Mục lục
Ông Xã Là Người Thực Vật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: susublue

Chu Tuyền thật sự tức đến mức muốn mở miệng mắng to. Sao Lý Mộng lại có thể mất bình tĩnh như vậy, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Chỉ cần Lý Mộng bình tĩnh một chút thì bọn họ đã có thể lừa được Hứa Mạch đi rồi!

Bất kể trong lòng Chu Tuyền oán trách Lý Mộng như thế nào thì cũng không có cách nào thay đổi tình hình trước mắt. Mà Hứa Mạch cũng không có ý định tiếp tục diễn xuất với bọn họ. Tỏ vẻ nghi ngờ đi tới gần, Hứa Mạch khẳng định nói: "Bên trong có người."

"Không có... Không có!" Chu Tuyền đổi giọng theo bản năng làm cho giọng mình trở nên rất lớn.

"Không thể nào." Nếu như lúc này còn dễ dàng mặc cho Chu Tuyền lừa bịp thì đúng là quá giả tạo rồi. Hứa Mạch trực tiếp vươn tay ra, xoay nắm cửa, chắc chắn cửa bị khóa trái không mở được thì bình tĩnh chỉ túi dụng cụ trong tay Chu Tuyền, "Cạy cửa khóa ra."

Rõ ràng Chu Tuyền chần chờ một chút nhưng vẫn lấy dụng cụ ra dưới cái nhìn soi mói của Hứa Mạch.

Lý Mộng ở trong phòng đã sợ đến mức cả người phát run, một chữ cũng không nói ra được. Rõ ràng không nên như vậy, không phải kế hoạch của cô và Chu Tuyền rất hoàn mỹ sao? Còn Chu Tuyền nữa, tại sao lại nghe lời Hứa Mạch cạy khóa, cô đang ở bên trong, nếu mở ra sẽ bị phát hiện!

"Có lẽ... Tổng giám đốc, chắc là bên trong không người." Công nhân vệ sinh không nghĩ thông. Nhưng người mua chuộc cô luôn đưa lưng về phía Hứa Mạch thì nghĩ là rất có thể vì muốn tạo ra một kinh hỉ lớn nên muốn giúp một tay. Có người ngoài như cô ra mặt làm chứng thì nói thế nào cũng càng có sức thuyết phục.

Hứa Mạch không trả lời, nhìn cũng không nhìn công nhân vệ sinh, tầm mắt luôn đặt trên ổ khóa cửa, lặng lẽ chờ Chu Tuyền mở khóa.

Làm sao Chu Tuyền lại mở khóa được, đàu tiên là cầm nhầm dụng cụ. Chờ đến khi lấy đúng dụng cụ rồi thì lại không biết nên làm thế nào. Trong lòng không ngừng mắng Lý Mộng cản đường, dienxdafnleequysdoon cũng không nhịn được giận cá chém thớt Hứa Mạch rảnh rỗi đến đây gây sự. Chỉ cần Hứa Mạch lùi ra sau hai bước thì hắn không cần cạy khóa rồi. Chỉ cần Hứa Mạch không đi tới thì cửa sẽ có thể tự động mở.

Nhưng mà dù Chu Tuyền nghĩ như thế nào thì mọi chuyện cũng không còn đường sống nữa. Hứa Mạch không có định bỏ qua cho hắn, rồi ngay cả Lâm Du cũng đứng dậy đi tới.

"Không sao chứ? Cửa còn chưa được cạy ra sao?" Đã nhận ra bóng lưng Chu Tuyền nên Lâm Du bình tĩnh đi đến gần, nghiêng đầu nhìn về phía cửa bị khóa.

Chu Tuyền đang cúi đầu không biết làm sao, đột nhiên cảm giác Lâm Du   đến gần nên liền giương mắt nhìn cô theo bản năng. Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau.

Hỏng bét, lộ tẩy! Chu Tuyền nhanh chóng kéo thấp cái mũ trên đầu xuống, chỉ hận mình vừa rồi quá ngu xuẩn. Tay cầm dụng cụ cũng buông lỏng, cuối cùng hít sâu một hơi, lui về phía sau hai bước, âm thầm tính toán đường thoát.

"Chu Tuyền!" Không thể không nói, Chu Tuyền quả thật quá ngu xuẩn. Hắn để lộ sơ hở lớn như vậy thì sao Lâm Du có thể làm bộ như không nhận ra được. Cô kéo tay áo Hứa Mạch một cái rồi chỉ vào Chu Tuyền hỏi.

"Chu Tuyền?" Cùng là hai chữ này nhưng giọng của Hứa Mạch lại doạ người hơn Lâm Du, "Không ngờ Chu Nhị thiếu lại luân lạc tới Hứa thị làm thợ khóa. Tôi còn đang nghĩ không biết từ lúc nào mà nhân viên Hứa thị lại có năng lực làm việc kém như vậy. Thì ra là Chu Nhị thiếu tới đây để kiếm miếng cơm."

Nếu như đã bị nhận ra thì không cần giả bộ tiếp nữa. Vứt dụng cụ trong tay xuống đất, Chu Tuyền kéo mũ trên đầu xuống, nhìn về Hứa Mạch và Lâm Du: "Đã lâu không gặp."

"Chu Nhị thiếu bắt chuyện như vậy, hiển nhiên không được thú vị lắm." Lắc đầu với Chu Tuyền một cái, Hứa Mạch cười lạnh một tiếng, thuận tay gõ cửa phòng, "Không biết ở trong này là đại nhân vật nào? Đi ra đã làm quen một chút đi?"

Ngoài dự đoán của Hứa Mạch, trong phòng không có chút động tĩnh nào. Thật lâu sau cũng không mở cửa ra.

"Chắc hẳn Chu Nhị thiếu biết chứ? Hay là mời Chu Nhị thiếu giúp đỡ gọi người ra? Nếu không tôi đành phải báo cảnh sát rồi." Hoàn toàn không cho Chu Tuyền một chút tình cảm nào, Hứa Mạch thật sự dự định báo cảnh sát tới xử lý chuyện này.

Chu Tuyền biến sắc, cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không dám để lộ ra cảm giác bất an. Yên lặng đi tới cửa trước, ngẩng đầu gõ cửa: "Không cần trốn nữa, đi ra đi!"

Ngay cả là giọng Chu Tuyền thì vẫn không thể làm cho cửa mở ra. Điều này làm cho Chu Tuyền cũng thấy kinh ngạc.

Quay đầu thấy Hứa Mạch không có ý định dàn xếp ổn thỏa, Chu Tuyền không khỏi nắm chặt quả đấm, trực tiếp đập cửa: " Này, Lý Mộng! Mở cửa!"

Đợi thật lâu sau nhưng trong phòng vẫn không có chút âm thanh nào, hình như quyết định giằng co với người bên ngoài.

Hứa Mạch cười. Độ cong ở khóe miệng càng sâu, nụ cười trên mặt khuếch tán. Sau đó lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. Anh không phải người mềm lòng, lương thiện, nếu Chu Tuyền và Lý Mộng chủ động dâng nhược điểm vào trong tay anh thì sao anh có thể bỏ qua được?

Không ngờ Hứa Mạch lại thật sự báo cảnh sát, Chu Tuyền không dám tin nhìn qua. Nghe giọng Hứa Mạch không giống như đang giả bộ để lừa dối thì liền chuyển hướng sang Lâm Du: "Tiểu Du, dù gì chúng ta cũng từng quen biết, cần gì phải vậy chứ?"

So với ý đồ bấu víu quan hệ của Chu Tuyền thì phản ứng của Lâm Du lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Không phải tôi gọi điện thoại."

Nói cách khác, muốn cầu tình thì hãy cầu Hứa Mạch đúng không? Nhưng ai mà không biết với Lâm Du thì anh ta mới là vị hôn phu cũ, còn với Hứa Mạch không có chút nào giao tình nào.

Sau khi sắc mặt thay đổi liên tục thì Chu Tuyền lại quay lưng lại, nặng nề đập cửa: "Lý Mộng, rốt cuộc cô có ra hay không? Trốn ở bên trong làm gì? Không phải là muốn chờ cảnh sát tới bắt đó chứ?"

Giọng Chu Tuyền quá lớn nên Lý Mộng nghe rõ ràng. Nhưng cô lại không tin. Vào giờ phút này cô ta đang trốn dưới giường nên cảm thấy an toàn, cũng nghĩ là Chu Tuyền đang cố ý lừa cô ra ngoài. Trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, nếu như bị Hứa Mạch biết chuyện hôm nay là do cô tính kế thì Hứa Mạch sẽ không bỏ qua cho cô.

Lý Mộng trốn ở bên trong không ra, Hứa Mạch cũng không nóng nảy, Lâm Du cũng không coi là chuyện lớn gì. Hai người nhìn nhau một cái, trở về ghế sô pha, lặng lẽ đợi Lý Mộng giở trò tiếp theo.

Cũng đúng lúc này công nhân vệ sinh mới bất tri bất giác nhận ra là mình đã hiểu lầm cái gì rồi. Đôi nam nữ mua chuộc cô vốn không phải bạn của tổng giám đốc sao? Trông cả người ăn mặc có tiền như vậy, chẳng lẽ lại lừa cô?

Vừa nghĩ tới mình đã dẫn sói vào nhà, công nhân vệ sinh bị dọa sợ đến mức cả người run lên, liền vội vàng xoay người chạy đến trước mặt Hứa Mạch nhận sai.

Nhưng mà có vài sai lầm không được cho phép phạm phải. Đối với sai lầm lần này của công nhân vệ sinh, phương thức xử lý của Hứa Mạch rất đơn giản: Đuổi.

Không lường được mình lại vì một khoản phí nhỏ lại giao công việc ra, công nhân vệ sinh bị dọa sợ đến mức lệ rơi đầy mặt, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu xin tha thứ với Hứa Mạch.

Nhưng thái độ của Hứa Mạch rất kiên quyết, lập trường không hề rung chuyển. Cũng vì vậy mà chuyện cô ta bị đuổi đã được quyết định, không thể nào thay đổi.

Cuối cùng công nhân vệ sinh khóc sướt mướt bị quản lý đưa đi. Mà Chu Tuyền muốn đi lại không đi được, không thể không tiếp tục cố gắng đập cửa.

Cảnh sát tới rất nhanh, đứng trong văn phòng Hứa Mạch, sau khi được Hứa Mạch đồng ý thì trực tiếp phá cửa đi vào. Sau đó tìm được Lý Mộng đang nằm dưới gầm giường bịt lỗ tai cự tuyệt nói chuyện với người bên ngoài.

Lý Mộng bị Chu Tuyền kéo từ dưới giường ra ngoài. Nếu sớm ra ngoài một chút thì Chu Tuyền tin rằng mình có thể đưa Lý Mộng ra khỏi Hứa thị. Nhưng bây giờ ngay trước cảnh sát mặt thì anh có thể làm gì? Chỉ có thể ngoan ngoãn bị dẫn đi cùng với Lý Mộng thôi!

Dĩ nhiên, trước khi cảnh sát rời đi thì Hứa Mạch lên tiếng gọi hai người đi ở sau cùng lại. Rất đúng dịp, là người quen. Ban đầu người Lâm Du hỏi cũng là hai người này!

Vì vậy Hứa Mạch chỉ phòng làm việc của mình, nói là động cơ của Chu Tuyền và Lý Mộng không tốt, phiền hai vị giúp tra xét rõ ràng.

Bởi vì tấm thảm bẩn đã được thay nên cũng không phát hiện ra điều dị thường. Nhưng máy theo dõi dưới mặt bàn lại rất nhanh được bị lục soát ra. Sau đó hành động Lý Mộng bỏ thuốc trong cà phê cũng vừa vặn được quay lại, hai vị cảnh sát cũng nhanh chóng tìm được tấm thảm bẩn còn chưa kịp giặt.

Chứng cớ xác thật, không thể nào chống chế. Lý Mộng và Chu Tuyền tự đào mộ nhốt mình vào cục cục cảnh sát nên không thể được bảo lãnh ngay lập tức, thật là làm cho người câm nín.

Lúc bác cả Tần nhận được tin thì liền choáng váng tại chỗ. Làm sao có thể? Bà chỉ kêu Lý Mộng nhân cơ hội làm việc, sao Lý Mộng lại ngốc đến mức để cho Chu Tuyền xếp đặt toàn bộ quá trình, hơn nữa còn là Lý Mộng tự mình bỏ thuốc?

Lý Mộng và Chu Tuyền cũng không nghĩ tới cuối cùng bọn họ lại bị hại bởi chính máy theo dõi của mình gắn. Lúc ấy Chu Tuyền chỉ muốn mau chóng rời khỏi, để mặc Lý Mộng ở lại văn phòng Hứa Mạch từ từ hành động. Suy nghĩ ngược lại máy theo dõi bọn họ gắn là giả, quay được cái gì cũng không sao…Nhưng mà... Lý Mộng quả thực đã làm cho anh thất vọng, cuối cùng còn để cảnh sát tới, đúng là khiến anh tức giận đến đau dạ dày.

Lý Mộng càng hô to oan uổng, la hét chuyện này không liên quan đến mình, tất cả đều là người khác sai cô làm. Mà người bị Lý Mộng tố cáo vừa vặn chính là bác cả Tần.

Từ lúc sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên bị mời đến cục cảnh sát để thẩm vấn, thiếu chút nữa bác cả Tần đã nổi dóa. Rốt cuộc kiếp trước bà ta thiếu Lý Mộng cái gì, sao kiếp này lại bị Lý Mộng gieo họa?

Dĩ nhiên bác cả Tần kiên quyết không thừa nhận chuyện này là chủ ý của bà. Cho dù có đối chấp với Lý Mộng thì bác cả Tần cũng phủ định, bà là người vô tội không biết gì.

Lý Mộng không thể nào lấy ra đoạn thu âm cuộc nói chuyện với bác cả Tần, huống chi ban đầu bác cả Tần chỉ nói với cô ba chữ "Lâm Nhất Thiến", điều này sao có thể là chứng cứ định tội được?

Vì vậy nên không những Lý Mộng không có thể đổ tội cho bác cả Tần để thoát thân mà ngược lại còn đắc tội với cái núi dựa lớn là bác cả Tần.

Nhìn sắc mặt lạnh lùng của bác cả Tần, lúc đi qua cô cũng không thèm nhìn cô một cái thì Lý Mộng mới bừng tỉnh, diễn dafnlê quysdôn hình như cô đã làm sai chuyện gì rồi? Vội vàng muốn gọi bác cả Tần lại nói xin lỗi nhưng lại phí công. Bác cả Tần bỏ đi không thèm quay đầu lại, cũng quyết định sẽ không tới thăm Lý Mộng nữa!

Lần này, ngược lại thì anh họ Tần lại rơi vào thế bối rối. Anh ta muốn cứu Lý Mộng nhưng Lý Mộng lại kéo mẹ anh vào, chuyện này thật sự không đúng. Chờ đến khi anh họ Tần dò xét hỏi xem có muốn cứu Lý Mộng hay không thì lại bị một ánh mắt lạnh của bác cả Tần quét qua và một mệnh lệnh cương quyết.

Bác cả Tần nói: Dù Lý Mộng có chết ở trong tù thì cũng không cho anh họ Tần đi thăm!

Đến đây Lý Mộng đã thành công đắc tội với hai người cuối cùng có thể làm núi dựa cho cô, không còn đường sống để trở mình rồi.

So với bác cả Tần và anh họ Tần thì phản ứng của Chu Đáo lạnh nhạt hơn nhiều. Ông ta đã từng ở trong cục cảnh sát nên cũng biết được đó chính là nơi chỉ cần có tiền là có thể tùy ý đưa người ra vào. Cân nhắc một chút rồi ông liền không nghĩ đến cục cảnh sát nữa. Ngược lại sớm muộn gì Chu Tuyền cũng sẽ được thả ra, cần gì phải lãng phí tiền và hơi sức đi đút lót? Chờ là được rồi.

Kết quả là giống với Lý Mộng, Chu Tuyền cũng bị người thăm hỏi bỏ mặc. Thứ chờ đợi anh chỉ có những đợt tra hỏi và phán quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK