Mười tám quận đất phong tại nam địa dưới quyền Nhật Minh vương cai trị, mỗi nơi đều có thể nghe thấy âm vang của chuông Thừa Thiên. Mọi người qua hết bảy hồi chuông đều ngừng lại việc mình đang làm, tiếng hô vang lại như làm rung chuyển cả một vùng đất rộng lớn: " Vương gia trở về rồi."
" Tiếng chuông." Vẫn còn chưa vượt qua khỏi cánh rừng thì từ đâu đó lại có tiếng chuông vang lên. Phiên Vân ngồi trước ngựa ngước đầu nhìn lên những ngọn cây đang vun vút vượt qua đầu, cả những đàn chim vì tiếng vang bất chợt tung cánh bay trên nền trời ảm đạm khi vừa hừng sáng: " Người nghe thấy không, hình như còn ở xa nhưng vẫn có thể nghe âm vang như vậy."
" Đó là tiếng của chuông Thừa Thiên."
" Chuông Thừa Thiên?" Phiên Vân hỏi lại.
Ngôn Phong thúc ngựa chạy nhanh hơn, hắn trầm giọng: " Xem ra mọi người đều biết ta trở lại rồi."
" Cảm giác trở về nhà ra sao?"
Vong Âm nhìn sang Thẫm Ngụy, hắn lại nhìn Duật Ngôn Phong nôn nóng phía trước cho ngựa chạy nhanh, khóe môi nhếch lên lại vung roi trên tay quất mạnh: " Đương nhiên là rất tốt rồi."
" Thật ồn ào." Nhã Thanh chân mày hơi nhíu lại, tiếng chuông kéo dài lại vang lên liên tục khiến y cảm thấy khó chịu. Gần đến Thừa Viên Chức thành chủ, nơi Nhật Minh Vương xưng bá lại mỗi người một tâm tư, không ai giống ai.
Đi một đêm dài băng qua rừng khiến Phiên Vân có chút mệt mỏi, y tựa trong ngực hắn nửa mê nửa tỉnh cho đến khi nghe thấy tiếng của Ngôn Phong: " Phiên nhi, nhìn thử xem."
" Vương gia?" Dùng tay dụi hai mắt một chút, Phiên Vân ngồi trên ngựa nhìn về phía trước ánh sáng khi mặt trời vừa lên có chút huyền ảo. Trên vùng đất đá rộng mở là một dãy tường thành cao lớn uy nghi, cảm thấy khung cảnh trước mắt ở phía xa kia thật hùng vỹ: " Tuyệt thật."
" Đó chính là niềm kiêu hãnh của ta." Ngôn Phong mỉm cười nói: " Mỗi một gốc cây ngọn cỏ, mỗi một người già trẻ nhỏ tại nam địa này. Tất cả chính là lý do ta không thể từ bỏ dù rơi vào hoàn cảnh nào đi nữa, ta cũng đã trở lại."
Phiên Vân không nói gì, y chỉ im lặng ngắm nhìn cái mà Ngôn Phong nói chính là niềm kiêu hãnh của hắn. Y có thể hiểu vì sao hắn không thể từ bỏ cuộc sống cho dù phải chịu bao nhiêu tủi nhục, gánh nặng của cả miền đất này, sinh mạng của vô số người, không thể dễ dàng từ bỏ tất cả như vậy.
Từ xa trên khung thành nhìn thấy một con chim ưng lớn bay về hướng này, nó không hạ xuống mà từ phía không trung phía trên bọn họ bay lượn vài vòng lại kêu liền mấy tiếng nghe thật uy mãnh.
Ngay sau đó đã nhìn thấy một đoàn người ngựa xuất hiện trong tầm nhìn, Phiên Vân có thể nhận ra một trong số đó là ai: " Văn Huân tướng quân."
" Vương gia kìa."
" Đúng là vương gia rồi."
Tiếng xôn xao khi bọn họ tới gần càng thêm rõ, Văn Huân và một người nữa mặt râu quai nón tướng tá có phần cao lớn, bắp thịt so với người khác nhìn cũng rắn chắc hơn. Hắn phía sau lưng còn vác theo vũ khí như một cái rìu lớn, nhưng hình dáng thân rìu uốn cong có chút cổ quái. Cả hai vừa đến chưa kịp đợi ngựa ngừng lại đã nhảy xuống quỳ gối hành lễ trước Ngôn Phong: " Vương gia."
" Đứng lên cả đi."
Văn Huân tuân lệnh đứng lên, hắn cũng nhanh miệng nói: " Vừa nhận được tin do Sát Âm báo về nói vương gia có thể ngày mai sẽ về đến nơi, thần lập tức muốn dẫn người đi nghênh đón, không ngờ là vương gia lại trở về sớm như vậy."
" Vương gia, ta nghe nói người bị hoàng đế kia giam giữ khó dễ." Người gương mặt đáng sợ giọng nói mang vẻ nóng giận: " Tất cả đề tại Ngọc Trúc kia, nếu hắn không trước sau ra lệnh không cho phép ta rời khỏi nam địa, ta đã kéo quân đánh nát cái hoàng cung của tên cẩu hoàng đế đó."
" Ngươi thì biết được cái gì, vương gia còn nằm trong tay hoàng đế nếu thật sự người dám hồ đồ hại luôn cả vương gia, ta mới là kẻ đầu tiên đánh cho ngươi không thấy ngày mai."
" Câm miệng cho ta." Hắn lớn tiếng với Văn Huân xong lại hướng Ngôn Phong; " Bây giờ vương gia cũng lành lặn trở về rồi, chúng ta lập tức đánh chết cẩu hoàng đế."
" Đủ rồi." Ngôn Phong lên tiếng: " Lập tức vào thành."
" Tuân lệnh." Cả hai vừa rồi còn đang muốn tranh cãi nhưng Ngôn Phong vừa nói thì bọn họ liền im lặng không dám nhiều lời.
Không đợi bọn họ, ngựa của Ngôn Phong đã vụt chạy đi. Phiên Vân tò mò nhìn lại phía sau một hồi, thấy nam tử cổ quái kia rút vũ khí như muốn đe dọa Văn Huân mới cảm thấy buồn cười lên tiếng hỏi: " Người của vương gia đúng là tính tình gì cũng có, người vừa rồi là ai vậy?"
" Hắn tên Thạo Lâm, con người rất dễ nổi nóng nhưng đừng xem hắn như vậy liền tưởng đã nhìn thấu, hắn không phải dạng người chưa nghĩ đã làm đâu."
" Vương gia đối với mỗi thuộc hạ của mình, dường như đều rất tin tưởng vào bọn họ."
Ngôn Phong trầm giọng: " Họ cho ta chính là sự trung thành và cả tính mạng, điều duy nhất ta có thể đáp lại chỉ có sự tín nhiệm và tin tưởng."
" Vương gia." Phiên Vân nghe hắn nói như vậy lại cảm thấy rất dễ chịu, y mỉm cười: " Có thể người cho rằng bản thân chỉ có thể như vậy, nhưng không phải bất cứ một chủ tử nào cũng có thể làm được hai điều đó đâu. Ta tin các vị tướng quân đều rất kính trọng người, họ không nói ra không có nghĩa là họ không nhìn thấy, vương gia thật sự đã làm rất tốt."
Ngôn Phong không trả lời, hắn chỉ im lặng như vậy tiếp tục cưỡi ngựa về phía trước, thế nhưng Phiên Vân có thể nhận ra hắn đang cảm thấy vui vì những lời y nói.
Phiên Vân vươn người ra nhìn lại thấy Nhã Thanh đã bị bỏ lại phía xa, y đưa cánh tay lên cao rồi lớn tiếng: " Biểu ca, nhanh lên đi, nếu không sẽ bị bỏ lại đấy."
" Tên ngốc nhà ngươi." Nhã Thanh mắng một tiếng, y vốn không giỏi cưỡi ngựa lại còn phải đi suốt một đêm qua, đương nhiên cảm thấy mệt mỏi. Nhìn lên cao thấy con chim ưng kia vẫn bay lượn phía trên đầu bọn họ, y đối với các loại động vật của bầu trời rất hứng thú vì vậy thấy nó có vẻ như đang đi theo họ.
" Vũ Tiêu là vật nuôi của quân sư ở Thảo Đường quân bọn ta, tuy nói là vật nuôi của hắn nhưng nó lại nghe lời Thẫm Ngụy hơn nhiều."
Liếc mắt nhìn sang Vong Âm đang cưỡi ngựa bên cạnh mình, Nhã Thanh lại chú ý nghe tiếng chửi mắng của tên to con lớn tiếng vì bị cướp mất ngựa phía sau. Y thật cảm thấy người ồn ào như vậy khá phiền phức, đã đủ loại người như vậy tập trung một chỗ lại càng phiền hơn.
" Sắp đến nơi rồi." Tuy không nói nhưng Vong Âm vẫn nhận ra được Nhã Thanh cảm thấy mệt mỏi, không khó chịu vì bị làm ngơ hắn lại nói: " Chờ khi vào thành rồi nên nghỉ ngơi cho tốt."
" Được."
Nhã Thanh chỉ nói một chữ như vậy thậm chí còn không nhìn hắn, thế nhưng đối với tính tình của y trong lúc này chịu đáp lại cũng xem như nể tình lắm rồi. Vong Âm cũng im lặng cưỡi ngựa bên cạnh, không làm phiền cũng như xem chừng y.
Thạo Lâm phía sau vô duyên vô cớ bị cướp mất ngựa, hắn mắng chửi một hồi cũng không thể mất mặt lại đi cướp lại ngựa của thuộc hạ bên dưới, cuối cùng chỉ đành ngồi trên xe đánh ngựa cùng Thẫm Ngụy.
Nhìn bốn người phía trước, Thạo Lâm đột nhiên cười lớn: " Ha ha, ta thấy vị cô nương ngồi cùng ngựa kia chắc chắn là của vương gia rồi."
Thẫm Ngụy trầm giọng: " Hắn là nam nhân."
" Ha ha ha." Thạo Lâm vẫn cười lớn, hắn tự tin nói: " Đừng tưởng cô ta bận nam trang các ngươi liền có thể lừa ta, nhìn thế nào vẫn là một vị tiểu cô nương xinh đẹp."
Thẩm Ngụy lắc đầu không nói, Văn Huân cưỡi ngựa bên cạnh lại lên tiếng: " Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra y là nam nhân, không hiểu lý do vì sao ngươi lại có thể làm chủ tướng một doanh."
" Ngươi nói cái gì."
" Ha!" Văn Huân thở ra một hơi, sau đó hắn lại nhìn Thẫm Ngụy: " Không ngờ chỉ thời gian mấy tháng, thật sự như lời y nói có thể khiến vương gia hồi phục nhanh đến như vậy."
" Tất cả là nhờ vào Đàn công tử và biểu ca của y."
" Biểu ca?" Hướng mắt đến nam tử bận y phục xanh nhạt trông có vẻ ốm yếu phía trước, Văn Huân hoài nghi nói: " Là y sao? Hình như vẫn còn rất trẻ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống."
" Ta cũng từng nghĩ như vậy." Thẫm Ngụy lại nói: " Ngươi sẽ lại có cái nhìn khác ngay thôi."
Văn Huân ngạc nhiên nghe Thẫm Ngụy nói, hắn tươi cười: " Hiếm khi thấy ngươi như vậy, ta phải lưu ý rồi."
Trước cổng thành lớn mở rộng, khắp nơi đều nhìn thấy người lớn trẻ nhỏ đứng đông nghẹt không chỗ trống. Xếp thành một lối đi vào lại khá ngay thẳng, một người y phục đỏ bị gió thổi bay trông thật đẹp mắt, y từ nơi này vẫn có thể nhìn thấy đám bụi mù của đoàn người ngựa phía xa: " Vương gia trở về rồi."
" Vương gia về rồi." Từ sau câu nói của y kéo theo đấy những tiếng hô vang vọng.
" Cuối cùng vương gia cũng đã trở về rồi, chúng ta vẫn luôn tin tưởng người nhất định trở về."
" Đúng vậy, vương gia làm sao có thể bỏ rơi chúng ta được."
" Mẫu thân." Một hài tử vài tuổi thấy mọi người xôn xao cũng hiếu kỳ kéo tay áo mẫu thân mình hỏi: " Vương gia là ai vậy ạ?"
Nữ nhân mỉm cười xoa đầu con vui vẻ nói: " Người chính là chủ nhân của chúng ta, là người mang đến cuộc sống ấm no và tự do cho chúng ta."
" Chủ nhân?" Hài tử nghe mẫu thân nó nói thì lại càng ngạc nhiên hơn: " Không phải là Ngọc đại nhân sao ạ?"
" Ha ha Ngọc đại nhân đương nhiên cũng là chủ nhân của chúng ta." Nữ Nhân bế lên nhi tử của mình, nàng chỉ về phía xa, nơi hiện lên những bóng người ngựa đang tiến về đây nói: " Thế nhưng người có quyền lực tối cao nhất, người thật sự là niềm hy vọng của chúng ta. Con nhìn cho kỹ, người đó chính là Nhật Minh vương."
" Nhật Minh vương?"
" Ngọc Trúc." Một nữ tướng bận giáp màu đồng, tóc buộc cao cùng đôi mắt sắc bén anh khí. Nàng đi đến bên cạnh Ngọc Trúc lên tiếng: " Chờ đợi năm năm, cuối cùng cũng đợi được rồi."
" Đúng vậy." Ngọc Trúc nói xong lại vung tay lên cao, y lớn tiếng ra lệnh: " Dựng cờ Nam Vương."
Sau mệnh lệnh của Ngọc Trúc, trên tường thành kéo dài liên tục dựng lên những lá cờ có màu đỏ tươi, trên đó là hình hoa văn như một ngọn gió cuộn là do đích thân tiên đế trước kia đã ban kỳ hiệu này cho Nhật Minh Vương.
Ngôn Phong nhìn những lá cờ được gió thổi tung bay trên đỉnh tường thành, hắn lại trầm mặt không tránh khỏi nhớ lại trước kia khi tiên đế còn sống: " Hoàng huynh, thật sự cần phải làm vậy sao?"
Duật Thiệp đôi mắt dịu dàng nhìn hoàng đệ đứng bên giường bệnh của mình, hắn nói: " Vì đệ đã nói không muốn làm hoàng đế, nhưng ta biết câu nói đó không hoàn toàn là nói theo ý muốn của đệ."
Ngôn Phong im lặng không phủ nhận lời hắn, Duật Thiệp lại nói: " Không sao, nếu sau nay muốn thay đổi quyết định của mình, trẫm sẽ vẫn ủng hộ đệ."
" Vậy cứ đợi đến lúc đó rồi mới nói đi."