“Một sợi thừng vắt trên xà nhà, lúc tội thần chạy đến, Mao tướng quân đã trút hơi thở. Có người nói hắn say rượu nên mới tự treo mình lên, nhưng tội thần biết không phải như thế. Sau khi sĩ tử nhảy sông, hắn bị cách chức, mười năm nghèo khổ vất vả, đã vậy còn bị chỉ trích là đồ hèn nhát sợ không dám chiến. Hắn mà hèn nhát sao? Nếu hắn hèn nhát, việc gì phải dẫn tàn binh phòng thủ núi Mang để rồi bị di chứng suốt đời? Chỉ là hắn… chỉ là hắn, không nghĩ được sâu xa chu toàn. Về sau tội thần mới hiểu, người có xương sống thì quốc gia cũng có, xã tắc cũng có, man tộc Thương Nỗ xâm lấn lãnh thổ Đại Chu, đàm phán hòa bình chính là bẻ gãy xương sống của quốc gia, người bị gãy xương còn không đứng nổi, quốc gia xã tắc mà bị gãy xương, thử hỏi sau này đứng dậy kiểu gì? Cho nên dù nghị hòa chỉ là kế quyền lợi thì các sĩ tử học giả cũng sẽ không đồng ý, bởi vì có một số thứ, tỉ dụ như con tim, tỉ dụ như xương cốt, là không thể nhân nhượng, đó mới là lí do khiến bọn họ nhảy sông. Sĩ tử nhảy sông không sai, tấm lòng chân thành đã được trời đất chứng giám, thế nhưng là ai sai đây? Là lỗi của Mao tướng quân sao? Hay là lỗi của bách tính Cật Bắc chịu khổ? Không phải. Điều duy nhất không ổn là vào thời điểm đó, không hề có lấy một sách lược vẹn toàn, bắt buộc phải đánh đổi.”
Và khi có sự đánh đổi, có những người những chuyện vốn không nên đối lập lại đứng ở hai đầu đen trắng, chẳng hạn như sĩ tử nhảy sông và tướng quân chủ hòa. Mà lại có quá ít người có thể nhìn thấu nhúm tro tàn ở giữa.
“Tội thần đã thấy kết quả của Mao tướng quân, người trung can nghĩa đảm chinh chiến cả đời, cuối cùng lại ra đi tại ngôi nhà xập xệ lọt gió, tội thần thực sự rất đau lòng. Chương Hạc Thư nói đúng, thời chiến loạn cần võ, buổi hưng thịnh chuộng văn, tương lai mai sau văn thần sẽ lấn chiếm võ tướng trên triều, tội thần chỉ nâng đỡ được Mậu nhi một lúc chứ không thể giúp được cả đời, phải có người nâng đỡ dìu dắt nó.
Tội thần chưa bao giờ dám nhận mình là người tốt, kiếp sống trên ngựa rất đơn giản, lại có gia phụ quản giáo nên không có rắc rối nào. Mấy năm sau khi hồi kinh, tội thần từng sống xa hoa đồi trụy, ham công danh lợi lộc, cũng dùng thủ đoạn dơ dáy tích trữ tài sản, trên tay đã nhuốm máu người. Chương Hạc Thư nói, tòa tháp đó là con đường khảm vàng bước lên mây xanh, tội thần tin ông ta, nghĩ rằng… nếu tặng không phần danh sách ấy thì lại giống như động cơ không trong sáng, lỡ có kẻ vong ân phụ nghĩa thì sao? Chi bằng bán nó đi, giao dịch giấy trắng mực đen rõ ràng, sĩ tử lên đài cũng bị tội thần nắm đằng chuôi, không lo sau này sẽ không làm việc cho tội thần.
Chuyện về sau, có lẽ Quan gia và Chiêu vương điện hạ đã biết, tội thần tìm đến viên quan Sầm Tuyết Minh ở Lăng Xuyên, để hắn bán danh sách giúp tội thần. Sầm Tuyết Minh rất được việc, chính hắn chọn mảnh đất hẻo lánh Thượng Khê, hắn nói mình đang nắm trong tay điểm yếu của Tôn huyện lệnh, không lo bị bọn họ khai ra, còn danh sách cứ giao cho sơn tặc núi Trúc Cố bán, dầu gì cũng chẳng ai lại đi liên hệ nhân sĩ lên đài với bách tính giang hồ. Hơn nữa, triều đình đã hạ lệnh trấn áp sơn tặc, về sau cứ lấy danh diệt loạn để bịt miệng là xong.
Cứ thế, Sầm Tuyết Minh tìm được vài khách hàng giúp tội thần, một thư sinh muốn chuộc kĩ nữ, một họa sĩ muốn đoàn tụ với con gái, một tú tài muốn thỏa mãn nguyện vọng nhà cửa vẻ vang cho phụ thân mình… Lúc bấy giờ, tội thần mới hiểu vì sao Chương Hạc Thư nói Tiển Khâm Đài là đài mây xanh. Vì những người ấy, bọn họ có nguyện vọng mà cả đời này khó có thể đạt được, còn Tiển Khâm Đài có thể thỏa mãn nguyện vọng của họ, mở ra con đường dẫn đến mây xanh như một lối đi tắt, trực tiếp dẫn người đến đến bờ kia tâm nguyện.
Tội thần cũng giống thế, tuy nói ra có vẻ đường hoàng, nhưng tội thần chỉ có tâm nguyện là mong Mậu nhi sống một đời yên ổn, xuôi buồm hơn tội thần, ổn định hơn tội thần, thậm chí là cao hơn tội thần. Thằng bé không có tiền đồ, cần người dìu dắt dẫn bước. Vậy còn gì tốt hơn mấy sĩ tử bị mình nắm đằng đuôi, có thể ban ơn cũng có thể thị uy? Đối với tội thần, Tiển Khâm Đài cũng là Thanh Vân Đài.
Tội thần có được suất lên đài là nhờ Chương Hạc Thư, vì vậy cũng không muốn giấu giếm ông ta chuyện buôn bán, không ngờ sau khi biết chuyện, Chương Hạc Thư lại mắng tội thần hành sự không chu đáo. Ông ta nói, tội thần không nên để người ngoài biết được trong tay mình có danh sách, nếu tội thần nhắm được ai thì cứ báo tên họ quê quán cho ông ta, ông ta sẽ có cách để bọn họ xuất hiện trong danh sách được chọn. Nhưng suất đã bán đi, việc đã đến nước này, đành phải tìm cách cứu vãn.
Vốn dĩ chuyện còn đang tốt đẹp, ngờ đâu vào tháng bảy năm Chiêu Hóa thứ mười ba, Tiển Khâm Đài lại đột nhiên sập…”
Tạ Dung Dữ ngắt lời: “Khúc Hầu cũng không biết nguyên nhân khiến Tiển Khâm Đài sập?”
“Không biết.” Khúc Bất Duy nói, “Ta đâu muốn nó sập, ta còn mong ngóng ngày nó hoàn công cơ mà.”
Nói đoạn, ông ta cười khổ: “Tiển Khâm Đài vừa sập, tất cả đều thay đổi. Những người đã mua suất lên đài lại không thể bước lên đài mây xanh được nữa, nguyện vọng hóa hư vô, đã thế còn phải đền mạng đền bạc, nhất định bọn họ sẽ làm to chuyện. Một khi sự tình vỡ lở thì coi như chấm hết. Tội thần… không phải người tốt, đầu tiên nghĩ đến việc diệt khẩu, mà đúng là tội thần đã làm vậy. Tội thần tìm Sầm Tuyết Minh, bảo hắn lấy lí do trừ phiến loạn để diệt khẩu sơn tặc núi Trúc Cố. Thực ra lúc đó tội thần chỉ muốn diệt khẩu mấy tên thủ lĩnh, nhưng đêm ấy lại xảy ra vài sự cố, Nhị đương gia cùng vài tên sơn tắc không ở trên núi, có kẻ hoài nghi bọn họ đã đi báo tin, nên sau khi Nhị đương gia quay về, đã dứt khoát… giết tất.
Song vẫn chưa đủ, còn những kẻ may mắn thoát chết thì tính sao đây, người nhà của bọn họ phải giải quyết thế nào, tội thần không thể dừng giết người, giấy không bọc được lửa, tội thần đành phải đến tìm Chương Hạc Thư…”
***
“Có giết cũng giết không xong.” Chương Hạc Thư nói, dường như ông ta đã tìm được cách đối phó, nom không có vẻ hốt hoảng, “Trước mắt phải nghĩ cách để bọn họ im miệng.”
“Im miệng kiểu gì hả? Người cũng đã chết, nguyện vọng thành mây khói, chẳng lẽ ta đền bạc cho bọn chúng thì bọn chúng sẽ chịu im chắc?!”
“Dĩ nhiên không phải đền bạc rồi. Việc ông bán danh sách là sai, nhưng bọn họ mua nó thì không sai sao? Giao dịch anh tình tôi nguyện cơ mà. Hơn nữa, chỉ vì Tiển Khâm Đài sập mà nguyện vọng của bọn họ sẽ không thành hiện thực? Không phải Tưởng Vạn Khiêm muốn nở mày nở mặt sao? Thẩm Lan không muốn đoàn tụ với con gái nữa ư? Ông đừng xem thường dục vọ.ng của loài người, đôi khi nó còn quan trọng hơn cả tính mạng. Chỉ cần ông lấy ra đủ thành ý, để họ tin rằng sau này ông sẽ tiếp tục giúp đỡ bọn họ lên đài mây xanh, thì chắc chắn họ sẽ ngậm miệng.”
“Ta làm gì để khiến bọn họ tin tưởng đây? Ta đâu có bản lĩnh để cái đài mây… Tiển Khâm Đài này được xây lại?”
“Ông không cần lo chuyện xây lại Tiển Khâm Đài. Còn về việc ông khiến bọn họ tin tưởng thế nào,” Chương Hạc Thư cười, “Chỉ cần một tín vật là đủ.”
***
“Có phải tín vật chính là thẻ bài của sĩ tử không?” Tạ Dung Dữ hỏi.
“Đúng, chính là thẻ bài. Chương Hạc Thư nói, sĩ tử lên đài là để tưởng nhớ các sĩ tử đã nhảy sông, cho nên thẻ bài của bọn họ được khắc hoa văn Tử kinh mạ vàng của tiến sĩ năm Hàm Hòa thứ mười bảy, hoa văn này được đặc chế, lí ra không ai biết mà mô phỏng được. Nhưng lúc làm thẻ bài, quan viên ở Chú Ấn Cục vô tình nói với Chương Hạc Thư là hồi trước bọn họ đã từng làm thẻ bài tương tự như thế, trong thời kỳ Chiêu Hóa, thẻ bài của Cử nhân ở vài nơi có hoa văn giống thẻ bài của sĩ tử lên đài. Chương Hạc Thư bảo ông ta đã tìm được thợ thủ công, chỉ cần có thể mô phỏng được hoa văn của thẻ bài Cử nhân thì có thể tạo ra một thẻ bài sĩ tử trống. Ông ta tự liên lạc với Sầm Tuyết Minh, dặn hắn dùng thẻ bài trống đứng ra bảo đảm, hứa hẹn lấy một đổi hai, để đám Tưởng Vạn Khiêm im miệng.
Sầm Tuyết Minh quá thông minh, hắn biết Chương Hạc Thư giao chuyện này cho mình thì chắc chắn về sau sẽ diệt khẩu, nên hắn đã giấu tội thần liên lạc với Thẩm Lan, bí mật để lại manh mối trên Tứ Cảnh Đồ rồi biến mất không bóng dáng tung tích. Tội thần tìm hắn rất lâu, nhưng không ngờ hắn lại đóng giả phạm nhân, tự mình lưu đày đến mỏ khoáng Chi Khê, sau đó… cũng không có cách tìm được nữa…”
Tiển Khâm Đài sập, Chiêu Hóa đế bệnh nặng liệt giường, chính sự rối loạn, văn sĩ im bặt, quyền hành rơi vào tay thế tộc trăm năm bất bại, đặc biệt là do một số tướng lĩnh cầm quân đứng đầu, văn võ toàn triều tranh chấp không ngừng, triều đình chẳng khác gì một vũng nước đục, hôm nay gió đông át gió tây, ngày mai gió tây lấn gió đông. Còn lão thái phó đức cao vọng trọng lại đóng cửa tỉnh dưỡng, nửa tháng sau, chuyện đầu tiên ông làm là lên đại điện xin nghỉ hưu, ông nói mình già rồi, không đảm đương nổi, muốn đến sơn trang Khánh Minh nghỉ ngơi.
Chiêu Hóa đế không còn cách nào khác, ông biết mình không còn nhiều thời gian, đành phải giúp Hà thị Chương thị, để bọn họ nâng đỡ Triệu Sơ, sau đó băng hà vào mùa thu năm Chiêu Hóa thứ mười bốn.
Tân đế lên ngôi mà không có thực quyền, ban đầu hai người Chương Hà cũng lao đao trong sóng gió, triều chính lúc đó hỗn loạn thế nào? Dường như ai cũng dòm ngó chằm chặp điểm yếu của đối thủ, chỉ một sơ suất sẽ bị sóng nhấn chìm xuống đáy biển. Vì thế, dù Khúc Bất Duy vẫn luôn tìm kiếm Sầm Tuyết Minh thì ông ta cũng không dám hành động rầm rộ, càng không có cách để Chương Hạc Thư – bấy giờ đã là quốc trượng ra tay.
Cứ như vậy, Sầm Tuyết Minh không khác nào một con cá lọt lưới, biến mất giữa biển khơi.
Mà Khúc Bất Duy lại cho rằng, từ khi Sầm Tuyết Minh biến mất, đài dựng đài sập đều đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát, tất cả đã hoàn toàn chìm vào quá khứ.
“Triều đình có căn cơ tốt, chưa tới hai năm sau khi Quan gia kế vị, mọi thứ dần trở nên tốt đẹp. Thế là Chương Hạc Thư đến tìm tội thần, nói đã tới lúc xây lại Tiển Khâm Đài, tội thần cũng không nghĩ nhiều, năm đó đã hứa gì với đám Tưởng Vạn Khiêm thì giờ trả lại cho họ là xong. Tội thần đinh ninh dù xây lại Tiển Khâm Đài thì cũng chẳng có chuyện gì cả. Quan gia và Hoàng hậu tình sâu nghĩa nặng, Chương Hạc Thư lại là phụ thân của Hoàng hậu, Hà gia sẽ bị chúng thần đạp đổ trước, người duy nhất có bản lĩnh, có tư cách lật án là Tiểu Chiêu vương, nhưng ngài đang bệnh chưa khỏi, ngay cả Huyền Ưng Ti cũng phải ngủ đông, làm sao có thể… có thể xảy ra chuyện được?”
Nói tới đây, chính Khúc Bất Duy phải tự giễu bật cười, “Nhưng ai dè lại có chuyện thật. Hóa ra không chỉ tội thần và Chương Hạc Thư chờ ngày Tiển Khâm Đài được xây lại, mà còn nhiều người nữa…”
Khúc Bất Duy nhìn Triệu Sơ rồi nhìn sang Tạ Dung Dữ, nhìn số lượng Huyền Ưng vệ ít ỏi trên đại điện, cuối cùng dừng lại ở Thanh Duy, “Bọn họ cũng đang chờ cái ngày ấy.”
Con rồng ngủ yên trong thâm cung rồi sẽ trở lại ngai vàng của nó, vị vương đang chìm trong đau đớn rồi sẽ thức dậy, những vị tướng vô tội bị liên lụy sẽ đi theo tướng quân mới, nữ cô nhi phải sống cảnh bèo dạt lang thang, không buông bỏ được sự cam tâm rồi sẽ đặt chân lên mảnh đất thị phi này.
Và còn nhiều người nữa, hiệp khách bị nhốt trong cung, sơn tặc nấp trong núi, hay nữ họa sĩ phải xa cách cha mình… Tất cả đều dần thay đổi, điều duy nhất bất biến chính là bụi bặm dưới đống đổ nát, không bị gió thổi bay.
Cho nên chỉ cần một ngày nào đó, có người đào tung khói bụi lên, mọi thứ bị chôn vùi sẽ lại trỗi dậy như cũ.