Mục lục
Thanh Vân Đài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Ưng vệ hành động rất nhanh, trước khi mây chiều phủ kín chân trời, bọn họ đã xác định được khái quát vị trí chôn giấu bằng chứng.

Đã ba năm trôi qua kể từ khi vụ nổ núi gây ra sạt lở, trên sườn núi đã có thảm thực vật mới, may là khu mỏ vốn hoang vu, độ khó khai quật không quá lớn, Tạ Dung Dữ chỉ vừa phân công nhân thủ thì một Huyền Ưng vệ đã tiến đến bẩm báo: “Bẩm Ngu hầu, Phong tướng quân đã dẫn binh đến rồi.”

Tạ Dung Dữ ngạc nhiên: “Đến nhanh thế sao?”

“Thuộc hạ cũng không rõ, trên đường tới đây thuộc hạ gặp một quân giám sát, hắn nói hôm nay Phong tướng quân giam giữ mấy tên phạm nhân chung nhóm với Sầm Tuyết Minh ngày trước, tới giờ vẫn chưa thả ra.”

Chương Lộc Chi kinh hãi: “Chả lẽ Phong Nguyên định dụng hình với phạm nhân? Triều đình đã nghiêm cấm dụng hình với phạm nhân lưu đày rồi mà, ông ta là tướng quân, muốn tội chồng tội hả.”

Nhạc Ngư Thất hừ lạnh: “Còn nước còn tát, tình hình thành ra như thế, Phong đại ngu làm gì để ý nhiều đến vậy.”

Tạ Dung Dữ hỏi: “Đô giám trong mỏ đâu rồi?”

“Sáng hôm nay Đô giám đã theo Khúc Hiệu úy và Tiểu Chương đại nhân lên núi, hình như muốn tìm nơi mát mẻ nào đó, Tham tướng của Phong tướng quân cũng đi cùng.”

Tạ Dung Dữ vỡ lẽ, Phong Nguyên cố tình dùng Khúc Mậu để dụ khéo Đô giám rời đi, hòng moi ra manh mối từ phạm nhân lưu đày.

Vậy thì chắc chắn Phong Nguyên đã biết trong núi có chôn tội chứng.

Lại một Huyền Ưng vệ chạy đến báo: “Ngu hầu, Phong tướng quân đã chia ra ba đường bao vây khu mỏ bên này!”

Lưu Chưởng sứ và Đào lại ở ngay bên cạnh, nghe thấy thế, sắc mặt trắng bệch, “Binh, chia ba hướng… Phong tướng quân muốn làm gì đây…”

Kỳ Minh lập tức chắp tay với Tạ Dung Dữ: “Ngu hầu, xem ra phía Phong Nguyên đã có ý động binh, xin Ngu hầu cho chỉ thị.”

Vừa dứt lời, các Huyền Ưng Ti đồng loạt cúi người chắp tay: “Xin Ngu hầu cho chị thị!”

Ánh đuốc phập phừng trong núi, mới đó thôi mà nắng chiều đã tắt một nửa, Tạ Dung Dữ nhìn một vòng, giọng đanh sắt: “Vệ Quyết, ngươi sắp xếp đi.”

“Ngu hầu?”

“Bổn vương chỉ là người sống lâu trong thâm cung, còn ngươi mới là tướng soái lãnh binh tác chiến, hai quân giáp mặt, đương nhiên phải nghe theo hiệu lệnh của ngươi.”

“Nhưng Huyền Ưng Ti đặt Ngu hầu lên đầu, một năm qua, nhờ theo chân Ngu hầu mà chúng thuộc hạ mới có thể đi được tới ngày hôm nay, trong tình huống quan trọng lúc này, tất cả đều nghe theo lệnh của Ngu hầu.”

“Bổn vương chỉ là vương gia, còn Huyền Ưng Ti lại là quân đội của Thiên tử.” Tạ Dung Dữ nói, “Dù một năm nay bổn vương và các ngươi hợp tác ăn ý, nhưng năm năm trước khi Huyền Ưng Ti bị đàn hặc, Chỉ huy sứ, Đô Kiểm điểm lần lượt bị xử trảm, chính ngươi và Lộc Chi mới là người chèo chống Huyền Ưng Ti đi đến ngày này.”

Tạ Dung Dữ nhìn Vệ Quyết, “Vệ Chưởng sứ, Huyền Ưng Ti có mấy nghìn binh mã, sở quan bên dưới lại có đến gần chục nghìn, mà lúc này đây chỉ có hai trăm nhân lực, nếu ngay cả hai trăm người mà ngươi cũng không thống lĩnh được thì mai sau làm sao ra hiệu cho ngàn quân vạn người?”

Vệ Quyết sửng sốt, chợt hiểu ra ngụ ý của Tạ Dung Dữ.

Hắn đỡ đao lùi về sau một bước, khom lưng vái lạy Tạ Dung Dữ rồi xoay người lại: “Các tướng sĩ nghe lệnh!”

Sau khi dặn dò tướng sĩ xong xuôi, Vệ Quyết giữ Tạ Dung Dữ, Nhạc Ngư Thất và Thanh Duy ở lại, “Ngu hầu, thiếu phu nhân, Nhạc tiền bối, tuy tối nay Phong Nguyên triệu tập binh mã, nhưng theo thuộc hạ thấy chưa chắc ông ta đã lập tức động binh, mục đích của ông ta cũng giống chúng ta, tìm được bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại, nhân lực của Phong Nguyên đông gấp đôi chúng ta, nếu so về tốc độ, sợ rằng chúng ta không bằng, do đó thuộc hạ có một kế sách, đấy là dụ địch…”

***

Khi trời đã tối hoàn toàn, Phong Nguyên dẫn binh đuổi đến. Theo hướng ông ta nhìn lại sẽ thấy mấy đội Huyền Ưng vệ đang miệt mài đào tìm trên núi, ngoài ra quân giám sát khu mỏ cũng được bọn họ mời tới trợ giúp.

Thấy quân giám sát, Phong Nguyên sa sầm sắc mặt.

Chắc chắn quân giám sát đã phát hiện chuyện hôm nay ông ta dụ Đô giám rời đi, nếu Huyền Ưng Ti lợi dụng điểm này để quân lính nghiêng về phía bọn họ, vậy thì dù có gấp đôi nhân lực cũng không chiếm được ưu thế.

Phải tìm cách để quân giám sát giữ trung lập mới được.

Nghĩ đến đây, Phong Nguyên gọi một cận vệ tới, thì thầm vài câu, cận vệ nghe xong lập tức xuống ngựa, đi tới đường mòn bên cạnh.

Đại lộ lên núi có Huyền Ưng vệ canh gác, Phong Nguyên vừa tới đầu đường thì Huyền Ưng vệ đã giơ tay ngăn cản: “Tướng quân, Ngu hầu đang tra án, xin tướng quân vui lòng tránh ra.”

Phong Nguyên giả như bất ngờ: “Khéo thế, lão phu tới đây cũng là để tra án.” Ông ta điềm nhiên bảo, “Ba năm trước, khu mỏ này đã bị sập, lão phu đoán có không ít thứ bị chôn vùi chỗ này nên dẫn người đến tìm.”

Huyền Ưng Ti nói: “Nếu vậy xin tướng quân đợi Ngu hầu lục soát xong trước, sau đó có thể dẫn người lên núi sau.”

Phong Nguyên cười gằn: “Việc gì phải chờ các ngươi lục soát xong? Theo lão phu biết, vụ án mà Chiêu vương điện hạ đang điều tra có liên quan tới Tiển Khâm Đài? Lão phu đến đây chỉ là để thẩm tra số lượng khoáng sản, các ngươi đào của các ngươi, ta đào của ta, hai bên không va chạm nhau, thế mà Huyền Ưng Ti lại muốn chặn đường lão phu, có ý gì hả?”

“Không phải Huyền Ưng Ti muốn chặn tướng quân, mà Tiển Khâm Đài là đại án, manh mối bên trong không dễ để…”

“Vì sao không dễ để lộ?!” Không đợi Huyền Ưng vệ nói hết, Phong Nguyên đã cao giọng quát, khiến quân giám sát gần đó ghé mắt nhìn. Phong Nguyên giả vờ giận dữ, “Nếu lão phu đoán không sai, có phải vị cô nương hay đi theo điện hạ đang ở trên núi không? Các ngươi tưởng không ai biết ả là trọng phạm Ôn thị đang bị triều đình truy nã hả! Đêm trước ả đã lẻn vào lều của lão phu trộm hồ sơ thế nào, chư vị huynh đệ quân lính ắt đã tận mắt chứng kiến, điện hạ niệm tình cũ, chỉ qua loa một câu ‘phu nhân nhà ta’ rồi thôi, lão phu nể mặt điện hạ nên mới mắt nhắm mắt mở, nhưng công là công mà tư là tư, lão phu còn tưởng điện hạ có thể công tư phân minh, vậy mà tối nay điện hạ ngăn không cho lão phu lên núi, rốt cuộc có ý gì? Không lẽ sợ lão phu thấy được manh mối ngài tìm, bất lợi cho ngài tiêu hủy tội chứng? Điện hạ à, một mình ngài bao che cho Ôn thị đã đành, nhưng đừng làm liên lụy tới chư vị Huyền Ưng Ti cùng các huynh đệ quân lính trong mỏ!”

Phong Nguyên lợi dụng Thanh Duy để trả đũa, quả nhiên quân giám sát lập tức biến sắc.

Đúng lúc này, nhác thấy một bóng người bước ra từ trong ánh lửa bập bùng – Tạ Dung Dữ nghe thấy động tĩnh đi tới.

Huyền Ưng vệ đi lên thì thầm vào tai Tạ Dung Dữ, y nghe xong, nhìn sang Phong Nguyên nói: “Tướng quân cũng muốn lên núi?”

Phong Nguyên điềm nhiêm bảo: “Lão phu muốn cũng có ích gì, điện hạ đâu cho phép.”

Tạ Dung Dữ cười nhạt: “Sao lại không cho phép? Ta sẵn lòng.” Y đáp, đoạn tránh ra một bước, Huyền Ưng vệ sau lưng lập tức dạt ra hai bên, “Mời tướng quân.”

Phong Nguyên sửng sốt trước phản ứng của y.

Vừa rồi Huyền Ưng vệ còn cố ngăn cản không cho ông ta lên núi, ông ta tin chắc trên núi có giấu gì đó, bây giờ Tiểu Chiêu vương lại dễ dàng thả cửa như thế, ông ta lại nghi ngờ liệu có phải mình tìm nhầm chỗ rồi không.

Đúng lúc này, hộ vệ được ông ta cử đi đã quay lại, ghé vào tai hạ giọng nói: “Tướng quân, thuộc hạ đã lén đi vòng lên núi, nữ Ôn thị… hiện giờ không ở trong núi, mà đã sang thung lũng bên cạnh.”

Đồng tử Phong Nguyên co lại, “Chắc không?”

“Chắc chắn ạ, thị vừa rời đi một khắc trước, ngoài Huyền Ưng vệ ra còn có một quân giám sát đi cùng.”

Nghe thấy thế, trong lòng Phong Nguyên dấy lên nghi vấn. Phong Nguyên biết nữ Ôn thị quan trọng với thế nào, tối nay vào khoảnh khắc quan trọng như vậy, vì sao thị lại không đi theo Tiểu Chiêu vương?

Không, không đúng. Đúng là nữ Ôn thị quan trọng, nhưng Tiểu Chiêu vương cũng rất tin tưởng thị ta, rất nhiều nhiệm vụ quan trọng đều giao cho thị, trộm Tứ cảnh đồ, trộm hồ sơ vụ án, thậm chí ngày trước ở kinh thành, cũng chính thị đã xông vào Chúc Ninh Trang của Hà Hồng Vân cứu người.

Lẽ nào tối nay cũng vậy?

Vụ nổ núi năm xưa đã làm ngọn núi sạt lở, trải qua nhiều năm, rất khó để chắc chắn địa điểm Sầm Tuyết Minh chôn giấu tội chứng, các phạm nhân cũng chỉ biết được đại khái, nếu muốn nói ai biết rõ tội chứng nằm ở đâu nhất, chỉ có thể là quân giám sát đã tham dự vào chuyện năm ấy.

Mà hiện tại không phải cũng có một quân lính giám sát đang đi cùng nữ Ôn thị sao?

Phải rồi, hành động của Tiểu Chiêu vương là nhất cử lưỡng tiện, giả vờ không để ý mời bọn họ lên núi, thực chất giương đông kích tây che chở cho Ôn thị.

Nghĩ đến đây, Phong Nguyên thản nhiên nói: “Nếu điện hạ đang truy tìm bằng chứng ở trên núi thì lão phu không can thiệp sâu nữa.” Đoạn, ông ta gọi một thuộc hạ tới, để lại một nửa đội ngũ rồi nhanh chóng dẫn số còn lại rút lui.

***

Trong thung lũng cỏ cây mọc um tùm, bóng đêm như mực thấm vào rừng, trong màn đêm u tối loáng thoáng có ánh lửa đến gần, phản chiếu mấy bóng người, dường bọn họ đã tìm kiếm trong rừng rất lâu, một lúc sau, một người trong đó hỏi: “Đã tìm được chưa?”

Đó là giọng của một cô gái, nghe hẵng còn rất trẻ.

“… Tìm được rồi, tìm được rồi!”

“Nhanh đào lên!”

Nhìn từ phía xa, mấy bóng người tụ tập lại một chỗ, bọn họ đào được thứ gì đó từ dưới một gốc cây già, cô gái đội nón giơ cao đuốc chiếu sáng, hóa ra là một chiếc hộp gỗ cũ kĩ, nàng đang định vươn tay cầm lấy thì đột nhiên, như ý thức được điều gì đó, lập tức tắt ngọn đuốc trong tay, hạ giọng cảnh cáo: “Trong rừng có người, đưa đồ cho ta rồi đi nhanh.”

Nói đoạn, bọn họ tức tốc lao ra khỏi bìa rừng.

Người bình thường sao theo nổi tốc độ của nàng, chỉ chốc lát sau, Huyền Ưng vệ và quân giám sát đã bị nàng bỏ lại một khoảng xa.

Đáng tiếc Phong Nguyên đã mai phục ở gần đó, biết Thanh Duy thính tai nên không dám tiếp cận quá gần, tất cả chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này. Thấy nàng bỏ chạy, ông ta ra lệnh thuộc hạ đuổi theo Huyền Ưng vệ và lính giám sát, còn mình dẫn binh chặn đường Thanh Duy.

Thanh Duy còn chưa ra khỏi rừng thì đột nhiên sắc lửa lóe lên trước mắt, thân hình vạm vỡ cao to của Phong Nguyên được ngọn lửa phải chiếu, trường đao trong tay rời vỏ, vung lên về phía cô gái đối diện. Lần trước ông ta đã bị mắc mưu của ả nữ tặc này, biết không phải mình không bằng đối phương mà ả ta quá mức xảo quyệt, hiện tại chỉ muốn giành lại một trận thắng nên từng chiêu từng thức đều chứa sát ý.

Thanh Duy thấy không ổn, lập tức ngã ngửa người, cả cơ thể gần như dán đất lao qua, tránh được một chiêu của Phong Nguyên. Sau đó nàng xoay mình, toan tìm lối thoát khác, nhưng nương ánh lửa nhìn quanh thì bốn phương tám hướng đều có quân lính bao vây!

Có kinh nghiệm lần trước, đội ngũ của Phong Nguyên biết nàng chuồn rất nhanh nên đã dàn trận mai phục sẵn, chỉ thiếu nước giăng lưới trên cây. May cũng nhờ bọn họ không có lưới, Thanh Duy bị chặn đường bốn phía nên buộc lòng phải chạy trốn lên trên, nàng tung người nhảy lên hòng với cây chạy trốn, sau đó lập tức móc ngang kiếm trên cành, mượn lực nhảy toan thoát khỏi vòng vây của đám lính.

Nhưng Phong Nguyên đã lường trước hành động này của nàng, giơ đao chờ sẵn nơi nàng rơi xuống.

Thanh Duy đáp xuống phạm vi ngoài ánh lửa, trong rừng sâu hun hút vang lên tiếng đao gươm. Phong Nguyên cứ tưởng Thanh Duy chỉ có công phu linh hoạt, nhưng khi phát hiện ả có thể đối phó chiêu thức của mình thì rất bất ngờ, nương ánh đao nhìn, hóa ra trong tay ả nữ tặc lại có một thanh trọng kiếm hoàn hảo.

Trọng kiếm trong tay Thanh Duy được Tạ Dung Dữ mua hồi còn ở Đông An, Triêu Thiên không ngại vất vả cõng đến Chi Khê giúp nàng, tối nay vừa lúc được dịp phát huy.

“Nữ tặc, giao đồ ra đây thì lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng!” Phong Nguyên tự thấy mình sức lớn hơn Thanh Duy nhiều, lập tức bổ đao về phía nàng.

Trọng kiếm chắn trước người, Thanh Duy lại đỡ được một chiêu, “Tướng quân bảo ta giao gì cơ?”

“Biết còn hỏi!”

Thân kiếm cọ vào lưỡi đao bắn ra tia lửa, “Nhưng đồ làm gì ở chỗ ta.”

“Đồ nữ tặc chuyên lừa bịp! Vừa nãy lão phu còn nghe rất rõ là bọn chúng giao đồ cho ngươi!”

Thân kiếm hóa giải lực của trường đao, Thanh Duy đè đao xuống, ngước mắt cười, “Tướng quân đã chắc chưa?”

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK