Lúc đến chỗ lấy ngựa không ngờ nhất chính là họ lại gặp phải Thái Tuệ Linh đã đợi sẵn ở đó, Vong Âm cùng Nhã Thanh đều không muốn nói gì mà chỉ đi lướt qua nàng ta tựa như không nhìn thấy.
“ Xin lỗi.” Thái Tuệ Linh không dám nhìn thẳng vào hai người họ, nàng cúi đầu: “ Dù đã mang ơn cứu mạng của các huynh nhưng ta lại lừa mọi người đến đây, ta thành thật xin lỗi.”
Nghe mấy lời của Thái Tuệ Linh chỉ càng khiến Vong Âm thêm tức giận, hắn không muốn đôi co với nàng ta nên mới nắm lấy tay Nhã Thanh cũng kéo theo Mã Yết muốn rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt: “ Nhã Thanh, đi thôi.”
“ Đợi một lát đã, ta có chuyện muốn hỏi.” Nhã Thanh giữ lại tay Vong Âm, y hơi nghiêng đầu nhìn lại Thái Tuệ Linh phía sau mình: “ Ta luôn tự hỏi mục đích cô muốn lừa chúng ta đến đây là gì, và tại sao bây giờ lại không hề có ý định muốn ngăn cản khi chúng ta định rời khỏi?"
Thái Tuệ Linh tựa như hổ thẹn không thể trả lời, điều đó càng khiến Nhã Thanh thêm chắc chắn mà lên tiếng: “ Bởi vì mục đích của các người đã đạt được rồi, ta nói đúng chứ?”
“ Xin lỗi.” Thái Tuệ Linh nhỏ giọng: “ Ta thật sự không hề muốn lừa các huynh, ta không thể làm trái lệnh chủ tử được.”
“ Nếu đã là bất đắc dĩ ta không trách cô.” Nhã Thanh chắc chắn nói: “ Thật ra ngay từ đầu, người các ngươi muốn nhắm tới không phải ta hay Vong Âm, mà là Thẫm Ngụy đúng chứ?”
“ Nhã Thanh?” Vong Âm ngạc nhiên.
Nhã Thanh lại nói: “ Từ lúc Thẫm Ngụy biến mất, ngay cả Thái Tuệ Linh và Viên Như cô nương đều không tỏ ra có gì khác lạ, giống như họ đều biết hắn vốn không còn ở Nguyệt Xuân viện và hiện đang ở đâu.”
Nghe Nhã Thanh nói Vong Âm mới nhận ra việc này, việc Thẫm Ngụy đột nhiên biến mất đúng ra chỉ có hai người là hắn và Nhã Thanh biết được. Vậy mà từ ngày hôm qua đều đã gặp qua Thái Tuệ Linh và Viên Như đã từng thấy bọn họ có ba người đến, thế nhưng lại không có ai thắc mắc việc không nhìn thấy Thẫm Ngụy sau đó.
Vong Âm tức giận hướng Thái Tuệ Linh tra hỏi: “ Thẫm Ngụy đột nhiên biến mất, có phải đều là do các ngươi dở trò?”
“ Không, không phải như vậy.” Thái Tuệ Linh giật mình vội giải thích: “ Tuy rằng ta đã lừa các huynh đến đây nhưng ta xin thề rằng không có ác ý gì với mọi người, cho dù thế nào đi nữa ta cũng chắc chắn sẽ không lấy oán báo ân với người đã cứu mạng mình.”
“ Đến bây giờ mà ngươi vẫn có thể nói ra những lời đó, Thẫm Ngụy thật ra đang ở đâu.”
Thái Tuệ Linh cảm thấy chuyện này cũng không khó nói đến vậy, thế nhưng nàng vẫn có chút gượng gạo ngập ngừng nhỏ tiếng: “ Thật ra Nguyệt Xuân viện chúng ta, chủ nhân thật sự của nơi này không ai khác chính là nữ đế bệ hạ.”
“ Sao cơ?”
“ Ừm… chuyện là… bệ hạ gần đây đã từng đến Thiên Lang quốc một chuyến, người có ngưỡng mộ một nam tử người Thiên Lang mà mình từng gặp được. Bệ hạ cho người phát họa và điều tra về nam nhân này, người đó không khác chính là Thẫm Ngụy công tử.”
Nghe đến đây thì cả Vong Âm và Nhã Thanh đều đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, hóa ra bọn họ bị lôi kéo đến Bạch Miên quốc nguyên nhân lại chính là vì tên Thẫm Ngụy kia rãi đào hoa bên ngoài, thế nào lại đụng ngay phải nữ đế Bạch Miên quốc.
Thái Tuệ Linh mặt hơi chuyển đỏ nói: “ Hoàng tộc Bạch Miên quốc chúng ta nữ tử khi mười sáu tuổi đều đã phải chọn được phu quân cho mình, thế nhưng bệ hạ năm nay đã hai mươi vẫn chưa động tình với bất luận nam nhân nào. Không ngờ cuối cùng lại có tình cảm với Thẫm Ngụy công tử, lần này chỉ là mời ngài ấy vào cung một chuyện mà thôi.”
“ Cái này…” Vong Âm khó nghĩ, đây cũng không thể xem như là việc xấu. Nếu thật sự Thẫm Ngụy cùng với nữ đế Bạch Miên quốc kết duyên thì tình bang giao giữa hai nước sẽ càng thêm thân, thậm chỉ có thể chính thức kết hợp Bạch Miên quốc trở thành lãnh thổ của Thiên Lang quốc, thế nhưng…
Vong Âm nhìn sang Nhã Thanh, hắn biết rõ người Thẫm Ngụy thích là Nhã Thanh, nhưng với tính cách của tên kia và lá thư để lại chắc chắn không phải giả. Thẫm Ngụy quá cứng nhắc, lại một mực trung thành với Duật Ngôn Phong, hắn có thể làm mọi việc chỉ cần mang đến lợi ích cho hoàng đế và Thiên Lang quốc. Hắn rất có khả năng sẽ làm trái với lòng mình, đồng ý kết duyên cùng với nữ đế Bạch Miên.
“ Hiểu rồi, nếu hắn đã không xảy ra chuyện gì thì cũng không cần chúng ta lo lắng nữa.” Nhã Thanh bình tĩnh nói, y xem như không có chuyện gì nắm lấy tay Vong Âm: “ Thời gian không còn sớm nữa, mau đi thôi.”
“ Nhã Thanh.” Vong Âm không nghĩ Nhã Thanh sẽ không quan tâm gì đến chuyện này, hắn lên tiếng hỏi: “ Ngươi định mặc kệ không quản sao?”
“ Đây là lựa chọn của Thẫm Ngụy, chúng ta không có cách chen vào.” Nhã Thanh đưa tay vuốt nhẹ trên bờm ngựa của Mã Yết, y mỉm cười với Vong Âm: “ Đi thôi.”
Chưa nói đến hiện giờ mối quan hệ giữa Vong Âm và Nhã Thanh đã không còn như trước, y đã chấp nhận tình cảm của hắn. Nhã Thanh từ lúc đó chưa từng né tránh Vong Âm như trước kia, y thường xuyên cười với hắn, chủ động nắm tay hắn. Giữa hai người họ lúc này không hề có kẻ thứ ba chen vào, nói như vậy Vong Âm phải nên vui vì chuyện này mới phải, nếu Thẫm Ngụy thật sự lấy nữ đế Bạch Miên thì đó đã là kết quả tốt nhất.
Thế nhưng hắn không hề vui dù chỉ một chút, Vong Âm cảm thấy mình đã lợi dụng thời gian chỉ có hắn và Nhã Thanh để giành lấy cơ hội cho bản thân, hơn nữa Vong Âm cũng không thể chấp nhận việc Thẫm Ngụy sẽ vì lợi ích khác mà làm trái tình cảm của bản thân.
Quan trọng nhất hắn càng không muốn nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng kia của Nhã Thanh, ngay cả một người không giỏi suy đoán tâm tư của kẻ khác như hắn cũng có thể nhìn ra y không vui. Vong Âm có được y, nhưng lại không hoàn toàn nắm giữ tất cả: “ Nhã Thanh, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
“ Trả lời?” Nhã Thanh nhạc nhiên, y không hiểu nhìn Vong Âm.
Hắn trầm giọng: “ Ngươi vẫn chưa nói cho ta tình cảm của mình.”
“ Không phải ta đã nói ta đối với ngươi…”
“ Ta biết.” Vong Âm nghiêm mặt, hắn ngừng lại một lúc mới tiếp: “ Là câu hỏi trước đó… ngươi có yêu Thẫm Ngụy?”
Nhã Thanh mắt mở lớn hơn một chút ngạc nhiên, y đã thừa nhận mình yêu hắn thế nhưng y cũng chưa từng nói mình không có tình cảm với Thẫm Ngụy. Nhã Thanh cúi đầu xuống một chút không nhìn Vong Âm, y luôn cho rằng hắn là người rất đơn giản sẽ không bao giờ có thể nhận ra. Y không muốn nói dối, nhưng đã muốn từ bỏ, chỉ cần có thể tiếp nhận Vong Âm, đến một ngày nào đó trong lòng y cũng chỉ còn mình hắn mà thôi: “ Sau này có lẽ sẽ không.”
“ Vậy còn hiện tại?”
Nhã Thanh khó chịu nhíu lại chân mày, hắn tại sao đột nhiên cứ muốn hỏi rõ vấn đề này ngay bây giờ, y nhỏ giọng: “ Chuyện đó quan trọng với ngươi sao?”
“ Rất quan trọng.” Vong Âm lập tức trả lời không hề phân vân.
Nhã Thanh thở dài, vốn cứ nghĩ chấp nhận một người sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy, tại sao vẫn không thể tốt hơn một chút.
Vong Âm kéo lấy cổ tay Nhã Thanh, hắn lại nói: “ Trả lời ta, ngươi thật sự muốn không lo đến, cứ để Thẫm Ngụy kết hôn cùng một người khác?”
“ Đủ rồi.” Nhã Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Vong Âm lớn tiếng: “ Người ta chọn chính là ngươi, tình cảm của ta là thật như vậy vẫn chưa đủ? Thẫm Ngụy thì sao, hắn cưới ai hay lấy ai thì có liên quan gì đến ta?”
“ Nhã Thanh.” Vong Âm trầm mặt, hắn xem chân mày liễu trùng xuống trên đôi mắt buồn lại không thể rơi xuống một giọt lệ, vành môi bị cắn lấy như nén lại khó chịu trong lòng không thốt thành lời. Dáng vẻ lúc này của Nhã Thanh tựa như đã cho hắn câu trả lời, Vong Âm mỉm cười dịu dàng nói: “ Chúng ta đi thôi.”
“ Đi?”
“ Câu trả lời của ngươi, hay là để gặp được Thẫm Ngụy rồi mới nói cho hắn đi.”
“ Vong Âm?” Nhã Thanh siết lại nắm tay mình, y dùng lực không có bao nhiêu sức của bản thân để giữ lại Vong Âm đang muốn kéo mình đi: “ Ngươi đang muốn làm gì?”
Vong Âm nhìn Nhã Thanh lại nhìn bao đổ của y trên lưng Mã Yết, lấy ra đoạn mối dây đỏ giống với cái của mình mà hắn thấy lúc giúp Nhã Thanh thu dọn đồ. Vong Âm đưa nó ra trước mặt Nhã Thanh: “ Lúc đó ngươi đã mua hai cái đúng chứ?”
“ Đó chỉ là vô tình.”
“ Đây mới là sự thật.” Vong Âm mang mối thắt dây bỏ vào tay Nhã Thanh: “ Nếu ngươi không có bất cứ tình cảm gì vượt mức bằng hữu với Thẫm Ngụy, ta bây giờ lập tức mang ngươi đi, sẽ không cho phép hắn có cơ hội ở gần ngươi.”
Nhã Thanh nhíu mày: “ Tình cảm của ta đối với ngươi là sự thật.”
“ Nhưng đối với Thẫm Ngụy cũng không phải là giả đúng chứ?”
“ Tại sao ngươi lại nói ra dễ dàng như vậy?” Nhã Thanh siết lại mối dây trong tay mình, tình cảm đối với hai người bọn họ khiến y mệt mỏi như vậy bao lâu, đến khi bản thân mình quyết định từ bỏ thì Vong Âm lại có thể chấp nhận chuyện đó dễ dàng như vậy: “ Ngươi không khinh thường mà lại thừa nhận nó quá đơn giản như vậy, tên ngốc như ngươi thật ra phải ngu ngốc đến mức nào mới có thể nói ra mấy lời đó hả? Ta rõ ràng thích ngươi nhưng vẫn có thể có tình cảm với kẻ khác, tại sao ngươi có thể dễ dàng…”
Vong Âm đột nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Nhã Thanh, hắn kéo người lại hôn lên môi khiến y không thể nói tiếp. Đến lúc buông Nhã Thanh ra thì chính mình lại là kẻ cảm thấy khó xử, Vong Âm thành thật nói: “ Trong tim ngươi có ta, chỉ như vậy cũng có thể khiến ta hạnh phúc như hiện tại, còn đòi hỏi điều gì hơn thế nữa sao?”
“ Ngươi… ngu ngốc.” Nhã Thanh nhăn mày.
“ Ha ha.” Vong Âm cười ra tiếng, hắn vui vẻ nói: “ Hơn cả độc chiếm ngươi, Nhã Thanh. Ta muốn được nhìn thấy nụ cười thật sự của ngươi, giống như lúc ta, ngươi và cả Thẫm Ngụy ở cùng nhau trong thời gian qua. Nụ cười của ngươi lúc đó, thật sự rất đẹp.”
Nhã Thanh im lặng không nói, điều đơn giản như vậy ngay cả Vong Âm cũng có thể nhìn ra, vậy Thẫm Ngụy chắc chắn từ lâu đã biết. Lời lão nhân kia không sai, y cuối cùng cũng không thể tránh được, chỉ bằng cứ thành thật với bản thân thì hơn.
“ Nếu đã không tránh khỏi thì hãy nắm chặt lấy duyên phận của ngươi rồi đối mặt với nó, quyền chọn lựa không chỉ nằm trong tay ngươi, hãy tự tìm câu trả lời đi.”