Mục lục
Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tắc Hiên nỗ lực luyện tập biểu cảm “con rối”. Dụ Nhiên nhắc nhở trong thế giới tinh thần: “Giờ anh diễn rất đạt rồi. Nhưng tôi lo mục tiêu tổ chức hắc ám khống chế anh là mượn tay anh khống chế Quân đoàn Liệp Ưng. Nhỡ bọn chúng muốn làm hại cha mẹ anh, liệu đến khi đó anh có còn giữ nổi vẻ mặt này không?”

Đồng tử trong mắt Lục Tắc Hiên co lại: “Ý cậu là bọn chúng sẽ lệnh cho tôi giết cha để kế thừa vị trí Quân đoàn trưởng của Liệp Ưng?

Dụ Nhiên nói: “Rất có thể là thế. Nếu tổ chức thật sự yêu cầu chúng ta làm vậy, anh có biện pháp nào vẹn cả đôi đường không?”

Lục Tắc Hiên cau mày ngẫm nghĩ, nói: “Có một cách. Nhà họ Lục luôn bồi dưỡng một lực lượng bí mật… Xin lỗi, hôm di dời tinh thần, cậu không chú ý thấy phần bong bóng ký ức này vì chúng đã được đại bàng vàng của cha và chim ưng trắng của tôi phối hợp phong ấn.”

Thực ra Dụ Nhiên có để ý đến bong bóng ký ức đặc biệt kia, nhưng lúc ấy cậu tất tả di dời cả thế giới tinh thần, không dư sức tìm hiểu cho ra mấy bí mật đó nữa. Dù sao sau khi liên kết tinh thần, cậu sẽ sớm biết bí mật của Lục Tắc Hiên thôi, không việc gì phải vội.

Giờ Lục Tắc Hiên chủ động tiết lộ, Dụ Nhiên thuận theo đó mà gật đầu: “Giống như đội hộ vệ trung thành đúng không? Nhà họ Tạ cũng có lực lượng bí mật tương tự, giờ chắc đang do Quân đoàn trưởng đương nhiệm, Tướng quân Tạ Thần, dì út của tôi, tiếp quản.”

Lục Tắc Hiên nói: “Đúng vậy, đội ngũ này được truyền thừa từ đời cụ cố của tôi, đảm bảo luôn trung thành tuyệt đối. Nếu tổ chức thật sự muốn tôi giết cha để thay thế vị trí Quân đoàn trưởng, tôi có thể đánh ngất ông ấy rồi phái vài đặc công bí mật bảo vệ, đưa ông rời khỏi hành tinh Thủ đô.”

Dụ Nhiên cân nhắc một lát, nói: “Cách này có lẽ sẽ dùng được. Đến lúc đó chúng ta phối hợp với nhau.”

Tuy giờ hai người đã bắt tay hợp tác cùng xâm nhập vào giai tầng lãnh đạo của tổ chức hắc ám nhưng cũng không thể thật sự đi giết người theo yêu cầu của bọn chúng, đặc biệt là giết người thân của mình. Lực lượng bí mật của nhà họ Lục chắc chắn sẽ phát huy tác dụng vào thời điểm then chốt.

Lục Tắc Hiên hỏi: “Còn các thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng thì sao?”

Dụ Nhiên đã vạch sẵn đường đi nước bước từ lâu: “Chúng ta diễn một vở kịch trước mặt nội gián, vờ như anh bị tôi điều khiển “giết chết” mọi người. Để bảo toàn mạng sống, chắc chắn tay nội gián kia sẽ chủ động bại lộ thân phận. Cứ thế, hắn ta tận mắt chứng kiến anh giết sạch đồng đội, có thể làm chứng cho chúng ta trước mặt tổ chức.”

Lục Tắc Hiên rất phục mưu lược của Dụ Nhiên. Có lẽ từ trước khi đưa phi thuyền Liệp Ưng vào lỗ sâu vũ trụ, cậu đã suy tính kế hoạch đâu ra đấy.

Hành tinh Nhện Đỏ có nhện chúa có thể hỗ trợ cậu, rừng sương mù ở đây lại đem đến tác dụng ngăn cách các thành viên trong đội. Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên hoàn thành liên kết tinh thần, sau đó cậu vờ như đã khống chế hắn, giết hết những người khác trước mặt nội gián, chỉ còn ba người cùng quay về hành tinh Thủ đô.

Tổ chức hắc ám sẽ không nghi ngờ đây là một màn kịch công phu do Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên và một sinh vật vũ trụ khổng lồ phối hợp tạo ra.

Đến đêm, sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên đã hồi phục hoàn toàn, diễn xuất của Lục Tắc Hiên cũng có bước tiến rõ rệt.



Dụ Nhiên hỏi nhện chúa: “Nữ hoàng, có thể nhờ nhện nhỏ trinh sát vị trí những người khác giúp tôi chút được không?”

Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng vo ve.

[Nhiên Nhiên yên tâm, mấy hôm nay bọn tớ theo dõi đồng loại của cậu sát sao lắm!]

[Cái người da trắng, đeo kính cậu nói đã gặp hai anh em trông giống hệt nhau rồi. Cả ba đều ổn]

[Có một người biết đổi màu cơ thể trốn trong hang núi ở xa nhất!]

[Còn nữa còn nữa, có bảy người đi chung với nhau…]

Nghe đám nhện nhỏ líu ríu báo lại, Dụ Nhiên đã nắm được đại khái tình hình các thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng mấy ngày nay.

Dưới sự trợ giúp của nữ hoàng, hai anh em Triệu Phong, Triệu Thuyên và Moore đã gặp được nhau ngay trong ngày đầu tiên. Moore không quá thiết sống, nhưng có hai anh em kia đồng hành, anh cũng ngại đi tự sát. Ba người dùng trái cây và cỏ dại làm thức ăn, lại thêm đồ ăn trong khoang thoát hiểm, trạng thái hiện tại vẫn ổn.

Đường Sách và Chim Ruồi trùng hợp rơi ngay gần nhau. Cả hai đều là Lính gác có năng lực trinh sát tốt, tốc độ nhanh, khả năng tự bảo vệ bản thân mạnh mẽ, mấy ngày nay liên tục tìm kiếm trong rừng, đã gặp được các đồng đội như Chó Săn, Cá Sấu,… Hiện tại nhóm bọn họ có số lượng đông nhất, là bảy người hành động cùng nhau.

Kẻ trốn trong hang núi xa nhất chính là nội gián Lữ Tiểu Long.

Trong tình huống hiểm nghèo, phản ứng đầu tiên của phần đa chiến sĩ là tìm đồng đội, phản ứng đầu tiên của nội gián lại là chăm chăm giữ mạng mình.

Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên liếc nhìn nhau.

Lục Tắc Hiên nói: “Mai hành động luôn khi trời vừa sáng. Tôi sẽ “giết người” trước mặt Lữ Tiểu Long.”

Dụ Nhiên nói: “Dẫn nhóm của cậu Đường và Chim Ruồi qua trước.” Cậu ngừng một lát, lại nói tiếp: “Moore và hai anh em Triệu Phong, Triệu Thuyên cũng phải xử lý. Anh dùng đao điện từ làm họ bị thương nhẹ, nữ hoàng có thể chữa trị giúp, lại thêm sương đỏ che giấu, chắc là sẽ trót lọt.”

Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được, tôi sẽ khống chế sức lực cẩn thận.”

Dụ Nhiên nhắc nhở: “Để diễn cho thật giống, chúng ta không thể để bất kỳ ai biết anh vẫn còn ý thức. Nếu họ liều chết phản kháng thì giao cho tôi xử lý. Tôi có thể dùng cách tấn công tinh thần khiến họ bất tỉnh ngay lập tức.”

Lục Tắc Hiên nói: “Tôi hiểu, chỉ khi diễn y như thật, quá trình mà Lữ Tiểu Long kể lại không có sơ hở nào thì tổ chức hắc ám mới không nghi ngờ.”

Hai người nhìn nhau, gật đầu thay cho lời nói rồi cùng ngủ trên lưng nhện chúa.

Đây là đêm cuối cùng hai người ngủ trên lưng bà ấy. Nhớ lại những chuyện diễn ra trong mấy ngày vừa rồi, Lục Tắc Hiên chỉ cảm thấy thật khó tin. Ngày mai, ngay khi rừng rậm đón bình minh, hắn không còn là Lục Tắc Hiên mà đã trở thành con rối không có tư duy bị Dụ Nhiên điều khiển.

Chỉ Dụ Nhiên mới biết những suy tư của hắn.

Hai người phải phối hợp thật ăn ý mới giành được sự tin tưởng của tổ chức.

Lục Tắc Hiên nhắm mắt lại, dưỡng sức cho cuộc đại chiến sắp tới. Tuy hắn là Lính gác cấp S nhưng Đội đặc chiến Liệp Ưng có rất nhiều Lính gác chiến đấu cấp A, còn phải cẩn thận không sẩy tay giết nhầm họ, hắn phải thật thận trọng.

Rất nhanh, Lục Tắc Hiên đã chìm vào giấc ngủ. Lúc này đây, Dụ Nhiên vẫn còn thức, giọng của nhện chúa vang lên trong đầu cậu: “Nhiên Nhiên, tôi có thể cảm nhận được sự bất an của cậu. Có phải kẻ địch cậu đang phải đối đầu rất mạnh không?”



Dụ Nhiên gật nhẹ đầu: “Đúng thế, kẻ đó rất có thể là lãnh đạo quyền cao chức trọng trong xã hội loài người chúng tôi. Có rất nhiều người đang làm việc theo sự chỉ huy của kẻ đó còn tôi vẫn chưa tìm ra được thân phận của gã.”

Nhện chúa: “Có chuyện gì cần tôi giúp cậu không?”

Dụ Nhiên nói: “Vẫn phải phiền bà để tâm tới những người rơi xuống đây thêm một thời gian nữa. Sau khi mọi chuyện êm xuôi, tôi sẽ trở lại đón họ.”

Nhện chúa khẽ cười, nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ăn thịt bạn của cậu đâu. Thức ăn nước uống trong khu rừng này rất dồi dào, chỉ cần tôi không ra tay, họ sẽ được sống yên ổn ở đó.”

***

Hôm sau, khi ánh sáng vừa xuất hiện, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên ăn uống qua loa một chút rồi cùng nhau xuất phát.

Lục Tắc Hiên nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, cúi gập người với nó: “Cảm ơn bà những năm rồi đã chăm sóc Nhiên Nhiên. Nếu không có bà, có lẽ Nhiên Nhiên đã không thoát nổi khốn cảnh khi ấy.”

Nữ hoàng không hiểu được tiếng nói của hắn, nghi hoặc hỏi: “Cậu ta có ý gì thế?”

Dụ Nhiên giải thích bằng sức mạnh tinh thần: “Anh ấy cúi đầu với bà để biểu thị lòng biết ơn.”

Nhện chúa bật cười: “Con người các cậu đúng là lắm quy củ, cậu đã cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi. Thực ra tôi giúp cậu là vì cậu từng giúp tôi thôi, đạo lý rất dễ hiểu.”

Dụ Nhiên nói: “Nhưng cũng không nhiều người làm được điều này.”

Suy nghĩ của nữ hoàng rất đơn giản, Dụ Nhiên giải quyết thiên địch, cứu sống hàng ngàn con cháu giúp bà nên bà sẽ hỗ trợ Dụ Nhiên hết sức. Không nhiều âm mưu toan tính nhau như thế giới con người, cuộc sống của loài nhện trên hành tình này thật sự đơn giản đến thảnh thơi.

Dụ Nhiên mỉm cười, nói: “Tạm biệt nữ hoàng.”

Nhện chúa dịu dàng đáp: “Tạm biệt, chúc cậu thuận lợi.”

***

Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên sóng vai rời khỏi tổ nhện chúa. Sương đỏ bên ngoài tan đi, tạo thành một con đường cho hai người, dẫn họ đến chỗ Lữ Tiểu Long đang trốn.

Cùng lúc đó, tiểu đội bảy người của Đội đặc chiến Liệp Ưng đang tìm kiếm trong rừng.

Đường Sách dừng bước, cau mày nói: “Quái lạ, sương đỏ đằng trước hình như tan bớt rồi.”

Chim Ruồi cằn nhằn: “Cái khu rừng này đúng quái quỷ luôn. Chúng ta có nên qua đó xem thử không?”

Chó Săn cười khổ: “Chúng ta lòng vòng ở đây không biết bao nhiêu lâu, tìm mãi vẫn chưa thấy đường ra khỏi rừng. Tôi cứ có cảm giác nơi này giống như một mê cung khổng lồ vậy. Hơn nữa, mũi tôi cũng không tài nào dùng được, ngửi toàn thấy cái mùi bỏ mẹ gì đâu!”

Chim Ruồi vỗ vai hắn: “Hành tinh lạ mà, xung quanh toàn cỏ cây với thú hoang, đương nhiên toàn mùi lạ rồi. Không phải do mũi anh.”

Lính gác có thực thể tinh thần là cá sấu thở dài: “Haizz, may mà chỗ này không có quái vật ăn thịt người. Chứ mà lắm như lúc ở chòm sao Kiếm Ngư, đụng phải đám quái thú khổng lồ kỳ quặc kia, sợ mấy người chúng ta đã chết không toàn thây lâu rồi!”

Đường Sách gật đầu: “Cũng đúng, không biết Đội trưởng Lục sao rồi?”



Vừa dứt câu, trên trời chợt vang lên tiếng loài chim vỗ cánh. Mọi người ngẩng đầu nhìn liền thấy Lục Tắc Hiên đang dang đôi cánh trắng phau của mình bay thẳng tới một chỗ nào đó, người đang được ôm chặt trong vòng tay hắn chính là Dụ Nhiên.

Chim Ruồi mừng quýnh, vội nói: “Là Đội trưởng Lục và Nhiên Nhiên!”

Đường Sách thấy Dụ Nhiên xuất hiện, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Dụ Nhiên đã nói bước tiếp theo của kế hoạch với hắn là sẽ đưa phi thuyền Liệp Ưng tới thiên hà Nam Tam Giác, tạo ra một “tai nạn” khiến tất cả mọi người, trừ nội gián, đều “gặp nạn”.

Vậy nên khi rơi xuống hành tinh này, Đường Sách rất bình tĩnh vì hắn biết đây là một phân đoạn trong kế hoạch của Dụ Nhiên.

Chẳng qua hắn không biết Dụ Nhiên sẽ thực hiện như thế nào. Cho đến khi thấy khu rừng đầy rẫy sương đỏ này, đây chẳng phải mê cung hoàn hảo có thể chia tách mọi người, tạo điều kiện thuận lợi cho Dụ Nhiên tiến hành kế hoạch hay sao?

Đường Sách hiểu ý Dụ Nhiên, vốn định hành động độc lập, không ngờ khoang thoát hiểm của Chim Ruồi lại rơi cùng hắn, hai người cách nhau chưa đầy mười mét. Ngay khi bước ra ngoài, Chim Ruồi kích động nói: “Cậu Đường, trời đất ơi, chúng ta vẫn sống!”

Đường Sách rơi vào thế bí đành phải giả vờ hoảng sợ, bám càng chị Chim.

Cả hai cùng đi tìm người, tập hợp được với vài đồng đội.

Lúc này, Lục Tắc Hiên bay qua khu rừng một cách phô trương như thế chắc chắn là đang cố tình thu hút sự chú ý của mọi người.

Đường Sách còn chưa kịp nói gì, Chim Ruồi đã vọt lên đầu tiên: “Mau mau mau, chúng ta đi tập hợp với Đội trưởng Lục!”

Dứt lời, cô lập tức triệu hồi thực thể tinh thần chim ruồi nhanh nhẹn, linh hoạt của mình ra, tăng tốc chạy theo hướng Lục Tắc Hiên bay.

Đường Sách: “…”

Chị Chim à, chị đúng là tự hủy số một.

Nếu Dụ Nhiên đã muốn khiến tất cả “gặp nạn”, chắc chắn tiếp theo đây sẽ giết người cho nội gián xem.

Đường Sách xoa cằm, nhanh chóng cân nhắc lát nữa mình nên chết như nào trông cho giống thật một chút?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK