*
Trong hang tối, Vân Khê xoa xoa đầu Thương Nguyệt, hôn lên má nàng: "Không có trái rừng thì không có trái rừng, nếu mỗi ngày em có thể bình an trở về là được rồi, chị sẽ rất vui. Chị sẽ đi hái với em vào một ngày khác."
Ai lại đi chỉ trích một nàng tiên cá hái trái cây không được chăm chỉ? Trái cây không phải là thức ăn chủ yếu của cô.
Nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, Vân Khê cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu, cầm lòng chẳng đặng vừa hôn vừa xoa xoa nàng.
Thương Nguyệt chậm rãi hôn lên gò má Vân Khê, đầu áp vào người Vân Khê, cọ xát vào người cô.
Cả hai giống như hai con vật nhỏ, dụi tai và thái dương vào nhau, rúc vào giữ ấm trong tổ ấm tối tăm này, âm thầm an ủi nhau.
Nhưng nếu nói cô không lo lắng thì là sai, trước đây khi còn ở xã hội loài người, khi Vân Khê lo lắng, cô sẽ mơ trở lại những năm trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Trong giấc mơ, chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, cô luôn đứng đầu lớp, nhưng sau khi làm việc nhiều năm, cô đã quên hết kiến thức sau khi du hành ngược thời gian. Cuối tuần giáo viên phát một đống bài, thậm chí hai câu hỏi tính điểm đơn giản nhất ở đầu bài cũng không làm được, khiến cô lo lắng như kiến ngồi trong nồi lẩu. Nhưng trong giấc mơ, cô thường tỉnh dậy trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hơn ba năm sau khi đến thế giới này, cuối cùng Vân Khê cũng không còn mơ thấy cảnh thi cử nữa, giờ đây, mỗi khi thiếu ăn, cô sẽ trở nên lo lắng, khi lo lắng, cô sẽ mơ về cảnh mình bị mắc kẹt trong hang động năm đầu.
Trong giấc mơ, Thương Nguyệt đi săn một lúc lâu không về, cô ở một mình trong hang, lang thang khắp nơi không tìm được lối ra, cái hang duy nhất có đỉnh cao hơn năm mươi mét, cô không thể trèo lên được nên đứng ở mép hồ trong động nước, nhìn mặt nước tĩnh lặng, nhìn thức ăn ngày càng ít đi, cơ thể càng ngày càng đói.
Cảm giác đói vô cùng chân thực vì cô chỉ mới trải qua nó vào mùa đông năm ngoái.
Trong mơ, cô không ngừng chờ đợi, chờ đợi, nhưng mãi vẫn không đợi được Thương Nguyệt về, cũng không mơ thấy cảnh mình chết đói.
Thương Nguyệt trở về, nhưng cô cũng sẽ không bao giờ mơ đến việc chết đói.
Cô chưa bao giờ mơ rằng kỳ thi đại học sẽ thực sự đến, cũng chưa bao giờ mơ rằng mình thực sự sẽ chết đói, điều này khiến sau khi tỉnh dậy, Vân Khê cảm thấy mọi thứ đều không chắc chắn, sự thành do người.
Vào tháng 9, khí hậu vẫn khô hanh nhưng nhiệt độ đã giảm xuống, các nàng tiên cá vẫn duy trì thói quen ra ngoài săn mồi vào buổi sáng và chiều tối.
Mùa hè nóng nực đang dần qua đi, những động vật còn sống sót trên đảo đã quen với việc ra ngoài kiếm ăn vào lúc bình minh và hoàng hôn.
Vì vậy, thời điểm này đã trở thành thời điểm nhộn nhịp nhất trên đảo. Vân Khê ở trong hang động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gấu gầm trong rừng rậm, tiếng kêu của nàng tiên cá và tiếng chim hót.
Đến trưa, hòn đảo giống như một chiếc tàu hơi nước bốc khói, tất cả các loài động vật đều ẩn nấp trong bóng râm, không chịu ra ngoài.
Nàng tiên cá chiếm giữ dòng sông trên đảo, thường ngâm mình trong nước để giải nhiệt, những động vật khác trong rừng không dám đến gần.
Miểu Miểu bị buộc phải quay trở lại với Vân Khê dưới áp lực của nguồn nước cạn kiệt, có Vân Khê ở bên, những nàng tiên cá khác sẽ không làm hại nó.
Vân Khê không biết liệu những nàng tiên cá đó có hiểu khái niệm thú cưng hay không cho đến khi cô nhìn thấy Tình Thiên mang về một con khỉ nhỏ xinh đẹp bị gãy chân, đưa nó cho bạn đời Thú Nha chơi.
Có thể họ không hiểu khái niệm thú cưng nhưng họ sẽ tặng động vật sống cho bạn đời, còn những nàng tiên cá khác sẽ không săn những con vật được coi là "quà tặng".
Vân Khê phát hiện, những nàng tiên cá kia giống như có thần thức, thích thú sự xinh đẹp, ghét quái thú xấu xí, ở một mức độ nào đó, thẩm mỹ của bọn họ rất giống con người.
Con khỉ nhỏ được Tình Thiên mang về có bộ lông vàng óng mềm mại, đôi mắt đen trong suốt như pha lê, tỏ ra lanh lợi ngoan ngoãn, khi nhìn thấy con người không khỏi muốn chạm vào.
Vân Khê nhìn con khỉ nhỏ xinh đẹp, xoa xoa mặt mình, thầm nghĩ lúc Thương Nguyệt nhặt cô về, có lẽ cô không hề xấu xí...
Khí hậu nóng khô kéo dài đến cuối tháng 9. Bước vào tháng 10, sau một thời gian mưa nhẹ liên tục, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng.
Giữa cơn mưa mùa thu và cái lạnh, Vân Khê đào những tấm da thú dày, quấn chúng quanh người Thương Nguyệt, người hàng ngày ra ngoài săn bắn.
Một số nàng tiên cá nhìn thấy cũng bắt chước Thương Nguyệt quấn những tấm da động vật rách nát quanh thân trên để giữ ấm.
Nhưng lông của chúng không được rám nắng, bắt đầu có mùi thối chỉ sau vài ngày mặc.
Vân Khê lấy một miếng da động vật mà Thương Nguyệt vừa xé ra trong hang động trên Đảo Nhân Ngư, chỉ cho chúng từng bước cách dùng đá để bóc lớp màng, rửa bằng nước, xông khói, thêm tro thực vật và các chất lỏng thực vật khác nhau để đánh rám nắng, phơi khô trong không khí và các bước khác.
Có quá nhiều bước, họ không thể nhớ hoặc bắt chước được, vì vậy họ đưa da thú cho Vân Khê, a a a a với Vân Khê, cố gắng giao tiếp với Vân Khê, còn đặt một miếng thịt săn trước mặt cô.
Vân Khê hiểu rằng họ muốn cô giúp giải quyết vấn đề này.
Mặc dù những kẻ này phủ đầy vảy và trông đáng sợ, nhưng nếu ở cùng họ lâu dài, sẽ thấy họ cũng có đầu óc đơn giản như Thương Nguyệt.
Sau khi chứng kiến cái chết của hai nàng tiên cá lần đó, Vân Khê dần buông bỏ sự cảnh giác đối với họ, vui vẻ giúp họ xử lý da thú của mình.
Trong khi giúp đỡ, cô cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu bọn họ không học được kỹ năng này, thì sau khi cô và Thương Nguyệt chết, trong nhóm không một nàng tiên cá nào biết thuộc da cả.
Nhưng khi quay lại, nhìn thấy họ đang ăn đồ nấu chín, cô cảm thấy thế là đủ.
Sự xuất hiện của cô đã gián tiếp giải phóng họ khỏi trạng thái nguyên thủy ăn tươi nuốt sống.
Sau khi chúng học cách sử dụng lửa và ăn đồ nấu chín, trí thông minh của chúng sẽ dần được cải thiện, mức độ phát triển cụ thể của chúng phụ thuộc vào việc chúng có thể sống sót trong môi trường nguy hiểm hay không.
Từ mùa thu đến nay, mỗi ngày Vân Khê đều bận rộn thuộc da thú hoặc hun khói thịt khô, lúc rảnh rỗi còn phải đan lưới đánh cá, buổi sáng và hoàng hôn, thỉnh thoảng cô sẽ cùng Thương Nguyệt ra đảo tìm đồ ăn.
Thương Nguyệt không thể trèo cây, không thể hái trái cây trên cao.
Vân Khê có thể leo trèo, cô nằm trên lưng Thương Nguyệt, để Thương Nguyệt nâng người, từ trên lưng Thương Nguyệt nhảy lên cây, cố gắng trèo lên, ném hết những trái dại có thể hái được xuống đất, thường xuyên chạm trán với đàn khỉ rừng.
Vân Khê không biết loại khỉ này có phải là tổ tiên của loài người hay không, nhưng khi gặp phải nó sẽ nhiệt tình chào hỏi: "Người thân, chia cho tôi một ít trái cây đi."
Một lời chào, không có ngoại lệ, sẽ khiến chúng sợ hãi. Tất nhiên, chúng không sợ cô, một linh trưởng không có lông, nhưng chúng sợ Thương Nguyệt, người phụ nữ có đầu người đuôi cá phía sau cô.
Cô dạy Thương Nguyệt cách dùng gậy gỗ đánh cành để có thể quật trái cây từ trên cao, nếu không đánh được thì cô trèo lên hái bằng tay.
Khi gõ nhẹ vào quả trên cây, Vân Khê chợt nhớ đến cảnh hái hạt dẻ dưới gốc cây vào mùa thu năm nhất.
Mũi cô dường như có thể ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ, lòng bàn tay dường như có thể cảm nhận được cảm giác lông lá và gai gai.
Đáng tiếc mùa thu năm nay, cô và Thương Nguyệt đi thăm ba hòn đảo gần đó, nhưng đều không thấy một cây hạt dẻ nào cả.
Sau khi hái mấy lần như vậy, Vân Khê vô tình nhìn thấy một con vượn bắt chước hành động của mình nhặt những cành cây rậm rạp trên mặt đất rồi dùng chúng để đánh trái cây dại ở nơi cao.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi chúng có thể sử dụng các công cụ, nghe nói rằng một số con đười ươi trong xã hội hiện đại đã có thể sử dụng các công cụ bằng đá đơn giản.
Vân Khê đứng dưới gốc cây cho nó xem mồi lửa của mình, dùng mồi lửa đốt một đống lá khô nhỏ, khiến nó sợ hãi bỏ chạy.
Vân Khê mỉm cười dập lửa.
Thương Nguyệt ở bên cạnh cô, a a khó hiểu.
Vân Khê bình tĩnh giải thích: "Có lẽ một ngày nào đó, bọn chúng cũng sẽ học được cách sử dụng lửa."
Năm này qua năm khác, cô sống một cuộc sống đơn điệu, ngày ngày làm việc chăm chỉ để lấp đầy chiếc bụng của mình.
Con người lúc đầu rất thuần khiết, chui ra khỏi bụng mẹ và lấy chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, khi lớn lên, họ trở nên tự lập, lao vào lấp đầy dạ dày mỗi ngày. Sau này có các bộ lạc, các quốc gia và các nền văn minh. Với sự tiến bộ không ngừng của năng suất và xã hội hiện đại, dần dà, con người có một con đường trưởng thành đã định sẵn, nhiều giá trị khác nhau được thấm nhuần trong họ từ khi còn nhỏ, phải chăm chỉ học tập, lập gia đình sinh con và làm việc chăm chỉ, nếu không làm việc chăm chỉ thì sẽ không thành công, không thể sống cuộc sống mà mình mong muốn...
Cô đã sống trong một xã hội như vậy suốt 24 năm đầu tiên và rất mệt mỏi.
Sau khi đến đây, cô rất mệt mỏi với cuộc sống, nhưng sau khi vượt qua cơn đau chuyển dạ ban đầu, cô dường như không còn mệt mỏi nữa.
Ở đây, con người không cao quý, giống như mọi loài động vật, màn trời chiếu đất, ăn đói mặc rách, phải dựa vào tay chân để tìm kiếm thức ăn.
Thật khó để tìm thấy thức ăn trên đất liền, vì vậy hầu hết thực phẩm được hun khói ngày nay là cá.
Thương Nguyệt đi săn cùng một nhóm nàng tiên cá, một ngày nọ, họ mang về một con cá ngừ vây xanh dài 3 mét, cao hơn toàn bộ cơ thể của Vân Khê. Vân Khê cắt một miếng nhỏ cho bữa tối hôm nay, còn lại cắt thành từng lát, một nửa đem hun khói trên giàn, nửa còn lại ướp muối một ngày rồi treo ngoài trời cho khô.
Nhìn lại quá khứ, ngày nào họ cũng chỉ ăn thịt tươi, ăn không hết sẽ vứt xuống sông cho cá ăn vào hôm sau, quả thực "xa xỉ".
Khi thời tiết trở nên lạnh hơn, một ngày nọ, Vân Khê nhìn thấy trong hang động có một cặp nàng tiên cá kỳ lạ. Tình Thiên không xua đuổi chúng, mà ngẩng đầu thét lên, dùng chóp đuôi chạm vào chúng để chào hỏi.
Sau đó, nàng tiên cá chen chúc trong hang ngày càng nhiều, từ tháng 10 đến tháng 11, hàng chục nàng tiên cá lần lượt đến.
Có một số đi theo cặp, một số đi một mình, lần này Vân Khê cũng nhìn thấy một số đi cùng gia đình.
Hai nàng tiên cá trưởng thành và một nàng tiên cá nhỏ dài chưa đầy nửa mét.
Nàng tiên cá nhỏ luôn nằm trên lưng cá trưởng thành, hiếm khi chạm đất.
Khi ăn, cá trưởng thành sẽ ôm nàng tiên cá nhỏ vào lòng, nhai thịt rồi đút vào miệng nàng tiên cá.
Chuyện này cũng giống như con người, mẹ con người cũng nhai thức ăn và cho con ăn, đây vẫn là thói quen ở một số vùng nông thôn trong xã hội hiện đại. Ngày xưa, bà ngoại thường cười nói với cô: "Cháu không uống sữa mẹ, là do bà tự bón đấy."
Lúc đó cô đã mười ba, mười bốn tuổi, nghe vậy vẫn có chút chán ghét, dùng đũa gõ nhẹ vào bát, bảo bà đừng nói nữa, nghe ghê quá.
Lúc này, Vân Khê nhìn con cá trưởng thành cho nàng tiên cá ăn từng miếng một, có chút cảm động, nước mắt bất giác tràn ra.
Thương Nguyệt nhìn thấy, không biết vì sao cô lại khóc, lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, nhìn theo ánh mắt của cô, thấy cá trưởng thành đang cho nàng tiên cá nhỏ ăn, vẻ mặt bỗng trầm tư.
Một lúc sau, Thương Nguyệt cũng đi lấy một miếng thịt, nhai nát rồi tiến đến trước mặt Vân Khê, muốn đút cho Vân Khê.
Vân Khê sợ đến mức nuốt nước mắt vào trong, vội vàng che miệng xua tay: "Chị không cần chị không cần, tự chị ăn được."
Khi màn đêm trở lạnh, nàng tiên cá sẽ ngủ cùng nhau, giống như đàn rắn trú đông, tụ tập lại với nhau để tăng nhiệt độ cơ thể.
Vân Khê tìm kiếm nàng tiên cá mà cô nhìn thấy năm ngoái trong số những người cá, sau khi tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Nó dường như đã lớn lên một chút, vảy trên thân trên vẫn còn thưa thớt, không dày hơn, nhưng gương mặt trông trưởng thành hơn, đuôi đã dài hơn một chút, vảy vẫn có màu xanh nhạt.
Nó chưa trưởng thành, chưa có bạn đời, cũng không có bố mẹ bên cạnh, năm nay thời tiết hanh khô thế này, không biết sao mà vượt qua được.
Vân Khê nhìn lớp vảy thưa thớt của nó, sợ lạnh nên cho nó một tấm da thú, dạy nó cách quấn mình để giữ ấm.
Nó nghịch đuôi rất lâu, rồi hướng về phía Vân Khê kêu a a vài tiếng, như đang bày tỏ lòng biết ơn.
Vân Khê quan sát những nàng tiên cá khác trong hang động, phát hiện một số bắt đầu mất đi vảy, vảy màu xanh nhạt nhạt dần, vảy màu xanh đậm mọc lên.
Đó dường như là dấu hiệu cho thấy nàng tiên cá đã trưởng thành.
Vân Khê nhớ lần đầu tiên cô gặp Thương Nguyệt, Thương Nguyệt vẫn đang lớn. Vào mùa đông đầu tiên, cô nhìn Thương Nguyệt liên tục đổi vảy, nhìn nàng thay đổi từ nàng tiên cá màu xanh nhạt sang xanh đậm, trí thông minh cũng được cải thiện rất nhiều.
Vân Khê bí mật nhặt những chiếc vảy do nàng tiên cá đánh rơi, muốn dùng chúng để làm quần áo cho Thương Nguyệt. Tuy nhiên, Thương Nguyệt ngửi ngửi những chiếc vảy, phát hiện ra rằng chúng không phải từ cơ thể mình nên đã dùng đuôi quét đi.
Vân Khê hỏi nàng: "Em không thích à?"
Nàng gật đầu với vẻ chán ghét.
Vân Khê xoa xoa mũi, từ bỏ quyết định này.
Thân trên của Thương Nguyệt được bọc trong bộ quần áo lông dày như con người, Vân Khê khâu những chiếc vảy cá mà nàng đã cắn đứt vào ngực và nói với nàng: "Đây là vảy bảo vệ trái tim."
Tim và não là hai cơ quan quan trọng nhất. Nếu bị gãy tay và chân, vẫn có cơ hội sống sót, nhưng nếu trái tim và bộ não không còn thì thực sự đã ra đi.
Năm nay Vân Khê không gặp lại những nàng tiên cá khuyết tật của năm ngoái, có thể họ đã đi đến những hang động khác để trú đông, hoặc có thể họ không còn ở thế giới này nữa, những người già, yếu, bệnh tật, tàn tật luôn khó có thể tồn tại.
Khi tháng 11 đến, thời tiết se lạnh, gió thổi, sông đóng băng nhưng lại không có tuyết rơi.
Có lẽ là do độ ẩm không khí không đủ.
Vân Khê chuyển đến Đảo Suối Nước Nóng, hiếm khi đến hang động trên Đảo Nhân Ngư nữa. Thương Nguyệt thỉnh thoảng sẽ dẫn họ đến Đảo Suối Nước Nóng để săn bắn, có khi họ đi săn cả ngày, trời tối sẽ ngâm mình trong suối nước nóng qua đêm, Thương Nguyệt trở lại động dung nham, nằm cùng Vân Khê.
Dần dần, một số nàng tiên cá thực sự đã chuyển đến đảo suối nước nóng cùng với Thương Nguyệt. Đầu tiên là Tình Thiên và bạn đời Thú Nha, sau đó là nàng tiên cá nhỏ không có vảy trên mặt.
Vào tháng 12, với những cơn mưa liên tục và những bông tuyết cuối cùng từ trên trời rơi xuống, gần như tất cả các nàng tiên cá đã di cư đến hòn đảo suối nước nóng, lần lượt chiếm giữ các hang động của động dung nham. Hang động nóng chảy trở nên rất sống động. Một số hang động nhỏ là nơi sinh sống của năm hoặc sáu nàng tiên cá, một số hang động lớn là nơi sinh sống của hơn chục nàng tiên cá. Ở trung tâm hang động nóng chảy có hang động lớn nhất, nơi sinh sống của hàng chục nàng tiên cá, có những nàng tiên cá khá cô độc, ban ngày ở trong hang và chơi đùa một mình, ban đêm khi ngủ thì chạy đến gần đàn cá, ôm nhau cho ấm.
Vân Khê đếm, phát hiện trong toàn bộ hang động có lẽ có hơn sáu mươi nàng tiên cá.
Vân Khê không quen sống chung với nhiều nàng tiên cá như vậy, mỗi ngày chỉ ở trong "ba phòng ngủ một phòng khách" của mình, không tiếp xúc nhiều với những nàng tiên cá đó.
Thương Nguyệt thường xuyên đi săn cùng bọn họ.
Khi thời tiết tốt, Vân Khê thường nhìn thấy ba hoặc năm nàng tiên cá nhỏ trượt tuyết, chơi đùa bên ngoài hang tan, đuôi của chúng lạnh đến mức bị bao phủ bởi một lớp băng dày, sau đó chúng quay trở lại hang tan để được liếm bởi những nàng tiên cá trưởng thành.
Con cá trưởng thành hoặc thực sự dùng lưỡi của mình để liếm nó, hoặc nhấc nàng tiên cá nhỏ lên, ném xuống đất nhằm cố gắng phá vỡ lớp băng đóng.
Vân Khê thấy vậy, ánh mắt tối sầm. Cô đi tới, giơ một hòn đá lên, dùng đá phá vỡ lớp băng đông cứng.
Sau vài lần làm mẫu, cá trưởng thành đã học cách dùng đá để đập vào lớp băng đóng trên đuôi của chúng.
Những hang động có "giếng trời" đó đã trở thành nơi để mọi người dự trữ lương thực, cứ ba năm ngày lại có một nhóm tiên cá tụ tập ở cửa hang, ra ngoài săn mồi tập thể, có khi trên đảo, có khi ở biển.
Khi Thương Nguyệt theo ra biển, Vân Khê cũng sẽ đi trên bờ, mặc quần áo lông dày, đứng trên tảng đá cao quan sát chuyển động của bầu trời.
Đây là một hành vi rất mạo hiểm, Vân Khê mới chỉ thử một lần, lần đó bị Thương Nguyệt phát hiện, Thương Nguyệt lập tức từ biển về, bắt cô về hang động nóng chảy, a a a a cảnh cáo cô không được ra ngoài vì bờ biển rất nguy hiểm.
Vân Khê hỏi: "Nhưng nhỡ có chim lớn bay tới bắt em thì sao?"
Thương Nguyệt a aa a, không biết dùng ngôn từ của con người để miêu tả cho cô, chim lớn bắt được nàng tiên cá, nàng tiên cá bắt được cá nhỏ là chuyện bình thường, một vòng ăn một vòng.
Vân Khê nói thêm: "Chị không ăn thịt tươi. Chị đã để dành rất nhiều thịt xông khói. Em có thể ăn thịt khô với chị thay vì mạo hiểm trên biển."
Lúc trước, cô để Thương Nguyệt hòa nhập cùng chủng tộc vì để được bảo hộ, chứ không phải vì mạo hiểm.
Cô không muốn Thương Nguyệt trở thành thủ lĩnh của một bộ tộc nào đó và dẫn dắt toàn bộ tộc sống sót, cô là một con người ích kỷ, chỉ muốn cô và Thương Nguyệt sống sót.
Dạy những người cá khác cách sử dụng lửa, sử dụng giáo và dụng cụ bằng gỗ, thế là đủ, đừng mạo hiểm nữa.
Thương Nguyệt a a mấy lần, nhưng vẫn muốn ra ngoài săn mồi cùng nàng tiên cá trong biển.
Vân Khê sử dụng phương pháp cũ, ôm bụng rên rỉ, giả vờ không khỏe.
Mỗi khi cô bị bệnh, Thương Nguyệt sẽ ở bên cô, trừ khi không đủ thức ăn phải đi săn, nàng sẽ không bỏ cô mà đi săn.
Lần này cũng không ngoại lệ, Thương Nguyệt lập tức từ bỏ ý định đi săn, quay người lại, dùng đuôi quấn lấy Vân Khê, ôm Vân Khê vào lòng, a a a a an ủi, cố gắng cho cô ăn thảo dược.
Vân Khê cau mày ăn cỏ đắng, nép vào trong ngực Thương Nguyệt, ngửi mùi hương của Thương Nguyệt, nhìn ngọn lửa nhảy múa cách đó không xa, cảm thấy yên tâm.
Thương Nguyệt ôm con người như một quả cầu nhỏ mềm mại, quấn đuôi quanh chân con người, nhìn tuyết ngoài hang, hy vọng mỗi nàng tiên cá đều bình an trở về.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Bạn đồng hành kêu tôi đi săn cùng, nhưng bạn đời bảo không được ra ngoài, tôi nên nghe ai đây?
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.