Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Đây là một nụ hôn cực kì ôn nhu.
Lương Quyết Thành nhẹ nhàng đụng một cái, sau đó liền lui về phía sau.
"Không thích sao?"
Thanh âm của anh càng ôn nhu hơn.
Tầm mắt Tiễn Ý Ý tụ lại ở mi tâm của anh, cô chỉ thấy hô hấp mình hơi dồn dập, đầu óc mơ hồ, có chút nghe không rõ lời anh nói.
Anh... mới hôn cô.
Lại hôn.
Lương Quyết Thành cảm thấy mình không bị từ chối, cúi người, lần thứ hai dừng ở trên môi Tiễn Ý Ý.
Tiếng chuông báo hiệu 12h đêm vang lên, tất cả mọi người đều đang ăn mừng đêm chuyển giao qua năm mới, Tiễn Ý Ý bị Lương Quyết Thành đặt ở trên thảm, dùng hết sự ôn nhu vây lại, từng chút một hấp thụ hương thơm của cô.
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc cũng buông lỏng ra.
Tay anh chống xuống thảm, ngón tay hơi gãi gãi trên cổ Tiễn Ý Ý.
"Tim em đập rất nhanh."
Tiễn Ý Ý mất nửa ngày mới trở lại bình thường, cô cắn chặt răng.
Tim đập có thể không nhanh sao!
"Ý Ý."
Cánh tay Lương Quyết Thành cong cong, trán anh cụng vào trán cô.
"Em không phản đối, chúng ta có phải..."
"Có phải hay không đổi một loại quan hệ khác?"
Ánh mắt Lương Quyết Thành dừng ở trên người Tiễn Ý Ý, lẳng lặng chờ câu trả lời của cô.
Tiễn Ý Ý: "Em..."
"Suỵt."
Bỗng nhiên Lương Quyết Thành cảm thấy hối hận, che môi cô.
"Em mới nói, năm mới muốn anh vạn sự như ý, em có thể thỏa mãn nguyện vọng của anh không?"
Lương Quyết Thành nói từng câu từng chữ: "Nguyện vọng của anh không khó, chỉ hy vọng em có thể trở thành bạn gái anh, chỉ thế thôi."
Tiễn Ý Ý:... Cô thế mà đoán được.
Nửa ngày sau, cô mới phun ra một ngụm khí.
Bạn gái.
Làm bạn gái Lương Quyết Thành.
Giống như là trước đó, cô cũng từng vô tình hay cố ý suy nghĩ qua về chuyện này.
Nói thực là từ đầu, cô căn bản không có cách nào tưởng tượng mình và Lương Quyết Thành yêu đương thì sẽ thế nào. Nhưng con tim nói cho cô biết, có lẽ trừ anh ra, không có người nào có thể để cô yêu như vậy.
Lúc trước, Tiễn Ý Ý vẫn suy nghĩ, chuyện về sau của mình và Lương Quyết Thành.
Quan hệ tiền bạc?
Cái quan hệ này giống như có chuyển biến một chút.
"..."
Lương Quyết Thành đang chờ câu trả lời của Tiễn Ý Ý, có chút khẩn trương.
Cô trừng mắt nhìn anh.
Đây là ý gì?
Lương Quyết Thành hắng giọng một cái.
"Anh chỉ chấp nhận một câu trả lời."
Mắt Tiễn Ý Ý muốn trợn trắng ra, trực tiếp động thủ đem cái tay đang che miệng cô của anh kéo ra.
"Còn che nữa, em sẽ cho anh độc thân cả đời."
Lương Quyết Thành sửng sốt.
Tiễn Ý Ý đã muốn từ trên thảm đứng lên.
Áo ngủ của cô có chút lộn xộn, cô chỉnh lại tóc, đem quần áo vuốt lại cho phẳng; giống như có tật giật mình đi đóng lại cửa sân phơi, cứ như làm vậy sẽ khiến người bên ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Lương Quyết Thành vẫn còn đang sững sờ.
Cho nên nói, cho nên, Tiễn Ý Ý đồng ý rồi.
Bọn họ... thực sự hẹn hò rồi.
Tiễn Ý Ý vừa đóng cửa lại đã bị người đem kéo vào trong lòng, toàn thân bị anh ôm lấy từ phía sau.
"Muốn ôm em."
Tiễn Ý Ý cố gắng bình tĩnh trở lại.
Không phải chỉ ôm một cái thôi sao; trước đó không phải chưa từng ôm qua, bây giờ hai người còn xác nhận quan hệ mới, chắc chắn phải thân mật hơn so với bộ dáng làm bộ làm tịch lần trước. Chung quy lại thì thiết lập ban đầu của hai người, chính là quan hệ đã có đứa bé trong bụng rồi.
Tiễn Ý Ý xây dựng tâm lý xong, liền bình tĩnh hơn không ít.
Cô vỗ vỗ tay Lương Quyết Thành, dường như đang an ủi anh.
"Được rồi, ôm một cái là được rồi. Bây giờ đã muộn, chuẩn bị đi ngủ thôi."
Bộ dáng cô vô cùng thuần thục, giống như cô có kinh nghiệm rất phong phú vậy. Trên thực tế, cô cũng chỉ là tân thủ đang miễn cưỡng an ủi chính mình trấn định lại mà thôi.
Lương Quyết Thành vẫn chưa thấy thỏa mãn, hai người vừa mới xác định quan hệ, mới ôm một cái mà đã muốn đuổi anh đi là thế nào.
Cánh tay anh hơi dùng lực, trực tiếp bế cô lên.
Phía sau chính là giường.
Giường của Tiễn Ý Ý mềm mại giống như đám mây, sức nặng của hai người đè xuống, giường liền bị lún sâu xuống.
"Này!"
Tiễn Ý Ý nhỏ giọng kêu lên.
Cô không cảm thấy Lương Quyết Thành sẽ làm ra cái gì, chủ yếu là vừa mới yêu đương, tâm tính còn chưa có chuyển biến nhiều, hôn một chút cũng đủ khiến nhân tâm kích động, trực tiếp lăn lên giường...
Chẳng lẽ quan hệ của bọn họ vẫn giống như trước kia, là bạn bè khác giới thuần túy nằm chung một cái chăn sao?
Khí lực của cánh tay anh rất lớn, Tiễn Ý Ý giãy dụa không ra.
"Ôm một cái, chỉ một cái thôi."
Thanh âm của anh giống như đang làm nũng, nhu nhu mềm mềm, lại hết sức vô hại, thậm chí khiến người ta muốn hung hăng xoa xoa khi dễ một phen.
Toàn thân Tiễn Ý Ý cứng đờ.
Này...
Cô không sợ thái độ cường ngạnh của Lương Quyết Thành, thế nhưng anh ôn nhu như vậy, cô thực sự không chống đỡ nổi.
"... Năm phút nữa thôi nhé."
Tiễn Ý Ý thỏa hiệp, nhỏ giọng nói.
Lương Quyết Thành đang ôm cô chần chừ hồi lâu mới lên tiếng: "... Được."
Tiễn Ý Ý:... Nghe sao miễn cưỡng quá vậy.
Lương Quyết Thành xoay mặt Tiễn Ý Ý đối diện với mình.
Hai người nghiêng thân, mặt đối mặt nhìn nhau.
Khoảng cách gần như vậy, tầm mắt của Tiễn Ý Ý có chút không biết để vào đâu, cô rũ mắt, hai tai hồng hồng, nhu thuận đến mức giống như cô dâu nhỏ thời cổ đại mới được gả về nhà chồng.
Cô dâu nhỏ.
Cô dâu nhỏ của anh.
Cánh tay Lương Quyết Thành hơi siết lại, khoảng cách giữa hai người lại kéo gần hơn.
Gần đến mức anh chỉ cần động một chút liền chạm tới đôi môi kia.
Mà quả thực anh đã làm như vậy.
Làm sao cũng hôn không đủ, ôm không đủ, chỉ hận không thể đem người trong ngực khảm vào trong xương tủy, để cô triệt để biến thành một bộ phận trên thân thể mình.
Hô hấp của Lương Quyết Thành có chút dồn dập.
Tiễn Ý Ý từ từ nhắm hai mắt, thời điểm gập ghềnh bị anh hôn môi, đột nhiên cô đẩy anh ra một chút.
Biểu tình của Lương Quyết Thành có điểm... vi diệu.
Như là thực sự sung sướng, thế nhưng trong sung sướng hỗn loạn không ít... nhẫn nại.
Lương Quyết Thành yên lặng đứng lên, đối mặt với ngoài cửa sổ thật lâu không nói gì.
Tiễn Ý Ý ở đằng sau mặt đỏ bừng bừng.
Cơ thể của thiếu niên thực sự... quá thanh xuân rồi.
Cô không dám phát ra âm thanh vào lúc này, yên lặng ngồi dậy, chỉnh lý giường có chút lộn xộn.
Mấy cái nếp uốn này, căn bản không phải phân lượng của một người có thể làm được.
Tiễn Ý Ý cố gắng trải đường.
Qua một hồi lâu, cô đoán anh hẳn là không sao nữa, mới gọi một tiếng.
"Anh... xong chưa?"
Bóng dáng Lương Quyết Thành cứng đờ.
Rồi sau đó giống như mắt thường có thể thấy được, toàn thân anh yên thành một khúc.
"Anh..."
Anh chần chờ hồi lâu, vẫn không nói chuyện.
Tiễn Ý Ý hàm súc chỉ chỉ buồng vệ sinh: "Muốn đi rửa tay không?"
Lương Quyết Thành giống như kịp phản ứng lại, lỗ tai của anh so với Tiễn Ý Ý còn đỏ hơn.
Anh quay người lại, thời điểm cùng Tiễn Ý Ý mặt đối mặt, Lương Quyết Thành như là hạ quyết tâm, đi trở về.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Lương Quyết Thành cắn môi, thấp giọng nói câu gì đó.
"Hả?"
Tiễn Ý Ý không nghe rõ: "Anh nói gì vậy, lớn tiếng chút được không."
Biểu tình của Lương Quyết Thành có phần không nhịn được nữa.
"Anh nói..."
Lương Quyết Thành cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra: "... không ngăn được."
"A?"
Tiễn Ý Ý không có hiểu.
Ngón tay Lương Quyết Thành cởi bỏ một cái cúc quần, lộ ra một chút nội y bên trong.
"Của em nhỏ quá, anh... không ngăn được."
Mặt Lương Quyết Thành không chút thay đổi.
Ánh mắt Tiễn Ý Ý nhìn theo ngón tay của Lương Quyết Thành.
Bùm, mặt cô đỏ thành trái cà chua.
Làm sao có thể... tại sao lại có tình huống xấu hổ như vậy chứ!!!
"... Kia, vậy phải làm sao?"
Tiễn Ý Ý không có trải qua loại chuyện này bao giờ, vừa xấu hổ vừa thẹn đến đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
Anh làm sao biết được.
Làm sao biết được mặc nội y của con gái sẽ xảy ra tình huống như thế này chứ. Cũng có lẽ ngay từ ban đầu hai người cũng không nghĩ tới, thân thể anh cũng sẽ có thời điểm không phối hợp cho lắm.
Hai người đỏ mặt đưa mắt nhìn nhau.
Nửa ngày sau, Tiễn Ý Ý trực tiếp chui tọt vào trong chăn.
Làm người làm gì nữa, dứt khoát đi làm pho tượng còn tốt hơn.
Ít nhất không cần phải đối mặt với cảnh tượng xấu hổ như vậy.
Lương Quyết Thành cũng xấu hổ, thế nhưng nhìn Tiễn Ý Ý còn xấu hổ hơn cả anh, trạng thái này cũng xem như hóa giải một chút.
Không ngăn được.
Lương Quyết Thành mím môi, tìm lấy một cái kéo nhỏ.
Là cái kéo nhỏ trong hộp trang điểm của Tiễn Ý Ý.
Anh đi vào phòng tắm, Tiễn Ý Ý vỗ mặt đỏ bừng, chỉ có thể đứng lên tiếp tục tìm nội y cho Lương Quyết Thành.
Quá lúng túng rồi.
Khả năng cả đời này cô cũng chẳng thể nhìn thẳng mấy cái nội y này nữa.
Rối loạn ngoài ý muốn đã hoàn toàn chấm dứt, Lương Quyết Thành đi từ phòng vệ sinh ra, thời gian cũng đã muộn lắm rồi.
Tiễn Ý Ý ôm đầu gối ngồi trên giường, có chút buồn ngủ.
"Quần áo anh vẫn còn ướt, có thể chờ không?"
Ở chỗ của cô bước qua năm mới, nếu ở đây ngủ lại giống như có hơi khó nói. Nhà mình với nhà ông nội không giống nhau, đương nhiên cũng không thể tùy ý được.
Lương Quyết Thành nghĩ thông suốt: "Chờ anh trở về."
Tầm mắt cô dừng ở trên người Lương Quyết Thành.
Quần áo mặc trên người một cô gái thì có thể nói là thời trang, thế nhưng khi anh mặc lên lại như được phủ thêm một tầng mị lực.
Anh không kéo áo nữa, cổ áo rộng rãi lệch xuống lộ ra bả vai thiếu niên, còn có cái quần bó sát kia phác thảo ra đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh, đằng sau cái quần đó... là nội y mới...
Lương Quyết Thành muốn đi ra ngoài với bộ dáng như vậy? Đêm 30, một người một mình ở trong nhà?
"Dù sao tiểu thúc cũng biết anh ở đây, hay là em đưa anh đi phòng khách nằm nhé."
Tiểu thúc biết Lương Quyết Thành ở đây, như vậy ở phòng khách nằm một đêm hẳn là cũng có thể đi.
Có điều hôm nay là 30 Tết, ngày mai hẳn là phải tận lực tránh đi một nhà cha Tiễn.
"Cũng không cần phiền phức như vậy." Ánh mắt anh nhu nhu, "Ở đây cũng được mà."
Tiễn Ý Ý nhanh chóng cự tuyệt: "Ở nhà ông nội, không thể được."
Nếu như ở căn hộ của cô, anh có thể tùy ý.
Thế nhưng đây là nhà ông nội, vẫn phải quy củ một chút.
Hơn nữa...
Lỗ tai cô lại hồng lên.
Nam sinh 18 tuổi, thân thể thanh xuân tràn đầy sức sống, cô sợ đến buổi tối còn nghe thấy những thanh âm không nên nghe thấy của anh.
Đây thật sự khiến người ta chống đỡ không được.
Rạng sáng, Lương Quyết Thành vẫn không lay chuyển được Tiễn Ý Ý.
Anh mặc áo bành tô rộng rãi của cô, Tiễn Ý Ý vừa kéo cửa liền kéo anh đi về phía phòng dành cho khách.
"Lúc trước a di có quét qua hai gian phòng cho khách, vừa lúc bên cạnh có một cái, em dẫn anh đi... A!"
Lời nói của Tiễn Ý Ý có cảm giác không đúng lắm.
Ngoài cửa phòng cô đặt một chiếc ghế dựa.
Ngồi ở trên đó... là Tiễn Thiếu Trầm.
Nam nhân mặc áo ngủ, trong tay còn cầm một ly rượu, nhìn thấy hai đứa trẻ đứng ở cửa, nhíu mày.
"Ra rồi?"
Cô muốn đi chết.
Chính là cái loại lôi kéo Lương Quyết Thành cùng nhau từ trên tầng lầu nhảy xuống, chết quách đi cho rồi.
- ------------
Lời editor: Ây dà, Lương Lương mới được Ý Ý cho hôn hôn mà đã...
Đã thế lén lút còn bị tiểu thúc bắt gặp nữa chứ!! Má nó xấu hổ muốn chết!!