*
Như sợ dọa Vân Khê, nàng tiên cá thu đuôi lại như không có chuyện gì, ôm vào ngực, nhẹ nhàng cọ rửa.
Một lúc sau, nàng quay đầu lại, lén nhìn Vân Khê.
Vân Khê nhắm mắt lại, mở ra, nhắm lại, lại mở ra, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Cô hy vọng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng khi cô mở mắt ra vài lần, thứ cô nhìn thấy vẫn là con quái vật đang cầm một chiếc đuôi cá khổng lồ giống như con trăn, nhìn thẳng vào cô trong làn nước mờ ảo.
Vân Khê sững sờ tại chỗ như tượng đất, ngay cả hô hấp cũng trở nên thận trọng.
Có một số sinh vật mộng mơ và lãng mạn trong truyện cổ tích nhưng nếu chúng thực sự xuất hiện trước mặt, sẽ chỉ mang đến cho con người nỗi sợ hãi.
Sợ hãi, sợ phải đối mặt với những sinh vật kỳ lạ.
Lý trí không thể suy nghĩ và suy luận, tại sao loại sinh vật này lại xuất hiện trước mặt mình?
Vân Khê chỉ thắc mắc, cô ấy có phải là sinh vật thông minh không? Cô ấy sẽ tấn công con người sao? Cô ấy có thể ăn thịt người không? Có phải mình đã bị cô ấy bắt làm con mồi và đưa về hang không?
Hẳn là nên chạy trốn, để tránh bị nàng ăn thịt.
Nhưng tay chân không thể khống chế, tim đập thình thịch, nỗi sợ hãi từ trong ra ngoài thấm vào từng tấc cơ thể.
Nàng tiên cá trong hồ cũng bất động, im lặng nhìn Vân Khê.
Theo quan điểm thẩm mỹ của con người, nàng là một nàng cá rất đẹp.
Tóc dài nồng đậm, gương mặt lập thể, con ngươi xanh như thủy tinh và gương mặt trẻ trung như một cô gái 17, 18 tuổi. Nhưng không có cô gái loài người nào lại có chiếc đuôi cá trông dài hơn hai mét như vậy.
Vân Khê cẩn thận nhìn chằm chằm chiếc đuôi đang nổi trên mặt nước của nàng.
Chiếc đuôi phủ một lớp vảy dày, thân màu xanh nhạt, hai chiếc vây đuôi ôm trong tay có màu xanh trắng, mỏng như cánh ve, khi đung đưa lên xuống trông giống như chiếc đuôi phượng xòe cánh chuẩn bị tung bay.
Nhìn nhau một lúc lâu, lại có một tiếng "ầm" lớn, nàng tiên cá lao xuống hồ sâu không đáy.
Vân Khê im lặng tại chỗ, không dám cử động. Một phút, hai phút, ba phút...
Vài phút trôi qua, nàng tiên cá không nổi lên nữa.
Trốn rồi?
Vân Khê nhìn chằm chằm hồ nước một lúc lâu, cũng không thấy được nàng.
Mặc kệ đi đâu, Vân Khê cũng tạm thời yên tâm vì quái vật không còn nhìn chằm chằm vào mình nữa.
Não bị thiếu oxy do căng thẳng quá mức, cô lắc đầu cố gắng thoát khỏi cơn choáng váng nhưng lại không thể, vừa định đứng dậy lại hôn mê.
Không biết ngủ bao lâu, mỗi lần Vân Khê mơ màng mở mắt, chỉ thấy toàn những tảng đá lởm chởm và kỳ lạ.
Mãi cho đến khi tỉnh lại một lần, cô mới cảm nhận được năng lượng của mình đã hồi phục rất nhiều, cơ thể cũng có nhiều sức lực hơn.
Sau khi quan sát xung quanh và không nhìn thấy quái vật nửa người nửa cá, Vân Khê đứng dậy, muốn kiểm tra tình trạng thể chất của mình.
Lúc đứng dậy, Vân Khê cẩn thận nhìn về phía hồ nước.
Vẫn không có chuyển động.
Cô thu hồi ánh mắt, chạm vào đầu và má mình, không thấy sưng đau, cũng không có vết thương hở, sau đó kiểm tra tứ chi và thân mình, trên cánh tay, mu bàn tay và đùi có vài vết xước nhỏ, bị ngâm trong nước biển mặn, có chút cảm giác ngứa ran.
Ngoài ra, toàn bộ cơ thể không có tổn thương nào khác.
Sấm chớp trên biển vẫn còn ở trước mắt, mũi họng sau khi bị sặc nước vẫn cảm thấy khó chịu. Sau khi thoát khỏi cái chết, Vân Khê gần như vui mừng phát khóc. Nhưng nhìn chung quanh, cô đang ở trong một hang động gần như kín gió không lối thoát, không biết phải làm sao.
Có thú dữ nào khác trong hang không? Có rắn độc và rết không?
Đôi giày xăng đan trên chân đã mất, chiếc áo sơ mi và quần short denim trên người vẫn còn nguyên, chiếc đồng hồ trên cổ tay bị hỏng, cô không thể xem giờ và không thể sử dụng định vị GPS. Chiếc điện thoại di động trong túi đã biến thành cục gạch và không thể bật lên được.
Trước khi ra ngoài chạy trốn, chiếc còi sinh tồn treo trên cổ cô vẫn còn đó, Vân Khê vốn định thổi nhẹ, nhưng chỉ đưa lên miệng rồi lại đặt xuống.
Cô sợ quái vật tiên cá kia sẽ bị thu hút.
Trong túi quần denim của cô còn có một con dao quân đội Thụy Sĩ đa năng dài khoảng 9cm.
Khi nhìn thấy nó tại sân bay Zurich ở Thụy Sĩ, cô đã nghĩ đến việc đi du lịch một mình và mua một cái để tự vệ.
Cô đặc biệt hỏi người bán xem có thể qua kiểm tra an ninh hay không, và người bán nói với cô ấy rằng ở Zurich, con dao này thậm chí không cần phải kiểm tra và có thể mang theo lên cabin.
Chắc là để tạo thêm thu nhập nên việc quản lý rất lỏng lẻo.
Ngoài ra, phía sau ốp điện thoại di động của cô còn có một chiếc chìa khóa.
Vân Khê lấy chìa khóa ra, nắm chặt trong tay.
Chiếc chìa khóa này là một món quà cô chưa từng tặng.
Một năm trước, cô định giao chìa khóa nhà mới cho bạn gái cũ. Nhưng bạn gái cũ nói với cô rằng cô ấy quá mệt mỏi, không chịu nổi áp lực cuộc sống. Cô ấy chán ngấy mối quan hệ lén lút như vậy và muốn tìm một người đàn ông để kết hôn và quay lại cuộc sống bình thường.
Bạn gái cũ hơn cô 5 tuổi, 29 tuổi, thật sự là độ tuổi nên bước vào hôn nhân và gia đình trên thế giới này.
Vân Khê ở bên cô ấy năm 18 tuổi, từ 18 đến 24 tuổi, mối tình 6 năm đã bị cắt đứt vào phút cuối.
Vân Khê không níu kéo, cũng không cuồng loạn cãi vã, giữ lại một tia lễ phép cuối cùng, vẻ mặt bình tĩnh, chúc bạn gái cũ tương lai tươi sáng và hôn nhân hạnh phúc.
Vì mối quan hệ này, Vân Khê đã rời bỏ gia đình và cắt liên lạc trong ba năm, cô không bao giờ về nhà hay chủ động nói chuyện với bố mẹ trong ba năm qua. Cô miệt mài làm việc ngày đêm, cuối cùng cũng dành dụm đủ tiền để mua một chiếc xe ô tô, lòng cũng tràn ngập niềm vui vì có thể cho bạn gái cũ sự an toàn hơn.
Cuối cùng, lại biến thành công dã tràng.
Vì chán nản, cô đã từ chức và phiêu bạc qua vùng biển của nhiều quốc gia khác nhau.
Cô không quên được cảm giác lạnh thấu xương khi nghe những lời đó. Lúc nghĩ đến, cô vẫn cảm thấy lòng đau như cắt. Vân Khê thả lỏng bàn tay đang siết chặt của mình ra.
Chiếc chìa khóa cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại vết hằn sâu.
Vết hằn cuối cùng cũng sẽ tiêu tan. Vân Khê thoát ra khỏi hồi ức, hít một hơi thật sâu, bình ổn lại những suy nghĩ thăng trầm, tra chìa khóa vào dây còi, cất điện thoại vào túi, xoay người cầm con dao quân đội Thụy Sĩ, định khám phá hang động trước mặt.
Cô khởi hành từ Thụy Sĩ, con tàu du lịch quốc tế mà cô đang đi va phải đá ngầm và chìm xuống biển lạnh. Cô đã nghĩ mình sẽ không tỉnh lại hoặc sẽ tỉnh dậy trong phòng bệnh.
Bây giờ, lại tình cờ xuất hiện trong hang động tối tăm và ẩm ướt này.
Có lẽ là sinh vật có mặt người đuôi cá đã đưa cô trở lại đây, nói cách khác, là con quái vật đó đã cứu mạng cô.
Vân Khê không biết mục đích nàng cứu cô là gì?
Sắc mặt Vân Khê tái nhợt khi nghĩ tới cảnh nàng bò lên người cô, cắn vào cổ cô.
Rất có thể nàng muốn ăn cô.
Nhưng sau khi cô hôn mê, nàng lại không trực tiếp ăn thịt. Chẳng lẽ nàng có sở thích ăn sống sao? Nàng muốn ăn con mồi sống, mắt trừng to, vùng vẫy la hét?
Nghĩ mình sắp bị ăn sống, Vân Khê vội vàng nhìn quanh, tìm đường thoát thân.
Ước tính trực quan rằng hang động này cao khoảng ba mét, đỉnh hang được bao phủ bởi những nhũ đá và đá treo lơ lửng, có hình thù kỳ lạ và lởm chởm, khiến cô nhớ đến những hang động khác mà cô đã từng ghé thăm khi du hành trước đây: Hang Chức Kim của Quý Châu, Hang Hoàng Long của Hồ Nam, Tuyết Trùng Khánh... cũng là những khúc quanh co, với những tảng đá gồ ghề và những cột đá như vậy.
Trong những hang động du lịch đó có ánh đèn neon nhiều màu sắc và làn khói do băng khô tạo ra vô cùng lộng lẫy, tựa như cổ tích. Mà hang động trước mặt chỉ có ánh sáng xanh mờ của rêu và làn nước lấp lánh, giống như hang động của lão quỷ trên núi.
Ở trung tâm hang có một hồ nước rộng khoảng 30 mét vuông, không đáy.
Vân Khê ngồi xổm xuống, đưa tay hứng một ít nước, uống một ngụm, nhưng không nuốt xuống.
Là nước ngọt.
Có vẻ như nàng cá kia vẫn là cá nước ngọt...
Loại hang nước ngầm này nhìn chung rất rộng rãi, trong hang thường xuyên có lỗ, không chỉ ở khu vực này.
Lúc này đang là giữa hè, nhưng lại không cảm nhận được một chút hơi nóng nào trong hang, chỉ có chút lành lạnh.
Vân Khê đi dọc theo hướng ngược dòng của hồ, cố gắng tìm lối ra.
Càng đi về phía trước, mùi xô thơm và muối biển càng yếu đi, đầu mũi ngửi thấy mùi ẩm ướt nồng nặc, quần áo khô một nửa dính vào người, nhưng cô không có thời gian để ý đến.
Những loại thực vật phát sáng trên vách đá trông hơi giống nấm, không biết có ăn được không, ngửi gần thì không có mùi vị gì.
Trên đường đi, vẫn chưa phát hiện sinh vật nào khác, chỉ có rất nhiều xương và lõi trái cây trên mặt đất.
Vân Khê nhặt lên, cẩn thận quan sát. Xương nhỏ và nhọn như xương cá, nhưng cô không thể phân biệt được lõi là loại quả gì.
Người cá kia, có lẽ giống như nhiều sinh vật biển khác, ăn cá nhỏ để sống.
Nhưng trong biển không có trái cây, lõi từ đâu đến? Hay nàng cá đó là loài lưỡng cư có thể bơi dưới biển hoặc đi trên cạn?
Nhưng nàng không có chân.
Vân Khê nghĩ đến chiếc đuôi của nàng tiên cá dài như con trăn và suy đoán nàng có thể giống như một con rắn và có thể bò trên cạn.
Trong đầu cô hình dung ra con quái vật đầu người đuôi cá bò trên mặt đất như rắn, cánh tay bỗng nổi da gà, không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Cô sợ nhất là rắn!
Vân Khê vứt lõi trái cây sang một bên, tiếp tục đi về phía trước. Cô nghe thấy tiếng nước "rào rào" yếu ớt, đi không xa lại nhặt lên một mảnh vảy cá dày.
Màu xanh nhạt, giống hệt màu của nàng cá.
Có phải là vảy do nàng đánh rơi không?
Vân Khê đặt vảy cá xuống đất và dùng con dao quân đội Thụy Sĩ trong tay chọc vào nó, nhưng không thể xuyên thủng.
Cô nhặt lên, cầm trên tay, định dùng dao cắt, nhưng không những không cắt được mà còn suýt cắt vào tay mình.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng có một con dao, có thể dùng để tự vệ khi nàng tấn công, nhưng bây giờ xem ra con dao này thậm chí còn không thể cắt được vảy cá của nàng, vậy thì tự vệ có ích gì?
Tốt hơn là tìm lối ra càng sớm càng tốt.
Đi được hơn 20m, tiếng nước chảy dần trở nên rõ ràng, Vân Khê đưa tay chạm vào làn nước ướt.
—— Có một dòng nước chảy dọc theo bức tường đá.
Có một tảng đá nhô ra ngang ngực cô, nước chảy xuống vách đá, tạo thành một vũng tròn nhỏ rộng nửa mét.
Vân Khê dùng ngón tay chấm vào và nếm thử.
Đó cũng là nước ngọt, rất lạnh, giống như nước vừa lấy ra khỏi ngăn đá.
Thường thức mách bảo cô rằng nước trong hang rất trong và mát nhưng không thể uống trực tiếp trong thời gian dài vì có thể chứa ký sinh trùng và vi trùng.
Vân Khê nhớ đến lúc nhỏ sống ở nông thôn, nhưng nàng cũng không để ý nhiều như vậy.
Mười mấy, hai mươi năm trước, ở nông thôn không có nước sinh hoạt, nước cần cho sinh hoạt cơ bản là nước suối trên núi.
Có khi tìm được nguồn suối trên núi, sẽ dẫn ống dẫn nước vào bể nước trong sân, khi khát sẽ uống bằng một tay, còn dùng để giặt quần áo, nấu ăn, tưới rau. Có khi đào đâu đó một cái giếng, hàng ngày, những hộ dân lân cận đều mang đi lấy nước, những người ở xa hơn một chút cũng có thể kéo ống nước.
Thỉnh thoảng, nếu hàng xóm xảy ra mâu thuẫn, cách gây rắc rối là cắt đường ống nước của đối phương, khiến nhà họ không có nước.
Cơ thể con người sẽ gặp nguy hiểm nếu không uống nước trong ba ngày, Vân Khê liếm môi, phớt lờ ý tưởng về sự sạch sẽ và vệ sinh trong xã hội văn minh, dùng tay hứng một ít nước và đưa thẳng vào miệng.
Mát lạnh sảng khoái, còn có một chút ngọt.
Giống hệt như dòng nước suối trên núi ở quê nhà trong ký ức của cô.
Vân Khê uống vài ngụm.
Sau khi bổ sung nước xong, cô tiếp tục mò mẫm về phía trước, tìm thấy một cửa động cao bằng nửa người ở bên phải.
Một ít cỏ khô và rong biển được chất bừa bãi ở lối vào cửa động, có lẽ là do nàng cá kia muốn bịt kín hố.
Vân Khê từ tốn dọn sạch cỏ khô và rong biển, đi vào cửa hang. Cúi người đi được khoảng 30 mét, hang động cao nửa người đột nhiên thông suốt, có thể đứng dậy đi lại. Hơn mười mét tiếp theo, cô mơ hồ nhìn thấy một tia sáng lóe lên, còn có một tia nhiệt nóng.
Vân Khê tưởng rằng mình đã tìm được cửa hang, thầm vui mừng bước nhanh về phía trước, đi về phía ánh sáng, rồi lại phát hiện đây chỉ là một hang động hoàn toàn khô ráo.
Hang khô này nhỏ hơn hang nước vừa rồi ba lần, chỉ khoảng mười mét vuông, nhìn lên có thể thấy cửa hang và bầu trời trong xanh.
Không sai, cũng xem như là một lối thoát.
Nhưng cô không thể leo lên được.
Vách hang được bao phủ bởi những tảng đá lởm chởm và kỳ lạ, mái hang cao khoảng 50 mét, tương đương với một tòa nhà 16 đến 17 tầng trong xã hội hiện đại.
Nếu không có thiết bị leo núi hỗ trợ, cô sợ mình sẽ bị ngã trước khi leo được nửa đường và biến thành một vũng thịt nát.
Nhiệt độ của hang khô này cao hơn nhiều so với hang nước bên trong, trong hang có vài đống cỏ chết chất đống do thú hoang không rõ danh tính để lại. Vân Khê thất vọng đi đến, ngồi xuống, yên lặng suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Tiếp tục tìm kiếm một cửa hang khác sao?
Nàng không biết mình bị con quái vật này bắt cóc đến đâu? Một hang động trên một hòn đảo? Hay một hang động trên đất liền? Nó có xa con tàu bị đắm không?
Thời gian cứu hộ vàng đối với các vụ tai nạn quy mô lớn là 72 giờ, loại tai nạn đắm tàu trên biển này không tuân thủ đầy đủ quy định về thời gian cứu hộ trên đất liền. Vì ngoài những người lên xuồng cứu sinh ra, hy vọng sống sót rất ít, nhưng lực lượng cứu hộ sẽ cố gắng trục vớt các thi thể nhiều nhất có thể và cũng sẽ tìm kiếm ở các hòn đảo gần đó.
Chỉ sợ là, vị trí hiện tại của cô không ở gần con tàu đắm mà cách xa khu định cư của con người và phạm vi giám sát của nền văn minh công nghệ biển hiện đại, hay cô hoàn toàn không ở thời gian và không gian ban đầu? Nếu không thì sinh vật nửa người nửa cá đó đáng lẽ phải được phát hiện bằng công nghệ hiện đại phải không?
Suy nghĩ bâng quơ, Vân Khê nhớ lại những tin tức bóng gió mà mình đã nghe được trên boong tàu.
Nghĩ đến nàng tiên cá vừa rồi, sau khi xuống hồ lập tức biến mất, cô bỗng dưng nhanh trí nghĩ ra một khả năng.
Hồ nước kia cũng có thể là lối thoát ra bên ngoài!
Vân Khê lập tức đứng dậy, đi theo con đường ban đầu, đến bên cạnh hồ nước, ngồi xuống, ngập ngừng duỗi chân xuống nước.
Vừa đặt đôi chân trần xuống nước, mắt cá chân của cô đã bị một đôi bàn tay ướt và lạnh tóm chặt.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Sau khi đồ vật nhặt được tỉnh dậy, tôi dùng đuôi chạm vào mặt cô ấy, điều này có vẻ khiến cô ấy sợ mất rồi.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.