"Em không đùa, em nói thật đấy, có người muốn lấy em, sính lễ cũng đã đưa tới, nếu anh không chịu lấy em, em sẽ phải gả cho người ta. Em rất nghiêm túc hỏi anh, anh có đồng ý lấy em không, chỉ cần anh nói đồng ý thì sẽ không còn chuyện gì nữa".
"Có người chịu cưới cô?" Mộc Trạch Khải chưa từng nghĩ có người thích cô nhóc này. Anh dừng một chút, nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô, hất cho cô một chậu nước lạnh: "Vậy thì tốt quá, chúc mừng".
"Chúc mừng? Anh chúc mừng em?" Hốc mắt Tiểu Ốc bỗng chốc đỏ lên. Anh chúc mừng cô, cổ họng cô suýt chút nữa phun ra máu: "Chẳng lẽ anh chưa từng mảy may thích em?”
"Không có". Tránh cô còn không kịp, làm sao có thể thích?
Tiểu Ốc cũng không nổi giận, cô cảm thấy mình làm còn chưa đủ, chỉ có cố gắng hết sức mới không có tiếc nuối. Cô đã đi rồi 99 bước, thôi, bước cuối cùng này, cô chủ động cũng được.
Tiểu Ốc cắn răng, giơ tay lên cởi hết quần áo trên người mình xuống. Cô cởi rất nhanh làm Mộc Trạch Khải đang ngẩn người không hiểu chuyện gì thì cô đã không một mảnh vải che thân đứng trước mặt anh. Cô vứt hết thể diện, ưỡn ngực, thân thể uốn éo nhìn anh: "Như vậy? Anh có thể yêu em chút nào không? Dù là một chút xíu?"
Mộc Trạch Khải chỉ cảm thấy cô quá càn quấy, thật không có da mặt, rất chán ghét quay đầu không nhìn cô, lạnh lùng lên tiếng: "Em đừng uổng hơi phí sức, tôi nói rõ cho em biết, kể cả khi phụ nữ trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không thích em. Kể cả em có cởi hết, lấy sắc dụ tôi, tôi cũng không thèm để ý, một chút hứng thú cũng không có”.
"Em không tin, anh không thử làm sao biết?" Tiểu Ốc nhào vào anh bằng bất cứ giá nào, cô thừa nhận mình tiện, nhưng đời này cô chỉ muốn tiện với một mình anh, cũng không được sao?
Cô đã cởi hết, còn sợ gì?
Tiểu Ốc nhất quyết không tha, dùng tay cởi nút áo sơ mi của anh, ánh mắt mang theo khát vọng nhìn anh, sau đó ôm lấy anh, hi vọng dùng tình cảm chân thành của mình có thể cảm động anh. Cô bắt chước những động tác đã thấy trên TV, sờ loạn trên cơ thể anh, hi vọng khơi lên khát vọng của anh.