Khi bên dưới Đại Lục Liên Hoa rộng lớn, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về hướng, nơi đang có sự hiện diện của Chân Long. Nhưng họ chỉ có thể chiêm ngưỡng nó từ đằng xa. Thì ở một nơi khác ở giữa những tầng mây, nơi mà cột sáng kim quang chiếu lên bầu trời. Lại là nơi có thể nhìn thấy một cách rõ ràng và bao quát nhất hình ảnh của nó.
Trùng hợp làm sau, khi nơi đó lại thuộc địa phận của một luc địa rộng lớn đang bay trên trời. Nơi đó được gọi với cái tên Đảo Thiên Đường hay Đảo Trời. Nơi này cách mặt đất gần trăm dặm và diện tích của nó rất là rộng lớn có thể gần bằng chín đại lục bên dưới cộng lại với nhau. Tất cả những gì mà con người biết đến nơi đây hoàn toàn là con số không tròn trĩnh.
Đảo Thiên Đường thuộc về một chủng tộc đã có từ thời viễn cổ, đó là tộc Phượng Hoàng. Và người đứng đầu cai trị nơi này chính là Chu Tước”Lâm Trân Trân”. Với sự xuất hiện không báo trước của Chân Long đã tạo nên một sự vụ trước giờ chưa từng có đã diễn ra ở nơi đây. Khiến bầu trời bất chợt chuyển sang màu đỏ như máu mặt dù đang là ban đêm. Và nguồn sáng đó đã khiến tất cả dân chúng thuộc tộc người này đổ xô ra đường phô mà chứng kiến.
Sự kiên này đã tạo ra một đêm đáng nhớ nhất trong lịch sử của vùng đất này. Người dân nơi đây xem Rồng là chân mệnh thiên tử sánh đôi cùng với Phượng hoàng, hay nói một cách khác thì bọn họ đã tìm được minh chủ tương lai của mình. Cho nên lời bàn tán bắt đầu được tạo ra từ tích cực lẫn tiêu cực, và từ miệng lưỡi của người dân chớp mắt một cái đã tạo ra một cơn lũ dư luận lớn chưa từng có.
Đối mặt với sự vụ đang ngày một phức tạp thì, trong kinh thành của Đảo Thiên Đường trên đài chiêm tinh. Có một bà lão đang đứng ở tòa tháp cao nhất, và bà cũng là người đã nhìn rõ nhất hình dạng cùng sức mạnh của Chân Long khi nó đi xuyên qua nơi này và biến mất vào hư vô. Bà lão này được coi là người thông thái nhất của Đảo Thiên Đường. Trưỡng lão” Vương An Kỳ”.
Khi nhìn thấy điều đó bà lẩm bẩm một mình.
“Cuối cùng thì ngươi cũng đã trở lại. Có lẽ đã đến lúc lão già như ta phải hành động rồi.”
Lời nói vẫn chưa hoàn thiện thì hình ảnh của bà mờ dần và biến mất tựa như chiếc bóng.
Nơi bà ấy đi đến chính là thư phòng của hoàng cung. Hình ảnh bà xuất hiện mỗi lúc một đậm dần trong khoảng không gian ấy và bà đã cầm theo một quyền trượng màu trắng bên tay hữu mà đến. Cây quyền trượng này cũng không phải là vật tầm thường nó là Huyền Minh Thần Trượng với cấu tạo như một vụ trũ thu nhỏ với những vệ tinh bay xung quanh ở phần đỉnh.
Dựa vào cây trượng làm gậy mà bước đi, Vương An Kỳ chậm rãi tiến đến chiếc bàn trong thư phòng rộng lớn. Ánh mắt của bà nhìn chằm chú vào chiếc ghế quyền lực nhất của Đảo Thiên Đường. Hiện tại trên chiếc ghế đó có một mỹ nhân đang tựa tay vào cạnh ghế mà ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Vì là thư phòng nơi giải quyết triều chính, nên được thắp lên rất nhiều đèn. Nhưng ngay lúc này những chiếc đèn bằng nến ấy, đã bị lấn áp bởi nguồn sáng uy mãnh từ bên ngoài chiếm sóng. Thư phòng đã rực sáng chả khác gì ban ngày.
Bước chân của Vương An Kỳ cũng cực kỳ nhẹ nhàng đến cả tiếng chống gậy cũng vậy. Im lặng đến không ngờ mục đích mà bà làm như thế là nhằm hạn chế việc làm phiền mỹ nhân kia đang nghĩ ngơi. Không gian bên trong cũng chỉ có hai người bọn họ, không có một tì nữ hay thị vệ nào bên cạnh lại càng làm khung cảnh này tĩnh mịch.
Khi bà đã đến rất gần bàn làm việc, thì một thanh âm ngọt ngào đã khiến bà dừng lại.
“Sao người lại đến đây vào giờ này?Người có điều gì muốn nói với con sao?”Lời nói ấy phát ra từ mỹ nhân đang ngồi trên ghế, nàng chậm rãi mở nhẹ đôi mi mỏng và nở một nụ cười sinh đẹp từ đôi môi hồng thuận. Dịu dàng nói.
Thấy nàng đã tỉnh Vương An Kỳ cũng không giữ cho sự tĩnh lặng tồn động nơi này nữa, bà cười đáp lại ngay:
“Ta đã làm phiền lúc con nghĩ ngơi. Ta thật có lỗi.”
“Không sao đâu. Con chỉ chợp mắt một lúc thôi mà. Người cứ nói đi, con đang chờ nghe đây.”
“Bên ngoài đang có sự kiện gây chấn động. Con đã biết điều đó chưa?”
“Ý người là Chân Long đang thăng thiên phải không?”
“Phải. Chính là việc đó.” Lời vừa dứt ánh mắt của An Kỳ liền đưa về mỹ nhân kia, như thể đang dò xem phản ứng của nàng. Nhưng đáp án mà bà mong chờ là sự vô tư của nàng. Khiến bà có vài phần kinh ngạc.
Nàng liền đưa tay vén mái tóc bên vành tai lên cho gọn gàn sau đó ánh mắt nhìn An Kỳ đầy thâm tình.
“Người đừng lo. Lúc nãy Vương Trúc Chi đang ở bên cạnh con. Giờ này có lẽ muội ấy đã đến nhân gian một chuyến rồi.”
Nghe đến đây thì trong lòng Vương An Kỳ bỗng có một chút dự cảm gì đó. Bà ngập ngừng muốn nói với mỹ nhân trước mặt, nhưng rồi lại không dám mở lời. Nên trong thoáng chốc di dời ánh mắt nhìn vào nơi khác, để bản thân có thể có những suy nghĩ thấu đáo.
Mỹ nhân kia nhìn sơ cũng đã nhận ra được nỗi lòng của Vương An Kỳ nên nàng cũng không vội mà hỏi. Chậm rãi lấy một quyển tấu sớ lên mà xem xét. Bên ngoài đạo quang của Chân Long cũng theo thời gian mà biến mất, trả lại nguồn ánh sáng vừa yếu ớt vừa mập mờ cho thư phòng. Từ ánh sáng yếu ớt của ngọn nến trên bàn, ta có thể nhận thấy mỹ nhân đang ngồi kia quả thật rất xinh đẹp. Nàng cứ như một nàng tiên tử trong tranh vẽ bước ra ngoài đời thực, ma mị và cuốn hút mọi ánh nhìn.
Điểm nhấn nổi bậc nhất trên gương mặt hoàn mỹ đó, là một hình dạng hai lông cánh của phượng hoàng đỏ được in lên giữa hai chân mày. Nàng dùng đôi mắt xinh đẹp thư thái đọc từng trang tấu sớ, mặt cho thời gian cứ thế mà dần trôi qua. Nàng ấy không phải là Chu Tước mà là Vương Mạn Mạn. Chức vụ của nàng là Phó Tông Chủ của Chu Tước Điện hay được người khác gọi với cái tên Hồng Liên Nữ Đế.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Vương An Kỳ cũng đã phải mở lời. Bà chậm rãi nói rõ từng chút một:
“Ta muốn con giúp ta một chuyện. Không biết con có thể thành toàn cho ta hay không?”
“Được chứ. Xin người cứ nói.” Sự tôn trọng của nàng đối với bà lão trước mặt cực kỳ lớn. Nên dường như ngay lập tức nàng đã để tấu sớ qua một bên, dùng ánh mắt đối diện với An Kỳ. Từ trong ánh mắt đó Mạn Mạn nhận ra sự lo lắng chợt hiện lên bên trong nội tâm của bà.
Ánh mắt của Mạn Mạn trao cho An Kỳ khiến bà cũng đỡ đi phần nào lo lắng. Bà hít vào một hơi rồi nói:
“Ta biết rằng yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng mong con hiểu cho ta…. Ta muốn con không đưa thông tin Chân Long xuất hiện đến Cổ Thần Giới thông báo cho Lâm Trân Trân…” Lời nói vừa thốt ra ánh mắt của Mạn Mạn xẹt qua một tia ngạc nhiên và nghi ngờ, mặc dù đã nhìn thấy nhưng An Kỳ không dừng lại mà nói tiếp”Con hãy cho ta toàn quyền giải quyết vấn đề này. Có được không?”Câu sau lại chấn động hơn câu trước nên đã khiến Mạn Mạn vô tình mở rộng nhãn cầu, nàng cũng kinh ngạc đối với loại yêu cầu này. Vương An Kỳ bà hiểu rất có thể nàng ta sẽ từ chối, nên rất nhanh bà liền đưa ra điều kiện:”Ta sẽ dùng tính mạng cùng linh lực của mình ra đảm bảo cho viêc này. Mong con thành toàn cho bà lão này.”
Ánh mắt của Vương An Kỳ chất chứa đầy sự lo lắng, kèm theo đôi môi vẫn chưa hoàn toàn khép lại cùng gương mặt chờ đợi mà hướng đến chỗ của Vương Mạn Mạn. Nàng cũng đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng.
Đối với nàng hay bất kỳ ai khác trên Đảo Thiên Đường này đều xem bà như mẹ nuôi. Vì bà là con phượng hoàng đầu tiên được sinh ra và cũng là người tận tụy nhất Chu Tước Điện suốt hàng ngàn năm.
Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời của mình, Vương An Kỳ mới đi cầu xin ai đó. Cũng đủ khiến sự vụ này nghiêm trọng đến mức nào. Từ những nếp nhăn trên gương mặt già nua của bà đã phần nào khiến Mạn Mạn khó lòng mà từ chối. Suy nghĩ lúc lâu, nàng mỉm cười. Nụ cười của nàng đã giúp xua đi sự căng thẳng đang lưu trong lòng An Kỳ, bà nhẹ nhàng thả lỏng. Chậm rãi thu lại tâm tư mà mừng thầm.
Vương Mạn Mạn liền đứng lên khỏi ghế, sau đó chầm chậm đi xuống bậc tâm cấp. Bước đi của nàng đúng chuẩn là con nhà gia giáo, cực kỳ thục nữ và yêu kiều. Vừa di chuyển nàng vừa nói:
“Con chấp nhận. Nhưng người phải nhớ rằng con chỉ là tạm quyền nhiếp chính. Nếu như Trân Trân trở về thì con không thể che giấu chuyện này thêm nữa. Mong người hiểu cho con.”
Không nằm ngoài dự đoán khiến niềm vui được nhân đôi lên trong lòng của Vương An Kỳ. Bà thở dài như trút đi được gánh nặng lo lắng. Mỉm cười đáp:
“Cám ơn con đã hiểu cho ta. Ta sẽ không làm gì đi quá phận, làm ảnh hưởng đến con đâu.”
Lúc câu nói này đầy đủ thì Mạn Mạn đã đến trước mặt của An Kỳ rồi. Nàng cười ôn nhu, tiếp đên đưa tay vào trong người lấy ra ấn ký tượng trưng cho quyền lực chỉ huy cao nhất đưa cho An Kỳ. Bà cầm lấy nó và ngay lập tức thu nạp nó vào trong người. Khi giao quyền chỉ huy xong thì Mạn Mạn nhỏ giọng nói:
“Người định khi nào thì xuất phát?”
“Ngay lúc này.”
Dường như là ngay lập tức bà cúi đầu hành lễ trước Mạn Mạn rồi biến mất như cách bà đến thư phòng. Khi trong thư phòng không còn ai, Mạn Mạn xoay người nhìn về biểu tượng Chu Tước được khắc phía bức tường đằng xa. Tự nói một mình:
“Sắp tới chắc sẽ có một cuộc chiến đẫm máu cho nhân gian rồi đây.”
Danh Sách Chương: