*
Mặt trời dần ngã về Tây.
Trên biển sóng biển dập dìu, Vân Khê nhìn chằm chằm làn sóng dần chuyển sang màu vàng kim, nhìn chúng với vẻ trông mong, thầm hối hận: Vốn không nên bảo Thương Nguyệt xuống biển hái rong. Nếu sớm biết, cô đã có thể đối phó bằng cách nhặt vài con cua, nghêu là được, ăn gì chẳng phải là ăn...
Một lúc sau, cô nghĩ: Tốt nhất là nên luyện chế muối biển càng sớm càng tốt, luyện chế thêm một lần nữa, bằng cách này, cô chỉ cần sử dụng nước biển, Thương Nguyệt cũng không cần mạo hiểm trong biển nữa.
Cô chợt cảm thấy để Thương Nguyệt xuống biển là một hành động rất mạo hiểm.
Mặc dù trong thần thoại, nàng tiên cá là sinh vật sống ở biển nhưng những hình ảnh bên bờ biển luôn khiến cô cảm thấy bất an.
Vân Khê đang lo lắng không biết đối phương sẽ xảy ra chuyện gì thì Thương Nguyệt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Vân Khê nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vàng từ bãi biển chạy đến, giẫm lên bờ biển.
Dòng nước lạnh từng đợt ập đến, nhẹ nhàng vỗ vào mắt cá chân cô, cuốn trôi hoàn toàn sự bất an trong lòng cô.
"Sao lâu như vậy rồi cô mới về thế?"
Thương Nguyệt nhoài người ra khỏi nước, cầm trong tay một nắm wakame lớn, bơi đến trước mặt Vân Khê, áp má mình vào má Vân Khê, ra hiệu cho Vân Khê hôn nàng: "Ở đây."
Vân Khê sửng sốt trong giây lát, nhưng thay vì hôn nàng, cô lại đưa tay nhéo cằm Thương Nguyệt, kéo mặt nàng về, hỏi: "Đây cái gì mà đây? Sao hôm nay lại lâu như vậy thế?"
Không nhận được nụ hôn từ Vân Khê, đuôi của Thương Nguyệt vỗ nhẹ vào mặt nước, càu nhàu nói: "Ở đây, không có cỏ như vậy, tôi phải hái nó ở một nơi xa xôi."
Vân Khê: "Gần đây không có rong biển wakame à?"
Thương Nguyệt lắc đầu: "Không tìm thấy."
Bình thường nàng ở vùng biển gần đó, chỉ cần nhặt bừa là có thể lấy được một mớ.
Vân Khê thở dài một tiếng, không để bụng: "Có lẽ là bị con cá gần đó ăn rồi. Đi thôi, chúng ta về thôi."
Những loại rong biển này cực kỳ mặn, mỗi lần Vân Khê chỉ cho vào một ít thịt, tiêu thụ rất chậm, cho nên Thương Nguyệt không hái nhiều lần, cô không thể ăn hết một mình... Vân Khê quyết định đổ lỗi cho cá biển.
Thương Nguyệt từ dưới nước bơi lên bờ, dùng chiếc đuôi dài kéo theo một vệt dài trên bãi biển.
Vân Khê cầm lấy wakame, rũ bớt nước rồi bỏ vào giỏ.
Trong thúng cỏ còn có những sinh vật có vỏ cứng trông rất giống cua và được buộc bằng dây rơm năm bông.
Thương Nguyệt cầm thúng rơm nhìn chúng, đưa tay trêu chọc chúng, vừa trêu chọc vừa nói: "Cá, ít."
"Cẩn thận ngón tay của cô bị kẹp đấy." Vân Khê cảnh cáo.
Những sinh vật này vốn đã có móng vuốt sắc nhọn và vỏ cứng, lúc đầu Thương Nguyệt không thích chúng vì chúng ít thịt, không thích ăn chúng.
Vân Khê bắt và nướng chúng trên lửa, sau khi nướng và bóc vỏ, Thương Nguyệt có thể cảm nhận được hương vị thơm ngon của cua.
"Gần đây biển có ít cá hơn không?" Vân Khê hỏi.
Thương Nguyệt gật gật đầu.
Xem ra, rong biển giảm sút cũng không thể trách cá, Vân Khê suy nghĩ một lúc, đè nén những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói: "Có thể là do mùa đông năm ngoái quá lạnh, nhiều cá chết cóng, rong biển năm nay phát triển không nhiều..."
Mặc dù suốt mùa đông cô chưa từng ra ngoài nên cô không thể cảm nhận được trời lạnh đến mức nào.
Bên trong hang có thể coi là ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè.
Nếu con người ra vào không bất tiện và suối quá ẩm thì hang động sẽ là một tổ động vật hoàn hảo.
Đương nhiên, đối với Thương Nguyệt mà nói, quả thực là hoàn mỹ.
Trong hai tuần qua, Vân Khê không làm gì cả, sống sa đọa, hoàn toàn từ bỏ việc tìm kiếm nơi trú ẩn khác, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô lại nghĩ đến vấn đề này, trong lòng không khỏi có cảm xúc lẫn lộn.
Nếu vấn đề về độ ẩm và việc đi lại hàng ngày không thể giải quyết được thì việc chuyển ra ngoài là lựa chọn tốt nhất và có trách nhiệm nhất cho sức khỏe của bản thân.
Năm nay cô thường xuyên mắc các bệnh về đường hô hấp, dựa vào thuốc thảo dược và khả năng miễn dịch của cơ thể để vượt qua. Nếu tiếp tục sống ở đó, không biết xuân sang cơ thể mình sẽ ra sao...
Đi dạo trên bờ biển, Vân Khê thăm dò, hỏi Thương Nguyệt: "Thương Nguyệt, cô có muốn sống ở nơi khác không?"
Thương Nguyệt hỏi: "Đến rừng cây chơi hả?"
Nàng tưởng Vân Khê muốn sống trong rừng mười ngày rưỡi như lần trước.
Vân Khê lắc đầu: "Không, từ nay về sau tôi sẽ không sống trong hang động đó nữa mà sẽ sống ở một nơi khác."
Thương Nguyệt suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Trong hang, an toàn, chỗ khác, có chim lớn bắt."
Đối với nàng tiên cá, hang động là nơi hoàn hảo nhất để sinh sống - nó quanh co, ngoằn ngoèo khiến các sinh vật khác khó tìm đường vào, nó có cả hồ và vực đá, phù hợp với thói quen lưỡng cư của nàng tiên cá.
Vân Khê ừ một tiếng, không nói gì nữa, lau mồ hôi trên trán.
Thương Nguyệt nhìn thấy, lại thổi cô một cái, dùng lòng bàn tay quạt gió cho cô.
Vân Khê nhẹ nhàng đẩy ra: "Không cần thổi cho tôi."
Thương Nguyệt nói: "Cô nóng."
Vân Khê: "Cũng không nóng lắm, xuống nước sẽ mát."
Bây giờ là đầu tháng sáu, đầu hè, thời tiết càng ngày càng nóng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nếu trước mùa đông này vẫn chưa tìm được nơi ở thích hợp, Vân Khê sẽ ở trong hang động đó thêm một năm nữa.
Thương Nguyệt nghe Vân Khê nói xuống nước sẽ không nóng nữa, lập tức cõng cô trên lưng nhảy xuống nước, bơi về phía cửa hang.
Hai bên bờ sông, những khóm dây leo và lá xanh rủ xuống đung đưa trong gió. Đi vào sâu hơn là một khu rừng rậm rạp, rợp bóng cây xanh, trên cành của nhiều cây đã trĩu quả dại xanh, đủ màu xanh, đỏ, vàng, mọc thành từng chùm, từng chùm.
Thương Nguyệt đã ngửi thấy mùi thơm trái cây mà chúng tỏa ra.
Sau khi bơi về lãnh địa của mình, Thương Nguyệt cõng Vân Khê lên bờ, tiến vào rừng rậm, dẫn Vân Khê đi hái táo dại mà cô yêu thích.
Lúc đầu, Vân Khê còn có chút chống cự rừng rậm, sợ lại gặp phải côn trùng to lớn.
Nhưng dù là do thời tiết ngày càng nóng hay vì Thương Nguyệt ở bên cạnh nên những con côn trùng khổng lồ đó đều không xuất hiện.
Sự sợ hãi và kháng cự cũng dần tiêu tan.
Bất kể những con bọ đó có xuất hiện hay không, cuối cùng cô cũng sẽ cần phải vượt qua những nỗi sợ hãi đó, bởi vì cô dựa vào tài nguyên của khu rừng này cũng giống như dựa vào Thương Nguyệt.
Mùa hè đang đến, và cô sẽ bắt đầu đan quần áo mùa hè.
Bây giờ cô đã có con quay, có thể vò sợi dây nhanh hơn gấp nhiều lần, không cần dùng lá đuôi mèo để dệt quần áo giống như bao tải nữa mà có thể xoay chiếc búa quay để quay xác cây thành sợi, sau đó gọt hai dải gỗ mỏng thành những chiếc kim, giống như đan một chiếc áo len, để đan một bộ quần áo.
Mặc dù lúc nhỏ cô chỉ đan một chiếc khăn quàng cổ xấu xí, nhưng bây giờ cô dành chút thời gian suy nghĩ về nó, luôn có thể đan được một bộ quần áo tươm tất.
Ngoài quần áo, cô cũng cần tính đến việc làm muối, để làm muối cô cần dùng một thùng có thể nấu đi nấu lại nhiều lần, trước tiên cô phải đốt đất ở nhiệt độ cao và làm một số thùng...
Trong đầu Vân Khê tràn ngập đủ loại kế hoạch, dường như có vô số việc phải làm, nhưng tâm trạng lại vui vẻ hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Bởi vì, trái tim cô lại tràn ngập hy vọng.
Mặc dù cô không thể đối phó với những sinh vật to lớn đó và vẫn sợ chúng, nhưng cô muốn cuộc sống của mình và Thương Nguyệt trở nên dễ dàng nhất có thể.
Giống như năm ngoái, cả hai lang thang trong rừng và hái nhiều loại trái cây dại để ăn.
Táo tàu xanh còn hơi chua, kích thước nhỏ, Vân Khê không muốn hái thêm, dự định đợi đến tháng sau mới hái lại.
Cô chỉ hái hai quả, mỗi người ăn một quả, chua đến ê cả răng.
Vân Khê chua đến nhăn mặt, rít lên một hơi, thở dài: "Tôi đã ở đây gần một năm rồi."
Năm ngoái, loại quả dại đầu tiên cô ăn ở đây là táo tàu dại, và đó cũng là thứ đầu tiên cô đặt tên.
Thương Nguyệt a a một tiếng.
Vân Khê gần như đã từ bỏ hy vọng quay trở lại thế giới ban đầu.
Gần một năm trời, cô cố gắng đứng ngoài trời mưa trong một ngày mưa, ngắm nhìn sấm sét, hy vọng xem liệu thời tiết xấu như ngày tàu chìm có thể đưa cô trở lại thế giới loài người hay không. Đáng tiếc là không, mưa to và sấm sét chỉ khiến cô cảm lạnh.
Cô cố gắng yêu cầu Thương Nguyệt đưa mình đến vùng biển nơi cô được tìm thấy, nhưng Thương Nguyệt lại từ chối rất hiếm thấy.
Đại khái là bởi vì lần trước tới nơi đó, cô lâm bệnh nặng, cũng để lại cái bóng cho Thương Nguyệt, cho nên Thương Nguyệt không muốn lại đưa cô đến đó.
Vân Khê cũng đã trải qua cảm giác sắp chết, nhưng cô không thể quay lại thế giới ban đầu của mình.
Có vẻ như cô chỉ có thể ở lại đây.
Táo tàu xanh chưa chín quá chua, Thương Nguyệt cắn hai miếng cũng không muốn ăn nữa, nàng hái một chiếc lá non cho vào miệng nhai để loại bỏ vị chua.
Nàng còn đặc biệt chọn chiếc lá mềm nhất đưa đến bên miệng Vân Khê.
Vân Khê rất không thích ăn lá cây, lập tức xua tay từ chối, Thương Nguyệt đều cho hết vào miệng.
Cả hai hái vài quả mâm xôi hơi chín, đi ra sông.
Trên đường trở về, Thương Nguyệt ngước mắt nhìn chim hót líu lo trên cây.
Vân Khê nằm trên lưng nàng, hỏi: "Sao thế? Còn có thể hiểu được tiếng chim hót sao?"
Thương Nguyệt có thể bắt chước âm thanh của rất nhiều loài động vật nên không có gì ngạc nhiên khi nàng có thể hiểu được tiếng chim hót.
Thương Nguyệt a a hai tiếng, dừng lại, ngước mắt nhìn lũ chim trên cây bên cạnh.
Trên cây này có hai tổ chim, mùa xuân chim cái tán tỉnh một con chim cái khác, sau khi tán tỉnh thành công, hai con chim cùng nhau xây tổ, sau khi đẻ trứng xong, hai con chim thay nhau ra ngoài kiếm ăn, để lại một con ấp trứng.
Khi một trong những con chim đi kiếm ăn trở về, nó phát hiện ra rằng vợ mình đã chuyển đến tổ khác và có bạn tình mới.
Con chim tức giận đến mức đứng trong tổ mà cả hai đã cùng nhau xây, canh giữ ba quả trứng rồi kêu lên, kêu gọi bạn tình ban đầu đổi ý và quay về.
Nhưng bạn đời vẫn bất động.
Thương Nguyệt nhìn con chim bị bỏ rơi, chỉ vào bạn đời ban đầu của nó, sau đó chỉ vào con chim đang mắng mỏ, nói với Vân Khê: "Nó, không cần nó."
Vân Khê ngẩng đầu: "Sao vậy, động vật cũng ly hôn à?"
Cô nhớ lại, loại chim này có hình dáng con đực và con cái không có nhiều khác biệt, con cái có vẻ khỏe hơn, con đực nhỏ hơn, chúng cũng chung thủy một vợ một chồng, cùng giới tính cũng sẽ tán tỉnh nhau, số lượng cũng không ít.
Vào mùa xuân, Vân Khê đã nhìn thấy rất nhiều cảnh hai con chim mái cùng nhau xây tổ.
Tuy nhiên, việc lựa chọn thành lập một gia đình cùng giới tính không ngăn cản chim đực và chim cái giao phối, chúng thường giao phối với chim đực rồi chọn một con cái để cùng nhau thành lập gia đình để nuôi con.
Bản năng ghép đôi và bản năng sinh sản của chúng là riêng biệt.
Giờ đây, Vân Khê cũng đã chứng kiến hành vi bỏ rơi vợ con của nó.
"Tra chim." Vân Khê nói đùa: "Vợ con cũng bỏ được."
Lần này Thương Nguyệt không nhặt trứng ra nữa, có lẽ là sợ bị mổ, cũng có thể là vì đồng cảm với con chim bị bỏ rơi, nàng nhìn nó có chút thương hại.
Vân Khê nghĩ đến kế hoạch rời khỏi hang động, nhìn hai tổ chim cùng tiếng chim hót líu lo trước mặt, trong lòng cảm thấy áy náy không thể giải thích được.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Đúng là một con chim đáng thương... đối tượng không cần nó nữa...
- -
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều