Mục lục
Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thương Thù

Beta: Tịnh Nghiên

- -----------------------------------------------

Mẹ Lương được cho về nhà, ở cùng một chỗ với Lương Nguyệt Ninh.

Thời điểm họ ăn tết cũng không phải không muốn Lương Quyết Thành trở về, thế nhưng hai người biết anh đi Kinh thị, cũng không suy xét bắt anh trở về nữa.

Dù sao đối với hai người mà nói thì bởi vì Lương Quyết Thành yêu đương được với Tiễn Ý Ý nên mới có thể có cơ hội được danh sư chỉ điểm. Đây là cơ hội tốt, hai người tuyệt đối sẽ không ngáng chân.

Mẹ Lương còn dặn Lương Quyết Thành xem khi nào có thời gian thì nhớ đi chúc tết người nhà Tiễn gia. Tuy rằng hiện tại chỉ là quan hệ yêu đương, thế nhưng lễ phép cơ bản vẫn phải có.

Khả năng cao bà cũng không nghĩ tới, con trai mình lại đặc biệt lễ phép đúng chỗ, còn không đơn giản là chỉ đi chúc tết mà còn ở lại nhà người ta luôn. Ở đến tận mồng hai tết mới bị người ta xem như con dâu mới cưới đưa của hồi môn về.

Mẹ Lương:... Trong lòng có chút tắc nghẽn.

Lương Nguyệt Ninh với mẹ mình hiện vẫn đang ở nhà của Tiễn Ý Ý, trước đó hai ngày bà đã được xuất viện, cũng biết được con trai mình vẫn luôn ở chỗ của bạn gái. Này nếu đặt vào thời cổ đại, bà chắc chắn là đã sinh ra một Dương Ngọc Hoàn*, dựa vào anh mà cả nhà phi thăng theo.

* Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý phi) là sủng phi của Lý Long Cơ. Bà được xếp vào một trong tứ đại mĩ nhân Trung Hoa, sắc đẹp của bà được tả là đến hoa cũng phải thu mình lại vì cảm thấy hổ thẹn. (Xem chi tiết trên Wiki)

Con trai dựa vào sự sủng ái của bạn gái mà mang theo cả nhà một bước lên tiên, thế nhưng mẹ Lương lại không thể cao hứng nổi.

Bà vô cùng lo lắng.

Địa vị của hai nhà không ngang hàng, Ý Ý xuất thân quá tốt, nhà của bọn họ lại quá khác biệt. Vạn nhất con trai mình không được người ta thích, lại phải chịu lời ra tiếng vào thì làm sao đây?

Mẹ Lương thừa dịp Tiễn Ý Ý đang chơi game với Lương Nguyệt Ninh liền đem con trai kéo đến phòng bếp.

"Thành Thành." Mẹ Lương cẩn thận nhìn Tiễn Ý Ý ở bên ngoài, lôi kéo tay của anh, có cảm giác như sắp gả con gái mình ra ngoài, "Quan hệ của con với Ý Ý có tốt không?"

Lương Quyết Thành vừa xác định thân phận với Tiễn Ý Ý, đối với anh bây giờ mà nói thì tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là tốt đẹp nhất. Mẹ Lương hỏi cái này cũng như không.

"Tốt ạ."

Quan hệ của hai người họ bây giờ, còn kém một bước đi đến hôn nhân nữa thôi.

Lương Quyết Thành tràn đầy tự tin.

"Nhưng con phải biết là nhà chúng ta với nhà của Ý Ý, chênh lệch quá xa." Mẹ Lương vẫn phải phá tan sự vui vẻ của con trai mình, "Con có nghĩ tới tương lai chưa, nếu con của con hỏi vì sao nhà nội lại nghèo như vậy, còn nhà ngoại lại có tiền như thế, con làm cách nào để nói với nó đây?"

Lương Quyết Thành gặp bà nhắc tới vấn đề nuôi dướng đứa nhỏ liền nghiêm túc hơn.

"Sẽ không."

"Thành Thành, mẹ muốn nói với con là con không thể không có tiền đồ, với tình huống của nhà chúng ta, nếu Ý Ý yêu đương với con, khẳng định sẽ bị người ta nói này nói nọ, nói con bé sao có thể tìm một người bạn trai kém cỏi như thế. Con cũng không thể nào để đứa nhỏ nhà người ta chịu loại thiệt thòi này được chứ."

Lương Quyết Thành gật đầu: "Con biết."

Anh chắc chắn sẽ không để Tiễn Ý Ý vì anh mà phải chịu thiệt thòi. Cô xuất thân là một đại tiểu thư cao quý, làm sao có thể chịu loại thiệt thòi này, hiện tại cũng vậy mà sau này cũng thế.

Anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi, hiện tại cứ theo Dương tiên sinh học hỏi kinh nghiệm, vậy nên thời gian ở trong trường sẽ rất nặng nề.

Còn có tiểu thúc.

Tiễn Thiếu Trầm cũng đã nói, nếu nhất định phải đính hôn sau khi học xong cấp ba thì anh muốn trước khi tốt nghiệp làm ra được một cái thành tích nhất định, dùng thành tích này làm lễ vật đính hôn cho Tiễn Ý Ý. Tuyệt đối sẽ không để cô biến thành trò cười của người khác.

"Tiểu thúc của Ý Ý nói muốn cho con một cơ hội học tập."

Lương Quyết Thành nói với mẹ mình: "Có khả năng thời gian tới con sẽ không ở nhà."

Mẹ Lương không cự tuyệt, chỉ có thể cảm ơn.

"Vậy con phải cảm ơn người ta thật tốt. Cơ hội này người bên ngoài có muốn cũng không được, con chiếm được cơ hội này, nhất định phải cảm ơn những người trong Tiễn gia đấy."

Mẹ Lương lại có chút sầu: "Làm sao đây, thời điểm đến nhà chúng ta cũng không thể cho được nhiều sính lễ... Mẹ chỉ có thể cố gắng vẽ nhiều thêm. Năm đó mẹ cũng được coi là có thiên phú, ông ngoại con nói mẹ thừa kế gen di truyền từ ông cho nên về mặt hội họa cũng rất khá. Nếu thật sự không được nữa thì, mẹ sẽ học theo ông ngoại con, vẽ một ít rồi mang đi bán?"

Mẹ Lương vỗ ngực: "Tên tuổi của ông ngoại con vẫn có thể dùng, chỉ cần bán đi khẳng định có thể kiếm tiền. Chúng ta tích cóp từ bây giờ là có thể để con mua sính lễ đưa đến cho họ rồi."

Lương Quyết Thành: "Không cần, con có thể tự tích cóp."

Anh cũng không nói bừa.

Bây giờ anh có thể theo những người đó cùng nhau học, đem những kỹ thuật trước kia của mình cải tạo cho thật hoàn thiện, một mình cũng có thể làm ra một hạng mục hoàn chỉnh.

Những thứ này đều thuộc về anh.

Tiễn Ý Ý đang cùng Lương Nguyệt Ninh chơi game.

Cô nhóc này hiện tại đã bắt đầu chơi được với bạn bè cùng lớp, mà bạn bè của cô bé cũng rất tốt, có không ít người đều nguyện ý dẫn theo Lương Nguyệt Ninh chơi đùa. Mà trong hội chơi thân của cô bé, phổ biến nhất chính là mấy phần mềm trò chơi kia.

Em gái Lương gần đây rất trầm mê vào bộ trò chơi này, vì nó mà cô bé còn không thiết tha đến việc ăn cơm.

Tiễn Ý Ý học theo cô nhóc chơi.

Lương Nguyệt Ninh thấy Tiễn Ý Ý cũng muốn chơi liền đặc biệt hưng phấn, rốt cuộc cô bé cũng có thể dạy Tiễn Ý Ý cái gì đó, vô cùng vui vẻ ôm di động chỉ Tiễn Ý Ý từng chút một.

"Chị, là như thế này... chị đè lại nơi này, "ba" một tiếng... sau đó cứ như vậy!" Hưng phấn của Lương Nguyệt Ninh được thể hiện rất rõ ràng.

Kỳ thật cũng không phải hưng phấn kiểu nhảy tưng tưng lên, cô nhóc cũng chỉ ngồi yên một chỗ, ánh mắt chớp chớp nhìn Tiễn Ý Ý chơi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với trước kia.

Tiễn Ý Ý thấy cô bé như vậy, tâm liền mềm ra, xoa xoa đầu cô nhóc, cùng chơi trò chơi này.

Trò chơi này là người ta mới tạo ra, còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, mới được xuất ra thị trường không lâu, phần lớn đều là học sinh cấp hai, cấp ba chơi, đương nhiên cũng có vài cô, cậu nhóc tiểu học tải về.

Game rất đơn giản, cũng không quá khó chơi cho nên khiến cho rất nhiều người yêu thích không buông.

Tiễn Ý Ý chơi một hồi lâu mới phát hiện ở bên dưới góc phải của màn hình, có một dấu hiệu hình chứ "L".

Đây là công ty Tiễn gia với Ngô gia hợp tác.

Vậy không phải nói, game này chính là sản phẩm của công ty đó sao.

Không biết Lương Quyết Thành có tham gia hay không nhỉ.

Tuy rằng Tiễn Ý Ý không biết, thế nhưng vẫn rất vui vẻ. Vậy cũng có thể nói là không lâu sau, sản phẩm của Lương Quyết Thành cũng được đưa ra thị trường, thuận lợi rất nhiều cho hướng phát triển của anh trong tương lai.

Đây là một chuyện cực kì tốt.

Sự tồn tại của cô khiến Lương Quyết Thành được tiếp xúc với mấy thứ này từ sớm như vậy, cũng làm cho anh thích nghi sớm hơn với công việc này. Nhìn thấy càng sớm thì mục tiêu trong tương lai càng cao, đối với tương lai của anh cũng thật là sáng lạn.

Có lẽ tất cả tồn tại đều có một dụng ý nhất định.

Thí dụ như Tiễn Ý Ý cảm thấy, sự tồn tại của cô khiến cho nhân sinh của Lương Quyết Thành thay đổi.

Như vậy thì trong lòng cô càng muốn trang bị đầy đủ cho anh hơn.

Vui vẻ.

Loại vui vẻ này rất muốn chia sẻ với người khác.

Tuổi tác của mẹ Lương không lớn, ngay khi còn trẻ đã liên tục nằm ở bệnh viện, bà chưa bao giờ cần bận tâm tới củi gạo dầu muối, tất cả gánh nặng trong sinh hoạt đều đặt trên vai Lương Quyết Thành. Bà ấy vẫn còn rất trẻ, thậm chí trên người còn có chút sức sống của thiếu nữ mới hai mươi.

Tiễn Ý Ý cảm thấy hơi áp lực.

Nếu như không có gì thay đổi, người này về sau sẽ là mẹ chồng của cô.

Tiễn Ý Ý lặng lẽ vuốt khuôn mặt nhỏ.

Cô nhất định phải chăm sóc tốt cho gương mặt này của mình, tránh cho về sau đi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng cô với mẹ Lương là hai người cùng thế hệ.

Đối với con gái mà nói thì mẹ mình nhìn còn trẻ hơn mình là một chuyện quá tàn nhẫn.

Nhất định phải làm cho mình nhìn giống như một tiểu bối mới được.

Mẹ Lương làm một bàn đồ ăn.

Thời điểm thử tay nghề của mẹ Lương, rốt cuộc thì Tiễn Ý Ý cũng biết vì sao tay nghề của Lương Nguyệt Ninh lại tốt đến như vậy.

"Dì làm có hơi thiên về ngọt một chút, không biết khẩu vị của Ý Ý như thế nào, dì chỉ có thể làm một chút đồ ăn của Hải thị, hi vọng con không chê."

Mẹ Lương nghiêm túc nói tiếp, bà cũng nhiều năm chưa từng xuống bếp, hôm nay là lần đầu tiên nghênh đón con dâu tới, bà có hơi thấp thỏm, ngồi ở một bên cắn đũa nhìn Tiễn Ý Ý, sợ rằng cô sẽ cảm thấy thức ăn không ngon.

Động tác của bà cùng em gái Lương bên cạnh hoàn toàn trùng hợp với nhau.

Đại tỷ tỷ tuổi trẻ xinh đẹp cùng tiểu muội muội đồng thời dùng loại ánh mắt mong chờ nhìn Tiễn Ý Ý, khiến cho cô có áp lực rất lớn, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ ở trong lòng. Cùng hai mỹ nhân ngồi chung một chỗ ăn cơm, được hai mỹ nhân ngắm nhìn chằm chằm, cảm giác vô cùng tốt.

Tiễn Ý Ý cắn đũa, đem ánh mắt chuyển qua người Lương Quyết Thành.

Lương Quyết Thành thừa kế vẻ đẹp của mẹ mình, nhưng thêm một loại khí chất độc đáo hơn khiến anh dù vẫn còn trẻ nhưng dựa vào nhan sắc này cũng trở thành một đại mỹ nhân không hơn không kém.

Tiễn Ý Ý ăn vô cùng vui vẻ.

Tay nghề của mẹ Lương vốn rất tốt; còn có tay nghề của Lương Nguyệt Ninh hỗ trợ, ăn đồ ăn họ làm, vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy gương mặt kia của Lương Quyết Thành, vừa có sắc đẹp để ngắm, vừa có cơm ngon để ăn, loại cảm giác này khiến người ta không thể kiềm chế được sung sướng.

Sắc đẹp giết người x3, cái này đối với một người thuộc dạng nhan khống* như cô mà nói là một loại bạo kích.

* Những người mê sắc đẹp.

Tiễn Ý Ý bất tri bất giác ăn được rất nhiều.

Nơi này vốn có bốn phòng, trước đó có một phòng là của Tiễn Ý Ý, một phòng là của Lương Quyết Thành, một phòng là của Lương Nguyệt Ninh, còn một phòng là thư phòng. Hiện tại có chút cải biến.

Phòng của Lương Quyết Thành, em gái Lương có hỏi qua ý kiến của anh xong liền yên lặng chuyển đồ đạc đến phòng của Tiễn Ý Ý, để một căn phòng trống cho mẹ Lương ở tạm thời.

Bà ấy chỉ có thể ở nửa tháng.

Qua mười lăm tháng giêng, bà còn phải trở lại bệnh viện.

Kỳ thật chứng bệnh của mẹ Lương chỉ cần khống chế tốt thì phần lớn thời gian sẽ đều như người bình thường. Chỉ là bà ấy sợ sẽ làm điều gì đó ảnh hưởng tới những đứa nhỏ, cũng sợ người ngoài biết Lương Quyết Thành với em gái có một người mẹ thần kinh bất thường, dẫn đến có thành kiến với họ.

Bây giờ còn có thêm cả Tiễn Ý Ý.

Xuất thân của Tiễn Ý Ý ở trong lòng bà chính là một ngọn núi lớn.

Bà đặc biệt lo lắng mình sẽ kéo chân sau của con trai, kỳ thật thì tuổi càng nhỏ, yêu đương sẽ càng đơn thuần. Sau lớn dần lên, suy nghĩ sẽ càng ngày càng phức tạp, không phải chỉ yêu thích là có thể khẳng định được tương lai của hai người.

Tiễn gia có gia thế như thế, nếu để cho người khác biết đối tượng kết hôn của Tiễn Ý Ý có một bà mẹ bị bệnh tâm thần, chẳng phải sẽ biến thành đề tài đâm chọc Tiễn Ý Ý sao.

Đây là chuyện mẹ Lương tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Bà suy xét qua, nếu về sau bà vẫn trị không hết bệnh thì sẽ một mình trở về Tô thị, trở lại nơi bà đã lớn lên kia.

Ở nơi đó, vô luận như thế nào bà đều có thể sống rất tốt, hơn nữa nói không chừng còn có thể ngẫu nhiên gặp lại cha mẹ.

Thời điểm đến, bà ấy hoàn toàn có thể sống một mình thật tốt, sẽ không cản trở các con của mình, làm một gia trưởng đủ tư cách.

Chỉ là nếu nói như vậy, bà sẽ không thể chăm sóc cho cháu nội của mình.

Mẹ Lương bị loại rối rắm này làm cho thâm tâm bị chia thành hai nửa. Một nửa là điên cuồng muốn chăm sóc đứa nhỏ của Lương Quyết Thành và Tiễn Ý Ý, ôm đứa cháu nội xuống lầu phơi nắng. Một nửa là tự khuyên chính mình rời đi, tuyệt đối không muốn cản trở con mình.

Tiễn Ý Ý không biết mẹ Lương nghĩ tới mấy chuyện này, cùng Lương Nguyệt Ninh thu dọn bát đũa, vừa quay đầu liền nhìn thấy bà ôm gối ngồi trên sofa, vẻ mặt khổ sở. Chốc lát sau lại đem gối ôm buông xuống, một lúc sau lại ôm lên.

Tiễn Ý Ý nhìn một hồi lâu, đi qua ngồi xuống bên cạnh bà.

"Dì Lương."

Mẹ Lương đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, thiếu chút nữa bị cô làm cho hoảng sợ. Bà ngẩng đầu lên nhìn Tiễn Ý Ý, có chút xấu hổ.

"Ý Ý."

"Dì Lương có tâm sự sao? Dì cứ nói với con, con giúp dì nghĩ cách."

Giọng điệu cô rất hiền hòa.

Cô ngồi bên cạnh mẹ Lương, bộ dáng khi nói chuyện không hề giống với thân phận bạn gái của con trai bà, ngược lại giống như một người cùng thế hệ với bà hơn.

Kỳ thật tuổi của Tiễn Ý Ý trước khi xuyên thư cũng vừa mới hai mươi, mà mẹ Lương cũng đã qua cái tuổi hai mươi này rồi, trên thực tế thì tâm lý tuổi này của hai người cũng không có gì khác biệt lắm.

Nếu cô bày ra bộ dáng của một tiểu bối, nói không chừng mẹ Lương sẽ bởi vì trách nhiệm sẽ càng khó mở miệng. Thế nhưng khi Tiễn Ý Ý có thái độ tùy ý, mẹ Lương liền cảm thấy người ngồi bên cạnh bà giống như một người bạn bè bình thường vậy.

Đã nhiều năm như vậy, bà cũng không có một người bạn nào để tâm sự.

Mẹ Lương nói quanh nói co một hồi, rốt cuộc vẫn nói ra.

"Ý Ý, dì đang nghĩ, về sau dì có thể trông đứa nhỏ của hai đứa có được không?"

Tiễn Ý Ý mờ mịt trừng mắt nhìn: "... Dạ?"

Cô mới nghe thấy cái gì cơ?

Không phải chứ... mới yêu đương được hai ngày mà mẹ của bạn trai đã suy xét đến việc chăm sóc con của hai người rồi sao? Loại tình huống này cô nên làm thế nào bây giờ?

Mẹ Lương vẫn còn đang rối rắm.

"Dì nghĩ, về sau hai đứa kết hôn, dì cũng không có chuyện gì làm. Vẫn nên quay về Tô thị đi, dì là người Tô thị, sinh hoạt ở đó cũng mười mấy năm rồi, dì muốn trở về đó tiếp tục sống nốt quãng đời còn lại, có thể vẽ tranh, còn có thể bán lấy tiền. A, nếu tình huống của dì không tốt lắm, các con có thể đưa dì tới bệnh viện, thế nhưng nếu có thể, dì không muốn tới đó có được không?"

Mẹ Lương có chút cẩn thận: "Nếu dì ở Tô thị thì mồng hai tết mỗi năm, hai đứa có thể mang đứa nhỏ về chơi với dì có được không? Dì có thể trông nó giúp hai đứa, Thành Thành với Ninh Ninh đều là một tay dì nuôi lớn đấy."

Tiễn Ý Ý rốt cuộc cũng phản ứng kịp mẹ Lương đang nói cái gì.

"Dì Lương." Tiễn Ý Ý không cự tuyệt, giống như mẹ Lương là người dễ bị kích động, phải cẩn thận an ủi, "Nếu dì thích có đứa nhỏ thì tất nhiên là được, thế nhưng bây giờ vẫn còn rất sớm mà."

"Không sớm!" Mẹ Lương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Các con cảm thấy sớm thế nhưng thật sự không sớm tí nào. Hiện tại hai đứa đã lớp 11 rồi, năm nay sẽ lên lớp 12. Phải cố gắng học tập thật tốt, lên đại học cũng phải học thật giỏi, chờ các con đủ tuổi kết hôn, chuyện phải tính cũng rất nhiều. Nếu như hai đứa muốn học nghiên cứu thì sao? Muốn học lên tiến sĩ thì sao? Nếu có đứa nhỏ trước đó thì phải làm sao, ai trông nó chứ? Ý Ý, chuyện này đương nhiên dì sẽ lo! Chúng ta lên kế hoạch từ bây giờ luôn đi, làm cách nào để chăm sóc đứa bé đây."

Tiễn Ý Ý:... Không, thật sự vẫn còn sớm mà.

Bát tự còn chưa xem đâu.

Tiễn Ý Ý bất đắc dĩ ngẩng đầu.

"Con cũng có thể trông." Lương Nguyệt Ninh nghe thấy liền nhanh chóng giơ tay, "Chị Ý Ý, em có thể hát, có thể dạy nhảy, có thể cùng đứa bé chơi game, còn có thể dạy kèm cho đứa bé học, cũng có thể nấu nhiều món ngon cho chất nữ nữa. Em cũng có thể giúp hai người trông con mà."

Tiễn Ý Ý: "..." Không, vấn đề bây giờ là trông đứa nhỏ sao?

Cô có chút tuyệt vọng đưa mắt nhìn Lương Quyết Thành.

Đại huynh đệ, cứu mạng.

Lương Quyết Thành nhận được ánh mắt của Tiễn Ý Ý.

Anh nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa."

Phải, đừng cãi nữa! Đứa nhỏ ở đâu ra cho hai người tranh nhau chứ!

Tiễn Ý Ý rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lương Quyết Thành không nhanh không chậm nói: "Chuyện của đứa bé con sẽ thương lượng với Ý Ý sau đó sẽ quyết định. Trước mắt thì con thiên về việc đứa nhỏ sẽ để con chăm sóc hơn. Thân làm cha, tự mình chăm sóc nó, về sau đứa nhỏ sẽ càng thân cận với bọn con hơn. Hơn nữa để cha mẹ đẻ chăm sóc sẽ có lợi cho sự phát triển về mặt tâm lý."

Tiễn Ý Ý: "..."

Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Không cứu được.

Lương Quyết Thành không cứu được, em gái Lương cũng không, mẹ Lương cũng vậy.

Cái nhà này không cứu được nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK