Cô bé Từ Oánh đúng là một tiểu cô nương rất đáng yêu! Trịnh Diễm cảm thấy khá hài lòng. Nàng bị áp lực đè nặng, đã nhiều năm chưa từng có cảm giác thoải mái, sảng khoái như vậy, bạn nói xem có nghẹn hay không chứ? Gì cơ? Bạn nhắc Đới Dao Thành, Quận chúa Tân Xương hả? Suốt ngày suy tính thủ đoạn, căn bản không phải là cãi nhau biết không? Căn bản không phải là tuổi thơ, có biết không? Nàng chỉ muốn được ầm ĩ một chút, mà không chỉ gây ầm ĩ thôi mà còn để đầu óc được hoạt động một chút.
Cãi nhau chí chóe với Từ Oánh mới đúng là tuổi thơ chứ! Trịnh Diễm nghĩ, sau này nhớ lại, nàng sẽ thích kỉ niệm này. Liếc mắt nhìn Từ Oánh, cô nàng đang tức giận, trông như con cá nóc, ô kìa~ còn đang mặc bộ gấm đỏ thẫm, giống thật~ lúc cá nóc phồng mang cũng màu đo đỏ như vậy.
Từ Oánh thấy nàng nhìn mình, càng phồng to. Căng bự mà không thể xả, chào Trưởng công chúa Khánh Lâm ra về. Trưởng công chúa Khánh Lâm trấn an: “Rảnh thì năng đến chơi nhé con.” Từ Oánh đờ dẫn khẽ nhún gối: “Nếu chỗ bà nội thư thư việc thì con sẽ đến ạ.” Trưởng công chúa Khánh Lâm có nhiều khách, chính mắt nhìn thấy cô lên xe rồi mới vui vẻ quay sang nói đôi lời với các tiểu cô nương khác, cũng chỉ mấy câu như ‘Đi đường cẩn thận’.
Tính ra Trịnh Diễm cũng là một nửa chủ nhân, ở lại lâu nhất, tập trung các tiểu cô nương Trịnh đảng lại, tránh để Trưởng công chúa Khánh Lâm phải nói tạm biệt với từng người. Trưởng công chúa Khánh Lâm chào qua quýt, các tiểu cô nương mang theo sự hưng phấn của màn cờ bạc ban nãy, vui vẻ lên xe về nhà.
Trịnh Diễm nói với Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Con cũng về đây ạ.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm không biết nên khóc hay cười, chọt hai cái vào trán nàng: “Con vui quá nhỉ, chọc Từ Cửu nương giận đến thế.” Tay kia đặt lên vai Trịnh Diễm, đưa vào phòng khách, các tì nữ đang dọn dẹp phòng, Trưởng công chúa Khánh Lâm bèn đưa Trịnh Diễm vào thẳng buồng ngủ: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nó sẽ là Vương phi, long ân hiếm thấy, vào lúc này con còn chọc nó.”
Trịnh Diễm nói: “Chỉ đổ xúc xắc, có bực tức gì đâu ạ? Hơn nữa cô ta là một người đơn thuần, dẫu tức giận cũng không làm gì độc ác, chẳng sợ.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm ngứa tay, muốn hết ngứa tay, đập Trịnh Diễm một cú. Nhưng thế vẫn không hề ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của Trịnh Diễm, cười hì hì chào Trưởng công chúa Khánh Lâm ra về: “Sư mẫu yên tâm, con tự biết trong lòng mà.” Trưởng công chúa Khánh Lâm dậm chân nói: “Đi mau đi, ta chẳng quản được con.” Nhưng cũng thầm hiểu ý Trịnh Diễm, số lần Trưởng công chúa Khánh Lâm gặp Từ Oánh không nhiều, biết sơ sơ về Đại trưởng công chúa Giang Âm và Quận chúa, mẹ của Từ Oánh, so sánh tổng hợp, có thể đánh giá về Từ Oánh.
Trịnh Diễm vui vui vẻ vẻ về nhà, hạnh phúc được xây dựng từ trên nỗi đau cmn khổ của người khác, nàng đúng là người xấu, không hổ là con gái cưng của gian thần, ngồi trong xe đếm tiền. Từ Oánh không chịu thiệt, có vẻ hôm nay thua khá nhiều, hễ thua thì sẽ muốn gỡ gạc, sống chết cũng không chịu chấp nhận. Thầy của Trịnh Diễm trong trò này là con bạc Hoàng đế, kỹ thuật của nàng không bằng Hoàng đế, nhưng muốn bắt bí Từ Oánh thì không thành vấn đề. Rốt cuộc dùng cắc thay thế, Trịnh Diễm lột sạch số tiền Từ Oánh mang theo.
Trịnh Diễm lấy một đồng từ trong túi tiền to, khuôn mặt ra vẻ tham lam mà lấy khăn lau, để qua một bên, sau đó lại lấy một đồng khác ra lau tiếp, cười toe toét. A Tiếu bên cạnh cũng cười theo, chỉ khoản một trăm đồng mà khiến nàng vui vẻ như thế, Thất nương vẫn còn trẻ con lắm. Lại còn lau nữa chứ, nhìn kìa, đống này là tiền thưởng đầu năm vừa được ban, mới hoàn toàn. Trịnh Diễm lau xong, lại lắc lắc túi tiền, khóe miệng A Tiếu khẽ giật, thấy nàng bỏ tiền vào bao, ôm trong tay không buông, hết nói nổi.
Về nhà, Trịnh Diễm khoe với mọi người: “Hôm nay con thu hoạch khá lắm đó nha~” lắc lắc túi tiền trong tay.
Đỗ thị hỏi: “Không phải con đến chỗ sư mẫu uống trà à? Đây là kiếm được về sao?”
Trịnh Diễm vui vẻ nói: “Con thắng được đó, Cửu nương nhà Tương Thành hầu nghe thấy con thắng đôi bông tai này từ chỗ Thánh nhân, cũng muốn đánh cuộc, kết quả con thắng, cô ta thua.”
Cuối năm đánh mấy ván nhỏ là bình thường, Đỗ thị cũng thường chơi với mọi người, thậm chí hơn nửa số người trong tầng lớp thượng lưu này cũng hay đánh. Đỗ thị không để trong bụng, chỉ nói: “Tuy thắng được, nhưng cũng đừng phung phí!”
“Dạ vâng~”
“Đi thay đồ đi, sẩm tối là lạnh đấy.”
“Vâng~” Trịnh Diễm chạy đi, tới gần hôn một cái chụt thật vang lên mặt Đỗ thị, sau đó đỏ mặt lùi xuống. Nàng định nồng thắm thân thiết để hai mẹ con gần gũi một chút, ai dè hôn mạnh quá, không cẩn thận để lại một bãi nước bọt trên mặt Đỗ thị, còn bản thân lại bị sặc nước miếng của mình.
Đỗ thị hơi ửng đỏ, ban đầu bà chỉ cảm thấy trên mặt ấm áp, sau đó lại lành lạnh – nước bọt bắt đầu bốc hơi, hạ nhiệt cục bộ – không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra! Ngày bé Trịnh Diễm cũng hay làm thế. Lúc ấy vẫn còn là cục bột trắng, rất đáng yêu, thật hoài niệm. Đây là phản ứng đầu tiên của Đỗ thị. Phản ứng thứ hai: Mệ nó, hôm nay có thoa phấn lên mặt, nhoe nhoét cả rồi.
Trịnh Diễm đã chạy mất tăm không thấy bóng dáng, Đỗ thị lấy khăn tay lau nửa bên mặt, hướng về phía Trịnh Diễm chạy đi mà quát theo: “Có gan thì tối nay con đừng ra ăn cơm!”
Trịnh Diễm vừa chạy tới cổng vòm, nghe thế thì suýt trượt chân, may mà không ngã. A Tiếu A Khánh từ sau chạy tới đỡ, A Khánh nói: “Thất nương đừng sợ, trước nay phu nhân vẫn không nỡ phạt người mà.”
“Ôi, ai sợ chứ, tối nay cha có về nhà mà,” có bia đỡ rồi, “Đi thôi, về phòng chia tiền.” Đã tặng lì xì cho các cháu, còn hai đứa cháu ngoại của Trịnh Du vẫn chưa có, ngày mai chị sẽ mang chồng con về nhà mẹ đẻ, phải chuẩn bị trước.
Về viện của mình, A Thang và A Thôi đang đắp sư tử tuyết, bên cạnh còn có rồng tuyết, hổ trắng. Mấy năm trước không để ý, cứ nghĩ mấy hình nộm tuyết này được các nam phó đắp lên lúc không có nàng, không ngờ lại do các chị làm.
Vì hôm nay Trịnh Diễm hốt bạc, buổi tối cho mọi người thêm hai dĩa rau, các tì nữ vui vẻ, mùa này đâu dễ có rau. Chờ Trịnh Diễm ăn cơm chỗ Đỗ thị toàn thây trở về, A Thang nói với bọn A Thôi: “Để lại phần cho các cô rồi, đặt trong lồng cạnh lò bếp, còn nóng đấy.” Đám A Thôi đi ăn cơm, A Thang giúp Trịnh Diễm cởi áo ngoài, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.
Trịnh Diễm nhìn thấy A Thang thì nhớ mình đã đồng ý giúp chị tìm em trai: “Hôm nay ta có gặp Hoàn nương của nhà Lý Kinh Triệu, phủ Kinh Triệu vẫn chưa đi làm lại, tất cả hồ sơ đều bị niêm phong, chờ khi nào mở cửa, ta sẽ đi hỏi.”
A Thang xúc động: “Thất nương còn nhớ rõ, nô tì còn gì lo lắng nữa? Cũng đã đợi bao nhiêu năm rồi.”
***
Chuyện cãi cọ này, hiếm khi hai bên đều thắng, thường là người này vui, kẻ kia bực bội. Trịnh Diễm vui, Từ Oánh thì không.
Ở chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm thì Từ Oánh còn cố kiềm chế, về nhà thì bắt đầu không nhịn nổi, nhớ bà nội yếu ớt, ngoan ngoãn đến hỏi thăm, thấy bà đang ngủ, cha mẹ ra ngoài xã giao chưa về, bỏ về phòng mình trước. Trở về phòng thì hoàn toàn bùng nổ, khi tức giận thì có một đặc điểm, giậm chân! Nhảy tới nhảy lui giậm rầm rầm trong phòng, đến khi gan bàn chân ê ẩm, ngồi lên ghế, bắt đầu đập bàn, đập nhiều đau tay. Sau đó vẫn thấy chưa hết giận, tới cạnh giường, thụi vào chăn. Quả thật không nhịn nổi nữa, mới mắng to: “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Hôm nay ta, ta, ta ngủ mê! Chẳng qua hôm nay cô gặp trúng vận cứt chó mà thôi!”
Lúc vợ chồng Tương Thành hầu về nhà thì trời đã tối, hỏi qua biết Đại trưởng công chúa Giang Âm đang ngủ, không dám quấy rầy. Hỏi đến con gái, nghe kể: “Cửu nương đã về, đang tức giận lắm.” Hai vợ chồng bỏ hết chuyện khác, cùng tới xem con thế nào.
Từ Oánh đã mắng đến nỗi nước mắt đầy mặt, khiến vợ chồng Tương Thành hầu giật cả mình. Tương Thành hầu phu nhân tức giận: “Ai chọc giận Cửu nương?” Tương Thành hầu trên có mẹ già ốm đau, vợ hung hãn ở giữa, dưới là con gái hoạt bát, tình tình hòa nhã hơn các phụ nữ trong nhà nhiều, dịu dàng hỏi Từ Oánh: “Cửu nương, hôm nay con ra ngoài gặp chuyện gì?” Tiêu thị, phu nhân ông đưa mắt nhìn tì nữ theo Từ Oánh ra ngoài.
Từ Oánh thút thít nghẹn ngào: “Không có gì ạ!”
Tiêu thị nói: “Không có gì thì sao con khóc?! Nói! Chuyện gì!”
“Đã nói là không có việc gì mà!” Đã mất mặt lắm rồi!
Giọng Tương Thành hầu càng dịu dàng: “Con gái ngoan, nói cha nghe, sao con khóc?”
Ép buộc, Từ Oánh sẽ cứng đầu đối chọi, nhưng giọng nói của Tương Thành hầu dịu dàng như thế, không đỡ được, lao vào lòng cha òa khóc: “Hu hu, hôm nay, huhu, con gặp Trịnh thất, hu hu…”
Vợ chồng Tương Thành hầu nghe xong hồi lâu sau mới hiểu ra, thì ra con gái cưng bị thua bài! Hai vợ chồng không biết nên khóc hay cười, Tương Thành hầu xoa mái đầu bù xù của con gái: “Không cãi nhau vì chuyện này chứ?” Nếu làm lớn chuyện thì sẽ bị chê cười.
“Không có ạ!” Ồ? Phải không?
Hai vợ chồng yên tâm, Tiêu thị dạy con: “Đây là may đấy, lần sau chuyển vận thì con sẽ thắng. Nếu cảm thấy không may thì giữa chừng đi rửa tay.”
Tương Thành hầu hỏi: “Con thua hết bao nhiêu? Ối~” Bị vợ ngắt một cái, Tiêu thị trừng mắt: Cho ông nói lại.
Từ Oánh bĩu môi: “Trên dưới một trăm đồng.”
Tương Thành hầu bị ngắt xong ngượng ngùng nói: “Vậy thì Trịnh Thất nương tha hồ mà vui.” Tiêu thị không nhịn được lại ngắt thêm một cái.
Từ Oánh căm giận: “Đương nhiên cô ta sẽ vui rồi!”
Lúc này đến cả Tiêu thị cũng không nhịn mà nở nụ cười, Từ Oánh tiếp tục lầm bầm: “Một đống tiểu nha đầu vây quanh nói chuyện với cô ta.”
Tiêu thị thính tai “Hử?” một cái: “Tiểu nha đầu nào?”
Từ Oánh nói: “Là mấy đứa trước giờ con không quen, đám tiểu nương tử Kinh Triệu gia gì gì đó.”
Tiêu thị thở phào nhẹ nhõm: “Tụi nó chơi thân với nhau, lại chẳng thường gặp con mà?” Vỗ về một hồi, “Mau đi rửa mặt chải đầu, lát nữa cùng ăn cơm, đừng để bà nội lo lắng.” Từ Oánh nghe lời, đứng dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo, Tương Thành hầu thấy không còn chuyện gì nữa, ra ngoài gọi các con, nhất là Từ Tam lang – người hễ đánh bạc là thua – sắp xếp để cậu ăn tối xong thì chơi bài với em gái.
Sau khi ăn xong Từ Oánh thắng lớn, cười hả hê. Đại trưởng công chúa Giang Âm cũng vui theo: “Ta thấy Cửu nương là tâm trạng tốt rồi.” Từ Oánh xấu hổ, chui vào lòng bà. Đại trưởng công chúa Giang Âm nhanh mệt, đi ngủ trước. Tương Thành hầu và Tiêu thị ra hiệu cho nhau, Tiêu thị kéo Từ Oánh nói: “Để đàn ông bọn họ uống rượu, hai mẹ con ta đi nói chuyện riêng với nhau nhé.”
Từ Oánh bị mẹ kéo đi, quay đầu nhìn cảnh sôi nổi trong phòng mãi không thôi. Tiêu thị nắm tay dẫn con gái về phòng ngủ của mình, kéo đến ngồi xuống bên giường, dưới ánh đèn, cảm khái bùi ngùi nhìn Từ Oánh, nhìn đến mức Từ Oánh ngượng ngùng: “Mẹ sao thế? Sao lại nhìn người ta như vậy. Con hết tức rồi mà.”
Tiêu thị ôm con gái: “Nha đầu ngốc, ban sáng còn so đo hai ba đồng, vẫn chỉ là một đứa con nít thôi.”
Từ Oánh giang tay ôm lấy Tiêu thị, ngửa đầu cười ngọt ngào như mật: “Trước mặt mẹ thì con chỉ là một đứa con nít thôi.”
Tiêu thị vỗ nhẹ lên lưng Từ Oánh: “Vậy phải mau trưởng thành con nhé.”
“Không cần đâu, trưởng thành rồi, mẹ không thương con nữa thì sao?” Lại tiếp tục dụi đầu vào lòng Tiêu thị.
“Con à, phải trưởng thành thật rồi,” tiếp theo, Tiêu thị tung tin sốt dẻo, “Thánh nhân đã định con làm Nghĩa An quận vương phi.”
Từ Oánh tái mét ngồi dậy, trừng to đôi mắt hạnh: “Thật ạ?” Trên mặt ửng hồng, dưới ánh nến trở nên cực kì đáng yêu, Tiêu thị không nhịn được xoa gò má Từ Oánh: “Đương nhiên là thật, từ hôm nay trở đi, con phải có dáng vẻ của vương phi. Theo ý Thánh nhân, sẽ phong Nghĩa An quận vương thành Thân vương, con càng phải có khí thế. Từ ngày mai, mẹ muốn dạy con về đạo lý sinh hoạt trong nhà.”
Từ Oánh ngượng ngùng gật đầu, hỏi Tiêu thị: “Mẹ đã gặp Quận vương chưa? Trông chàng thế nào? Có đẹp trai không?”
Có xấu thì cũng phải gả thôi? Tiêu thị gật đầu: “Là một lang quân tuấn tú.”
Khóe môi Từ Oánh càng cong hơn, cuối cùng cũng cười thật tươi. Cười một cái, lắc lắc đầu, rồi rũ mắt nhìn váy mình.
Tiêu thị thở dài, Nghĩa An quận vương Tiêu Lệnh Tiên, vị trí mười bảy, mẹ đẻ là Thương tài nhân quá cố, lúc Thương tài nhân còn sống cũng không được sủng ái nhiều, vừa sinh con chẳng bao lâu thì Hoàng đế bị Miêu phi quyến rũ, xem như hoàn toàn thất sủng. Thập Thất là một vị trí khá khó xử, chẳng dựa vào trước, cũng không nhờ được sau, nhất là sau đó Miêu phi lại hạ sinh một đứa con trai út cho Hoàng đế. Câu ‘Cha mẹ trên đời rất thương con út’ rất đúng với Nhị Thập Tứ lang, Nhị Thập Tam lang còn có thể được hưởng ké chút cơm thừa canh mặn, chứ những người khác chỉ biết ngửi mùi thèm thuồng.
Có lẽ, Nghĩa An quận vương cố gắng cả đời, cùng lắm chỉ có thể thành Thân vương. Thôi cũng được, con gái làm Vương phi thì cũng đã vinh hiển lắm rồi. “Tương lai Thập Thất lang, không chỉ là quận vương đâu.” Thánh nhân đã nói thế.
Thôi được, dù sao cũng là con Thánh nhân, sẽ không chịu ủy khuất.
***
Nhân tháng giêng náo nhiệt là thế, Hoàng đế hẹn riêng không ít người, một số để liên lạc cảm tình theo lệ, số khác là vì có chuyện quan trọng cần thương lượng, mà một số nữa, vì để tiết lộ ý của mình: Hai nhà chúng ta có kết thân gia không đây? Vợ chồng Tương Thành hầu chính là một trong số đó.
Được Hoàng đế chỉ đích danh bảo muốn con gái nhà mình làm con dâu thì không ai không vui, chẳng ai từ chối cả. Ngay cả một người đã li dị vợ như Kỳ vương mà cũng có người muốn, Hoàng đế chọn một cô gái từ một chi trong Phó thị, cha vợ là một quan võ thất phẩm. Nghe Hoàng đế cảm thán: “Con tái hôn, không thể quá ầm ĩ.” Cục máu nghẹn ứ trong cổ họng Kỳ vương suýt nữa không phun ra được – quá thiệt thòi!
Vợ của chư vương có xuất thân khác nhau, chẳng hạn như vợ của Kỳ vương là danh môn, có điều chức quan của cha vợ hơi thấp. Vợ của Nghĩa An quận vương có xuất thân huân quý, địa vị cha vợ muốn thấp cũng không được.
Trong lòng mọi người đều cùng chú ý một điểm: Hoàng đế đang an bài hậu sự sao? Như vậy, rốt cuộc ai sẽ là Tân Thái tử? Không khỏi đặt mắt để ý tới năm vị hoàng tử lớn và Nhị Thập Tứ lang.
Trịnh Diễm cực kì muốn biết Hoàng đế đang nghĩ gì, có điều không thể moi não Hoàng đế ra nghiên cứu, đến tết mọi người kéo nhau tới cung, nàng đến chỗ Miêu phi cũng có thể được gặp Hoàng đế, mỗi lần đều bị kéo đi đánh bài, nhưng sau đó toàn thua. Mà chẳng thể vô duyên hỏi Hoàng đế rằng: “Ngài muốn lập ai làm Thái tử?” Đúng không? Nhất là ở trong điện Chiêu Nhân, khi Miêu phi đang sốt ruột đến độ muốn leo tường trèo cây.
Gần đây Hoàng đế hay bị Miêu phi giục: “Cuối cùng Đại lang sẽ sắp xếp cho ba mẹ con thiếp thế nào?”
Bạn nói xem, đang năm mới tết nhất là vậy mà Hoàng đế cũng không dám tới điện Chiêu Nhân. Hoàng đế và Trịnh Diễm, một già một trẻ, đổ xúc xắc, Hoàng đế dùng sức đổ xúc xắc vang lách cách, ra vẻ tập trung vui chơi, ngăn không để Miêu phi tiếp tục quấy rầy. Lực nàng không bằng Hoàng đế nhưng cũng liều mạng đổ, giải tỏa cơn tức trong lòng.
Hai người đang không vui, chơi với nhau như thế, rốt cuộc vẫn là Trịnh Diễm thua. Ném con xúc xắc đi: “Không chơi nữa.”
Hoàng đế liếc qua Miêu phi, lập tức ngồi thẳng dậy, dùng giọng nói uy nghiêm hỏi: “Sau lại không chơi nữa? Hồi trước con thích lắm mà! Đến đây nào, lần này nhường con đấy.” Ra sức nháy mắt: Nha đầu chết tiệt, nhanh đổ xúc xắc đi, không thấy Quý phi định qua đây à?
Trịnh Diễm rất buồn bực, thắng Từ Oánh không ít tiền, tâm trạng đang rất vui, lì xì cho cháu ngoại cũng nhiều hơn bình thường. Vui vẻ là thế lại chọc cháu trai khóc nhè, cháu nàng tên Ngô Tụ, chỉ mới ba, bốn tuổi, vẫn chưa nói được câu dài, Trịnh Diễm liền chọc bé con. Trịnh Diễm mồm mép mau lẹ, Ngô Tụ nghe được hai câu thì mắt xoay vòng vòng. Con nít ấy mà, đầu hơi lớn, cái đầu tròn lắc qua lắc lại, hoàn toàn không hiểu, dì cậu còn bảo: “Ta nói một lần cháu nhắc lại một lần, kể chuyện cười cho cháu vui.” Ngô Tụ không bắt chước được, cuối cùng òa khóc.
Trịnh Diễm đang rất vui là thế, sau đó bị Đỗ thị hành hung.
Tâm trạng vui vẻ chẳng được lâu, bạn tưởng tin tức trong kinh linh thông lắm à, Trịnh gia còn có một Hoài Ân cắm chân trong cung, rất nhanh sau, nàng biết chuyện chư vương nạp phi. Đến đó liền liên tưởng đến chuyện Thái tử. Chỉ là lần này, Trịnh Tĩnh Nghiệp ngậm miệng chặt hơn trai không chịu nhả ngọc, nhất định không lộ ra tin gì, chỉ nói: “Thánh nhân có hỏi ta quan điểm của ta, trong chuyện lập trữkhông phải một mình ta có thể quyết định, con không được làm gì lung tung, biết không?” Từ trước tới nay chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy.
Trịnh Diễm khổ chết đi được, sao nàng có thể không quan tâm chứ? Thanh danh nhà nàng trên triều không tốt, nhưng cũng không ai dám tố, lại thêm có Hoàng đế bảo kê. Một khi không còn sự che chở của Hoàng đế, người ta sẽ cắn nuốt Trịnh gia đến không còn xương cốt: Toàn là những chức vị quan trọng, ai lại không ham? Đến lúc đó cả Trịnh đảng sẽ gặp nguy!
Trong lòng khổ sở, còn bị một lão già không bảnh bao chẳng tuấn tú bắt đánh bài, Trịnh Diễm nổi sùng: “Không chơi nữa! Chẳng thắng được, về nhà các cháu chẳng gọi con là ‘cô cô’ mà thành ‘ông chú’ mất!”
Miêu phi tranh thủ bưng mâm tới để dâng trà, nghe nàng nói thế, trượt chân, tách trà rơi xuống. Hoàng đế quan tâm hỏi han: “Không bị thương chứ?” Váy Miêu phi bị ướt một mảng nhỏ, Hoàng đế thấy thế giục đi thay: “Mặc đồ ướt không tốt cho cơ thể, mà trời đang rất lạnh. Thanh Hạ, mau hầu nương tử đi thay váy mới, tìm cái nào hợp với màu áo đấy, cái áo hôm nay đẹp, đừng có đổi.”
Hoàng đế thở phào nhìn Miêu phi đi thay váy, trong lòng khoái chí, lần này chưa hết nửa canh giờ sẽ chưa ra! Hớn hở nói với Trịnh Diễm: “Con đừng có buồn, chỉ thua có chút tiền chứ mấy? Chờ khi nào con xuất giá, ta sẽ cho một khoản đồ cưới thật to, chịu không?”
Trịnh Diễm nhe răng, không muốn là không muốn: “Lớn được bao nhiêu chứ?’
Hoàng đế trợn trắng mắt, không nói tiếp nữa. Lâu rồi Trịnh Diễm không cáu vậy, lần này không nhịn được liếc xéo một cái. Bỗng Hoàng đế cảm thán: “Con gái lớn rồi, xong chuyện các con thì cha mẹ mới an tâm. Cha mẹ con cũng nghĩ vậy thôi!”
Sao lại nhắc tới chuyện của nàng? Trịnh Diễm nói: “Không phải đâu, mẹ bảo, con là mèo ba chân (*), gả sớm bà mới lo.”
(*) Mèo ba chân: Ý bảo người chỉ biết sơ sơ, ngoài mặt, trình độ, tay nghề không cao, thô thiển, hời hợt.
“Con à, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.” Hoàng đế cảm khái đưa tay, muốn nghịch rối tóc Trịnh Diễm, Trịnh Diễm lách mình tránh ra: “Đừng có phá con mà, phá nữa là trở mặt đấy.”
Nàng hay nói từ trở mặt, nói từ nhỏ đến lớn, Hoàng đế nghe riết thành quen, lại tặng thêm một cái xem thường nữa. Hai người không đánh bài, chuyển sang nói chuyện. Trịnh Diễm kiềm chế bản thân, không nhắc tới các chư vương, chẳng ngờ Hoàng đế đột nhiên hỏi: “Chà, con nói xem, trong chư vương ai tốt?”
“Dạ?” Trịnh Diễm nghĩ, nhất định bộ dạng của nàng lúc này trông rất ngốc.
“Hỏi con đấy.”
“Dạ? Sao cơ! Con biết ngài hỏi, nhưng con không biết hết chư vương, sao có thể nói ai tốt hơn? Cũng chỉ từng gặp Nhị Thập Tam lang, Nhị lang, à, hình như có Duyên Bình quận vương (Thập hoàng tử) thôi…”
“Đừng nhắc tới bọn nó!”
Bọn nó? Trịnh Diễm cũng hiểu đại khái, người cha nào có đứa con như Duyên Bình quận vương chắc cũng sẽ nổi điên. Chậc, chẳng trách gần đây Miêu phi sốt ruột đến cáu gắt, có lẽ cũng linh cảm điều gì rồi chăng? Quấn lấy Hoàng đế nhiều ngày thế mà vẫn không thể moi ra được một câu trả lời chắc chắn.
“Thế thì nói ai đây? Không gặp, không quen mà.” Thật ra có nghe vài lời đồn, lớn nhất là chuyện thư nặc danh kia. Còn lại, thật ra những chuyện như chư vương xa xỉ, phạm pháp cũng có nghe qua, nhưng tình tiết thế nào thì không rõ.
Trịnh Diễm bất đắc dĩ, đột nhiên nàng phát hiện ra, hiểu biết của nàng về chư vương chỉ là ngoài mặt, thậm chí nàng cũng không nói chuyện với họ bao giờ. Dù có là Nhị Thập Tam lang hay Nhị Thập Tứ lang thì cũng giao tiếp có hạn. Thế nên dù cha nàng chịu cùng thảo luận, nàng cũng chẳng thể đưa ra đề nghị có ích nào.
Một già một trẻ, cứ vậy mà trơ mắt nhìn nhau.
“Không từng nghe lời đồn nào sao?”
“Cái đó à, đều là những chuyện không có chứng cứ, con cũng không tin, ngài muốn nghe sao? Nhưng mà muốn nghe thì con cũng không thể nói đâu, cha con bảo trước mặt ngài phải ăn nói cẩn thận, bảo bây giờ không được truyền tin gì lung tung, làm rối thánh thính! Mà giọng của con làm gì lớn bằng tiếng xúc xắc ngài đổ chứ.”
Hoàng đế lẳng lặng cầm mâm, dồn hết tiền Trịnh Diễm bị thua, sau đó lặng lẽ đổ vào tay áo, xong xuôi, im lặng nhìn Trịnh Diễm. Trịnh Diễm bỗng cảm thấy nhức nhối, sau đó cũng dùng ánh mắt để bày tỏ.
Hoàng đế cười cười không nói, một bộ thèm đòn.
Cuối cùng Miêu phi cũng bước ra, không tốn quá nhiều thời gian, Trịnh Diễm chạy thật nhanh, không nghĩa khí bỏ lại Hoàng đế, còn làm mặt quỷ với ngài.
Miêu phi hỏi với theo: “Muốn đi rồi à? Gần đây con ít đến chỗ ta quá.”
Trịnh Diễm nghĩ bụng, đến cả kẻ qua đường cũng biết tâm tư của cô, sao ta còn dám dính tới? “Mẹ bảo con không có dáng thiếu nữ, không được vào cung dọa người, nhờ tết nhất mới có thể đi lại một chút. Hết tết rồi thì còn phải làm thục nữ, nếu không sợ Trì Tu Chi chẳng thèm lấy nữa.” Nói xong khoát tay chạy biến. Nếu ở lại thì rõ ngốc. Không phải nàng không nghĩa khí, nhưng những chuyện tranh trữ đoạt vị này, quả không thể giúp Miêu phi được, không thấy đến Hoàng đế cũng muốn trốn sao? Không chừng ngài đã hối hận vì để Miêu phi ở điện Chiêu Nhân, thành ra muốn trốn cũng không xong.
***
Trở về nhà, Trịnh Diễm liền nói phỏng đoán của mình: “Quý phi thế là vô vọng rồi.”
Rốt cuộc Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng chịu mở lời: “Con nghĩ không sai đâu.”
Mắt Trịnh Diễm sáng rực nhìn Trịnh Tĩnh Nghiệp, cuối cùng ông cũng thở dài bảo: “Xét Kỳ vương trở xuống.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhắc Hoàng đế: Phải tìm một người khoan dung một chút, như thế mới đảm bảo hoàng thất tránh cảnh anh em tương tàn, cho dù tương tàn, cũng không chết quá khó coi. Hoàng đế cho rằng: Tân Thái tử cũng cần phải cương quyết, thế mới có thể duy trì cơ nghiệp của ngài.
Mục đích của Trịnh Tĩnh Nghiệp, đơn giản chỉ muốn bảo vệ một nhà lớn nhỏ của mình được bình an, để các cháu ra làm quan, chỉ cần Tân quân không coi nhà họ là kẻ thù, thế gia không quá đắc ý, Trịnh gia sẽ dừng bước ngay tại tầng lớp thượng lưu này. Nếu Tân quân muốn chèn ép thế gia, phải dùng một thế lực mới, Trịnh Tĩnh Nghiệp thích hợp hơn bất cứ ai, cho dù Tân quân có người khác giúp đỡ, ít nhất cũng không có mâu thuẫn gì lớn với ông, lui thì lui, Trịnh Tĩnh Nghiệp tự biết con cháu nhà mình, trong hai mươi năm nữa sẽ không có nhân tài nổi bật, có tiềm lực thì cũng cần bồi dưỡng, đào tạo, cho dẫu Trịnh Diễm là con trai thì cũng ngại còn nhỏ tuổi.
Trịnh Diễm đưa ra một vấn đề rất nghiêm túc: “Cha, cha biết hết bọn họ sao?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Thân hơn cha ruột chúng.”
“Dạ?”
“Thánh nhân bận quốc sự, con cái lại đông, lập Thái tử từ sớm, quan tâm đến con cái phân nửa đều ở Đông cung. Sau lại có Quý phi, tinh lực, khụ khụ hữu hạn. Kỳ vương trở xuống, từ chuyện xuất giá học hành đều do ta nhắc với Thánh nhân, chọn thầy giáo nào cũng là ta chọn. Thánh nhân chỉ nhớ những người nổi danh nhất, lại để cho Phế Thái tử, người không đủ dùng, lại không nhớ rõ là còn ai, bèn để ta làm.”
Trịnh Diễm yên tâm: “Vậy mà con còn lo, tuy bọn Ngụy vương không tốt nhưng dù gì cũng đã bao nhiêu năm, cũng đã quá quen, biết ngón nghề của bọn họ, dễ hóa giải. Nếu là một người không rõ thì e sẽ không quen tay.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp thoáng mệt: “Ra ngoài chớ nói lung tung.”
“Phải là: Ở đâu cũng không được nói mới đúng.”
“Đi chơi đi.”
“Vâng~”
Trịnh Diễm rời khỏi thư phòng, nghĩ thầm trong lòng, vậy thì lo chuyện gì vậy nhỉ?
Trịnh Tĩnh Nghiệp đang nghĩ, làm sao để lôi bằng hết những chuyện không hợp pháp chư vương đã là. Một người ở nơi xa làm Phiên vương ức hiếp dân chúng, không để làm Thái tử, lý do rất đầy đủ. Ở đây, có thể đưa mẹ của chư vương nhỏ tuổi làm Hoàng hậu, lúc đó Hoàng tử sẽ thành Trưởng tử, danh chính ngôn thuận thành Thái tử. Vấn đề là người phụ nữ này có đủ tư cách làm hoàng hậu không? Xét về địa vị hiện nay trong hậu cung, cao nhất là tam phi Quý, Thục, Hiền, về xuất thân, Thục phi, Hiền phi đều là con gái thế gia, về công lao, Thục phi sinh nhiều con nhất. So sánh thế nào? Đưa lên thế nào đây?
Chỉ có thể mang lỗi lầm của con trai bọn họ ra thì mới có thể xác định kết cục, nếu không thì dù là Hoàng đế cũng chẳng thể khiến quần thần tin phục. Các đại thần sẽ phản đối!
Kéo nhiều Phiên vương xuống hố như vậy, quả không có lợi, Trịnh Tĩnh Nghiệp không muốn làm. Nhưng làm sao để từ chối Hoàng đế?