trường An không yên tĩnh, có một số kẻ đạo chích cho rằng thành Trường An không còn đáng sợ như mười năm trước nữa, cho nên đã gây sóng gió. Nhưng còn chưa tới lượt người bên phía quân đội ra tay. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng phải dùng tới quận đội, khó tránh khỏi khiến người ta xem thường Đại Tùy chúng ta, xem thường Đô thành Trường An. Cho nên, Đại tướng quân nên ngồi xuống uống trà đi. Yên tâm, chuyện bảo vệ sự uy nghiêm của Bệ hạ không chỉ là trách nhiệm của quân đội.

Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên rất nho nhã chậm rãi bước vào. Nhìn Hứa Hiếu Cung, lại nhìn Hầu Văn Cực, lạnh lùng hỏi:

- Sao Bệ hạ có thể biết được chuyện sẽ xảy ra hôm nay? Nếu ngươi nói cho Bệ hạ biết, vì sao không biết sẽ có người tới gây sự ở Đốc quân phủ?

Hầu Văn Cực đứng lên thi lễ:

- Bái kiến Ngu Đại tướng quân … Bệ hạ đương nhiên không thể lường trước được chuyện xảy ra ngày hôm nay. Bệ hạ chỉ là cảm thấy người của Tông môn gây sự, vậy thì nên để cho người của Tông môn đi giải quyết, tránh để người ta nói giang hồ Đại Tùy không còn người nào. Đại tướng quân nên biết rằng, Bệ hạ rất coi trọng Đạo tông. Lúc cần dùng đương nhiên không thể không lấy ra dùng được. Nuôi lâu như vậy, cũng nên xem thử dùng tốt hay không dùng tốt.

Được xưng là Ngu Đại tướng quân chính là một trong Thiên Tử lục quân, Tả Võ Vệ Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu.

Ngu Khiếu là con trai của y.

Ngu Mãn Lâu nhíu mày, ừ một tiếng nói:

- Nếu đây là ý của Bệ hạ, vậy ta đương nhiên là nghe theo rồi. Chỉ là nếu người của Nhất Khí Quan hay người nào khác không có đủ thực lực để làm chuyện này. Quân nhân của Đại Tùy cuối cùng cũng là vì bảo vệ sự tôn nghiêm của Bệ hạ mà sống đấy.

Lời này rất nặng, cho nên trong lòng Hầu Văn Cực khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Trong lời nói của Ngu Mãn Lâu ý tứ rất rõ ràng. Y không tin tưởng được Nhất Khí Quan, cũng không tin Đại Nội thị vệ xử. Sự kiêu ngạo của quân nhân, được thể hiện rất rõ ràng trên người của Đại tướng quân Tả Vũ Vệ. Có lẽ theo y, ngoài người của quân đội ra không ai đáng tin cậy cả.

Mặc dù Hầu Văn Cực khó chịu trong lòng, nhưng vẫn giữ nụ cười:

- Đại tướng quân, có một số chuyện tuyệt đối không đơn giản như thấy ở bên ngoài. Nếu đã có một số người đứng ở vị trí nên đứng, vậy thì đương nhiên không phải chỉ là vì miếng cơm manh áo mà thể hiện thân phận. Có người muốn động tới Trường An, vậy thì sẽ để họ thấy động tới Trường An đáng sợ thế nào.

- Ta cam đoan.

Y nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK