Một viên cảnh sát từ trong khe hở nhà vệ sinh đưa quần áo cho Kim Tiểu Ốc. Vì để tạo hiện trường giả nên trên người bọn họ chỉ còn mỗi áo lót cùng quần lót, những thứ khác đều không có mặc, đợi khi bọn Kim Tiểu Ốc đi sẽ giả bộ như bị đánh ngất xỉu.
“Cám ơn.”
Kim Tiểu Ốc nhận lấy y phục , dùng sức đem tóc mình kéo loạn lên một chút rồi lại đá mấy phát vào cánh cửa nhà vệ sinh, giả như bên trong đang có đánh nhau xảy ra. Qua một hồi, Kim Tiểu Ốc từ trong nhà vệ sinh nam đi ra, đưa quần áo cho Hoa tỷ rồi hai người thay y phục cảnh sát vào.
Tới cánh cửa thứ nhất có tia hồng ngoại, cần phải dùng ánh mắt để mở, Hoa tỷ liếc nhìn về phía nàng.
“Làm thế nào?”
Thấy cách đó không xa đang có người đi tới, bèn quay sang nói với Hoa tỷ:
“Đè thấp vành nón, chúng ta đi theo anh ta.”
Tới cánh cửa thứ hai phải dùng dấu vân tay nhưng cũng nhờ có vị cảnh sát kia, hai người vẫn có thể thuận lợi thông qua. Tuy nhiên thời điểm sắp ra khỏi trại giam thì bị người coi cửa giữ lại.
“Đứng lại, bỏ mũ xuống cho tôi nhìn.”
So sánh với hình trên thẻ lại thấy Kim Tiểu Ốc lấy tay che đi tấm ảnh thì cảm thấy rất nghi ngờ. Mắt thấy cửa đằng trước đã mở ra, Kim Tiểu Ốc liền thừa dịp người kia tới gần đâm một nhát vào bụng anh ta, rồi kéo tay Hoa tỷ chạy đi.
“Chạy mau.”
Thấy có người bỏ trốn, những người cảnh sát liền đuổi theo. Khi họ chạy tới đường lớn thì mất dấu bọn Kim Tiểu Ốc, nên đành tiu nghỉu quay về.
Hai người trốn vào trong một cái hẻm nhỏ.
Sau khi chạy được một đoạn xác định không có ai đuổi theo, hai người mới ngồi xuống một góc tường thở hổn hển. Cô cởi đống phục cảnh sát cùng mũ vứt vào thùng rác, rồi hỏi Hoa tỷ.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Trước tiên phải kiếm được tiền sau đó bắt xe buýt, nếu không rất nhanh sẽ có người tới lục soát nơi này.”
Nói xong Hoa tỷ và Kim Tiểu Ốc cùng rời đi. Sau khi đi được vài bước, họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi về phía mình, Hoa tỷ liếc nhìn Kim Tiểu Ốc.