Tiểu Ốc đột nhiên cảm thấy dù trước kia mình có bị vũ nhục, phỉ báng, hãm hại hay vứt bỏ thì cũng không là gì.
So sánh với việc đang chứng kiến thì phố Tam Hoàng cũng không coi là hắc ám, bởi vì cái hắc ám ấy đang diễn ra trước mắt cô. Nơi này, điều mà cô chứng kiến tuyệt đối là địa ngục. Dù cách xa 3 – 4m, chung quanh lại đang huyên náo nhưng cô vẫn nghe rất rõ ràng âm thanh rên rỉ đầy thống khổ của người phụ nữ kia.
Tiểu Ốc sống đến lớn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô xúc động đến mức muốn giết người. Vào thời điểm nhìn thấy người phụ nữ vô tội kia bị khi dễ, tinh thần trọng nghĩa trong cô như bị kích thích, cô nghĩ đây là lần đầu tiên cô thật lòng muốn giải cứu các cô gái đáng thương kia. Các cô ấy không làm gì sai, cũng không có hại người, các cô chỉ muốn cố gắng tìm một công việc để có cơm no áo ấm, hà cớ gì lại phải chịu đựng người khác hủy hoại như vậy?
Lúc bọn họ cho là cơn ác mộng này sắp kết thúc thì cơn ác mộng lớn hơn lại sắp bắt đầu. Sau khi gã đàn ông kia thỏa mãn xuống xe thì những gã vừa mới ăn xong mấy hộp thịt bò lại leo lên xe. Bọn chúng nghỉ ngơi cả ngày lại được ăn no, giờ phút này tinh lực dư thừa, nhìn các cô ngồi trong xe với vẻ mặt hoảng sợ. Bỗng một người trong số các cô lên tiếng: "Chỉ cần không làm ở bên trong là được!"