Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương gia không tỏ tâm tình ra sao, hắn im lặng nhìn Phiên Vân đến y cũng cảm thấy kỳ quái. Ngôn Phong nói: " Ngươi thật sự muốn như vậy sao?"

" Nếu còn không đi, người thật sự để cô nương khác vào cửa?" Phiên Vân vừa nói đến đó đã thấy hai chân mày vương gia khẽ động, nhận ra mình nói lời dễ gây ra hiểu lầm nên y giải thích tiếp: " Chỉ sợ đến lúc đó thân thể vương gia đang khỏe lại không thể giấu nữa, ta qua chỗ của vương phi cũng không tốt lành gì."

" Chuyện đó ta biết." Ngôn Phong nói, hắn đôi mắt tựa như đang thăm dò Phiên Vân: " Ngươi thật sự muốn đi cùng với ta?"

" Đương nhiên ta sẽ đi cùng người, ta từng hứa chăm sóc cho đến khi vương gia khỏe mạnh. Chưa nhìn thấy người uy phong vô hạn, ta sao cam lòng được chứ."

Nghe những lời này đáng ra phải khiến hắn vui vẻ, nhưng Ngôn Phong lại không chút biểu hiện cao hứng nào. Hắn nhìn Phiên Vân khó hiểu sau đó mới nói: " Được rồi."

" Vương gia người sao vậy?" Phiên Vân làm lạ nhìn hắn, vương gia lúc trước tuy rằng khó gần, cũng chẳng tin tưởng hay muốn nhìn y lâu một chút. Hắn từ khi có thể nói có thể đi lại cũng không tỏ ra lạnh lùng với y, thế nhưng Phiên Vân nhận ra bản thân thật ra không hiểu gì về hắn.

Ngôn Phong trước kia là con người ra sao, bản tính thế nào. Phiên Vân chỉ nhìn thấy cơ thể yếu đuối vô lực của hắn, cần y chăm sóc, cần y quan tâm mới tự nhiên xem như hắn không thể thiếu mình mà thôi, cũng quên đi hắn từng là Nhật Minh vương khiến hoàng đế e ngại.

" Phiên nhi, ngươi nói muốn cùng ta trốn khỏi vương phủ nhưng lại không phải điều đơn giản." Phiên Vân đỡ hắn ngồi lại xuống giường, Ngôn Phong nói: " Chỉ với ngươi và ta đi đứng không tiện, cửa vương phủ chưa kịp bước qua đã bị phát hiện."

" Ta sẽ tìm cách, cũng không thể ở đây ngồi chờ mà không làm gì."

" Ngươi vẫn nên một mình đi trước, tiểu thiếp vào cửa kia ta có thể đối phó." Ngôn Phong nắm lấy cổ tay Phiên Vân: " Cho dù có bị phát hiện cũng không sao, chờ khi người của ta đến bọn họ tự có khả năng cứu người ra ngoài."

" Không được đâu." Phiên Vân lo lắng: " Nếu thật sự khó đi thì ta cũng sẽ ở lại, lỡ như xảy ra chuyện có thêm ta ở chỗ của vương phi cũng có thể giúp được người."

" Ngươi ở chỗ của Thệ Ngọc ta lại càng không an tâm, ngươi vẫn chưa biết mình đang ở trong tình thế nào sao?"

" Ta biết." Phiên Vân nói: " Vương gia lo lắng ta cùng tam hoàng tử trước kia có giao tình, đây sẽ khiến cho vương phi có điểm để lợi dụng. Hơn nữa vương phi còn đang xem ta như cái gai trong mắt, chỉ sợ sau khi ta hết giá trị cũng tự nhiên bị trừ khử?"

" Ngươi biết là tốt." Ngôn Phong nói.

Phiên Vân lại không cảm thấy điều này đáng lo, y không phải Đàn Lục Nhi có gì cho vương phi lợi dụng chứ. Chưa nói đến thời gian họ ở đây chẳng còn bao lâu, tam hoàng tử kia thân phận của y cũng đã biết, chắc cũng không cần gây phiền gì: " Ta hơn nữa đối với vương phi của người không có thiện cảm, chờ khi không còn nguy hiểm cũng phải cùng cô ta giải quyết mới được."

Ngôn Phong nhận ra Phiên Vân này nói nhẹ nhàng sẽ không chịu nghe lời, hắn lạnh lùng đối y: " Phiên nhi, ta lập lại một lần. Chỗ vương phi không cần ngươi quản đến, đi tìm biểu ca của ngươi, trước rời khỏi vương phủ càng sớm càng tốt."

" Nhưng..." Phiên Vân còn muốn cãi lại, chỉ là khi đối diện đôi mắt đáng sợ của Ngôn Phong thì môi tự ngậm chặt không nói nữa. Hai người im lặng hồi lâu cuối cùng y cũng phải chủ động lên tiếng: " Được, ta biết rồi."

- ---------------------------------------------------------------------

Ngôn Phong nói thì đơn giản, nhưng chính hắn cũng hiểu Phiên Vân trong phủ hay ra ngoài đều có người đi theo sau canh chừng, sợ là muốn thoát cũng khó. Cuối cùng vẫn quyết định để y ở nơi mình có thể nhìn thấy vẫn tốt hơn, đẩy nhanh thời gian mà bản thân dự tình.

Hắn ngày hôm sau viết một bức thư, bảo Phiên Vân khi ra ngoài thì nhờ người đưa đến cho kẻ tên Sát Âm ở miếu Hoài Thư ngoài thành cách nửa ngày đường.

Phiên Vân mang thư ra ngoài trước nhờ người đưa đi, sau đó vẫn theo chỉ điểm đến gặp Nhã Thanh ở một quán mỳ nhỏ bên đường. Hai người xem như vô tình ngồi chung bàn mà trò chuyện, mấy vị đại ca luôn theo sau kia cũng rất có hảo cảm với Phiên Vân, nên thường không quá đáng đến nỗi y một bước họ một bước, chỉ ngồi ở một chiếc bàn khác gọi mấy tô mỳ đến ăn.

An tâm bọn họ không nghe thấy, Phiên Vân nói với Nhã Thanh đối diện mình: " Ngươi nói có cách trị cho vương gia rồi?"

" Sau khi nói chuyện với ngươi lần đó ta trở về nghiên cứu rất kỹ, hắn theo lời ngươi thì hoạt động đi đứng trở lại được rồi, chứng minh suy đoán của ta không có sai. Qua mười phần châm cứu còn có dược liệu khả năng trị thương gân cốt, ta dám đảm bảo với ngươi khiến hắn chạy nhảy cầm kiếm rút đao không vấn đề, trở lại như trước kia nguyên vẹn không sai sót."

" Vậy thì tốt quá." Phiên Vân vui mừng thì chợt nhớ đến vẫn còn vấn đề khác, y nhỏ giọng: " Nhưng điều quan trọng làm sao khiến ngươi tiến hành trị liệu được."

" Đó chính là trọng điểm ta muốn nói với ngươi." Nhã Thanh nói: " Tốt hơn hết vẫn phải chờ khi hắn có khả năng rời khỏi đây, nếu không chỉ sợ vừa khi biết cơ thể Nhật Minh vương gia đã tiến triển tốt. Đừng nói trị chữa, mạng của hắn khó giữ."

Phiên Vân nghe Nhã Thanh nói vậy lại càng lo lắng: " Điều ngươi nói e rằng đến rồi, hai ngày nữa vương phủ lại tiếp thêm một thiếp thất đến chỗ vương gia. Không cần biết cô nương kia tốt hay xấu, vương gia đã có thể cử động lộ ra bên ngoài thì nguy to."

" Lại cưới thêm thiếp?" Nhã Thanh chẳng biết thế nào, sau khi ngạc nhiên lại mỉm cười nói: " Vương gia này phúc khí cũng thật lớn, chính thê liên tục nạp thiếp đến cửa. Người trước chưa đến nửa năm thì người sau cũng đến rồi?"

Phiên Vân im lặng không nói gì, Nhã Thanh lại lên tiếng hỏi: " Vậy ngươi tính làm thế nào?"

" Vương gia nói với ta tự mình đã có sắp xếp, bảo ta cùng với ngươi trước đi sớm khỏi hoàng thành." Y lại nói: " Nhưng ta vẫn không an tâm, người bây giờ xung quanh đều là kẻ thù."

Nhìn dáng vẻ kia của Phiên Vân, Nhã Thanh ăn hết tô mỳ của mình mang để sang một bên nói: " Ngươi nếu đã không an tâm thì cứ ở lại, cần gì nói nhiều như vậy."

" Ngươi đồng ý sao?" Phiên Vân ngạc nhiên.

Nhã Thanh thở dài: " Ta không đồng ý, người cũng sẽ chịu nghe lời vương gia kia, ngoan ngoãn đi trước sao?"

Phên Vẫn tươi cười, y chợt nhớ ra mới lấy một gói giấy nhỏ đặt lên bàn: " Nhã Thanh, ngươi giúp ta xem một chút đi."

" Đây là gì?"

" Cái này." Y ghé lại gần nói nhỏ: " Vương phi mỗi tháng đều cho người ép vương gia uống một loại thuốc gì đó, ta cảm thấy đây không phải thuốc tốt nên thừa khi hai a hoàn kia không chú ý, lén trộm một ít bả thuốc. Ngươi xem xem, vương gia dùng nó hết ba năm liệu có độc hại gì hay không?"

Nhã Thanh nhíu hai chân mày mỏng, y nhìn gói giấy trên bàn rồi mở ra đưa đến mũi ngửi thử, vẻ mặt như hoài nghi gì đó lại lấy một ít ra tay xem. Chắc chắn rồi mới hé môi nói: " Nhật Minh vương phi kia tâm địa quả thật không thể xem thường."

Phiên Vân nghe nói thì lo lắng hơn: " Làm sao vậy, thuốc này có hại lớn sao?"

" Lấy mạng thì chưa đến nỗi, chỉ là sống còn khổ hơn chết thôi." Nhã Thanh nói, giọng nói thể hiện rõ bất mãn với Thệ Ngọc vương phi: " Nhật Minh vương gia chịu đựng hết ba năm cũng không cắn lưỡi tự sát, quả thật ta nể phục hắn rồi."

" Sống không bằng chết?" Phiên Vân nhìn Nhã Thanh: " Vậy là ý gì?"

" Thuốc này hại lâu dài như ngươi tưởng tượng thì không có, nhưng uống rồi toàn thân đau đớn không dứt, cơ thể tựa như bị hàng trăm ngàn loại rắn rết gặm nhắm cơ thể đau không thiết sống." Nhã Thanh lại nói: " Loại thuốc này thường được dùng trong tra hình để ép tội nhân khai thác thông tin, ngươi nghĩ xem một người tàn phế không thể nói cũng không thể cử động chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chịu hết ba năm ta có thể không phục sao?"

" Vương phi không phải là thê tử của vương gia, tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy. Thật ra vương gia đã gây nên tội ác gì không thể tha thứ, khiến cô ta phải khiến người sống không bằng chết như vậy?" Phiên Vẫn chưa từng nghe Ngôn Phong nói đến việc này, hắn tại sao một tiếng rên la cũng không có.

Nhã Thanh nghe nói thì thở dài: " Chỉ sợ cô ta cảm thấy như mình đã bị phản bội đi. Đối với nữ nhân, phu quân chính là điểm tựa, là tương lai của họ. Ngươi thử nghĩ phu quân từ một nam tử vạn người kính trọng, đột nhiên trở thành một tên tàn phế nằm một chỗ chờ chết càng là cảm giác bị phản bội nặng nề."

" Đó không phải lỗi của vương gia không phải sao?" Phiên Vân trong lòng không mấy dễ chịu, y đập mạnh tay lên mặt bàn: " Ta không hiểu nổi nữ nhân thật ra có những lý do gì, nếu không thể làm điểm tựa thì lập tức xem như phản bội?"

Nhã Thanh nhăn mày, y liếc nhìn mấy vị nam tử bàn bên kia, bọn họ tuy không đi lại đây nhưng đã chú ý đến hai người họ: " Ngươi tức giận cái gì, không hiểu bản thân trong tình huống nào sao?"

Phiên Vân đương nhiên biết vừa rồi mình thiếu suy nghĩ, y lại im lặng không nhìn lại để tránh nghi ngờ. Vương gia ban đầu cùng với y không có quan hệ, nhưng thấy hắn ra sao cũng phải xót thương. Thê tử như vương phi trong lòng chỉ nuôi hận ý muốn hắn chịu đau khổ tủi nhục, nữ nhân này so với Đàn Lục Nhi còn khiến kẻ khác cảm thấy chán ghét hơn, đáng hận hơn.

" Đáng hận." Đôi mắt đột nhiên thay đổi lạnh lùng, thái độ cũng khác lạ không giống so với Phiên Vân bình thường sẽ thể hiện.

Nhã Thanh đối với Phiên Vân tính khí đã không còn lạ, thấy y có loại biểu hiện này thì biết đánh chết cũng đừng mong y chịu rút lui trong yên bình. Nhã Thanh lo lắng nói: " Ngươi làm gì cũng phải biết chừng mực, nên nhớ hiện giờ cô ta thân phận vẫn là vương phi. Ngươi ở hoàng thành ngoài vị vương gia kia thì không có bất cứ chỗ dựa nào, hắn dù sao đối với ngươi cũng chưa thể gọi là thân thiết, cứu người đã là đủ ngươi còn muốn thay hắn trả hận sao?"

" Đúng vậy, nợ của vương gia ta vốn không cần phải đòi thay. Thế nhưng..." Phiên Vân đưa tay xoa trên mặt mình: " Ta chịu khổ không ít nhịn cũng không thiếu, nhất định bắt cô ta trả đủ chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK