Chương Nguyên Gia đáp phải.
Triệu Sơ im lặng, vì nhân số hoàng thất ở thế hệ bọn họ khá ít nên thân quyến qua lại cũng gần gũi hơn. Tuy Nhân Dục chỉ là Quận chúa nhưng phụ thân muội ấy là Dụ Thân vương, năm xưa trước khi qua đời, Dụ Thân vương đã thống thiết gửi gắm Nhân Dục cho Chiêu Hóa đế chăm sóc, mà nay khi Chiêu Hóa đế đã băng hà, trách nhiệm chăm sóc Nhân Dục rơi lên người Triệu Sơ.
Triệu Sơ quay trở vào tẩm điện, ngồi xuống bên giường: “Nàng nghĩ thế nào?”
Chương Nguyên Gia nói: “Muội ấy lớn lên ở ngoài cung, tích cách ngây thơ, thần thiếp nghĩ, chi bằng tìm một tây quan* xuất thân thế tộc, có nhân phẩm có tiền đồ, như thế muội ấy cũng có nơi nương tựa cho sau này, và Dụ vương phi cũng có thể yên tâm. Nhưng…” Nói đến đây, Chương Nguyên Gia dừng một lúc, “Lúc nãy thần thiếp có hỏi thử muội ấy, hình như muội ấy… có người trong lòng rồi.”
(*Tây quan: từ cũ, chỉ con rể của thân vương hoặc tông thất.)
Triệu Sơ hỏi: “Nàng có biết con bé thích ai không?”
Chương Nguyên Gia lắc đầu: “Muội ấy không nói, trông có vẻ đã thích từ lâu, muội ấy nói người mình muốn lấy như trăng sáng trên trời, không ai sánh bằng.”
Tuy Triệu Vĩnh Nghiên được nuôi dưỡng ở ngoài cung song ngày thường vẫn chỉ toàn qua lại với họ hàng tông thất.
Nhân phẩm như trăng sáng trên trời?
“Biểu huynh ư?” Triệu Sơ ngẩn người, đoạn phủ định: “Không thể nào.”
“Thần thiếp thấy có vẻ không giống, muội ấy bảo mới quen mấy năm nay thôi, mà mấy năm nay không phải biểu huynh đang ở Giang gia sao.” Chương Nguyên Gia khẽ đáp, “Hơn nữa thần thiếp cũng biết ít nhiều về suy nghĩ của biểu huynh, trong lòng huynh ấy đã có người rồi.”
Triệu Sơ gật đầu: “Được, vậy nhờ nàng chuyện này, Nhân Dục còn nhỏ, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, người con bé xem trọng chưa chắc đã tốt, nàng ở bên để mắt giùm, xác định được ai thì nói cho trẫm biết, chỉ cần gia phong trong sạch, tiền đồ rộng mở thì trẫm sẽ phê chuẩn.”
Nói đoạn, chàng lại dặn dò Chương Nguyên Gia nghỉ ngơi rồi ra về.
Chương Nguyên Gia dựa vào cửa sổ, nhìn bóng chàng đi khuất.
Chàng đến vào lúc tia nắng hoàng hôn đầu tiên buông xuống, và rời đi trước khi ánh sáng rực rỡ trên trời tan biến.
Đợi tới lúc Triệu Sơ hoàn toàn biến mất ngoài điện Nguyên Đức, Chương Nguyên Gia không kìm nén nổi cơn đau trước ngực nữa, nhắm mắt che ngực, Chỉ Vi thấy thế, vội vã dặn dò cung tì: “Nhanh, nhanh đem ống nhổ lại đây!”
Chương Nguyên Gia cứ nôn khan vào ống nhổ một lúc lâu.
Cũng phải thôi, ăn gì vào là lại nôn ra, dạ dày trống trơn thì nôn được gì?
Chỉ Vi không khỏi lo lắng: “Nương nương thật là, sao không nói chuyện của mình cho Quan gia mà toàn nói chuyện không đâu vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế, chưa nói tới việc xa cách, chuyện lớn đến vậy mà nương nương cứ giấu Quan gia, cẩn thận Quan gia biết sẽ giận nương nương.”
Cung tì quấn lát gừng vào cổ tay Chương Nguyên Gia mới giúp nàng từ từ thư thái ra, đoạn nhẹ nhàng nói: “Chuyện của Nhân Dục, sao lại là chuyện không đâu?”
Nàng cụp mắt nhìn mâm vải trên bàn, “Vả lại, đâu phải ta không muốn nói ra, nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy, ta vừa hỏi chuyện Lăng Xuyên thì chàng đã đổi đề tài.” Nàng đưa mắt nhìn nắng chiều ngoài song cửa, “Thôi, đó là ý của chàng, cứ đợi tiếp đi…”
Khi ánh chiều tà cuối cùng tắt bóng, Triệu Sơ quay về điện Hội Ninh, một Cấm vệ Điện Tiền Ti mặc giáp lặng im đứng chờ trước điện, cung kính vái lạy khi thấy Triệu Sơ: “Quan gia.”
Cấm vệ quân này tên Phong Nghiêu, là một trong Cấm vệ quân được Gia Ninh đế tin tưởng.
Triệu Sơ thấy hắn, nói với Tào Côn Đức: “Ngươi đi trước đi.”
Tào Côn Đức vâng dạ, khom lưng lui ra.
Phong Nghiêu đi theo Triệu Sơ vào điện Hội Ninh, vừa đi vừa thấp giọng bẩm báo: “Hoàng hôn hôm nay, vị tiền bối ở trong cung Thính Xuân đã rời đi rồi ạ.”
Triệu Sơ “ừ” một tiếng: “Tới Lăng Xuyên à?”
Phong Nghiêu đáp: “Vâng.”
Vị tiền bối kia đã bị giam ở Thính Xuân năm năm, nửa năm trước khi vụ án Hà thị vừa khép lại, Triệu Sơ đồng ý thả tự do cho ông nhưng ông đã khéo léo từ chối, nói rằng vẫn chưa đến thời điểm. Tới sáng sớm ngày hôm trước, khi vụ việc Thượng Khê truyền đến kinh đô, ông như có linh cảm, nói là muốn đến Lăng Xuyên, xin Gia Ninh đế sắp xếp.
“Quan gia.” Phong Nghiêu do dự, “Lần này Nhạc tiền bối mà đi, rồi vụ án Tiển Khâm Đài, e rằng sẽ là con đường không thể trở về.”
Triệu Sơ nhìn hắn, không lên tiếng.
Ngày hôm trước mật thư vừa được đưa tới, Tạ Dung Dữ nói sĩ tử lên đài năm xưa có liên quan đến việc mua bán danh sách, chẳng qua không biết danh sách này tuồn ra từ tay ai.
Tiểu Chiêu vương đã điều tra chân tướng dưới Tiển Khâm Đài đến bước này rồi.
Triệu Sơ biết ý Phong Nghiêu, nếu cứ tiếp tục đào sâu thì sẽ rút dây động rừng, là phúc hay họa chỉ cách một suy nghĩ.
Nhưng Triệu Sơ không hề do dự, chàng nhìn vào màn đêm, những vì sao nhấp nháy trên đêm trời quang, “Bước tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn, về phía Lăng Xuyên, nếu biểu huynh có bất cứ dặn dò nào, các ngươi nhất định phải phối hợp.”
“Rõ.”
***
Đêm kinh đô quang đãng bao nhiêu thì màn đêm ở Đông An lại nặng nề bấy nhiêu. Mây mù tích tụ từ lúc hoàng hôn mãi chưa tan, ráng đỏ hồng vẫn đọng trên khung trời, rồi một cơn mưa trút xuống, rơi mãi tới tận nửa đêm.
Bấy giờ đã qua giờ Hợi, người nhà bình thường đều đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Quy Ninh Trang ở Đông An vẫn thắp đèn sáng rực, nhất là Y Sơn Viện ở phía tây trang viên, bên ngoài sân có Huyền Ưng vệ canh giữ tầng tầng lớp lớp, ở bên trong, Tạ Dung Dữ cùng mấy người Thanh Duy Kỳ Minh đứng chờ ngoài phòng, đứng hầu bên trái bọn họ là Đức Vinh.
Đức Vinh mới tới vào trưa hôm nay.
Từ lúc nhận được thư của Triêu Thiên, hắn giục ngựa chạy không ngừng nghỉ đến Lăng Xuyên, chặng đường gần ngàn dặm lại chỉ mất vỏn vẹn năm ngày ngắn ngủi. Hắn vội vã chạy đến Lăng Xuyên là vì biết công tử đã tìm được thiếu phu nhân, lo lắng tên đầu gỗ Triêu Thiên sẽ làm hỏng chuyện, nào ngờ vừa vào địa phận Lăng Xuyên thì hay tin dữ Triêu Thiên rơi xuống vách núi, hồn phách gần như bay biến, cho tới khi theo Huyền Ưng vệ đến Quy Ninh Trang mới dần dà lấy lại bình tĩnh.
Triêu Thiên bị thương rất nặng khi rơi xuống vách núi, gãy ba cây xương sườn, xương đùi cũng nứt rạn, vốn dĩ hắn đã bị thương khi đánh nhau với đám tử sĩ, cũng may hắn mạng lớn, lúc rơi xuống có thanh đao gãy ma sát vào cành khô, cản bớt lực rơi, bằng không chỉ việc hắn chảy nhiều máu thôi cũng đủ để cướp đi tính mạng của hắn.
Nhưng dù là vậy đi chăng nữa, mấy ngày sau đó, vết thương của Triêu Thiên vẫn còn rất nguy hiểm, đại phu nói chỉ cần cố trụ qua bảy ngày là sẽ ổn, song hôm nay chỉ mới là ngày thứ năm mà Triêu Thiên đã sốt cao ba trận, chiều nay lại sốt rất nặng, thậm chí kinh động đến cả Tiểu Chiêu vương đang tra hỏi nghi phạm.
Không lâu sau, cửa phòng kêu “két” mở ra, Kỳ Minh lập tức đi tới: “Đại phu, xin hỏi Cố hộ vệ thế nào rồi?”
Đại phu chắp tay vái mấy người Tạ Dung Dữ: “Bẩm điện hạ cùng các vị quan gia, Cố hộ vệ có căn cơ tốt, tuy rơi xuống vách núi nhưng chạm đất bằng, không chấn động đến tim phổi, sốt cao đến nhanh mà đi cũng nhanh, trước mắt đã từ từ khỏi bệnh, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng, đợi đến sáng mai, cơn sốt thuyên giảm thì vết thương sẽ đỡ hơn.”
Ông vừa dứt lời, mọi người đồng loạt thở phào.
Nhưng Đức Vinh vẫn chưa yên tâm, bước lên hỏi: “Đại phu, trong lúc chăm sóc có cần chú ý gì không?”
Đại phu nói: “Cũng không có gì nhiều, cậu ấy đang ngủ say, thiếu cơm thiếu nước, nếu nằm mơ có co giật thì phải ghi nhớ số lần.”
Đức Vinh ghi nhớ, Tạ Dung Dữ sai người đưa đại phu về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm kia ở Thượng Khê xảy ra loạn, không những Tôn Nghị Niên bị ám sát mà sư gia Tần Cảnh Sơn cùng Lý bổ đầu cũng táng thân trong loạn binh, may thay vẫn bảo vệ được Tưởng Vạn Khiêm và Dư Hạm, có thể lần theo manh mối. Năm hôm trước, sau khi Thanh Duy chắc chắn Triêu Thiên còn sống, nàng dẫn người đuổi theo phu nhân Lý thị của Tôn Nghị Niên suốt đêm, con đường Lý thị bỏ trốn vô cùng bí mật, phải tới sáng sớm hôm qua, Thanh Duy mới thuận lợi tìm được người về.
Nha huyện Thượng Khê đã đổ, cần thu xếp khắc phục hậu quả, tuy Huyền Ưng vệ đã có châu phủ lăng Xuyên cùng Tuần Kiểm Ti và Tả Kiêu vệ hỗ trợ, song vẫn khó mà phân thân, càng đừng nhắc đến chuyện khác, nội nhân chứng cần thẩm vấn thôi cũng đã hơn một trăm, cộng thêm chứng từ phải dày chừng mấy tấc. Tạ Dung Dữ còn đích thân thẩm vấn Tưởng Vạn Khiêm và Dư Hạm đến mấy lần, hôm nay dậy sớm lại bận bù đầu sắp xếp manh mối, tới giờ vẫn còn nhiều chuyện đợi bàn bạc.
Tạ Dung Dữ là người chuyện hôm nay không để ngày mai, biết hội Vệ Quyết vẫn đang chờ mình ở thư phòng bèn đứng dậy nói với Thanh Duy: “Nàng về Phất Nhai Các trước đi, tối nay cứ ngủ sớm, không cần chờ ta.”
Nói đoạn, y nhấc chân toan đến thư phòng.
Thanh Duy nhìn bóng lưng y, trong mắt ẩn chứa vẻ phức tạp, nghĩ một lúc rồi đuổi theo hai bước; “Ấy, chờ đã.”
“Sao thế?” Tạ Dung Dữ quay đầu hỏi.
Kỳ Minh đang ở đây, Đức Vinh cũng có mặt, lại còn có Huyền Ưng vệ thường đi theo Tạ Dung Dữ, Thanh Duy ấp úng, một lúc sau chỉ bảo: “Không có gì, ngài đi làm việc trước đi.”
Đức Vinh theo Tạ Dung Dữ ra khỏi Y Sơn Viện, gió đêm thoảng qua, Tạ Dung Dữ nhớ tới vẻ mặt ban nãy của Thanh Duy, bước chân dừng lại, còn chưa mở miệng thì Đức Vinh đã hiểu ý, lập tức nói ngay: “Công tử đến thư phòng trước đi ạ, để tiểu nhân đến chỗ thiếu phu nhân xem thế nào.”