- --------------------
Diêu Gia quả thực không biết xấu hổ.
Bọn họ chuẩn bị yến hội tổ chức sinh nhật cho Lương Quyết Thành, ngay từ đầu cũng không nói rõ với khách mời về chủ đề của buổi tiệc này, chỉ là mới một ít người có quan hệ tốt tới.
Những người đó tuy rằng không rõ xảy ra chuyện gì, thế nhưng gia chủ của Diêu gia đã mời, bọn họ cũng vui vẻ mà tới.
Trong số đó có Lệ gia.
Lúc ấy Lệ Tuần cũng chỉ là theo sau tham gia náo nhiệt, sau đó ở trong yến hội nhìn thấy một cái bánh ngọt được đẩy ra, Diêu Viễn đứng ở trên cao phát biểu.
Nội dung phát biểu dài dòng được rút ngắn lại đôi chút, bất quá chủ đề chính chính là cái chỗ này.
Hắn nói năm đó hắn phạm sai lầm, ở bên ngoài có một đứa con riêng, đứa bé đó bây giờ cũng lớn bằng với nhị công tử Diêu gia. Hôm nay là sinh nhật đứa bé đó, người làm cha như hắn muốn vào hôm nay tuyên bố thân phận cho đứa con này.
Ở đây đều là người có quan hệ không tệ lắm với Diêu gia, bọn họ nhìn qua Diêu phu nhân, tuy rằng thấy sắc mặt bà cứng ngắc, thế nhưng vẫn đang nở nụ cười, đây liền là minh chứng cho việc Diêu gia giải quyết vấn đề nội bộ rất tốt. Chỉ là một đứa con riêng mà thôi, nói nhận về liền nhận về, đa phần người ở đây đều vỗ tay cổ động, chúc mừng Diêu Viễn, lại tiến tới hỏi xem tiểu công tử đó đang ở chỗ nào.
Phát ngôn tiếp theo của Diêu Viễn khiến toàn bộ người ở đây khiếp sợ.
Người hắn yêu năm đó họ Lương, có một đứa con trai và một đứa con gái, đứa con trai lớn năm nay đã học lớp 12, cùng học một trường, thậm chí là một lớp với Diêu Nhất Nam. Thành tích phi thường tốt, là ứng cử viên số một cho vị trí thủ khoa đại học năm nay.
Sau đó, hắn gọi ra tên đầy đủ của Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành.
Ba chữ này đối với rất nhiều người là xa lạ, thế nhưng là luôn có một người từng nghe tới.
Người bạn trai kia của tiểu thư Tiễn gia, Tiễn Ý Ý, người được đưa đến Kinh thị học tập, nghe nói còn muốn đính hôn, hình như cũng tên là Lương Quyết Thành.
Cho nên đứa con trai riêng này của Diêu gia lại chính là bạn trai của tiểu thư Tiễn gia, là vị hôn phu tương lai của cô ấy?
Cái này không phải chính là đang tuyên bố Diêu gia sắp nhấc lên quan hệ với Tiễn gia hay sao?
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hiểu rõ vì sao Diêu Viễn có thể vì một đứa con riêng mà không nể mặt mũi vợ mình, tổ chức một buổi tiệc sinh nhật lớn đến như vậy.
Nếu đứa con này thành công kết hôn với Tiễn Ý Ý, như vậy chẳng phải là đứa nhỏ có tiền đồ nhất Diêu gia hay sao?
Suy nghĩ một chút về việc Diêu Viễn lúc trước làm cách nào dựa vào cha vợ mà đi lên vị trí này, trong lòng những người ở đây đều có thể hiểu được.
Lúc này, Lệ Tuần liền gọi điện tới cho Tiễn Ý Ý.
Hành động này của Diêu Viễn có thể nói là không cần mặt mũi nữa.
Hắn chỉ cần công bố Lương Quyết Thành là con hắn, vậy thì sau này Lương Quyết Thành muốn có hành động gì với Diêu gia thì cũng không dễ dàng như trước nữa.
Tiễn Ý Ý nghe xong liền đen mặt.
Diêu Viễn không hổ là tuyệt thế đại tra nam.
Loại hành vi không biết xấu hổ này mà cũng có thể làm đến thuận lý thành chương như vậy.
"Lệ thiếu, có thể nhờ anh giúp một chuyện không?"
Tiễn Ý Ý nhìn về phía Lương Quyết Thành.
Anh dựa vào sofa, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ, nhìn đám bạn đang chơi đùa ở bên cạnh, bộ dáng thoải mái hiếm khi thấy được ở trên người anh.
Cô không muốn tâm tình tốt đẹp của anh bị đám người Diêu gia này phá hỏng.
"Tiễn tiểu thư, chúng ta là quan hệ hợp tác, cô cần gì thì cứ việc nói thẳng là được."
"Vậy phiền anh kéo dài thời gian thêm một chút, giúp tôi hỏi Diêu phu nhân một câu, xem bà ta có biết Diêu Nhất Nam với Lương Quyết Thành có cùng năm sinh hay không, sau đó hỏi xem giám định ADN đã làm chưa."
Lệ Tuần hiểu rõ.
"Cứ giao cho tôi."
Tiễn Ý Ý bên này khoác áo bành tô lên, gọi cho Lưu thúc chuẩn bị ra ngoài.
Tiệc sinh nhật này của Diêu gia, không thể an ổn qua đi được.
Nếu như quả thật cứ để như vậy thì qua đêm nay, tất cả mọi người đều sẽ biết quan hệ giữa Lương Quyết Thành với Diêu gia. Có thể Diêu Viễn sẽ rất vui vẻ, thế nhưng Lương Quyết Thành sẽ cảm thấy ghê tởm quá sức.
Quà sinh nhật năm nay của anh, cô đã nghĩ xong rồi.
"Em đi ra ngoài một lát, đi lấy quà sinh nhật cho anh."
Cô mặc áo khoác xong, khom lưng thoải mái hôn một cái lên môi Lương Quyết Thành, cười đến hai mắt cũng cong lên.
Anh nhắm hai mắt, chủ động nghênh đón nụ hôn chủ động khó có được từ cô, bạn bè xung quanh đều đang trêu ghẹo, anh cũng không có phát hiện ra cô có điểm không đúng, mỉm cười gật gật đầu.
"Về sớm một chút, chú ý an toàn."
Tiễn Ý Ý ra khỏi nhà đóng cửa lại, nụ cười kia liền lạnh xuống.
Diêu Viễn hôm nay là thật sự rất vui vẻ.
Mấy đối tác thân thiết của hắn trên thương trường, còn có mấy người hắn muốn hợp tác đều chủ động vây quanh hắn hỏi tại sao đứa con kia của hắn không tới?
Diêu Viễn lại có thể không có mặt mũi nói: "Ai, đứa nhỏ kia đi ra ngoài ăn sinh nhật rồi, cùng bạn gái của nó đấy, mọi người đều biết mà."
"Biết biết, là Tiễn Ý Ý cũng Tiễn gia đúng không."
"Tiểu công tử thật có phúc, lại có thể yêu đương với Tiễn Ý Ý của Tiễn gia. Nghe nói đây chính là đứa cháu gái nhỏ mà Tiễn Thiếu Trầm sủng ái nhất?"
"Đó cũng là do anh Diêu có đứa con trai tốt, không phải đứa trẻ nổi bật thì sao có thể quen được một cô gái tốt như vậy."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vây quanh Diêu Viễn nịnh nọt, thổi phồng hắn.
Cha chồng của Tiễn Ý Ý, người thân của Tiễn Thiếu Trầm, cái xưng hô này so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
"Mẹ."
Diêu Nhất Lâm có hơi lo lắng nhìn mẹ mình.
Diêu phu nhân hôm nay ăn mặc rất minh diễm, thậm chí bà ta còn lộ ra nụ cười tươi với khách khứa, thế nhưng là điểm buồn bực trong lòng bà, tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng. Người thông minh sẽ không tiếp tục nói cái gì, cũng không dám đến nói chuyện với Diêu phu nhân, chung quy lại thì nhìn bà ta cười vui vẻ như vậy, cũng không ai cảm thấy bà ta đang bất mãn.
"Đừng gọi ta."
Ánh mắt Diêu phu nhân lạnh lùng: "Con đúng là đứa con gái ngoan của ta, còn chủ động giúp cha con đi tìm thứ nghiệt chủng kia."
"Mẹ, con đã nói rồi, mẹ suy nghĩ một chút đi, phía sau Lương Quyết Thành là Tiễn Ý Ý, mà phía sau Tiễn Ý Ý lại chính là Tiễn Thiếu Trầm. Có một tầng quan hệ này, về phía của ông ngoại bên kia chắc chắn cũng sẽ có lợi." Diêu Nhất lâm phân tích cho Diêu phu nhân nghe, "Hơn nữa nhiều năm không gặp, không nuôi, sẽ chẳng có tình cảm gì cả. Lương Quyết Thành cũng đã lớn rồi, sẽ không ở trước mặt mẹ làm chướng mắt đâu mà."
Diêu phu nhân lạnh mặt.
Trái tim bà ta như đóng băng.
Bất quá cũng không phải bởi vì Diêu Viễn.
Lúc mới kết hôn, ông ta còn có quy củ, hứa hẹn đủ kiểu. Nhưng sau đó còn không phải để bà ta biết hết những chuyện kia sao.
Nhưng khi đó Diêu Viễn đã là gia chủ của Diêu gia đang trên đà phát triển. Bà ta suy nghĩ được mất, bên người còn có mấy đứa nhỏ, cũng liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Diêu Viễn có con riêng, Diêu phu nhân không hỏi cũng biết mình chắc chắn sẽ không thể chấp nhận. Thế nhưng là dưới tình huống bà ta không biết còn có thể nhắm mắt làm mở, giả bộ cho qua được.
Trái tim của bà ta lạnh giá lại là bởi vì đứa con gái này của bà ta biết chuyện, thế nhưng lại cùng với cha mình gạt bà ta đem sự tình tiến triển đến mức này, chủ động se chỉ luôn kim ở bên trong. Đợi đến lúc không thể gạt được nữa mới cẩn thận nói cho bà ta biết.
Con gái bà ta làm thế là vì gì, bà ta đương nhiên biết, bởi vì bà ta với đứa con gái này đều là cùng một dạng người.
Cũng chính bởi vì chuyện này cho nên trái tim bà ta mới lạnh lại. Diêu phu nhân cũng thực sự rõ ràng mình là người như vậy.
An ủi duy nhất của bà ta chính là đứa con trai nhỏ của bà ta không tham gia vào việc này. Diêu Nhất Nam cũng có nhiều bất mãn.
Diêu phu nhân lạnh mặt nhìn đám người đang trò chuyện với Diêu Viễn, trong lòng tràn đầy phẫn hận.
Người này là năm đó chính tay bà ta chọn. Đi đến một bước này, chẳng lẽ lại phải thừa nhận năm đó mình chọn sai sao?
Không có khả năng.
Vậy thì cũng chỉ có thể cắn răng nhận lấy mà thôi.
Đứa con trai riêng kia là bạn trai của Tiễn Ý Ý, nhất định là sẽ được nước đạp lên đầu con trai bà ta, làm sao bà ta có thể vui vẻ cho được. Trong mắt bà ta đến một chút vui sướng cũng không có, so với cảm giác vui vẻ khi ở yến hội thì trông bà ta giống như đang tham gia tang sự hơn.
"Diêu phu nhân."
Sắc mặt Diêu phu nhân lập tức thay đổi, bày ra một bộ mặt ôn hòa, tươi cười quay đầu.
"A... vị này là... Lệ tiểu thiếu gia?"
Diêu phu nhân có chút kinh ngạc.
Thiếu niên trước mặt tuổi không lớn, là bộ dáng của một học sinh trung học, trên người mặc tây trang, đôi mắt bị một cặp kính che khuất, hắn gật gật đầu với bà.
"Diêu phu nhân, cháu có một chuyện rất hiếu kì, không nghĩ ra sẽ rất khó chịu, thật sự không nhịn được, có thể tới hỏi ngài một chút được không?"
Đối diện chỉ là một đứa nhóc choai choai, thế nhưng lại là một đứa nhóc có thân phận rất cao. Diêu phu nhân tự nhiên là vẫn bày ra một bộ dáng hòa khí: "Lệ thiếu muốn hỏi gì vậy?"
"Nghe nói Lương ca ca với con trai ngài bằng tuổi nhau, chuyện này ngài biết chứ ạ?"
Thiếu niên choai choai y hệt như ma quỷ, vẻ mặt ngây thơ đâm thẳng vào tâm Diêu phu nhân: "Vậy có phải chú Diêu vào lúc ngài có thai liền..."
Khuôn mặt tươi cười của Diêu phu nhân không nhịn được nữa.
Phải rồi.
Thời điểm bà ta mang thai khổ cực như vậy, Diêu Viễn lại có thể ở bên ngoài làm xằng làm bậy, còn làm ra một đứa con trai lớn bằng đứa con trai nhỏ của bà ta!
Trong mắt Diêu phu nhân chậm rãi toát ra phẫn hận.
"Cháu cũng chỉ nghe người khác nói, cảm thấy thật không đúng. Chú Diêu sao lại hồ đồ như thế chứ, cũng phải biết tôn trọng ngài một chút, đừng làm ầm ĩ chuyện này ra như vậy mới phải."
Thanh âm của Lệ Tuần không lớn, thế nhưng người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Những người ở đây đều là những người như thế nào chứ, có chuyện gì liền vểnh lỗ tai lên nghe, còn nghe cực kì nghiêm túc.
"Tất cả mọi người đều nói chú Diêu yêu vợ mình nhất, vậy thì nhất định chú ấy sẽ không làm ra loại chuyện như vậy đâu, đúng không ạ?"
Lời nói của Lệ Tuần như một cái tát hung hăng đánh lên mặt Diêu phu nhân.
Yêu vợ của mình nhất.
Đúng vậy, ở bên ngoài Diêu Viễn không phải đều xây dựng hình tượng mình là một người chồng tốt luôn yêu thương vợ sao?
Nhưng đó là thật hay giả, ai mà biết được?
"Lệ tiểu thiếu gia, cháu chỉ là một đứa bé, sao lại hỏi mấy thứ này. Ra ngoài tìm bạn chơi không được sao?"
Diêu phu nhân chịu đựng lửa giận trong lòng, cười ôn hòa với Lệ Tuần.
"Cháu chính là nghĩ không ra cho nên mới tới hỏi ngài. Nếu như chú Diêu thực sự yêu ngài thì chắc chắn sẽ không ở bên ngoài có một đứa con trai lớn bằng con trai ruột của mình nha. Chung quy lại thì lúc ấy ngài vẫn đang mang thai mà, bà ngoại chái nói, phụ nữ mang thai rất vất vả, người đàn ông thật lòng thương vợ sẽ không ở sau lưng làm tổn thương vợ mình."
Lệ Tuần cố ý làm ra giọng điệu của một đứa trẻ con: "Diêu phu nhân, chú Diêu là thật sự yêu ngài sao?"
Diêu phu nhân có thể nói cái gì nữa, trước mặt nhiều người như vậy, tất nhiên là phải nuốt lại răng nanh vào trong bụng.
"Tất nhiên rồi." Bà ta cười không còn được tự nhiên nữa, ai cũng đều nhận ra được.
"Vậy thì nhất định là chú Diêu đang gạt mọi người đi." Lúc này Lệ Tuần mới không nhanh không chậm nói, "Diêu phu nhân đều nói là chú ấy yêu thương ngài như vậy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại chuyện như thế này. Như vậy chuyện con trai của ngài lớn bằng con trai riêng của chú ấy, nghĩ một chút, có phải chú ấy đã nhầm rồi hay không, người con trai kia hẳn là nghĩa tử* của chú ấy mới phải?"
*Con trai nuôi.
Diêu phu nhân nói không ra lời.
Sự thật sư thế nào bà ta đương nhiên biết rõ, thế nhưng biết là một chuyện, thế nhưng bà ta có thể chủ động nói đó là con riêng của chồng bà ta ở bên ngoài sao?
Bà ta còn muốn mặt!
Lời nói bà ta mới nói lúc nãy, có thể chấp nhận sao?
Khẳng định là không!
"Chuyện này ta không biết, cũng không muốn nói tới."
Diêu phu nhân chỉ có thể hàm hồ một chút.
"Cho nên vẫn chưa có giám định thân nhân đúng không ạ?"
Diêu phu nhân nhẹ nhàng thở ra.
"Phải, cũng chưa có làm."
Lệ Tuần gật đầu cười.
"Cho nên là chú Diêu chưa giám định ADN, còn dưới tình huống không có đương sự, đơn phương đem Lương ca ca thành con trai ruột của mình?"
Nụ cười của hắn có phần nghiền ngẫm: "Chú ấy làm vậy, giống như có chút... không biết xấu hổ nhỉ?"
Thời điểm nghe nói Diêu Viễn như thế, Diêu phu nhân đã thẹn đến mức đầu không ngóc lên được.
Người trên sân đều đang có biểu tình thú vị xem náo nhiệt.
Việc vui nhà người ta, nghe thế nào cũng không ngại nhiều.
Diên Viễn nghẹn một búng máu.
Lệ gia tiểu thiếu gia này, bây giờ đã được xác định là gia chủ tiếp theo của Lệ gia. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có trong mình thân phận không ai có thể khinh nhờn hắn. Hơn nữa chỉ cần hắn dùng thân phận này nói vài lời, mấy người trưởng thành như bọn họ lại không thể nói gì.
"Lệ thiếu gia sao lại nói vậy chứ, sở dĩ ta nói như thế là bởi vì..."
Nói được một nửa, Diêu Viễn chợt phát hiện thấy không đúng. Mới nãy Lệ Tuần đã cho hắn với Diêu phu nhân một quan hệ ân ân ái ái, hơn nữa bà ta cũng gật đầu nói theo, nếu như chỉ cần hắn lật lọng, chắc chắn bà ta sẽ mất hết mặt mũi.
Nhưng không nhận?
Diêu Viễn cười gượng.
"Ngại quá, các vị cứ tự nhiên, tôi có chút chuyện muốn nói với người nhà."
Diêu Viễn cùng Diêu phu nhân đi lên lầu.
Khách khứa ở đây tránh khỏi Diêu Nhất Lâm và Diêu Nhất Nam, tụ lại bàn luận xôn xao.
Lệ Tuần bưng một ly Champagne (Sâm Panh) lên, thâm tàng lẻn vào trong đám người.
Qua chừng hai mười phút, Diêu Viễn với Diêu phu nhân rốt cuộc cũng đi xuống.
Diêu phu nhân hình như là có trang điểm lại một lần nữa, ánh mắt bà ta có chút hồng. Còn có Diêu Viễn, tựa hồ như có chút không đúng lắm.
Hai người xuống lầu, lần nữa chủ trì đại cục.
Lúc này đây, Diêu phu nhân chủ động cười nói với mọi người.
"Vừa mới rồi thật ngại quá, đứa nhỏ kia của Lương gia thật sự là con trai của lão Diêu nhà chúng tôi. Năm đó chính là đã xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, lão Diêu lại sợ tôi thương tâm cho nên cũng không dám nói. Không nghĩ đến đứa nhỏ lại được ra đời, chúng tôi cũng không có ý xấu gì, con riêng thì cũng là con, tôi cũng sẽ đem đứa bé đó xem như con trai của mình mà thương yêu."
Phát ngôn này vừa nói ra liền được người ở chỗ này vỗ tay liên tục.
Quả là một người tài ba a.
Cái này cũng có thể nhẫn.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cửa vừa mở ra, a di giúp việc liền ngẩn người.
Thiếu nữ mặc áo gió, gương mặt lạnh lùng đứng ngoài cửa, chân đi giày cao gót đứng trên sàn gạch men bóng loáng, bước nhanh tới chỗ nhiều người nhất trong phòng khách.
Thanh âm "cộp cộp" vang lên đưa tới sự chú ý của mọi người, không ít người đều quay đầu nhìn vị khách đến muộn kia.
Tiểu cô nương trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa đơn gian, gương mặt không hề trang điểm.
Thế nhưng cả người đều lộ ra khí chất lạnh thấu xuơng, nhìn qua không hề dễ chọc một chút nào... Tiễn Ý Ý.
"Người kia là... con gái nhỏ của Tiễn gia sao?"
"Hình như vậy, tôi từng thấy qua vài lần."
"Sao cô ấy lại tới đây?"
"Sinh nhật của bạn trai mình, hẳn là cũng nên tới chứ."
"Nhưng không phải nói chính Lương Quyết Thành còn chưa có tới sao?"
Đám khách đang bàn luận xôn xao nhạy bén phát hiện ra là sắp có chuyện xảy ra, không dấu vết cách xa Diêu Viễn ra một chút.
Tiểu cô nương nhỏ tuổi này, không thể chọc.
Tiễn Ý Ý từng bước đi tới, đi qua đám người này, tiếng đàm tiếu liền từng chút một biến mất. Chờ đến lúc cô đứng ở trung tâm, phòng khách to như vậy, hội trường mấy chục người lại là một mảnh im lặng.
Thời điểm Diêu Viễn nhìn thấy Tiễn Ý Ý, da mặt cũng run lên.
Hắn cũng không thông báo chủ đề của bữa tiệc hôm nay ra ngoài, cũng không mời Tiễn Ý Ý, làm sao cô có thể biết được? Mà kể cả biết, làm sao cô có thể tới đây nhanh đến vậy?!
Trong lòng Diêu Viễn có chút hoảng.
Cô gái này, không thể dùng logic của người bình thường để suy nghĩ được, nếu là cô thì...
"Diêu tiên sinh."
Tiễn Ý Ý nở nụ cười.
Thoạt nhìn thì vô cùng khách khí, thế nhưng cẩn thận nhìn lại sẽ thấy cô đang giễu cợt ông ta.
Diêu Viễn hoảng hồn.
"Tiễn... Tiễn Ý Ý hả, sao cháu lại tới đây?"
"Đến tặng quà cho ngài ạ."
Tiễn Ý Ý cười đáng yêu, cô đưa tay vào túi, móc ra một tập giấy lớn.
Tập giấy này lung lay ở trong tay cô.
Sau đó cô liền nhỏ nhẹ nói: "Nghe nói Diêu tiên sinh cho rằng bạn trai tôi là con trai riêng của ngài, lúc nghe thấy tôi cũng vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao Diêu tiên sinh lại nói như vậy. Ngài phải biết là cha của bạn trai tôi là một cảnh sát hi sinh vì quốc gia chứ. Diêu tiên sinh nói như vậy, tôi thực sự không vui một chút nào, cho nên thuận tay điều tra một chút."
"Diêu tiên sinh."
Thanh âm của Tiễn Ý Ý ở trong phòng khách này vang lên.
"Đúng là không tra sẽ không biết, vừa tra đến liền sẽ giật mình nha."
"Ngài hình như làm rất nhiều chuyện không hay, thậm chí ngay cả em dâu của vợ mình cũng đều không bỏ qua?"
Diêu phu nhân đột nhiên ngẩng đầu.
"Nữ nhân trong tư liệu của ngài nhiều lắm, có phải vì chuyện này nên ngài thấy ai cũng nhận là con riêng của mình không?"
Tiễn Ý Ý thở dài.
"Ngài là người không biết xấu hổ như vậy, chúng tôi cũng không dám nhận thức đâu."
Tay Tiễn Ý Ý run lên, tập giấy liền tung bay đầy trời.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Tổng tài bá đạo Tiểu Ý Ý đang bảo vệ chồng yêu của mình!!!