Nhiên Nhiên trong ấn tượng của ông có khuôn mặt rất điển trai, khi cười tươi còn có lúm đồng tiền đáng yêu, dáng vẻ tự tin, hăng hái khiến người lớn ai cũng mến cậu nhóc ấy. Nhưng thiếu niên đối diện mặt mũi xanh xao, môi khô nứt, tay cụt mất một nửa, hai con mắt mỗi bên một màu khác hẳn người thường… Cậu trông như quái vật bò lên từ dưới Địa Ngục, làm gì giống được Tạ Nhiên khi trước dù chỉ nửa phần?
Nhưng giọng nói và nguồn sức mạnh tinh thần quen thuộc trong đầu đều đang cho Tần Tiêu biết người này chính là Nhiên Nhiên.
Ông chứng kiến Tạ Nhiên trưởng thành từng chút một, sao có thể nhận nhầm?
Tần Tiêu run rẩy vươn tay ra, xoa đầu thiếu niên cẩn thận từng li từng tí.
Có lẽ vì thiếu dinh dưỡng thời gian dài, mái tóc của người này khô rang như cỏ dại, không còn độ bóng mượt vốn có. Tần Tiêu quặn lòng xót xa, âm thanh già nua không giấu nổi sự nghẹn ngào: “Nhiên Nhiên… Cháu thật sự là Nhiên Nhiên?”
Động tác xoa đầu quen thuộc khiến mắt Tạ Nhiên cay sè. Cậu gật đầu thật mạnh, nhào thẳng vào lòng ông nội như khi còn bé.
Tần Tiêu ôm chặt lấy cậu. Cơ thể thiếu niên gầy đến khó tin, không biết đã trải qua bao nhiêu trắc trở, khó nhọc.
Nhận thấy đứa trẻ trong lòng mình đang run rẩy, Tần Tiêu cũng không kìm được nước mắt chực trào khóe mi. Hơn ba năm, ông cho rằng cả gia đình con trai đã gặp nạn. Không ngờ rằng cậu con trai duy nhất của Tần Lạc và Tạ Hi vẫn sống sót sau khổ nạn.
Suốt ba năm này, một mình Nhiên Nhiên đã vượt qua thế nào?
Mắt nó bị gì? Tại sao tay lại cụt? Dung mạo hoàn toàn thay đổi là do đâu? Tần Tiêu thật không dám tưởng tượng. Ông chỉ có thể ôm lấy cậu thật chặt, truyền cho đứa trẻ cuối cùng cũng về được nhà này chút hơi ấm.
Hai ông cháu ôm cứng lấy nhau, không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Tạ Nhiên cũng đã bình tĩnh lại.
Tần Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu cậu, trấn an trong thế giới tinh thần: “Về là tốt rồi… Về là tốt rồi… Sau này cháu cứ ở cạnh ông, ông sẽ bảo vệ cháu thật tốt, không để cháu phải chịu khổ nữa…”
Nghe đến đó, Tạ Nhiên đẩy vòng ôm của Tần Tiêu ra, nói: “Ông, cháu không thể ở lại cạnh ông được.”
Tần Tiêu sửng sốt, nhìn cậu đầy xót xa: “Tại sao?”
Ánh mắt Tạ Nhiên rất kiên định: “Cháu không muốn để cha, mẹ và cả mấy trăm chiến sĩ Quân đoàn Ánh Sao phải hy sinh vô ích.”
Nghe đến đây, Tần Tiêu nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên chiến hạm Ánh Sao năm đó?”
Tạ Nhiên kể lại: “Năm đó, mẹ cháu điều tra được một thông tin tuyệt mật, tổ chức hắc ám xây dựng căn cứ trên một hành tinh chưa khai phá gần chòm sao Thời Chung*, đang nghiên cứu thuốc khống chế Lính gác. Mẹ cháu đích thân dẫn Trại Trinh sát và quân Tiên phong, vốn định tập kích đánh sập hang ổ đó. Không ngờ hành tung đã bị nội gián tiết lộ, còn chưa tới được khu vực chòm Thời Chung, chiến hạm đã bị một đám cướp vũ trụ kỳ lạ chặn đường.”
* Chòm sao Thời Chung: Là chòm sao mang hình ảnh chiếc đồng hồ quả lắc, xếp thứ 58 về diện tích trong số 88 chòm sao hiện đại.
“Đám cướp vũ trụ kia cực kỳ đông đúc, vũ khí cũng rất tân tiến. Trại Trinh sát Quân đoàn Ánh Sao chiến đấu với bọn chúng đã tổn thất rất nặng nề. May là Thiếu tá Đường chỉ huy chuẩn xác, cuối cùng đánh lui được hết bọn cướp vũ trụ. Nhưng ngay khi các chiến sĩ chuẩn bị trở lại chiến hạm, chiến hạm đột nhiên khởi động chương trình tự hủy…”
“Bấy giờ mẹ cháu mới biết Quân đoàn Ánh Sao có mật thám do kẻ địch cài vào, đây là vở kịch bọn chúng bắt tay nhau cùng diễn.”
“Tên nội gián kia phá hỏng rất nhiều thiết bị thoát hiểm, trong mấy giây cuối trước khi chiến hạm phát nổ, cha mẹ cháu hợp sức cướp được một khoang thoát hiểm, đẩy cháu đi. Những người còn lại…” Đáy mắt Tạ Nhiên dâng lên vẻ đau đớn khôn cùng, “Bị diệt sạch.”
Sắc mặt Tần Tiêu rất khó coi. Năm đó, ông là người đầu tiên tới hiện trường, phát hiện rất nhiều hài cốt nằm lại sau vụ nổ chiến hạm, không ngờ nội tình lại là như thế. Sự đáng sợ của kẻ địch vượt ngoài tầm dự đoán của ông. Trách sao bao nhiêu năm qua vẫn không điều tra ra manh mối.
“Ông, tổ chức hắc ám không những cấu kết với cướp vũ trụ mà còn phái rất nhiều nội gián ẩn nấp trong các Quân đoàn và cơ quan Chính phủ Liên bang. Thông tin mẹ cháu điều tra được năm đó chẳng qua chỉ là một góc của núi băng.” Tạ Nhiên nhìn người đàn ông già cả trước mặt, gằn từng chữ: “Muốn thực sự hiểu rõ bọn họ thì phải thâm nhập được vào trong.”
Tần Tiêu hiểu ý cậu, đồng tử bỗng co lại: “Ý cháu là chúng ta cũng phải nội gián xâm nhập tổ chức hắc ám?”
“Đúng vậy. Cháu chính là người phù hợp nhất.” Tạ Nhiên bình tĩnh nói.
“Cháu? Nhiên Nhiên, cháu biết nhiệm vụ này nguy hiểm đến thế nào không?!” Tần Tiêu lạnh lùng nói, “Cháu làm nội gián, nhỡ chẳng may bị đối phương phát hiện thì sẽ chết bất cứ lúc nào! Cháu đừng đùa với ông như thế!”
“Cháu đã trải qua cái chết một lần rồi, cháu không sợ.” Rõ ràng Tạ Nhiên đã cân nhắc cực kỳ kỹ lưỡng, thái độ cậu vô cùng cương quyết. Trong mắt cậu lúc này là sự bình tĩnh và quả cảm chưa từng có, “Ông, tất cả mọi người đều cho rằng Tạ Nhiên đã chết. Nhờ một vài cơ may, diện mạo cháu đã thay đổi hoàn toàn, không ai có thể nhận ra được. Hơn nữa, tay cháu không còn, chip thân phận do Hiệp hội Dẫn đường cấy vào đã mất. Cháu giờ không khác gì một người không có danh tính.”
“…” Tần Tiêu nhìn cánh tay cụt và đôi mắt hai màu của cậu, tim như bị dao cứa. Nhiên Nhiên nói rất đúng, với dáng vẻ hiện tại, không một ai có thể nhận ra cậu là Tạ Nhiên, con trai của Tướng quân Tạ.
“Nhưng có rất nhiều người biết thực thể tinh thần cáo đỏ của cháu!” Tần Tiêu nghiêm túc nói.
“Chuyện này ông không cần lo.” Hai thực thể tinh thần bỗng xuất hiện trong rừng nguyên sinh của Tạ Nhiên, một cáo chín đuôi rực lửa, một cáo trắng lông xù đáng yêu. Cậu nói: “Cháu thức tỉnh được thực thể tinh thần thứ hai, cáo đỏ cũng biến đổi thành cáo chín đuôi.”
Tần Tiêu không thể tin vào những thứ đang bày ra trước mắt.
Hai thực thể tinh thần? Dẫn đường đầu tiên có hai thực thể tinh thần của Liên bang? Không ngờ đứa trẻ này trải qua tai kiếp lại gặp được phúc lành, trở thành Dẫn đường có sức mạnh tinh thần mạnh nhất Liên bang.
“Cháu sẽ chỉ cho người của tổ chức hắc ám biết về cáo chín đuôi, còn cáo trắng thì giấu đi, làm con bài tẩy vào thời khắc mấu chốt. Ông, sức mạnh tinh thần của cháu rất lớn, có thể khóa chặt ký ức, vượt qua được sự kiểm tra thế giới tinh thần của bọn họ. Gương mặt và đôi mắt hai màu này của cháu không một ai biết, chỉ cần tạo một thân phận giả để gia nhập, chắc chắn bọn họ sẽ không nghi ngờ cháu có liên quan gì với Tướng quân Tạ.”
Tần Tiêu trầm tư rất lâu.
Từng câu từng chữ Nhiên Nhiên nói đều rất hợp lý. Sức mạnh tinh thần đáng gờm của cậu, hai thực thể tinh thần ở một người là chuyện chưa từng xuất hiện, đôi mắt hai màu, dung mạo lạ lẫm… Nếu thật sự phải cài nội gián vào sâu trong tổ chức hắc ám, Nhiên Nhiên chính là lựa chọn hoàn hảo duy nhất.
Nhưng sao ông nỡ làm vậy?!
Sao ông nỡ để đứa trẻ vất vả lắm mới trở lại được bên mình sau bao đau khổ một lần nữa phải đương đầu với phong ba bão táp?
Nhiệm vụ nằm vùng không phải việc người bình thường có thể gánh vác nổi. Không những phải điềm tĩnh quyết đoán phối hợp hành động với tổ chức hắc ám mà còn cần diễn xuất đỉnh cao không lộ bất kỳ sơ hở nào trước mặt kẻ địch. Trở thành nội gián đồng nghĩa với mỗi bước đi trong cuộc sống sau này đều như đang bước trên băng mỏng.
Tạ Nhiên đang kết nối tinh thần với ông mình, cảm nhận được dao động cảm xúc của ông, cậu khẽ nói: “Ông à, để cháu làm đi. Cháu chỉ muốn tìm lại công lý cho cha mẹ và những chiến sĩ vô tội đã hy sinh.”
“Đây cũng là ý nghĩa để cháu dốc hết sức cố gắng sống sót.”
Tần Tiêu không nói gì thêm, chỉ ôm chặt lấy đứa trẻ gầy gò trong lòng mình. Cục vàng cục bạc của ông đã phải chịu nhiều đau khổ đến vậy nhưng vẫn chưa kết thúc, nói không chừng về sau vẫn còn thêm nhiều khó nhọc hơn đang chờ cậu.
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu lại xót hết cả ruột. Ông không bảo vệ được con trai con dâu, giờ cũng không bảo vệ được máu mủ duy nhất của con mình. Trong khoảnh khắc ấy, Nguyên soái như già đi liền mấy tuổi. Nhưng cuối cùng, ông vẫn nuốt nước mắt chấp thuận đề nghị của Tạ Nhiên.
***
Hôm sau, Nguyên soái bí mật đưa Tạ Nhiên vào khoang điều trị, chữa cho cánh tay mọc lại như cũ. Ba năm sống với cánh tay cụt khiến cậu gần như quên mất cách dùng tay trái. Để linh hoạt trở lại như hồi trước, cậu cần luyện tập khôi phục chức năng thêm một thời gian nữa.
Cũng trong khoảng thời gian đó, cậu ở lại trong căn biệt thự vùng ngoại ô một mình, tiếp thu huấn luyện đặc biệt.
Huấn luyện chuyên nghiệp về diễn xuất giúp cậu nhanh chóng trở thành một diễn viên xuất sắc có thể khống chế tốt cảm xúc, nét mặt, cũng rèn luyện tâm lý cậu càng thêm vững vàng. Đồng thời, cậu còn phải học thuộc làu làu toàn bộ thông tin chi tiết về tất cả quan chức Chính phủ, tướng lĩnh quan trọng trong quân đội và những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Đến khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đã hơn bốn năm trôi qua kể từ thời điểm chiến hạm Ánh Sao nổ tung.
Nguyên soái đã xây dựng thân phận giả cho cậu: Dụ Nhiên, mồ côi cha mẹ, được cướp vũ trụ nhặt về nuôi, thức tỉnh thành Dẫn đường từ khi còn nhỏ, sức mạnh tinh thần đạt cấp S, thực thể là cáo chín đuôi rực lửa, năm nay 18 tuổi. Băng cướp của cậu bị diệt sạch trong một cuộc vây quét của Bộ Quân sự, chỉ còn một mình Dụ Nhiên sống sót, đào tẩu tới hành tinh B-73 nằm ở chòm sao Củ Xích hẻo lánh.
Hành tinh B-73 thuộc chòm sao Củ Xích là một trong các cứ điểm của tổ chức hắc ám. Đây là bí mật duy nhất Nguyên soái điều tra được trong mấy năm nay.
Nghe về thân phận mới của mình, Tạ Nhiên gật đầu: “Giả làm cướp vũ trụ chạy nạn xin vào tổ chức sẽ dễ có được sự tin tưởng của bọn họ hơn. Kể từ hôm nay, cháu tên Dụ Nhiên.”
Thân phận giả được ngụy tạo rất cẩn thận. Còn chuyện làm sao để Dụ Nhiên “đào tẩu tới hành tinh B-73” thì phải nhờ phía Nguyên soái hỗ trợ diễn một vở kịch.
Ngày Tạ Nhiên xuất phát, Tần Tiêu gặp riêng cậu, đè tay trên vai cậu, trầm giọng nói: “Tạ Nhiên, bắt đầu từ thời khắc này, cháu chính là nằm vùng do Bộ Quân sự Liên bang cử đi, làm nhiệm vụ thâm nhập tổ chức hắc ám, điều tra ra chân tướng phía sau màn. Ông lấy thân phận Nguyên soái Liên bang trao cho cháu quyền sinh sát, vào thời điểm tất yếu, cháu có thể giết bất kỳ kẻ nào cản trở nhiệm vụ của cháu. Chờ đến khi tất thảy được phơi bày, ông sẽ là nhân chứng của cháu.”
Tạ Nhiên chào Nguyên soái bằng động tác lễ nghi quân đội tiêu chuẩn: “Rõ! Cháu sẽ hoàn thành nhiệm vụ bằng hết khả năng!”
Hai ông cháu ôm lấy nhau từ biệt tại biệt thự.
Tần Tiêu nói: “Bảo vệ bản thân thật tốt.”
Tạ Nhiên gật đầu: “Vâng. Ông… Giữ sức khỏe.”
Đó là lần cuối cùng Tạ Nhiên gọi Tần Tiêu là ông. Từ đó về sau, hai người có gặp nhau cũng sẽ chỉ như người xa lạ.
Ngày 15 tháng 11 năm thiên văn thứ 499, Nguyên soái hạ lệnh cho Quân đoàn Báo Tuyết vây quét toán cướp vũ trụ xuất hiện gần khu vực chòm sao Củ Xích. Dụ Nhiên tìm cơ hội trà trộn vào băng cướp kia, ám thị tâm lý khiến bọn chúng nhận định rằng cậu cũng là cướp vũ trụ, đồng thời dẫn bọn chúng tới gần chòm sao Củ Xích.
Quân đoàn Báo Tuyết không nghi ngờ gì về mệnh lệnh của Nguyên soái, tới khu vực chòm sao Củ Xích đón lõng.
Vừa đụng độ, đôi bên lập tức khai hỏa. Trải qua một trận huyết chiến, đa số cướp vũ trụ đều bị giết ngay tại hiện trường. Dụ Nhiên lợi dụng kỹ thuật điều khiển đỉnh cao và khả năng tàng hình cực mạnh của cáo chín đuôi, chớp được cơ hội chạy trốn, đáp xuống hành tinh số hiệu B-73 thuộc chòm sao Củ Xích.
Vừa khéo, mấy hôm đó chính là thời gian “nhà từ thiện” Adeline tới viện trợ trẻ em nghèo trên hành tinh B-73. Dụ Nhiên giả vờ bị trọng thương để được Adeline cứu. Adeline nắm được thân phận của cậu, cũng thấy sức mạnh của thực thể tinh thần cáo chín đuôi, cho rằng người này hữu dụng nên báo về với tổ chức.
Dụ Nhiên gia nhập tổ chức hắc ám một cách hợp tình hợp lý.
Hơn một tháng sau, tổ chức giao nhiệm vụ diệt khẩu vài kẻ ở hành tinh B-73, những kẻ bị giải quyết đều là những tên không quá ngoan ngoãn với tổ chức. Trong tai nạn hầm mỏ, trùng hợp có một cặp vợ chồng họ Dụ trong số các nạn nhân, tổ chức cho Dụ Nhiên giả làm con của hai người đó, ẩn nấp tại tiệm bánh ngọt chờ thời cơ.
Rạng sáng ngày 1 tháng 1 năm thiên văn thứ 500, bầy thú bất ngờ tấn công căn cứ, Đội đặc chiến Liệp Ưng nhận nhiệm vụ tới cứu viện. Lục Tắc Hiên tìm thấy Dụ Nhiên bị thương trong tiệm bánh sập, duyên phận của hai người bắt đầu từ đây.
***
Lục Tắc Hiên đứng giữa cung điện ký ức, xem hết những điều đã bị Dụ Nhiên khóa kín.
Tim hắn như bị những sợi dây leo chi chít mũi nhọn thít lấy, cảm giác đau xót điên cuồng lan đi khắp nơi. Bất tri bất giác, hốc mắt hắn cũng cay cay, hoe đỏ. Thật khó lòng tưởng tượng nổi những năm qua Dụ Nhiên đã phải chịu nhiều đau đớn, khổ sở đến vậy.
Nhớ đến cảnh Dụ Nhiên bị xé lìa tay, chọc mù mắt, tim Lục Tắc Hiên như bị dao cứa, chỉ hận không thể chịu những đau đớn đó thay cậu.
Khổ sở Dụ Nhiên từng phải chịu khiến Lục Tắc Hiên xót xa không thôi, nhưng sự cơ trí, bình tĩnh của cậu lại khiến hắn thật lòng kính nể. Cậu gian nan thoát khỏi Địa Ngục, vất vả lắm mới về được nhà nhưng cậu không muốn yên phận sống nốt quãng đời còn lại. Thay vào đó, cậu chủ động đề nghị đảm nhận trọng trách nằm vùng…
Vì tìm ra chân tướng, cậu một lần nữa đưa thân vào hiểm cảnh.
Cậu thật sự rất kiên cường.
Lục Tắc Hiên siết chặt nắm tay, cố khiến bản thân bình tĩnh. Giờ tinh thần hai người đã dung hợp, nếu cảm xúc của Lục Tắc Hiên dao động quá mạnh sẽ làm Dụ Nhiên ngủ không ngon. Lục Tắc Hiên thở sâu, chầm chậm rời khỏi cung điện ký ức.
Ngay khi Lục Tắc Hiên ra ngoài, lá chắn là lớp bùn dày hơn mười mét lại xuất hiện, tiếp tục che giấu kỹ càng toàn bộ ký ức đó.
Không một ai ngờ rằng dưới lớp bùn dày nơi đáy hồ lại là bản tâm sạch sẽ nhất được Dụ Nhiên tiêu tốn rất nhiều sức mạnh tinh thần giấu đi.
Lục Tắc Hiên rời khỏi thế giới tinh thần. Hắn mở mắt, nhìn Dụ Nhiên đang ngủ say, cẩn thận đưa tay ra nhẹ nhàng chạm lên tóc cậu. Qua hơn một năm, tóc Dụ Nhiên đã mềm mại, bóng mượt, cảm giác dễ chịu ấy lan vào tận trong lòng hắn.
Lục Tắc Hiên khẽ nói: “Nhiên Nhiên, có lẽ tôi thật sự thích em rồi…”
Tạ Nhiên đáng yêu, hoạt bát lúc nhỏ, Dụ Nhiên bình tĩnh, kiên cường sau trắc trở. Cậu xuất chúng như thế, vừa khiến Lục Tắc Hiên canh cánh không yên, vừa khiến Lục Tắc Hiên xót xa thương yêu, tình nguyện dốc hết sức mình bảo vệ.
Khi mới phát hiện ra Dụ Nhiên lừa gạt mình, Lục Tắc Hiên quả thật từng tức giận, đau khổ. Nhưng hôm nay, khi đã biết toàn bộ chân tướng, lòng hắn chỉ còn lại thấu hiểu và trân trọng.
“Nhiên Nhiên, chắc chắn giờ em không còn hơi sức đâu nghĩ về chuyện tình cảm. Không sao, tôi sẽ không khiến em phải khó xử.”
“Em chỉ cần nhớ tôi là Lính gác của em, cam nguyện dùng cả tính mạng mình bảo vệ em.”
***
Sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên hao tổn nghiêm trọng nên cậu ngủ một giấc rất dài, đến tận trưa hôm sau mới mơ màng tỉnh dậy. Ngay khi mở mắt, cậu phát hiện mình đang nằm trong lòng Lục Tắc Hiên. Dụ Nhiên giật mình, day hai bên trán, ngồi dậy: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Chắc nên đi tìm mọi người rồi nhỉ?”
Lục Tắc Hiên nói: “Chưa cần vội. Sức mạnh tinh thần của cậu tiêu hao nhiều lắm, cứ nghỉ thêm một hôm nữa đi.”
Dụ Nhiên cân nhắc, đáp: “Được, một ngày chắc cũng hồi phục tương đối đủ rồi, mai rồi đi tìm mọi người.” Đối diện với ánh mắt dịu dàng của Lục Tắc Hiên, Dụ Nhiên khẽ hỏi: “Ký ức của tôi, anh thấy cả rồi đúng không?”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Ừ.”
Dụ Nhiên: “Không muốn hỏi gì sao?”
Lục Tắc Hiên im lặng một lát rồi mới nói: “Không. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ lựa chọn giống cậu.”
Dụ Nhiên thấy khá ấm lòng. Đúng vậy, nếu khi đó là Quân đoàn Liệp Ưng gặp chuyện không may, cha mẹ Lục Tắc Hiên hy sinh, chắc chắn hắn cũng sẽ nỗ lực sống sót, đồng thời tình nguyện trở thành nằm vùng để tìm ra kẻ thủ ác sau màn.
Thực ra quan điểm của hai người rất giống nhau, đây cũng là mấu chốt khiến Dụ Nhiên lựa chọn hợp tác với Lục Tắc Hiên. Ngôn Tình Trọng Sinh
Hai người liếc nhìn nhau, Dụ Nhiên không thấy chút thương hại nào trong mắt Lục Tắc Hiên mà chỉ có sự tin tưởng ngập tràn.
Điều này khiến tâm trạng cậu thoải mái hơn nhiều. Cậu không thích bị người khác thương hại.
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng ôm vai Dụ Nhiên, khẽ nói trong đầu: “Nhiên Nhiên, chuyện trước kia đều đã qua, không thể nào thay đổi được. Nhưng về sau, cậu sẽ không đơn độc nữa. Nếu mệt thì cứ dựa vào tôi, có tâm sự cũng có thể nói với tôi, chúng ta đã liên kết tinh thần rồi, trong thế giới tâm trí không ai khác vào được, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Dụ Nhiên rất bất ngờ. Mấy năm qua, cậu luôn cô độc, một mình chịu đựng từng ngày trôi qua cũng không dễ dàng gì. Nhưng hiện tại, cậu có Lục Tắc Hiên, đối phương cùng cậu đối mặt với những khó khăn trước mắt, cậu cũng có thể thể bàn bạc mọi kế hoạch cùng hắn…
Thần kỳ hơn là sau khi liên kết tinh thần, hai người đối thoại kín cũng không cần kết nối tua ý thức nữa.
Thậm chí không cần dùng mắt để nhìn đối phương.
Kể cả hai người có đấu lưng với nhau, mỗi người làm một chuyện nhưng trong thế giới tinh thần chung, hai người vẫn có thể trao đổi bất cứ lúc nào. Quan trọng hơn nữa là trao đổi tinh thần mà không bị ai khác biết.
Kể cả ngay trước mắt tổ chức hắc ám, hai người vẫn có thể nói chuyện trong thế giới tinh thần.
Dụ Nhiên cười nói: “Cảm giác liên kết tinh thần này thật kỳ diệu.”
Tâm trạng cậu rất tốt, tuy không biết cảm xúc này là gì nhưng cậu cảm thấy đây là lần đầu tiên cậu được yên tâm đ ến thế trong mấy năm trở lại đây.
Trước kia cậu cho rằng chỉ có hai chú cáo sẽ mãi mãi không rời bỏ mình, nhưng hiện tại… Lục Tắc Hiên cũng sẽ bên cậu, dù gì tinh thần hai người đã được trói buộc cùng nhau. Hóa ra cảm giác có người bầu bạn lại an t âm đến thế.
Dụ Nhiên thôi mỉm cười, chợt nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, tranh thủ hôm nay tôi khôi phục sức mạnh tinh thần, anh luyện diễn xuất cùng tôi chút.”
Lục Tắc Hiên giật mình: “Luyện diễn xuất?”
Dụ Nhiên nói: “Đến khi tôi đưa anh ra ngoài, anh phải trở thành con rối của tôi rồi. Anh biết diễn vai con rối thế nào chứ?”
Lục Tắc Hiên ngẫm nghĩ một lát, trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cứng đơ: “Thế này?”
Dụ Nhiên bật cười: “Giống đấy.”
Tính cách bình thường của Lục Tắc Hiên đúng là khá lạnh lùng, diễn vai “con rối mặt liệt không có tư duy” không khó cho hắn lắm. Nhưng muốn giữ bộ mặt liệt này mọi lúc mọi nơi, dù Dụ Nhiên có nói gì, làm gì cũng không thay đổi thì độ khó vẫn rất cao.
Hai người bắt đầu luyện tập diễn xuất trên lưng nhện chúa.
Trên đỉnh đầu, rất nhiều nhện nhỏ đang kêu vo ve.
[Mấy cậu có thấy tâm trạng Dụ Nhiên tốt hơn hẳn lúc trước không]
[Hồi trước ở hành tinh Nhện Đỏ, cậu ấy toàn ngơ ngẩn một mình, trông thương lắm]
[Lần này dẫn thêm một người kỳ lạ về cùng, hình như cậu ấy không buồn như thế nữa]
Nữ hoàng nghe đám nhện líu ríu bàn luận, dịu dàng nói: “Bởi vì cậu ấy có đồng bọn, cậu ấy không cô đơn.”
Con người là động vật quần cư, trong ba năm ở đây, bà có thể cảm nhận được nỗi cô độc dưới đáy lòng cậu. Nhưng lần này trở về, tâm trạng Nhiên Nhiên đã tốt hơn nhiều. Bà đoán Nhiên Nhiên đã gặp được người có thể tin tưởng nên mới dám thả lỏng, ngủ trong lòng đối phương như thế nhỉ?
So với nhện chúa, cuộc đời của con người rất ngắn. Hy vọng hai người họ có thể bầu bạn, bên nhau đi nốt quãng đường còn lại.