Dụ Nhiên cười nói: “Hỏi hay đấy. Mấy ngày nay tôi đã tìm khắp rừng, tìm được chỗ phi thuyền Liệp Ưng rơi xuống. Phi thuyền hỏng không quá nặng, sửa lại vẫn dùng được, chúng ta có thể lái phi thuyền đi.”
Lữ Tiểu Long vỡ lẽ. Bảo sao Dụ Nhiên lại sai khiến Lục Tắc Hiên diệt khẩu cả Đội đặc chiến Liệp Ưng, hóa ra cậu đã tìm được cách rời khỏi hành tinh này rồi. Lữ Tiểu Long vỗ sạch bụi đất trên người, nhanh chóng đứng bám theo: “Giờ chúng ta tới chỗ phi thuyền luôn à?”
“Phải, việc này không nên chậm trễ, nhanh trở về hành tinh Thủ đô rồi tính.” Dụ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên, chỉ về phía Đông Nam, nói: “Tắc Hiên, đưa bọn tôi qua bên đó.”
Lục Tắc Hiên, cánh xòe ra từ vai, đưa hai người tới gần phi thuyền Liệp Ưng chỉ trong nháy mắt.
Hắn nhìn lướt qua chiếc phi thuyền đã đồng hành cùng mình nhiều năm. Đúng như Nhiên Nhiên nói, phi thuyền không hỏng quá nặng, phần cánh bị cháy có thể sửa, hệ thống cũng vẫn khởi động lại được. Lục Tắc Hiên yên tâm, thả hai người xuống bên cạnh phi thuyền.
Dụ Nhiên vào trong, thành thạo lấy rất nhiều dụng cụ từ phòng sửa chữa ra, xắn tay áo bắt đầu làm việc.
Lữ Tiểu Long chạy qua, vừa tích cực hỗ trợ, vừa nịnh hót: “Nhiên Nhiên, gì cậu cũng biết làm thế?”
Tốc độ trở mặt của con tắc kè hoa này đúng là hạng nhất, biết mạng mình bị Dụ Nhiên nắm trong tay nên rất tích cực lấy lòng. Dụ Nhiên liếc hắn một cái, nói: “Tổ chức không cho anh biết hồi trước tôi là cướp vũ trụ à?”
Lữ Tiểu Long sửng sốt, không ngờ lai lịch Dụ Nhiên lại là như thế. Hắn bái phục, khen: “Cướp vũ trụ luôn, ngầu quá!”
Dụ Nhiên bình thản nói: “Tôi mồ côi cha mẹ từ bé, lớn lên trong băng cướp vũ trụ, lái phương tiện bay, sửa chữa máy móc, các loại kỹ năng sinh tồn, cái nào tôi cũng biết một ít.” Nói rồi, cậu lại ném một món dụng cụ cho Lữ Tiểu Long: “Cầm hộ.”
Lữ Tiểu Long lập tức cung kính đón lấy bằng hai tay.
Chỉ thấy Dụ Nhiên dùng các loại dụng cụ lấy từ phòng sửa chữa ra sửa đủ thứ hơn một tiếng đồng hồ, không ngờ bên cánh gãy của phi thuyền lại được cậu sửa lại trông y như ban đầu.
Tiếp đó, cậu vào phòng điều khiển phi thuyền, bắt đầu cài đặt lại hệ thống. Những hàng ký tự chi chít xuất hiện trên màn hình trong suốt trước mắt, ngón tay Dụ Nhiên di chuyển như bay, liên tục nhập lệnh mới vào. Những ký tự trắng hiện lên trên màn hình hết hàng này đến hàng khác như tuyết rơi.
Lữ Tiểu Long thầm nghĩ người này đúng là nhân tài toàn năng, sức mạnh tinh thần lại cao, thảo nào được tổ chức coi trọng đến thế.
Trong lúc Dụ Nhiên sửa chữa phi thuyền, Lục Tắc Hiên vẫn đứng đơ bên ngoài như cây cột gỗ. Lữ Tiểu Long không giúp được gì Dụ Nhiên, bèn quay ra ngoài tìm Lục Tắc Hiên. Hắn nhìn khuôn mặt đờ đẫn cửa Lục Tắc Hiên, khẽ hỏi: “Đội trưởng Lục, nghe được tôi nói không?”
Lục Tắc Hiên thờ ơ.
Lữ Tiểu Long vươn tay quơ quơ trước mặt, muốn thử xem hắn có phản ứng gì không. Con ngươi Lục Tắc Hiên chuyển động, hắn đột ngột rút đao điện từ ra, suýt nữa chặt phăng ngón tay Lữ Tiểu Long.
Lữ Tiểu Long hoảng hồn, lùi lại liền mấy bước.
Trong đầu, Dụ Nhiên nhịn không được, nói: “Anh đừng dọa tên đó quá, hắn còn phải làm nhân chứng cho chúng ta nữa.”
Lục Tắc Hiên nói: “Không làm hắn bị thương là tôi đã kiềm chế lắm rồi.”
Dụ Nhiên biết Lục Tắc Hiên cực kỳ căm hận tên nội gián này, dẫu sao cái chết của anh hắn lúc trước cũng liên quan rất nhiều với Lữ Tiểu Long. Dụ Nhiên trấn an: “Tôi hiểu tâm trạng anh. Đừng nóng vội, món nợ máu đó sẽ có một ngày chúng ta thanh toán toàn bộ với bọn họ.”
Lục Tắc Hiên nói: “Ừ… Tiến độ bên cậu sao rồi?”
Dụ Nhiên nói: “Xong ngay đây.”
Trong thế giới tinh thần, chim ưng trắng nhàn nhã bay khắp trời, hai cáo chạy đuổi nhau trong rừng, một khung cảnh thật ấm áp, yên bình.
Từ sau khi hai người liên kết tinh thần, chim ưng trắng chính là đối tượng vui vẻ nhất. Trước kia, phạm vi hoạt động của nó chỉ có núi tuyết. Hiện giờ, chẳng những nó có thể thỏa thích chơi ở núi tuyết mà còn được bay lượn khắp rừng nguyên sinh rộng mênh mông, muốn gặp cáo lúc nào thì gặp, thật sự sung sướng gấp đôi.
Cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của nó, Lục Tắc Hiên nhắc nhở: “Diễn xuất của mi cũng cần cải thiện. Kế hoạch tiếp theo của tổ chức hắc ám là để Nhiên Nhiên cầm tù thực thể tinh thần, khống chế tôi như con rối. Thế nên từ giờ trở đi, những lúc cần mi xuất hiện, mi phải đóng vai một con rối.”
Chim ưng trắng hơi hoang mang: “Con rối? Là kiểu hai mắt dại ra, chuyện gì cũng nghe lệnh Dụ Nhiên phải không?”
Lục Tắc Hiên nói: “Đại khái thế. Dù sau này có gặp ai mi cũng không được thể hiện cảm xúc quá mãnh liệt.”
Nhưng dù sao thực thể tinh thần cũng là động vật, đại diện cho tiềm thức của chủ nhân, rất nhiều bản năng khó có thể che dấu hoàn toàn, Lục Tắc Hiên lo nó sẽ làm lộ.
Dụ Nhiên cũng có nỗi lo này, diễn xuất của chim ưng trắng không tốt lắm. Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Về sau cố gắng để nó ra ngoài hoạt động ít thôi, ở trong thế giới tinh thần an toàn hơn. Nếu thật sự cần nó xuất hiện, tôi có thể cho cáo chín đuôi đi cùng yểm trợ.”
Lục Tắc Hiên đồng tình: “Ừ, có cáo chín đuôi ở đó tôi cũng yên tâm hơn.”
Cuối cùng Dụ Nhiên cũng nhập lệnh xong xuôi, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên bên tai: “Khởi động lại hệ thống thành công, chào mừng đã tới phi thuyền Liệp Ưng.”
Hai mắt Lữ Tiểu Long sáng rực, vội vàng quay vào phòng chỉ huy, hỏi: “Phi thuyền sửa xong rồi à?”
“Ừ, chuẩn bị xuất phát thôi.” Dụ Nhiên vẫy tay với Lục Tắc Hiên đứng bên ngoài, “Tắc Hiên, lên đây.”
Lục Tắc Hiên đơ mặt bước lên phi thuyền. Dụ Nhiên đưa cho hắn một cây súng mô hình: “Ngoan, qua bên kia tự chơi đi.”
Thế là Lục Tắc Hiên tự đi “chơi” như đứa trẻ con, ngồi một góc, chăm chú mân mê cây súng mô hình.
Lữ Tiểu Long liếc nhìn hắn với tâm trạng rối ren. Thật không ngờ Tướng quân Lính gác cấp S bình thường điềm tĩnh, sắc bén, chính trực, mạnh mẽ là thế mà giờ lại biến thành một con rối ngoan như cún. Kể cả Dụ Nhiên có lệnh hắn nổ súng tự sát chắc hắn cũng làm luôn không do dự nhỉ?
Lữ Tiểu Long ngừng suy nghĩ, hỏi: “Chúng ta về hành tinh Thủ đô luôn à?”
Dụ Nhiên nhìn hắn: “Không thế thì sao? Anh định đi đâu?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================
Lữ Tiểu Long ấp úng: “Ừ thì… Lần này Đội đặc chiến Liệp Ưng có hơn năm mươi người ra trận, giờ còn mỗi ba chúng ta, phải giải thích thế nào với lãnh đạo Tháp Trắng và Quân đoàn Liệp Ưng?”
Dụ Nhiên đáp không chút do dự: “Chuyện này dễ thôi, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Đến lúc đó cứ nói chúng ta gặp phải quái thú hung tàn trên hành tinh, chiến đấu kịch liệt bảy ngày bảy đêm, đồng đội tử thương nặng nề, cuối cùng chỉ Đội trưởng Lục chỉ kịp cứu tôi với anh rồi lái phi thuyền mạo hiểm trốn thoát.”
Lữ Tiểu Long vò đầu: “Liệu bọn họ có tin không?”
Dụ Nhiên cười: “Nói chung vẫn đáng tin hơn Lục Tắc Hiên bị tôi điều khiển giết sạch cả đội đúng không?”
Lữ Tiểu Long cẩn thận ngẫm nghĩ, gật đầu đồng tình.
Dụ Nhiên đi tới kho chuyên chở hàng hóa của phi thuyền Liệp Ưng, quả nhiên trông thấy hai quái vật bị lưới điện từ bắt được. Đầu chúng to như bạch tuộc, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Dụ Nhiên, ánh mắt ấy vô cùng đáng thương như thể bị cậu bỏ rơi.
Trong khoảng thời gian này, Dụ Nhiên tất bật liên kết tinh thần với Dụ Nhiên, thật sự quên mất hai quái vật này.
Dụ Nhiên vươn tua ý thức màu xanh lục ra, kết nối với đại não quái vật, hỏi: “Các cậu ổn chứ?”
Quái vật thật sự hiểu được lời cậu nói, mắt ngân ngấn nước: “Các anh muốn bắt em đi đâu? Thả em ra được không? Em về sẽ nói ba mẹ không bao giờ tấn công các anh nữa, nhé?”
Đôi mắt quả con quái vật này to cỡ khuôn mặt người bình thường, nghe nó tủi thân khóc trong đầu, nước mắt cũng sắp rơi ra, Dụ Nhiên cảm thấy thật kỳ diệu. Cậu mỉm cười, nhìn vào đôi mắt đẫm nước kia, nói: “Đừng sợ, tôi sẽ thả các cậu về.”
Phi thuyền Liệp Ưng nhanh chóng khởi động.
Dụ Nhiên điều khiển phi thuyền bay quanh hành tinh Nhện Đỏ rồi rời đi ở hướng đối diện lỗ sâu, tiến vào vũ trụ mờ mịt.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã tìm được đường bay do con người khai phá trong vũ trụ.
Dụ Nhiên cẩn thận xác định phương hướng rồi nhập quỹ đạo bay tới hành tinh S-107 của chòm sao Kiếm Ngư.
Lữ Tiểu Long nghi hoặc hỏi: “Cậu về đây làm gì?”
Dụ Nhiên mở cửa kho chuyên chở hàng hóa ra, thả hai quái vật bị bắt bằng lưới điện từ về hành tinh của chúng.
Quái vật nhỏ kích động nói: “Cảm ơn anh!”
Lữ Tiểu Long không tài nào hiểu nổi: “Sao lại thả chúng?”
Dụ Nhiên bình tĩnh nói: “Đưa theo phiền phức lắm, lại làm khó chuyện báo cáo kết quả công việc của chúng ta. Cứ nói là bị tấn công trong quá trình bắt quái vật, ngoài ba người chúng ta thì đều đã hy sinh, thế dễ giải thích hơn.”
Lữ Tiểu Long hiểu ngay: “May mà cậu tính toán tỉ mỉ.”
Dụ Nhiên cười khẩy trong bụng. Đương nhiên là tôi tính toán tỉ mỉ rồi, tôi đã vạch sẵn toàn bộ kế hoạch cơ mà.
Nhưng thả hai quái vật này đi, thứ nhất, cậu không hy vọng chúng bị con người giải phẫu, cắt miếng làm tiêu bản nghiên cứu một cách thô bạo; thứ hai, cậu lo nhỡ may quái vật này cũng có trí tuệ cao như nhện chúa, có lẽ sẽ phát hiện ra bí mật của cậu và Lục Tắc Hiên.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ đưa theo Lữ Tiểu Long về hành tinh Thủ đô là đủ rồi.
Dụ Nhiên thiết lập quỹ đạo di chuyển xong xuôi liền tới nhà ăn. Mấy ngày nay cậu chỉ ăn toàn trái cây với cỏ dại, giờ cậu cực kỳ muốn ăn một ít thịt hộp.
Lữ Tiểu Long ân cần chạy tới kho vật tư, bê một đống đồ hộp tới: “Nào nào, Nhiên Nhiên ăn đi.”
Dụ Nhiên biết chuyện hắn từng bỏ thuốc, đương nhiên không ăn đồ hắn lấy mà chỉ ăn phần Lục Tắc Hiên cầm tới, vừa ăn vừa giải bộ lơ đãng hỏi han: “Cấp trên của anh là ai? Quý cô Adeline à?”
Lữ Tiểu Long ngần ngừ, lát sau mới nói nhỏ: “Là anh trai cô ta.”
Dụ Nhiên nhướng mày: “Ồ? Con bọ ngựa đực kia tôi cũng từng gặp rồi. Hắn có nói với anh bước tiếp theo của kế hoạch là gì không?”
Lữ Tiểu Long giả ngu: “Kế hoạch? Tôi không rõ lắm. Sau khi trở về hành tinh Thủ đô chắc sẽ có người liên lạc với cậu thôi.”
Dụ Nhiên bật cười: “Cũng phải, chắc cô “chị họ” kia sẽ đến tìm tôi.”
Lữ Tiểu Long không ho he gì nữa, chỉ cắm cúi ăn.
Trong thế giới tinh thần, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đang bí mật thương lượng đối sách.
Dụ Nhiên nói: “Cấp trên của Lữ Tiểu Long là đực bọ ngựa là đực Andre, cấp trên của tôi là bọ ngựa cái Adeline. Xem ra địa vị của hai anh em nhà này trong tổ chức cũng chỉ là chân liên lạc thôi.”
Lục Tắc Hiên cau mày: “Adeline là nữ phú hào giàu nhất Liên bang, gia tài bạc vạn. Anh trai cô ta cũng không thiếu tiền, thế mà lại chịu giả chết để làm việc trong tối cho tổ chức… Với của cải và địa vị đó, sao bọn họ lại chịu làm tay sai cho kẻ khác?”
Dụ Nhiên nói: “Có lẽ tổ chức cho bọn họ thứ mà tiền tài không mua được… Ví dụ như quyền lực tột bậc.”
Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên: “Hai Dẫn đường cấp S mà chỉ được làm chân liên lạc, tôi thật sự tò mò cấp trên của bọn họ là ai.”
Dụ Nhiên nói: “Liên bang chỉ có vài Dẫn đường với cấp bậc sức mạnh tinh thần cao thôi.”
Lục Tắc Hiên cẩn thận liệt kê một lượt các Dẫn đường cấp cao trong đầu.
Tần Tiêu, Dẫn đường cấp S+, Thống soái quân sự Liên bang, phụ trách điều phối mệnh lệnh, giải quyết xung đột giữa bốn quân đoàn lớn. Ông là ông nội của Nhiên Nhiên, cha của Tần Lạc, không thể nào lại đi hại chết con trai con dâu rồi để cháu đích tôn đi nằm vùng. Từ ký ức của Nhiên Nhiên có thể thấy Nguyên soái Tần vẫn luôn điều tra tổ chức hắc ám, là kẻ địch lớn nhất của bọn chúng.
Giáo sư Mạc Duy, Dẫn đường cấp S+, Viện trưởng Viện Khoa học Trung ương Liên bang, người phát minh ra khoang điều trị tái tạo, nhà khoa học rất được tôn kính. Ông ta là Dẫn đường kiểu phát triển nổi tiếng nhất Liên bang, sức mạnh tinh thần năm 16 tuổi khi vừa thức tỉnh chỉ đạt cấp C nhưng hiện tại đã lên tới cấp S+ sau nhiều cố gắng, là tấm gương điển hình về sự nỗ lực.
Ngài Ludwig, Dẫn đường cấp S+, Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường, quản lý toàn bộ tài liệu Dẫn đường đã đăng ký của Liên bang, là một người có tác phong điềm đạm, tao nhã, đồng thời kiêm chức Giám đốc Bệnh viện Trung ương hành tinh Thủ đô, đã chữa trị cho không ít Lính gác bị bệnh nặng, là thần tượng trong lòng rất nhiều Lính gác, Dẫn đường.
Tổng thống Harrison, Dẫn đường cấp S+, Tổng thống đời thứ 57 của Chính phủ Liên bang, sinh ra trong gia đình chính khách, gia thế hùng hậu, khi tranh cử đã giành được tỉ lệ ủng hộ trên 70%, thi hành khá nhiều chính sách có lợi đối với người dân bình thường trong thời gian đương chức, rất được dân chúng kính trọng.
Cả ba Dẫn đường cấp S+ còn lại, dù là ai cũng đều có sức mạnh ghê gớm.
Bọn họ không chỉ có năng lực cá nhân cực kỳ xuất sắc mà sau lưng còn có mạng lưới quan hệ khổng lồ cùng thế lực cướp vũ trụ đáng sợ nhất vẫn luôn ngủ đông trong bóng tối.
Kẻ địch rất hùng mạnh nhưng bên ta không phải không có hậu thuẫn. Mạng lưới tình báo của Nguyên soái, lực lượng bí mật của nhà họ Lục, Quân đoàn Liệp Ưng và Quân đoàn Ánh Sao đều sẽ là trợ lực của họ.