Trở về khoảng thời gian hai năm về trước.
“Như Tuyết tỷ. Hôm nay đệ phải về Đế Đô vài ngày.” Trương Vệ với một nét trẻ trung, thanh tú của tuổi mười 16. Đang dứng trước một chiếc bàn tròn bằng đá. Đối diện với chàng vẫn là Kinh Như Tuyết trong bộ đồ trắng thường ngày.
“Ừm.” Như Tuyết trả lời theo phản xạ, bàn tay vẫn là ly trà quen thuộc. Hắn cầm lên mà định sẽ nhấp môi nhưng chợt nhận ra gì đó bất thường thì bàn tay liền dừng lại. Đặt ly trà xuống bàn, nhìn Trương Vệ với dáng vẻ kỳ lạ:”Chuyện hiếm, đúng là chuyện hiếm. Trước giờ đệ đi đi về về giữa Đế Đô và Vấn Lạc Nhai tùy ý. Có bao giờ thông báo với ta, nay lại giở trò thông báo kiểu này. Có chuyện gì thì cứ nói ra, còn ra vẻ huyền bí gì ở đây.”
Thấy Như Tuyết đã nhận ra Trương Vệ phì cười, đưa tay ra đừng sau gáy làm bộ ấp úng:
“Hì. Vẫn là Tuyết tỷ thông thái, không có gì qua mắt được tỷ mà.”
“Bớt nịnh lại. Nói ra mưu đồ của đệ đi.”
“Đệ chỉ muốn bức phá về nội công để có thể trở nên mạnh hơn. Cho nên sau khi đệ quay lại tỷ có thể gia tăng cường độ tập luyện được không. Như thế này đối với đệ vẫn còn nhẹ lắm.”
“Ây chà. Có phải là Trương Vệ mà ta đã quen biết không đó.” Lời vừa dứt Như Tuyết đứng lên đi lại gần chàng, phần đầu hơi nghiêng vào người Trương Vệ, hít hít mùi hương của chàng, sau đó tiếu ý nói:”Không phải bị yêu ma nhập thể.” Liền đưa tay lên rờ trán của chàng”Cũng không có nóng sốt.” Sau đó ra vẻ suy nghĩ cặp chân mày theo đó mà nheo lại “Không lẽ bị mất trí ta.”
Trương Vệ liền hất tay Như Tuyết ra. Lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, vì từ trước đến giờ có bao giờ chàng có được một quyết tâm như vậy đâu. Nên Như Tuyết trêu chọc chàng thì cũng phải thôi. Bàn tay chàng liền nắm thật chặc, gương mặt lộ vẻ quyết tâm dù cho đôi má vẫn còn ửng đỏ lên vì ngại. Hét lớn.”
“Đệ muốn mạnh hơn thôi. Tỷ đừng chọc đệ nữa.”
“HaHa. Được rồi… Được rồi. Ta hiểu rồi mà.” Nói đoạn Như Tuyết khoát tay áo ra sau lưng. Nhìn Trương Vệ một lượt, ánh mắt liền trở nên cảm thông, không còn có chút đùa giỡn nào nữa. Thở ra một hơi rồi từ tốn nói:
“Được rồi đệ về cẩn thận, sau khi quay lại cuộc huấn luyện sẽ gian nan lắm đấy.”
Trương Vệ vui mừng ra mặt, chắp tay cảm tạ Như Tuyết rồi nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên lúc này Trương Vệ vẫn chưa đủ khả năng dùng đến thần hành. Nên việc di chuyển chủ yếu là nhờ vào cổng dịch chuyển mà Kinh Như Tuyết đã tạo ra từ trước đó. Trương Vệ đi lại căn phòng chứa cổng dịch chuyển, sau đó tiến vào trong. Chỉ trong một cái chớp mắt chàng đã xuất hiện ở một cánh rừng nhỏ cách Đế Đô khoảng nữa giờ đi bộ.
Dưới ánh nắng độ gần trưa, chàng thiếu niên trẻ tuổi Trương Vệ đã bước những bước chân nặng nhọc hướng về phía thành.
Sau khi về đến Trương phủ chàng không về phòng mà đi nhanh đến Khố phòng của Trương gia. Vào ngày này hằng tháng là ngày phát lương cụ thể là tiền nong và một ít đồ dùng cá nhân mới.
Chính vì là ngày phát lương của Trương gia nên trước khoảng sân của Khố phòng rất đông đúc. Tuy nói chàng là con trai độc nhất của Trương bảo chủ, danh phận không thể nào so sánh vỡi những hạ nhân trong gia tộc nhưng cha chàng và các Trưởng lão không hề thừa nhận điều đó.
Nên hầu như tất cả mọi thứ chàng đều bị đối xử như hạ nhân chỉ trừ việc có nhà riêng và lương cao hơn họ mà không cần phải làm việc mà thôi. Viêc lấy tiền lương như trợ cấp này, thường những người có danh phận như chàng hoặc cao hơn lũ hạ nhân đều sẽ được đưa đến tận phủ của họ, riêng chỉ có mình chàng phải tự đến lấy. Một sự phân biệt rất bất công đối với chàng.
Điều đó khiến Trương Vệ rất là tủi thân. Nếu chàng không đến thì không có gì để dùng mà dù có đến cũng chỉ là 100 lượng.
Nhằm tránh đi sự chú ý của lũ hạ nhân Trương Vệ đã cố gắng đứng xếp ở hàng cuối cùng. Có một sự thật là chỉ có hôm nay là ngày phát lương. Nên chàng không thể đợi khi nào vắng mà đến lấy được, nên lần nào chàng cũng phải cắn răng cắn lưỡi giữa trời nắng mà xếp hàng như thế này. Đen đuổi làm sao, khi bình thường việc phát lương sẽ có 4 người trong khố phòng đứng ra phát. Nhưng hôm nay chỉ có hai người khiến hàng chờ lại bị kéo dài ra đến tận bên ngoài.
Với hai hàng chờ dài như rồng như rắn, mà bên ngoài lại thêm một nhóm người đang chờ mà xếp hàng nữa. Chàng quyết định không chen cũng không lấn lặng lẽ nhượng bộ cho họ lên trước. Còn chàng thì cứ kiên định ở vị trí cuối cùng. Thời gian cứ thế trôi đi dòng người cũng dần vơi đi bớt. Độ chừng sáu giờ tối, hàng dài rồng rắn cũng đã vơi hết chỉ còn lại mình chàng. Với gương mặt mệt mỏi vì phải xếp hàng từ trưa, chàng nhìn người phát tiền. Nhẹ nhàng khai danh tính.
“Trương Vệ.”
Người phát lương là một nam nhân trẻ tuổi, nghe đến tên chàng liên lậc sổ ra để kiểm tra. Mà cuốn sổ khá dày nên hơi mất thời gian một chút. Trùng hợp là hôm nay người phát lương lại là kẻ mới không quen mặt chàng. Cho nên lậc đi lậc lại mà tìm kiếm rất lâu.
Trương Vệ thì vừa đói vừa khát nhưng vẫn kiên trì mà chờ đợi. Nhưng cơ thể chàng thì không chịu nổi nó vẫn không ngừng nuốt xuống những ngụm nước bọt nhằm giảm thiểu đi cơn khát, còn vẻ mặt chàng thì bơ phờ.
Tên hạ nhân đó kiếm tiềm tận nữa giờ đồng hồ vẫn không thấy tên Trương Vệ. Một tên quản đầu đứng cạnh thấy vậy liên to giọng đi đến:
“Chuyện gì thế, nãy giờ vẫn chưa phát lương cho nhanh đặng đóng cửa. Biết mấy giờ rồi không.”
Hạ nhân kia ấp úng sợ hãi nói:
“Dạ thưa tên người này, tôi kiếm mãi không có trong sổ chấm công.”
“Hả. Gì cơ.” Giọng nói gắt gỏng, chưa bàn đến tên hạ cấp hắn liền đưa mắt nhìn Trương Vệ. Hắn nhìn bộ dạng rụt rè của chàng một lúc liền hỏi:”Ngươi từ phòng nào đến. Đưa lệnh bài ra đây.”
Chàng nhìn thấy tướng vẻ hùng hổ của hắn thì nhất thời lo lắng. Trương Vệ ngay từ đầu đã không muốn lộ mặt, nhưng giờ lại rơi vào tình thế khó. Nếu chàng đưa ra những kẻ ở đây sẽ biết đến thân phận chàng, chàng sẽ lại là trò cười cho thiên hạ. Còn nếu không đưa thì tiền tháng này sẽ không thể lấy.
Không còn cách nào khác, chàng nở nụ cười khổ. Cắn răng đưa lênh bài của mình ra.
Cầm nó lên tay hắn xem xét kỳ càng một lượt. Tên này liền nở nụ cười khinh miệt. Sau đó hắn xoay qua, đẩy tên hạ cấp sang một bên chỉ tay vào quyển sổ ghi chép mà nói “Tên này là Trương thiếu gia ở Nhất phòng, ngươi phải lật ở trang này mới thấy được. “Hắn lật nhanh đến trang đó rồi nhìn chàng mà trào phóng nói:
“Xin lỗi người nhé, Trương thiếu gia. Tại vì ngài cao cấp quá nên hạ nhân tưởng nhầm là người làm công. Thông cảm nhé.”
Những lời vừa thốt ra, bọn hạ nhân được một phen cười lớn. Còn chàng thì chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện, nhịn nhục mà sống.
Tên hạ nhân kia lấy bút gạch tên, sau đó bỏ tiền vào túi vải rồi đưa hai tay về phía chàng. Trương Vệ nhẫn nhịn nãy giờ thấy hắn cũng có chút tôn trọng mình liền đưa tay lên đón nhận. Nhưng khi tay chàng chưa đến thì…
Keng..Keng..Keng
Hắn đột ngột thả tay khiến những đồng tiền theo đó mà rơi ra.
“Ây da xin lỗi Trương thiếu gia. Cả ngày phát lương tay của tôi hơi run.”
“Không sao, không sao ta tự lấy được mà.” Trước hành động cố tình của hắn, Trương Vệ chỉ có nặn ra vẻ mặt bình tĩnh. Cúi xuống nhặt lấy từng đồng tiền trước sự chứng kiến của lũ hạ nhân trong Trương khố phòng. Sau khi nhặc xong chàng lặng lẽ rời đi không quên để lại một nụ cười.
Bọn chúng thấy chàng không dám làm gì thì cười to. Trong lòng chàng rất buồn bực nhưng chàng cũng đâu thể làm gì khác.
Danh Sách Chương: