Mục lục
Đại Lục Liên Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay về thời gian hiện tại. Từ ngày trở về Trương Vệ đã chuẩn bị cho bản thân một câu chuyện đủ sức thuyết phục nhất. Nhằm đề phòng có ngày Thẩm Y Y sẽ hỏi đến chuyện hôm đó.


Cho nên chàng không có gì phải ấp úng khi đối diện với câu hỏi này cả. Cứ bình tĩnh mà nói thôi.


Trương Vệ ngồi vào bàn, cầm lên ly trà nóng đã được pha sẵn. Rồi chậm rãi bắt đầu câu chuyện.


“Thật ra ta là đệ tử duy nhất của Đông Phương Nghi. Chắc hẳn Thẩm cô nương đã nghe đến cái tên này rồi.”


Thẩm Y Y dường như đã biết trước nên gương mặt của nàng không một chút gì là ngạc nhiên cả. Lẽ đương nhiên mà thôi, vì chuyện này đã được đồn khắp Đế Đô mấy ngày trước. Một gia tộc lớn như Thẩm Gia đương nhiên là không thể bỏ qua thông tin này.


Ngồi đối diện với nàng cho nên Trương Vệ nhìn thấy được rất rõ biểu cảm của nàng. Thấy nàng biểu hiện như vậy thì cũng đoán ra được nàng đã biết ít nhiều rồi. Nên liền nói tiếp:


“Vết thương nơi chân của cô nương được chữa khỏi  là nhờ đến đan dược của người đã giao cho ta.”


Nói đoạn Trương Vệ đưa từ trong người ra lọ thuốc màu trắng cùng hai viên thuốc còn lại bên trong đấy ra và để trên bàn. 
Vừa nhìn thấy lọ thuốc Thẩm Y Y đã ngay lập tức nhận ra lọ thuốc này không tầm thường. Nàng  ôn hòa hỏi:


“Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn.”



Trương Vệ chưa nói mà Thẩm Y Y đã biết loại thuốc này, khiến Trương Vệ thoáng một chút ngạc nhiên. Nhưng chàng đã nhanh chóng thu lại cảm xúc đó vì nàng là đệ tử của Kim Châm Thẩm Gia. Một môn phái hùng mạnh bật nhất Liên Hoa Đại Lục thì việc biến đến loại thuốc này cũng không có gì là lạ. Mỉm cười nói:


“Xem ra Thẩm cô nương biết không ít về thứ này.”


“Đương nhiên là ta biết, đây là nhất phẩm đan dược được ghi vào trong  Dược Phổ. Dược tính vô cùng cao, được luyện bằng máu Địa Linh Chi Thú cùng máu của Dược sư cộng thêm năm loại Dược Thảo cực hiếm trong thiên hạ. Dung luyện hơn trăm ngày mà thành. Khó khăn là thế nhưng không phải cứ luyện mà thành, tỷ lệ thành công cũng thuộc hàng cực thấp. Cho nên giá trị của nó phải gọi là vô giá.


Trong Dược Phổ cũng có ghi chép Cửu Chuyển có đến tận chín loại biến hóa khác nhau, phù hợp với hoàn cảnh của người sử dụng cho nên mới gọi là Thông Minh. Quả thật sở hữu nó là một lợi thế cực lớn.”


Trương Vệ nhìn Thẩm Y Y nói bằng ánh mắt say mê, đôi mắt ấy bỗng chốc lại có sức hút lạ thường khiến chàng không nhịn được mà mỉm cười. Thẩm Y Y thấy Trương Vệ nhìn mình mà mỉm cười thì ngạc nhiên mà hỏi:


“Ngươi đang cười chuyện gì đấy?”


“Không, nhìn cô phân tích say mê quá. Khiến ta nhìn mà không kìm lòng được  mà cười thôi. Xin lỗi ta vô ý quá.”


“Ừm. Nếu như ngươi đang sở hữu Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn thì chắc chắn là đệ tử của Đông Phương Nghi rồi. Vì trên thế giới này chỉ có một Địa Linh Chi Thú duy nhất mà thôi.”


Trong lòng Thẩm Y Y lúc này cảm xúc thật khó để diễn tả, nàng mặt dù đã biết được Trương Vệ là đệ tử của Đông Phương Nghi nhưng vẫn muốn chính miệng Trương Vệ nói với mình mới thỏa lòng.



Đông Phương Nghi là một nhân vật có mối liên kết mật thiết với Kim Châm Thẩm Gia. Có thể nói nàng và Kim Châm có thể gọi là thâm giao. Vì cả hai đều là Dược sư.


Tuy không nói ra nhưng Thẩm Gia không cam tâm đứng sau Đông Phương Nghi về lĩnh vực này. Kim Châm không ngừng bành trướng họ thu nhận nhân tài bốn phương nhằm vượt qua cái bóng của Đông Phương Nghi. Nhưng bao đời nay vẫn không đổi, nàng ta vẫn là Thiên Hạ Đệ Nhất Dược Sư. Một danh phận cao quý mà mãi mãi Kim Châm Thẩm Gia không một ai có thể chạm được.


“Vậy ngươi đã dùng nó đặng khuếch đại công lực đặng phá hủy nơi đó mà ra ngoài?” Nàng hỏi.


“Phải.”


Thật ra Thẩm Y Y đã có đáp án từ trước, nàng muốn hỏi Trương Vệ vậy thôi. Khi nhận được câu trả lời nàng bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn biểu cảm. Làn da trên gương mặt của nàng bất chợt nhăn lại. Nàng lớn giọng nói:


“Nếu Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn lợi hại như vậy, tại sao ngày từ đầu ngươi không dùng đến nó đặng thoát khỏi Ma Khuyển Vương chứ. Đã vậy lúc nguy cấp ngươi vẫn không dùng đến. Ngươi đã lôi ta vào một chuyện vô cùng nguy hiểm đấy biết không?”


Thấy Thẩm Y Y nổi giận, Trương Vệ liền ấp úng giải thích:


“Ta…”



Lời chừa kịp thốt ra, Thẩm Y Y đã đứng dậy. Trực tiếp bỏ đi thật nhanh ra cửa. 


Trương Vệ vội nói lớn.


“Y Y cô nương xin hãy nghe ta giải thích…” Lời đã nói ra nhưng không nhận được hồi âm. Bởi vì Thẩm Y Y đẩy mạnh cửa bước rất nhanh ra ngoài trước khi Trương Vệ kịp giải bài.


Chàng cũng nhanh chóng đứng lên mà chạy theo. Khi bước xuống bên dưới lầu thì đã không thấy bóng dáng của Thẩm Y Y đâu nữa. Trương Vệ cũng đã kịp hiểu chuyện gì đâu, rõ ràng là chàng vẫn chưa kịp nói gì hết mà Thẩm Y Y đã nóng giân mất rồi. 


Bên dưới lầu của Cổ Hỷ Phường hàng trăm ánh mắt đang hướng về phía chàng. Bọn chúng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Vì chúng đã chứng kiến vẻ mặt của Thẩm Y Y cho nên bọn quý tộc đó nghĩ chàng đã làm gì phật ý của nàng nên mới trở nên như vậy.


“Nhìn tên dân hèn đó xem. Hắn đã làm gì mà khiến thẩm cô nương tức giận”


“Bọn dân quèn thì có gì hay ho, không sớm thì muộn cũng gây ra phiền toái đấy mà.”


“Tên này là Trương Vệ của Trương Gia phải không.”


Đây không phải lần đầu Trương Vệ đối diện với miệng lưỡi thiên hạ. Cho nên từng con mắt đó, từng ánh nhìn đó đối với chàng không còn chút sát thương nào. Chàng luôn minh bạch trong mọi chuyện mặt do thiên hạ có nói thế nào đi chăng nữa.


Mạnh mẽ dậm chân thật mạnh xuống đất. Tạo nên một đạo kình khí thổi bay những tạp vật dưới đất. Khiến bọn quý tộc ăn không ngồi rôi sợ thất hồn bạt vía mà tạm thời nín lặng.



Không khí bỗng trở nên căng thẳng, khi Trương Vệ liếc mắt nhìn chúng một lượt. Khiến nhưng tên hộ vệ đứng kế bên cũng nhất thời mà run sợ, bàn tay chúng liền  chạm đến vũ khí. Đề phòng Trương Vệ có gì đó manh động. 


Nhưng chàng không muốn gây chuyện nên đã tiếp tục bước ra phía cửa mà ra khỏi Cổ Hỷ Phường.


Bỏ lại những điều đó sau lưng Trương Vệ men theo đường nhỏ rời khỏi thành Bắc vừa đi vừa thở dài.


“Rõ ràng ta không nói điều gì sai mà. Sau Thẩm cô nương lại trở nên bực bội tức giận với ta như vậy. Thật khó hiểu mà.”


“Theo ta nghĩ cô ấy giận là vì ngươi chần chừ trong việc dùng Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn nên đã đẩy cả hai vào cửa tử. Nên cô ấy thấy ngươi cố ý nên mới giận.” Kim Mã phân tích.


“Đó là do ta được Đông Phương tỷ dặn đi dặn lại là chỉ khi nào cần thiết mới dùng đến. Chứ ta nào cố ý đâu chứ. Với lại ta chưa từng nghĩ cô ấy sẽ đến cứu mình cơ mà.”


Kim Mã thở dài nói:


“Cổ nhân có câu, lòng dạ đàn bà thâm sâu khó lường. Sớm nắng chiều mưa. Ngươi nên tập làm quen từ bây giờ thì hơn.”


“Có lẽ ngươi nói đúng. Chắc ta tập làm quen dần đi là vừa.” Sau đó Trương Vệ nhún vai vài cái. Tâm trạng khó chịu tạm thời được chàng cất đi, nhường chổ cho sự hăng hái.” Được rồi. Chúng ta về Trương phủ chuẩn bị xuất phát đến Ma thú hạch đi sớm về sớm.” 


Trương Vệ di chuyển bên dưới thì bên trên bầu trời kia. Hình bóng chim sẻ màu xanh linh thú của Tại Thiên luôn theo sát chàng như hình với bóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK