Mục lục
Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm trước, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên luôn mừng sinh nhật bên người thân. Sinh nhật năm 16 tuổi, hai cậu tham gia giải đấu sinh tồn, thiết bị truyền tin đã bị thu lại, không thể nhận được những lời chúc từ cha mẹ, cũng không có bánh kem, bữa tối chỉ ăn cá do Lục Tắc Hiên tự tay nướng.

Nhưng hai cậu đều không thấy tiếc nuối gì trước một sinh nhật đơn giản như thế bởi vì đây chính là lần đầu tiên hai cậu được ở cạnh đối phương trong ngày này. Trải qua sinh nhật với người bạn chào đời cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng cực kỳ có ý nghĩa.

Hai cậu tựa vào cây đại thụ trong rừng nghỉ ngơi. Đêm rất lạnh, sau khi ngủ say, cơ thể Tạ Nhiên tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, tựa lên vai Lục Tắc Hiên trong vô thức. Lục Tắc Hiên cũng vươn tay ra theo bản năng trong lúc ngủ, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Nhiên.

Hai thiếu niên kề cận bên nhau, cùng ngủ say dưới tán lá.

Đêm lạnh nơi rừng rậm trở nên ấm áp lạ kỳ vì có nhau.

Tạ Nhiên mơ một giấc mơ rất đẹp. Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ngủ trong lòng Lục Tắc Hiên, điềm nhiên coi đối phương như gối ôm. Lục Tắc Hiên cũng thức giấc, cúi đầu nhìn cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng hiểu sao tai Tạ Nhiên bỗng nóng lên, vội vã rời khỏi vòng ôm của Lục Tắc Hiên.

Cậu đưa tay cào lại mái tóc rối bù xù, hắng giọng một tiếng: “Giờ kiếm ít đồ ăn đã, 8 giờ xuất phát.”

Lục Tắc Hiên đứng dậy đi bắt cá, chỉ chốc lát sau đã đưa về mấy con liền: “Quanh đây chỉ tìm được cá thôi, ăn nhiều một chút, bổ sung thể lực.”

Cá Lục Tắc Hiên nướng vừa tươi vừa ngon, Tạ Nhiên ăn liền mấy con cũng không thấy ngấy. Ăn xong, hai cậu thấy đã 8 giờ, quyết định chính thức xuất phát, tới khu vực đầm lầy có độ khó cấp A+ đã chọn để khiêu chiến vào hôm nay.

Tạ Nhiên mở bản đồ ra, xem kỹ lại một lần nữa, nói: “Chúng ta đi theo đường phía Đông đi. Nhìn trong bản đồ thì đường này là ngắn nhất.”

Lục Tắc Hiên nói: “Được.”

Tạ Nhiên nhắc nhở: “Đeo mặt nạ phòng độc lên. Khí mù trong đầm lầy rất có thể sẽ có độc.”

Nói rồi cậu nhanh nhẹn đeo mặt nạ phòng độc trong suốt lên.

Lục Tắc Hiên thấy dây mặt nạ của Nhiên Nhiên hơi lỏng, bèn chủ động vươn tay tới buộc lại giúp.

Ngón tay cậu vô tình sượt qua tai Tạ Nhiên, cảm giác ấm nóng khiến vành tai cậu không khỏi hồng lên. Quái lạ, sao hôm nay cứ động tí là lại đỏ tai vậy nhỉ?

Tạ Nhiên cụp mắt, trả áo khoác trên người cho đối phương: “Áo của cậu này, cảm ơn nhé.”

Lục Tắc Hiên nhận lại áo, mặc vào, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Xuất phát thôi.”

Trời đã sáng rõ, hai người xuất phát, vừa di chuyển từ tốn vừa quan sát, dần tiến vào sâu trong khu vực đầm lầy. Sương mù ở đây rất kỳ lạ với màu tím đậm, có lẽ có chứa chất độc. May mà hai cậu khá cẩn thận, đeo mặt nạ phòng độc sẵn nên không bị ảnh hưởng.

Lúc đi qua một khu lùm cây, Lục Tắc Hiên bỗng nghe thấy xung quanh vang lên tiếng sột soạt. Cậu lập tức dừng bước, thấp giọng nói: “Cẩn thận.”

Cậu chắn phía trước bảo vệ Tạ Nhiên, tay nắm chặt đao điện từ, cẩn thận quan sát khắp xung quanh.

Các giác quan của Lính gác cực kỳ tinh tường, chỉ giây lát sau, cậu lập tức phát hiện ra con rắn độc trốn trong bụi cây. Con rắn kia đột ngột thò đầu ra, thè lưỡi, muốn đánh lén Lục Tắc Hiên từ sau lưng. Lục Tắc Hiên đã cảm nhận được sự tồn tại của nó từ trước, cậu quay phắt người lại, vung tay chém phăng đầu nó chỉ bằng một nhát đao.

Không ngờ con đường Tạ Nhiên chọn lại trúng phải hang ổ của bầy rắn.

Xung quanh càng lúc càng nhiều rắn, chúng kéo bầy kéo đàn đến bao vây hai cậu. Không chỉ có trong lùm cây mà bất kỳ chỗ nào cũng thấy rắn, kể cả tán lá trên đầu. Nhìn cảnh tượng như thế, Tạ Nhiên thấy gai hết cả người.

Lục Tắc Hiên tay phải cầm đao, tay trái nắm chặt tay Tạ Nhiên, hô: “Chạy mau!”

Tạ Nhiên điên cuồng chạy giữa khu vực lùm cây theo Lục Tắc Hiên. Bầy rắn sau lưng vẫn truy đuổi gắt gao, Lục Tắc Hiên vung tay chém cực nhanh, ánh đao trắng lóa biến thành vòng bảo vệ không một kẽ hở xung quanh hai cậu khiến lũ rắn độc không tài nào tới gần được.

Chạy suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai cậu cũng thoát khỏi lãnh địa của loài rắn.

Tạ Nhiên dừng lại thở, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Lục Tắc Hiên trông vẫn rất bình thường, cậu nhìn Tạ Nhiên, hỏi thăm: “Không sao chứ?”

Tạ Nhiên lắc đầu: “Không sao, chỉ là ban nãy chạy nhanh quá, hơi mệt. Đúng là thể lực của Dẫn đường không thể bì được với Lính gác.”

Lục Tắc Hiên nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.”

Lúc này cậu mới nhận ra tay hai người đang đan chặt vào nhau. Chẳng biết có phải vì chạy nhanh quá hay không, tim cả hai đều đập dồn dập, lòng bàn tay cũng cảm nhận rất rõ nhiệt độ ấm nóng của cơ thể đối phương.

Đây là lần đầu tiên hai cậu nắm tay nhau, cảm giác rất lạ, hệt như có dòng điện lan đi tán loạn từ nơi đầu ngón tay.

Cả hai cùng ngượng ngùng buông tay nhau, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau một lúc nghỉ ngơi, hai cậu tiếp tục di chuyển.

Khắp đầm lầy chỗ nào cũng là hoa độc, côn trùng độc. Tạ Nhiên cố hết sức tránh mọi loại hoa cỏ, lựa chọn đường đi cực kỳ cẩn thận. Lục Tắc Hiên rất phục cậu, rõ ràng đây là lần đầu tiên Nhiên Nhiên đến hành tinh này nhưng cậu vẫn có thể nhận biết mọi loại thực vật ở đây. Trí não cậu ấy hệt như một “kho dữ liệu”.

Có Tạ Nhiên dẫn đường, lộ trình tiếp theo cực kỳ thuận lợi.

2 giờ chiều, hai cậu đã tới khu vực rìa của đầm lầy.

Tạ Nhiên dừng lại xem bản đồ: “Sắp đến đích rồi, cùng lắm là nửa tiếng nữa thôi.”

Thông tin này khiến Lục Tắc Hiên thấy rất vui: “Chúng ta đẩy nhanh tốc độ đi, cố gắng giành hạng nhất.”

Hai cậu nhìn nhau, cùng rảo bước tiến lên.

Nhưng cả hai đều không ngờ rằng vô số con thú lớn có hình dạng tương tự như cá sấu bỗng nhiên lao lên từ dưới đầm lầy.

Loài thú này có lớp da dày như mặc giáp, màu sắc cơ thể trông không khác gì bùn lầy xung quanh. Chúng vẫn luôn nằm rạp trên đất không nhúc nhích, thế nên Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên đều không nhận ra sự tồn tại của chúng.

Ngay lúc hai cậu sắp thoát khỏi đầm lầy, bầy thú lớn đồng loạt nhổm dậy.

Chúng nhe bộ răng sắc nhọn, hung hãn muốn cắn về phía Tạ Nhiên.

“Cẩn thận!” Lục Tắc Hiên kéo Tạ Nhiên ra sau lưng mình, đồng thời rút đao điện từ ra bổ thẳng vào gáy con thú lớn như phản xạ có điều kiện. Cậu kết liễu con thú kia cực nhanh nhưng chân vẫn bị nó cắn phải, máu tươi chảy ròng ròng.

Tạ Nhiên thấy máu trên đùi cậu thì căng thẳng, run giọng: “Tắc Hiên, chân cậu…”

Lục Tắc Hiên cắn răng nói: “Không sao, đi mau!”

Cậu cố chịu đựng cơn đau truyền đến từ vết thương, kéo Tạ Nhiên chạy nhanh về phía trước.

Hai cậu đã bị bầy thú bao vây. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Tắc Hiên, Tạ Nhiên cực kỳ đau lòng. Cậu vươn tua ý thức màu đỏ tới, kết nối với thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên, nói trong đầu: “Tớ chặn cảm giác đau giúp cậu trước, chúng mình cố gắng thoát ra rồi xử lý vết thương!”

Tuy Tạ Nhiên là Dẫn đường nhưng cậu cũng đã được Nguyên soái huấn luyện chiến đấu.

Hiện tại Tắc Hiên bị thương, cậu phải đứng ra bảo vệ bạn mình. Nghĩ vậy, ánh mắt Tạ Nhiên trở nên sắc bén hơn hẳn. Cậu quyết đoán rút vũ khí bên hông ra, một đao chém chết con mãnh thú đang nhăm nhe đánh lén từ bên hông Lục Tắc Hiên.

Hai cậu kề vai chiến đấu, tiến thẳng về phía trước.

Chân Lục Tắc Hiên chưa được băng bó, máu tươi chảy xuống đầy đất. May mà Tạ Nhiên chặn cảm giác đau trong thế giới tinh thần giúp nên cậu không hề thấy đau, dù chân bị thương nhưng tốc độ chiến đấu vẫn đáng sợ không khác gì bình thường, nhoáng cái đã gi3t chết vài con thú lớn.

Trong trực thăng tuần tra, trợ lý giám khảo bồn chồn nói: “Nguy rồi, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên bị đàn thú bao vây, có nên xuống cứu không?”

Giám khảo chính lắc đầu: “Cứ quan sát đã. Dù sao hai cậu ấy cũng Lính gác và Dẫn đường cấp S, có lẽ vẫn tự vượt qua được ải khó này.”

Bầy dã thú ngửi thấy mùi máu tươi, đồng loạt vây lấy Lục Tắc Hiên.

Sắc mặt Lục Tắc Hiên tái nhợt, bàn tay siết chặt đao điện từ. Số lượng thú xung quanh càng lúc càng đông, nếu cậu ngã xuống, bọn chúng sẽ điên cuồng tấn công Nhiên Nhiên, khiến Nhiên Nhiên bị thương. Cậu là học viên tốt nghiệp Viện Thánh sớm nhất lịch sử, là Lính gác cấp S có thiên phú vượt trội.

Sao cậu có thể để Dẫn đường bên cạnh mình bị thương?!

Lục Tắc Hiên đanh mặt, trong phút chốc, một nguồn lực bùng nổ từ trong tim, từng tế bào trên cơ thể Lính gác như được bổ sung cực kỳ nhiều dưỡng chất ngay tức khắc, sức mạnh cuồn cuộn chảy khắp người cậu như nước thủy triều.

Cuối cùng, nguồn sức mạnh ấy hội tụ ở vị trí bả vai, dường như có thứ gì đó sắp phá kén chui ra.

Tạ Nhiên nhận thấy được sự biến đổi của Lục Tắc Hiên từ trong thế giới tinh thần, cậu sửng sốt nhìn đối phương.

“Soạt” một tiếng, một đôi cánh trắng to lớn bỗng dang rộng trên vai Lục Tắc Hiên.

Các giám khảo trên cao kinh ngạc nhìn nhau: “Đây… Là cánh của chim ưng?” “Cậu ấy thức tỉnh khả năng bay lượn!”

Lục Tắc Hiên vươn tay trái ôm chặt lấy Tạ Nhiên rồi nhảy vọt lên, đôi cánh trắng phau đưa cậu bay vút lên trời nhanh như chớp. Đám thú lớn hung dữ dưới mặt đất đồng loạt ngẩng đầu nhìn hai cậu nhưng không tài nào với tới được.

Cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm…

Lục Tắc Hiên yên tâm ôm Tạ Nhiên tiếp tục bay về phía trước.

Tạ Nhiên nhìn Lính gác bên cạnh bằng ánh mắt hết sức phức tạp. Không ngờ Lục Tắc Hiên lại thức tỉnh được năng lực cộng hưởng với thực thể tinh thần cấp S! Cậu ấy mới 16 tuổi thôi đó… Trong lịch sử Liên bang, Lính gác thức tỉnh năng lực cộng hưởng sớm nhất cũng phải tận 18 tuổi, Lục Tắc Hiên lại phá kỷ lục nữa rồi.

Nghe nói, Lính gác thường sẽ bùng nổ sức mạnh khi Dẫn đường của mình bị uy hiếp. Vừa rồi Tạ Nhiên cảm nhận được rất rõ sức mạnh của Lục Tắc Hiên đã bùng nổ. Vậy nghĩa là Tạ Nhiên nhiên cực kỳ quan trọng đối với Lục Tắc Hiên.

Tạ Nhiên thấy vừa xót vừa mừng, bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Tắc Hiên, dịu giọng hỏi han: “Khi nãy đau lắm đúng không?”

Lục Tắc Hiên đáp: “Không đến nỗi. Chỉ đau mấy giây thôi là cậu đã chặn lại giúp tôi rồi.”

Tạ Nhiên không nói gì, chỉ nắm chặt tay Lục Tắc Hiên hơn nữa.

Hai cậu bay tới đích, đồng hồ bấm giờ cho thấy cả hai chỉ tốn 6 tiếng 15 phút 7 giây để vượt ải, xếp hạng nhất.

Nhìn thành tích trên bảng điện tử, Lục Tắc Hiên thở phào một hơi, mỉm cười: “Chúng ta chính là quán quân.”

Tạ Nhiên nói: “Ngồi xuống mau, để tớ băng vết thương cho cậu.”

Cậu lấy băng gạc y tế trong ba lô ra, bảo Lục Tắc Hiên ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Trên đùi chảy rất nhiều máu, quần ngụy trang của Lục Tắc Hiên gần như bị dính cứng lại. Tạ Nhiên cầm kéo cắt ống quần ra, nhìn hình ảnh máu me be bét trước mặt, trái tim không khỏi run lên.

Răng con thú lớn kia cực kỳ sắc, vừa rồi Tạ Nhiên không nhìn thấy rõ, chỉ biết là chân Lục Tắc Hiên bị thương. Giờ nhìn kỹ mới phát hiện thịt trên đùi cậu đã bị ngoạm mất hẳn một cục lớn, thậm chí lòi cả xương.

Hốc mắt Tạ Nhiên cay sè, cậu nhanh chóng rửa sạch thịt nát trên miệng vết thương, cầm máu khử trùng, bằng bó, động tác vừa nhanh vừa thành thạo.

Chỉ là sắc mặt cậu trông rất tệ, lòng đau đến nghẹt thở.

Lục Tắc Hiên nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, vết thương ngoài da thôi.”

Tạ Nhiên quấn băng gạc cho cậu xong xuôi, buồn phiền nói: “Tớ chặn cảm giác đau giúp cậu tiếp. Về rồi vào khoang điều trị nằm, chắc sẽ lành nhanh thôi.” Cậu ngừng một lát, lại nói tiếp: “Rõ ràng ban nãy cậu có thể tránh.”

Lục Tắc Hiên dịu dàng nói: “Nếu tôi tránh, người bị quái vật kia cắn sẽ là cậu.”

Tạ Nhiên: “…”

Vậy nên cậu ấy bị thương, sau đó lại bùng nổ sức mạnh, thức tỉnh khả năng bay đều vì cậu?

Tạ Nhiên nhìn Lính gác trước mặt, cảm động khôn xiết, nhất thời không biết nói gì.

Lục Tắc Hiên, cậu đối tốt với tớ như thế, nhỡ tớ không nỡ rời xa cậu thì sao?

Người thừa kế của các quân đoàn không thể cưới nhau, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ có Dẫn đường cho riêng bản thân, tớ cũng có Lính gác của mình… Thế nhưng ngay khi vừa nghĩ đến chuyện có lẽ bên cạnh họ sẽ xuất hiện thêm người thứ ba, thứ tư, Tạ Nhiên liền thấy khó chịu.

Cậu không muốn thấy Lục Tắc Hiên ở bên Dẫn đường khác.

Cậu không tài nào tưởng tượng nổi cảnh Lục Tắc Hiên sẽ đối xử dịu dàng với một Dẫn đường khác, để đối phương tiến vào thế giới tinh thần của mình, thậm chí hôn môi, kết hôn, l@m tình, sinh con cùng đối phương… Đến khi đó, cậu sẽ tham dự hôn lễ của Lục Tắc Hiên bằng thân phận bạn bè ư?

Chắc chắn không được!

H@m muốn chiếm hữu mãnh liệt bỗng dâng lên trong lòng Tạ Nhiên. Nhìn Lục Tắc Hiên bị thương, cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Lục Tắc Hiên tốt như thế, chắc chắn cậu sẽ không nhường cho bất kỳ ai khác.
Lời tác giả:

Nhiên Nhiên ở thế giới thật đã chịu rất nhiều đau khổ, đồng thời còn là nằm vùng do Nguyên soái phái đi, tính mạng luôn bị nguy hiểm rình rập, không có sức lực suy nghĩ về chuyện tình cảm nên khá bị động trên phương diện này.

Trong thế giới giả thiết, cậu ấy được thoải mái trưởng thành, cha mẹ đều khỏe mạnh, sau khi nhận ra mình đã thích Lính gác thanh mai trúc mã rồi, chắc chắn sẽ chủ động hơn.

Dù sao thì trước khi cha mẹ gặp chuyện không may, tính cách cậu ấy thực ra rất phóng khoáng, bạo dạn. Đến đường hầm còn dám đào thì quy tắc ngầm không cho kết hôn có là gì đâu ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK