Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Tiễn Ý Ý đi rất nhanh.
Cơ hồ là cơm còn chưa có ăn xong đã bỏ lại một câu đi xem Tô Á Na diễn, liền vắt chân lên cổ mà chạy.
Một đại tiểu thư như cô đã bao giờ phải tránh né chật vật như vậy đâu, thế mà lại bại lộ hết thảy trước mặt Lương Quyết Thành.
Cái này rất rất rất khiến cho người ta không biết phải làm sao!
Tiễn Ý Ý đã bao giờ gặp qua loại người như thế này đâu, ngay thẳng, nhiệt tình, thiếu chút nữa thì đem nhân châm, lời tâm tình.
Vẫn là lời tâm tình đi.
Tiễn Ý Ý đối với "boy tâm tình" như Lương Quyết Thành đã không còn lời nào để nói.
Cô thậm chí còn muốn hỏi xem có phải Lương Quyết Thành bái sư học mấy thứ này hay không. Tại sao vừa mới mở mồm, lời ngọt ngào như thế có thể nói như câu cửa miệng? Lại còn tiến bộ nhanh tới vậy nữa chứ.
Thế nhưng thiếu nữ xấu hổ liền đỏ mặt! Ngượng ngùng! Sau đó liền chạy mất!
Luôn phải có một chút thời gian giảm xóc!
Tiễn Ý Ý trốn rất nhanh, ở chỗ của Tô Á Na ngốc nghếch một hồi lâu, xem bọn họ thi đấu, cùng nhau ăn cơm tối, lúc Tô Á Na chuẩn bị về Hải thị, Tiễn Ý Ý mới do dự một chút, bắt đầu kiếm cớ.
Cô hàm hồ nói mình hơi mệt, Tô Á Na cũng không ngốc đến vậy, cô ấy trộm cười thầm, cũng không ép buộc cô, chính mình thu xếp theo đoàn đội về trước.
Tiễn Ý Ý đăng kí một phòng khách sạn, cách chỗ ở của bọn người Lương Quyết Thành không xa.
Giữa trưa cô cứ như vậy chạy mất, hình như cũng không tốt lắm.
Tiễn Ý Ý nghĩ ngợi, cảm thấy mình đã tới đây rồi, vậy có nên hảo hảo bồi Lương Quyết Thành thật tốt hay không?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng từ lời nói đến hành động lại không hề dễ dàng.
Giữa trưa Tiễn Ý Ý liền chạy mất, hiện tại lại đang cố gắng tiếp thêm dũng khí chủ động liên hệ với Lương Quyết Thành.
Nói cái gì đây, giữa trưa tớ chạy mất, hiện tại tớ nghĩ thông rồi, hai chúng ta ngồi xuống trò chuyện được chứ?
Ngồi xuống khẳng định sẽ trò chuyện tới chết.
Hơn nữa cô cũng lo lắng Lương Quyết Thành lại hóa thân thành "boy tâm tình", cô chống đỡ không được.
Thật sự, vì cái gì mà lão đại phản diện mặt lạnh như tiền kia sẽ không sự tự thông* thành như vậy? Đây giống như hàng hóa bán ra không những không hỏng đi mà còn càng ngày càng tốt lên vậy.
* Không cần dạy cũng biết.
Tiễn Ý Ý rối rắm hồi lâu.
Chuông cửa vang lên.
Bây giờ cũng chín giờ tối rồi.
Tiễn Ý Ý đoán là phục vụ của khách sạn, liền trực tiếp cự tuyệt.
Thế nhưng chuông cửa vẫn bám riết không ngừng, kèm theo đó là một đạo thanh âm.
"Chào ngài, tôi là phục vụ."
Phục vụ sẽ không dây dưa như vậy đâu.
Tiễn Ý Ý có chút không vui đi ra cửa, nhưng cũng không có mở, đứng từ bên trong nói vọng ra: "Tôi không gọi phục vụ, cảm ơn."
"Có lẽ ngài cần một thợ xoa bóp, có thể làm giãn gân cốt, giúp cơ thể thư thái hơn."
Người ngoài cửa không nhanh không chậm nói.
Tiễn Ý Ý sửng sốt.
Giống như nghĩ tới điều gì đó, cô cẩn thận mở cửa ra.
Cửa chỉ mở một khe nhỏ, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc cô nhìn rõ người đứng ở bên ngoài.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai nhìn cô cười.
"Cậu... sao cậu lại tới đây?"
Tiễn Ý Ý có chút mộng.
Cô ở nơi này cũng chưa từng nói cho Lương Quyết Thành mà.
Lương Quyết Thành tự giác chen vào khe cửa, từ bên người cô tiến vào bên trong.
Trong phòng để điều hòa 27 độ, Lương Quyết Thành cởi bỏ áo khoác ngoài.
"Tôi nói, cậu cần một thợ xoa bóp."
Lương Quyết Thành xoa xoa tay.
"Vừa lúc tôi học được mấy chiêu, cảm thấy Tiễn tiểu thư cần phục vụ."
Đầu óc Tiễn Ý Ý bay qua bay lại mấy chữ "phục vụ" nửa ngày, mặt thoáng chốc đỏ lên.
"Cậu không phải bận lắm sao, tự dưng chạy tới chỗ của tớ... mát xa cái gì chứ."
Thanh âm cô giảm xuống thật thấp.
Lương Quyết Thành thản nhiên nói: "Có thể bởi vì tôi nhìn thấy hình như cậu hơi mệt."
Nói Tiễn Ý Ý mệt, cũng không phải mệt sắp chết. Tuổi cô còn nhỏ, khôi phục khá nhanh, một chút mệt mỏi đó cũng chẳng đáng là gì.
Hơn nữa cô nhìn chằm chằm vào mắt Lương Quyết Thành.
Nam sinh này ngày đêm bận rộn nhiều việc, nhìn qua còn mệt hơn cô nhiều ấy chứ.
"Tớ cảm thấy người cần xoa bóp không phải tớ, là cậu mới đúng."
Tiễn Ý Ý chỉ chỉ cánh tay của Lương Quyết Thành: "Cả ngày đều ngồi gõ bàn phím, chẳng lẽ tay cậu không có chút nào không thoải mái sao?"
Không thoải mái khẳng định là có. Dù cho bàn phím có tốt đến mấy thì trọng lượng mình thao tác lên nó cũng khiến cho hai cánh tay nặng hơn không ít.
Nhất là gần đây, Lương Quyết Thành vẫn đang tiến hành luyện tập với cường độ cao, cơ hồ là không hề ngừng lại. Động tác nhanh và nhiều như vậy khẳng định chính là gánh nặng đối với hai cánh tay.
Có đôi khi anh sẽ ngẫu nhiên cảm giác được nó có chút đau mỏi.
Lương Quyết Thành cong cong ngón tay, nghĩ ngợi.
"Cậu nói cũng đúng."
Sau đó anh lại nói: "Có thể giúp tôi mát xa không?"
Tiễn Ý Ý: "..." Không nghĩ.
Nghĩ là vậy, thế nhưng chờ Tiễn Ý Ý hồi phục tinh thần, cô đã nắm tay Lương Quyết Thành, giúp anh chườm khăn nóng.
Ngoài cửa sổ sát vách là cảnh đêm của Kinh thị, phòng khách rộng rãi trống trải, chỉ có đồng hồ treo trên vách tường tích tắc chuyển động. Tiễn Ý Ý cúi đầu, dùng khăn nóng đổi một vị trí khác chườm cho Lương Quyết Thành.
Tay của thiếu niên mười tám tuổi lớn hơn cô hẳn một vòng, khớp tay rõ ràng, bàn tay cứng ngắc đó so với bàn tay mềm mại của thiếu nữ có khác biệt rất lớn.
Tiễn Ý Ý mím môi tiếp tục chườm khăn nóng cho anh, sau đó lên mạng tìm vài thủ pháp mát xa, ở trên lòng bàn tay anh bắt đầu ấn ấn bóp bóp.
Lương Quyết Thành ngồi ở đó, cánh tay cũng không thèm động.
Ánh mắt anh dừng ở trên người Tiễn Ý Ý.
Dương tiên sinh nói, Tiễn gia đại tiểu thư này mua vé máy bay tối nay.
Anh từ văn phòng nóng nảy lao ra, còn không đợi anh đuổi theo người thì Dương tiên sinh lại chậm rãi nói, cô không đi nữa, ở lại khách sạn chỗ này.
Lương Quyết Thành đối với Dương tiên sinh là một mặt bất đắc dĩ.
Ông ấy đã lớn tuổi rồi thế mà còn có tâm trí chơi lớn như vậy, cứ thế mà khi dễ đồ đệ của mình. Cứ phải nhìn thấy chàng trai ngày ngày mang bộ mặt lạnh nhạt này có cảm xúc nóng nảy mới thấy cao hứng, cuối cùng chậm rãi ung dung đọc số phòng Tiễn Ý Ý ở lại cho anh nghe.
Cho tới nay, người chỉ hận không ở văn phòng 24/24 như anh, lần đầu tiên về sớm, còn lén lút tới khách sạn tiểu cô nương nhà người ta ở.
Hoàn hảo trà trộn vào.
Cũng hoàn hảo đạt được mục đích.
Ngón tay Lương Quyết Thành vừa động liền nắm lấy đầu ngón tay của Tiễn Ý Ý vừa mới muốn rút khỏi.
"Buông tay, tớ còn đổi khăn mặt nữa."
Tiễn Ý Ý có chút không muốn, cô giật giật ngón tay.
Lương Quyết Thành dùng lực không lớn, cũng không có làm đau cô, thế nhưng cô làm cách nào cũng không thể hất tay Lương Quyết Thành ra được.
"Này!"
Lương Quyết Thành không buông ra, thậm chí còn tiến thêm một bước đem toàn bộ bàn tay cô gái nhỏ bao trọn trong lòng bàn tay của mình.
"Có qua có lại, tới lượt tôi."
Tay anh miết lấy tay cô, dựa theo mấy động tác ban nãy Tiễn Ý Ý làm cho anh, nhẹ nhàng xoa bóp lại.
Phía sau lưng Tiễn Ý Ý nổi lên một trận tê dại.
Tay cô bị một đứa con trai xoa.
Độ ấm trong lòng bàn tay Tiễn Ý Ý tăng lên, một đường từ bàn tay tới cánh tay giống như bị hỏa tinh thiêu, lại một đường đốt tới tận trái tim.
Cô không được tự nhiên cho lắm.
Xấu hổ, lại có hơi thẹn thùng.
Nhưng dù đầu ngón tay cô có hơi rung rung, Lương Quyết Thành cũng không buông ra.
Anh nghiêm túc đem mười ngón tay của cô xoa bóp cẩn thận.
Nghiêm túc y như thợ xoa bóp chuyên nghiệp.
Tiễn Ý Ý giấu ngón chân đang cuộn lên trong tất, tổng cảm thấy cảm giác này là lạ, khiến cô muốn đánh gãy bầu không khí này.
Tiễn Ý Ý còn chưa tìm được đề tài thích hợp, Lương Quyết Thành đã buông lỏng tay ra.
Anh cũng biết chừng mực, biết thời điểm này nên làm cái gì, nên dừng ở đâu.
Một cái nắm tay nhỏ là đủ rồi.
Chân trước vừa buông bàn tay nhỏ nhắn của cô ra, sau lưng liền vang lên tiếng chuông điện thoại.
Người gọi tới là Dương tiên sinh, nói là bỗng nhiên có chút việc, muốn để Lương Quyết Thành đi.
Nghe thế nào cũng cảm thấy vô lý, thế nhưng Lương Quyết Thành cũng không có so đo nhiều.
Bây giờ anh cũng cần một cái cớ.
Nếu cứ tiếp tục ở cùng một chỗ với tiểu cô nương của mình, anh không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.
Tiễn Ý Ý đối với anh là ôn nhu hương anh không thể chống cự được.
Nhận được điện thoại, hình như là có việc khẩn cấp cần Lương Quyết Thành tới, Tiễn Ý Ý cũng thở dài nhẹ nhõm, vội vàng đem người tiễn ra tới tận cửa.
Anh làm sao tìm được khách sạn này thì cô không biết, thế nhưng cô không phải rất muốn ở chung một chỗ với anh.
Tổng cảm thấy chỗ nào cũng không tốt, luôn khiến cho cô phải xách tâm đề phòng, toàn thân đều hoảng hốt.
Như vậy là không được, cô cần tĩnh tâm lại. Cũng không thể mỗi lần gặp mặt Lương Quyết Thành lại là một loại cảm giác rối loạn như vậy được.
Đem người đuổi đi xong, Tiễn Ý Ý bắt đầu mở Baidu vạn năng ra.
Baidu là một dạng BUG nghịch thiên tồn tại tác dụng vạn năng, luôn luôn có thể đưa ra mọi tình huống cho người sử dụng.
Cô đưa vào phương thức ở chung giữa hai người.
Hiện ra không ít bài đăng.
Cô lướt từng bài một, cảm thấy bọn họ nói đều vô nghĩa.
Không có một tí tính thực dụng nào.
Tiễn Ý Ý đổi một cách nói.
Cô hít sâu một hơn, đưa vào "Phương thức ở chung của tình nhân".
Sau đó... lại là giao diện quen thuộc.
Tôn trọng lẫn nhau... thấu hiểu đối phương...
Nội dung quen thuộc, chỉ đổi một từ mấu chốt, liền xuất hiện công khai ở phía trước.
Tiễn Ý Ý thật vất vả mới quyết định, mặt không chút thay đổi tắt điện thoại.
Baidu rác rưởi.
Mày có tác dụng gì cơ chứ!
Ngày hôm sau, Tiễn Ý Ý tính toán sẽ tới tìm Lương Quyết Thành, thế nhưng còn chưa kịp đi đã nhận được một cú điện thoại.
Tiểu thúc về nước.
Hiện tại hắn đã tới sân bay, đang ở sảnh chờ Tiễn Ý Ý, muốn cùng cô về nhà.
Tiễn Ý Ý ấp úng trong điện thoại nửa ngày, tìm không thấy một lý do thích hợp, chỉ có thể thu thập một chút rồi tới sân bay.
11h50p trưa, cô gửi một tin WeChat cho Lương Quyết Thành.
[Tiểu thúc tới rồi, tớ về trước nhé, gặp lại sau.]
Lương Quyết Thành mong mỏi ngồi ở trong đại sảnh từ nửa tiếng trước, sau khi nhận được tin nhắn WeChat, toàn thân như bị bao phủ một tầng sương lạnh.
"Không ăn à?"
Dương tiên sinh tò mò, hỏi Lương Quyết Thành đang ấn thang máy lên lầu.
"Không ăn."
Lương Quyết Thành đối với việc ăn cơm căn bản không có quá nhiều dục vọng, có thể làm cho anh nhớ tới việc đó, bất quá là vì có Tiễn Ý Ý mà thôi.
Tiễn Ý Ý bên này không hề biết mình vừa đi, Lương Quyết Thành cũng không thèm ăn cơm trưa, trực tiếp làm việc đến chiều.
Cô ở bên này cũng rất kinh ngạc, không nghĩ đến sẽ đụng trúng tiểu thúc.
Tiểu thúc vừa từ Thụy Sĩ về, mới đi khoảng ba bốn ngày trước, lúc về liền bắt kịp lúc Tiễn Ý Ý ở Kinh thị. Lúc hắn biết tin này cũng tự nhiên biết cháu gái nhỏ của mình ở lại Kinh thị làm cái gì, trực tiếp mua vé máy bay cho cô, đem cô xách về.
Hắn vừa ngồi máy bay mười mấy tiếng, cơ hồ là rất mệt mỏi, vừa lên máy bay đã đeo chụp mắt lên, nhắm mắt dưỡng thần. Tiễn Ý Ý cũng không dám phát ra âm thanh ầm ĩ tới chú mình, chỉ đưa ánh mắt đảo qua đám mây trôi ngoài cửa sổ.
Tiểu thúc trở lại Tiễn gia chào hỏi ông nội Tiễn một câu, nghỉ ngơi chưa được một tiếng, người của công ty đã đến.
Tiễn Ý Ý thậm chí còn không chào hỏi chú ấy tử tế, chú ấy đã mang người tới phòng họp họp.
Từ đêm khuya cho tới tận lúc bình mình, rạng sáng ngày thứ hai, Tiễn Ý Ý vừa ngáp vừa xuống lầu, ông nội với tiểu thúc đã ăn cơm xong, đang ngồi ở sofa nói chuyện phiếm.
"Ý Ý, qua đây."
Tiểu thúc đang nói chuyện với cha mình, vừa nhìn thấy Ý Ý liền thản nhiên gọi cô một tiếng.
Tiễn Ý Ý nhanh chóng đi tới.
"Ông nội, tiểu thúc."
Sự tồn tại của tiểu thúc so với người khác không giống.
Tiễn Thiếu Trầm năm nay mới 34 tuổi, dáng người vẫn được bảo trì rất tốt, thân cao một mét tám lăm. Tướng mạo của hắn vô cùng được, nghe ông nội nói là thừa kế dung mạo của bà nội. Nam nhân 34 tuổi thành thục tản ra một loại mỹ mạo cổ điển khiến người khác phải mê đắm. Chỉ là so với tướng mạo của hắn, tuổi tác của hắn lại lắng đọng lại, khí chất được tích tụ theo năm tháng, nhiều năm lăn lộn trên thương trường, giờ đây người khác nhìn vào hắn đều bị khí chất làm cho run rẩy nhớ kĩ, chứ không phải vì dung mạo của hắn.
Lại nói, tiểu thúc với Lương Quyết Thành vậy mà lại có một ít điểm giống nhau.
Mới có hơn bảy giờ sáng, Tiễn Thiếu Trầm đã tây trang chỉnh tề, tóc dài ở phía sau hơi vuốt lên, trong một cái nháy mắt, hình dáng nơi gò má lại khiến cho người ta nhìn quen mắt.
Tiễn Ý Ý chú ý tới một mảnh thâm sắc dưới mí mắt tiểu thúc.
Hắn thường xuyên thức đêm, ngủ cũng không ngon, còn luôn mang theo thuốc ngủ ở bên người. Thế nhưng cái đó cũng không cách nào cải thiện chất lượng giấc ngủ của hắn. Thậm chí thức đêm nhiều đã thành quen, chỉ có khi nào quá mệt mỏi mới ngẫu nhiên ngủ một lát.
Có thể nói là tuổi tiểu thúc không lớn, thế nhưng thân thể đã sắp sụp đổ đến nơi.
Đến cả ông nội cũng không có cách nào đi khuyên bảo hắn.
Ánh mắt Tiễn Thiếu Trầm dừng ở trên người cháu gái mình.
Có lẽ cho dù không có quan hệ máu mủ, thế nhưng cô cháu gái này trong mắt hắn, thủy chung vẫn là tiểu bối duy nhất của Tiễn gia.
Tiễn Mân Văn được tìm về có năng lực làm việc rất kém, còn coi người khác như những đứa ngốc, không phải tất cả mọi người trời sinh liền thua thiệt của cô ta cái gì. Thứ của cô ta thì người khác có muốn cũng không thể, thế nhưng không thuộc về cô ta, có cưỡng cầu cũng không thể giành đến tay.
Tỉ như là duyên phận của những người trong nhà này. Cha mẹ Tiễn nguyện ý coi cô ta là bảo bối, đó là duyên phận của cô ta. Hắn chướng mắt, không nguyện ý nhìn đứa cháu gái ruột này nhiều thêm một chút, cũng là duyên phận.
Ánh mắt Tiễn Thiếu Trầm hơi ôn hòa một chút.
"Lại đây, có cái này cho con."
Tay hắn cầm một cái hộp nhỏ, bề ngoài mang phong cách cổ phong phương Tây, còn có một cái khóa kim sắc.
Tiễn Thiếu Trầm đưa tới một cái chìa khóa kim sắc khác.
Tiễn Ý Ý cầm lấy, bỗng nhiên cảm thấy cái này căn bản cũng không phải chỉ là kim sắc mà thôi, nó là vàng ròng.
Độ cứng tương đối nhuyễn, cái này được thiết kế như chìa khóa, có thể nói là trừ tác dụng làm đẹp ở bên ngoài ra thì chẳng còn tác dụng nào khác.
Đúng như Tiễn Ý Ý sở liệu, chỉ là một món đồ trang sức mà thôi, vừa nhẹ nhàng chạm vào liền mở ra.
Trước sau còn có hai cái khóa, cũng đều là vàng ròng.
Tiễn Ý Ý cảm thấy cái hộp gỗ nhỏ này mà đem bán chắc chắn rất đáng giá, cũng không biết tiểu thúc để cái gì ở bên trong.
"Lúc ở Thụy Sĩ nhìn thấy cái này thích hợp với mấy bé gái như con, cho nên mới mua về." Tiễn Thiếu Trầm uống một ngụm cafe, chậm rãi nói với Tiễn Ý Ý, "Muốn làm thành cái gì tự mình quyết, ta sẽ cho người làm."
Tiễn Ý Ý không nói nên lời.
Hộp gỗ nhỏ mở ra, thiếu chút nữa lóe mù mắt cô.
Bên trong là từng loạt... kim cương chỉnh tề.
Kim cương lớn nhỏ đều thống nhất, sắp xếp cũng gọn gàng theo thứ tự, vừa nhìn xuống, liền giống như có một tầng sáng Ngân Hà lóe lên.
Tiễn Ý Ý hít sâu một hơi, cái tay ôm hộp run rẩy.
Cái hộp kim cương này, cộng lại cũng phải vượt qua năm trăm ngàn đó.
Tiểu thúc cứ như vậy tùy tiện cho cô?
Tiễn Ý Ý ôm cái hộp nhở mở ra cho ông nội nhìn.
"Ông nội... tiểu thúc cho con... kim cương."
Thanh âm Tiễn Ý Ý cũng suy yếu hẳn đi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tiễn Ý Ý cũng không thấy qua cái lễ vật nào vô nhân tính như vậy.
Đây coi như là lần đầu tiên tiểu thúc đưa cho Tiễn Ý Ý mấy thứ này.
Giá trị còn vượt quá năm trăm ngàn.
Loại lễ vật này, đừng nói cho cháu gái, cho con gái ruột cũng là cả một vấn đề.
Ông nội vừa nhìn liền biết.
"Tiểu thúc cho thì cháu cứ lấy, cũng không phải vật quan trọng gì."
Ông nội bình tĩnh nói: "Cháu cũng lớn rồi, mấy cô gái mười tám tuổi bên tay còn treo không ít thứ, cháu cũng nên có vài cái chứ. Không thể nào muốn mà không có được."
Tiễn Ý Ý trầm mặc.
Không phải là muốn mà không có, ngược lại, cô muốn cái gì thì chính là có cái đó. Thế nhưng ở trước mặt ông nội với tiểu thúc, cô lại giống với tên ăn mày nghèo khó muốn nhưng không có đi.
Tiễn Ý Ý ôm hộp kim cương đứng đó.
Tiểu thúc cho cô kim cương giống như chỉ tùy tiện hái một đóa hoa dại trong vườn vậy, căn bản cũng không có để trong lòng, chỉ nhắc nhở Tiễn Ý Ý có thể đi làm một bộ trang sức, khi nào đến Tết thì đeo.
Tiễn Ý Ý suy xét đống kim cương này, phát hiện nếu làm ba bộ trang sức thì vẫn còn dư khá nhiều, đây còn là thứ mà cô đã tính toán kĩ dưới nhiều thình huống.
Vài ngày trước, rạp chiếu phim công chiếu một bộ công chúa Disney người thật đóng, tiểu thúc vừa quay đầu đã đưa tới cho cô một hộp kim cương.
Đại bộ phận kim cương trong này đều là từng mảnh vỡ, để cho thợ làm mà nói thì đống kim cương này hoàn toàn có thể làm cho Tiễn Ý Ý một cái giày thủy tinh.
Tiểu thúc cũng đi xem phim sao? Cả giày thủy tinh cũng biết?
Thế nhưng giày thủy tinh của người ta chỉ đơn giản là thủy tinh, còn giày của cô, bên trên còn khảm vô số thứ a!
Giày đó cô mang ra ngoài kiểu gì?
Tiễn Ý Ý ngồi trong phòng nghĩ tới thành phẩm của đống kim cương này. Kẹp tóc, vương miện, vòng cổ, nhẫn, vòng tay, lắc chân, thậm chí cả ghim cài áo, toàn bộ đều nhờ nhà thiết kế làm. Một hộp kim cương lớn rất nhanh liền biến thành phối sức của Tiễn Ý Ý, kim cương vỡ thật sự biến thành một đôi giày thủy tinh sáng lấp lánh.
Đôi giày thủy tinh này làm cho Tiễn Ý Ý cảm thấy, tiểu thúc nhà mình khả năng có một nàng công chúa Disney ở trong lòng.
Tiễn Ý Ý cảm thấy, gánh nặng trên lưng cô quá lớn rồi, nếu như cô muốn rời khỏi Tiễn gia, chỉ sợ phải ký khế ước bán thân cả đời với tập đoàn Tiễn thị, còn không ăn không uống mới có thể trả nợ.
May mắn, cô là...cháu gái của ông nội, chất nữ của tiểu thúc.
Mắt thấy thời gian đã gần tới 20 tháng chạp, hương vị Tết càng ngày càng nồng đậm, thời gian tiểu thúc ở nhà càng ngày càng nhiều.
Một năm cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể buông xuống công việc, trở về với cuộc sống sinh hoạt của người bình thường.
Thế nhưng sống dưới một mái nhà với tiểu thúc, Tiễn Ý Ý thường xuyên thấy giữa đêm khuya hắn đứng ở dưới hoa viên ngẩn người, hoặc trời vừa sáng đã ngồi ở hoa viên ngẩn người.
Cô cố gắng nhớ lại, ở trong kịch bản miêu tả về vị tiểu thúc này không nhiều. Có thể là có hào quang nghịch thiên của nữ chính, sự tồn tại của tiểu thúc chính là BUG, không phải người mà nữ chính có thể sử dụng được cho nên mới bị tác giả cho mất tích ở sa mạc.
Quá khứ của tiểu thúc, cô cơ hồ không hề biết đến.
Chỉ từ chỗ ông nội ngẫu nhiên nói lỡ ra mới biết được một ít, quá khứ của tiểu thúc cũng không trôi qua buồn chán như thế. Thời còn đi học xảy ra một chuyện đủ để khiến hắn thay đổi vận mệnh tương lại, sau đó tiểu thúc còn rời nhà đi hai năm, sau khi trở về liền biến thành như bây giờ.
Nguyên tác, tiểu thúc đi sa mạc không có nguyên do chính xác gì, chẳng qua do người khác suy đoán, hắn đang tìm người, hoặc đang... tìm chết.
Tiễn Ý Ý không biết nên làm gì, trong lòng cô hiện tại chỉ suy nghĩ một chuyện, nhất định không thể để hắn đi sa mạc.
Sớm thay đổi kết cục của tiểu thúc.
28 Tết, cha mẹ Tiễn mang theo Tiễn Mân Văn đến.
Đây là ngày đại hỉ cả nhà đoàn viên, cha Tiễn vừa về là mang một khuôn mặt tươi cười, dù cho ông nội có không vừa mắt với đứa con trưởng này thì cũng không nói thêm gì hết, để cho bọn họ vào.
Cũng đã hơn hai tháng Tiễn Ý Ý không gặp Tiễn Mân Văn rồi.
Lần cuối cùng nghe được tên của đối phương là vì chuyện thành tích của Tiễn Mân Văn không tốt, bị cô ép về phía sau, làm cách nào cũng không giãy giụa lên được, bị mấy người trong group trường nhạo báng một phen.
Tóc Tiễn Mân Văn cũng dài ra không ít.
Hiện tại đã đến bả vai, lông mi tỉa cho nhỏ một khúc, ngũ quan thanh tú, nhìn có phần giống Tiễn Ý Ý.
Cô ta ngồi trên sofa mỉm cười, giống như một chị gái tốt, đối với Tiễn Ý Ý nhỏ giọng hỏi vài câu.
Tiễn Ý Ý sẽ không vào thời điểm này khiến cho mọi người đều không thoải mái, cô ta không gây chuyện, cô cũng có thể chung sống bình yên.
29 Tết, Tiễn Ý Ý cùng Tiễn Mân Văn với mẹ Tiễn làm sủi cảo.
Ba cha con ngồi ở phòng khách không ai nói gì, ba mẹ con ở trong bếp cũng không ai nói câu nào.
A di cũng không dám lên tiếng, giả vờ câm điếc không nghe không thấy không hiểu không biết gì hết.
Mẹ Tiễn ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu nhìn Tiễn Ý Ý một chút, đáy mắt đều mang theo đánh giá.
Cha Tiễn nói tận lực kéo gần quan hệ với Tiễn Ý Ý một chút. Cô cũng không nhất định là phế bài, nói không chừng nếu đi đúng nước thì sẽ biết thành một quân bài tốt.
Thế nhưng trước đó ầm ĩ thành như vậy, ai biết trong đầu nha đầu này nghĩ gì, có thể thân cận như ban đầu hay không cũng không thể biết được.
Mẹ Tiễn biết rõ, mình cùng nha đầu kia đã sớm ầm ĩ tách ra, bây giờ lại phải đi lấy lòng nó, nói thế nào cũng không nguyện ý. Con gái của bà ta, bà ta còn chưa đau lòng đủ, nơi nào có tâm trạng đi lấy lòng một đứa con nuôi.
Bà ta trợn trắng mắt, cúi đầu, âm thanh nhỏ nhẹ nói chuyện với Tiễn Mân Văn.
"Văn Văn, đứa bé kia của Lệ gia không phải nói muốn tới nhà chơi sao? Tìm con à? Bao giờ nó có thời gian tới?"
Thanh âm của mẹ Tiễn rất lớn.
Tiễn Mân Văn cúi đầu, thanh âm nhỏ nhuyễn: "Mẹ, người ta là một đứa trẻ, nhưng cũng rất bận rộn, làm sao có thời gian tới chơi, đợi qua năm đi."
Mẹ Tiễn tiếp tục nói: "Cũng phải, Ý Ý, con biết Lệ gia không?"
Bà ta cười cười nhìn Tiễn Ý Ý.
Lệ gia kia cũng thực ghê gớm, nếu như không có quan hệ với Tiễn Thiếu Trầm thì chỉ bằng hai nhà chả có quan hệ gì, cha mẹ Tiễn không có mặt mũi của Tiễn Thiếu Trầm thì càng không thể cùng đối phương nhận thức. Cho nên trước đó Tiễn Ý Ý tự nhiên cũng không biết tới Lệ gia.
Thế nhưng hiện tại thì không giống.
Thời điểm Lệ gia tiểu thiếu gia bỏ nhà đi, còn được Tiễn Mân Văn cứu, tiểu thiếu gia kia đối với cô ta còn rất tốt, giống như là muốn để cô ta mượn gia thế của Lệ gia vậy.
Tiễn Mân Văn quen biết với thiếu gia của Lệ gia, không phải hữu dụng hơn so với Tiễn Ý Ý sao.
Mẹ Tiễn tự nhiên càng muốn tâng bốc con gái mình.
Tiễn Ý Ý nghe hai người đối thoại, lập tức biết tiến triển tiếp theo sẽ là gì.
Lệ gia tiểu thiếu gia kia sẽ tới báo ân cho Tiễn Mân Văn.
Cái này cũng khó a.
Lệ gia tiểu thiếu gia cũng là một nhân vật phiền phức, về sau hắn sẽ đối phó với Lương Quyết Thành, vì Tiễn Mân Văn mà xông pha chiến đấu, phiền phức, là đại phiền phức.
Giọng điệu Tiễn Ý Ý lạnh nhạt: "Không biết."
Mẹ Tiễn hít hà Lệ gia ước chừng mười phút, cường điệu biểu hiện của Lệ gia tiểu thiếu gia đối với Tiễn Mân Văn tốt đến thế nào.
Tiễn Ý Ý nghe được tai trái lại chui qua tai phải.
Dù sao ở trước mặt mẹ Tiễn, vẫn phải bảo trì lễ phép nhất định.
Những lời bà ta nói, không cần để bụng làm gì.
Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
Sáng sớm 29 Tết*, Tiễn Ý Ý bị a di đánh thức.
* Tuyến thời gian hình như có vấn đề, nhưng thôi tác giả viết thế nên mình cứ để thế nhé.
"Ý Ý tiểu thư, trong nhà có khách, cháu nên đi xuống xem một chút đi."
29 Tết với 30 Tết khác quái gì nhau chứ, sao còn có người đến nhà người ta vào lúc này?
Tiễn Ý Ý ngáp một cái, rửa mặt chải đầu xong liền sửa sang lại biểu tình, đi xuống lầu.
Phòng khách có hai người ngồi.
Tiễn Ý Ý dừng chân.
Thiếu nữ thân cao kia đương nhiên là Tiễn Mân Văn.
Còn có một thiếu niên choai choai ngồi bên cạnh, mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm tới trên người Tiễn Ý Ý xong, liền lóe lên một tia u ám.
Tiễn Ý Ý siết chặt tay vịn.
Tiểu thiếu gia Lệ gia tới rồi.