“Cô cô, chúng ta không thể tiến thêm nữa đâu.” Người vừa nói là Trịnh Đức Khiêm, con trai thứ ba của anh cả Trịnh Diễm, Trịnh Tú, so ra còn lớn hơn Trịnh Diễm một tuổi. Bây giờ Trịnh Diễm ra ngoài, nếu đến chỗ nào riêng biệt, chẳng hạn như nhà của Trưởng công chúa Khánh Lâm, nhà Trì bà ngoại, cung Đại Chính; những địa điểm như vậy thì chỉ cần mang tùy tùng của mình theo là xong. Nhưng, nếu đến chỗ náo nhiệt nào đó, hoặc dạo phố thì Trịnh gia liền kéo một đứa cháu để đi cùng xe với nàng ngay.
Theo Đỗ thị nói thì: “Trì lang quân rời kinh, con phải ngoan ngoãn cho mẹ.” Rất có thể con bé này sẽ gây chuyện, mỗi lần ra ngoài lại lo nàng kéo thêm thù hận, lần trước ra ngoài có Trương Lượng đi cùng, kết quả bị quận chúa Tân Xương quá cố công kích, nên bây giờ phải để người nhà mình đi cùng. Vì các anh các cháu đã trưởng thành đều phải đi làm, nên chỉ có ngày nghỉ, khi các anh các cháu muốn ăn chực mới theo nàng thôi.
Trịnh Tĩnh Nghiệp cực kì đồng ý với Đỗ thị, nhưng mục đích lại không giống bà. Trịnh Tĩnh Nghiệp rất yên tâm về con gái mình, ngược lại, đám cháu mới là nỗi lo lắng của ông. Để các cháu đi theo Trịnh Diễm lăn lộn, nghe quen mắt nhìn quen tai những phương thức hành vi tàn bạo, sẽ có lợi chứ không hại đối với cuộc sống tương lai sau này của chúng.
Hôm nay là ngày Trì Tu Chi về kinh, Trịnh Diễm muốn đi ngắm chàng, được tận mắt thấy chàng quả thật bình an vô sự mới yên tâm – người xuất kinh nhận Thánh mệnh, chưa về báo cáo công việc với Hoàng đế thì không được giải quyết vấn đề cá nhân.
Tổng cộng có bốn vị Phủ úy sứ, ba vị khác đã an trí lưu dân ngay tại chỗ, sau đó vác cờ về trước rồi. Chỉ có đội của Trì Tu Chi thì hơi đặc biệt một chút, do trải qua giao chiến, lại còn cẩn thận lựa chọn vài lưu dân để ‘làm tù binh’ mang về.
Trong triều đình tranh cãi văng nước miếng vì chuyện của Trì Tu Chi, đã có người báo tin cho chàng về tình huống cụ thể rồi. Trì Tu Chi đưa mắt nhìn lưu dân, nhanh chóng có đối sách. Chàng chọn một vài lưu dân để mang về kinh, cũng đã gửi báo cáo lên trước. Ngoài dự định, Tưởng Tiến Hiền hay Vi Tri Miễn và những người khác đều không hề phản đối.
Trì Tu Chi đánh trận này thì khá đó, nhưng mà so với những kẻ chém người chuyên nghiệp, thành tích này cũng chả đặc biệt xuất sắc gì cho cam. Theo Tưởng Tiến Hiền thì hành động của Trì Tu Chi, đúng là vẽ chân cho rắn. Một Phủ úy sứ như ngươi, làm thế thì các tướng quân liều mạng đánh giặc sẽ nghĩ ra sao?
Mọi người đều muốn cười nhạo chàng.
Ngay cả Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng nghi ngờ, nhưng đó là con rể tương lai của ông, chỉ có nâng không thể dìm. Dưới sự sai bảo của Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh đảng tạo dư luận, thổi phồng chuyện Trì Tu Chi là một thư sinh bộ dạng nhược thụ, trên đường gặp nguy nhưng vẫn làm anh hùng, anh dũng giết địch. Trống da trâu đánh rất vang, quả thật bản thân Trì Tu Chi cũng là một mỹ nam tử, nên cả thành mới tới vây lại xem.
Các thiếu nữ thiếu phụ trong kinh, nhất là những tiểu nương tử nhà quan, vốn đều đang chuẩn bị kéo tới ngắm tài tử nhập kinh, nhưng vì xảy ra chuyện có lưu dân, đành hoãn việc nhập kinh của các tài tử lại. Lòng nhiệt huyết tràn trề của mọi người không có chỗ trút, nay có Trì Tu Chi, đám chị em phụ nữ kêu gọi bạn bè lôi kéo tập thể tới ngắm xem, coi như là diễn thử cho việc trông ngóng tài tử sắp tới.
Trịnh Diễm có thể không đi nhìn tài tử, nhưng sẽ chẳng bỏ qua cơ hội được gặp Trì Tu Chi. Kì này không báo mà ra ngoài – để cháu trai ra mặt – nàng không chào hỏi người khác, cho lái xe tìm một vị trí thuận lợi, vén rèm nhìn ra đường lớn.
Trì Tu Chi ngồi trên ngựa, vô cùng cảm khái: Cuối cùng cũng đã về! Bên ngoài trời cao đất rộng, mỗi lần ra ngoài đều khiến tâm tình trở nên hưng phấn tột đỉnh. Dù trải qua chiến trận, mấy ngày không thể ăn thịt, nhưng Trì Tu Chi vẫn rất thích cảm giác được ra ngoài, đó là nơi đất trời bao la hòa cùng tinh thần chiến đấu.
Về kinh, nhìn lại những nơi quen thuộc, mới có thể nhận ra. Trên đời này, có chỗ nào không phải là chiến trường?
Ôi ôi, trải qua trận này, bản thân lại tích lũy thêm chút vốn nữa rồi. Tất nhiên, còn phải xem các tù binh hôm nay phát huy diễn xuất thế nào nữa.
Bỗng Trì Tu Chi ngoảnh lại nhìn về phía chiếc xe nọ, rất quen, trang trí theo tiêu chuẩn của Quận quân, chàng nhận ra trong đấy nhất định có vợ mình.
Bên đường có không ít những cấp bậc xe ngựa khác nhau, Trì Tu Chi hiểu trong mỗi xe đều có những cô nàng rất kì dị, các cô vây xem người đàn ông không phải của mình làm vui, chẳng hiểu nổi, xem thì xem, còn hưng phấn cái mệ gì không biết? Đệch! Đừng có ném đồ nữa, ném nữa là trở mặt à! Được hoan nghênh thì cũng vui, nhưng bị trúng vào người thì đau lắm!
Trịnh Diễm nhìn thấy chồng chưa cưới của mình bị một đám đàn bà con gái quăng nào túi hương, ném nào châu bảo ngọc bội, vứt bao nhiêu khăn tay vào người thì không khỏi thầm nổi điên. Ngoắc tay ra hiệu Trịnh Đức Khiêm, cậu nhóc vội vàng nhích tới gần, Trịnh Diễm đưa tay chộp lấy cung tên của cậu, bẻ đầu mũi tên, đệch! Không bẻ được! Rút dao ra vót, rồi lại ngắt lấy một bông hoa trên đầu mình rồi ghăm trước mũi tên.
Trịnh Diễm đứng lên càng xe, Trì Tu Chi ghìm đầu ngựa, nhìn về phía nàng cười một cái. Xa xa thấy Trịnh Diễm đang căng cung gài tên. Trì Tu Chi vươn tay, chụp được, cầm lấy mũi tên, đưa đóa hoa trên đầu mũi tên nhẹ nhàng ấn vào ngực mình.
“Aa –– ” Khiến các quần chúng vây quanh hét lên chói tai. Thét xong rồi nhìn lại hung thủ, Trịnh Diễm mặc một chiếc áo ngắn màu đỏ váy dài vàng nhạt, thắc lưng đeo mỹ ngọc minh châu, dây tơ, hoa văn trên gấu váy và cổ tay như mặt nước gợn nhẹ trong gió, tuổi không lớn, da như tuyết mặt như hoa, tóc xanh như mây, đứng trên càng xe, tay trái rũ xuống vẫn còn cầm cung, khuôn mặt tươi cười đón ánh dương khẽ ngước, tay phải nhẹ nhàng chỉ vào ngực.
Mệ nó! Có ân ái cũng đừng kiêu ngạo vậy chứ, mắt chó bằng hợp kim cũng ếu đỡ nổi đâu?! Có tình tứ gì thì cũng xin hãy tự trọng!
***
Đây là đội ngũ đang nhập kinh, không thể ở lâu trên đường cái, Trì Tu Chi lưu luyến nhìn thêm một cái, phát hiện xung quanh không có ít kẻ đang nhìn chằm chằm vào vợ chưa cưới của mình, quả quyết ra dấu với Trịnh Diễm: Vợ ơi, vào xe ngay, chớ để tiện nghi cho người khác.
Trịnh Diễm cúi người, chui vào trong xe.
Tiểu Trịnh tiên sinh Đức Khiêm chứng kiến toàn bộ quá trình muốn nói, cậu sống mười bốn năm, chưa từng thấy màn gian tình chọt mù mắt chó nào nhanh thế này!
Trịnh Diễm làu bàu: “Nhìn chưa rõ nữa, không biết chàng có chịu khổ xíu nào không, tại sao lại bắt nhiều người vậy…”
Trịnh Đức Khiêm cưỡi ngựa cạnh bên xe Trịnh Diễm, nghe Trịnh Diễm hỏi, hình như vẫn chưa hồi phục tinh thần, giọng điệu hơi kích động mà đáp: “Trì lang quân cầm rìu bổ đầu người ta đó!” Vì Trịnh Diễm chưa chính thức gả vào Trì gia, cậu vẫn gọi dượng tương lai của mình là ‘Trì lang quân’.
“= 囗 =!” Chuyện ta không biết sao cháu biết được? Nguồn tin tức chủ yếu của Trịnh Diễm vẫn từ con đường chính thức qua chỗ Trịnh Tĩnh Nghiệp, khá là đáng tin, nhưng trên báo cáo chỉ viết ‘Tự tay giết giặc’, cụ thể giết thế nào, mọi người đều ngầm cho rằng dùng đao kiếm. Nghe thấy chồng chưa cưới của mình phóng rìu, vẻ mặt Trịnh Diễm 囧 囧.
Cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Diễm, mặt Trịnh Đức Khiêm đỏ ửng, gãi đầu ngượng ngùng. Trịnh Diễm thăm dò hỏi: “Sao cháu biết? Nghe ai nói?”
Trịnh Đức Khiêm càng xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ dần: “Cháu đi theo nói chuyện với bọn họ một hồi…”
“Cháu nói chuyện với ai? Sao lại biết?”
“Khụ khụ,” càng xấu hổ, “Cháu có quen vài người ở Ngự lâm, đại ca ở Thân vệ (nhắc tới Trịnh Đức Hưng), đôi khi cháu cũng đi chơi với bọn họ, có cả Vu gia nữa…” Trịnh Đức Khiêm đếm kĩ các nguồn tin tức của mình, “Đôi khi có vài người, chơi thân thiết với nhau rồi, sẽ nói một ít chuyện, cháu thích nghe, nên nhớ kĩ.”! Trịnh Diễm kinh hãi, vội hỏi: “Tin tức của cháu là xác thực sao?”
“Đại khái là thế, thường thì bảy tám phần, lúc nói bọn họ cũng không để ý, cháu có thể nhận ra vài điều.”
Thật sự là bị kinh hãi mất rồi? Trịnh Diễm chưa bao giờ nhận ra Trịnh Đức Khiêm còn có khả năng trời phú thế này, cái đặc biệt ở đây không phải là tính hóng chuyện của cậu, mà chính là khả năng phân biệt tin tức. Trịnh Diễm vuốt cằm đánh giá Trịnh Đức Khiêm, cũng không nhìn theo Trì Tu Chi nữa, Trịnh Đức Khiêm run rẩy: “Cháu không có làm chuyện xấu mà.”
Trịnh Diễm: “…” Gia đình cháu là gian thần đấy? Làm chuyện xấu là bổn phận đó biết không? Có bộ dạng nhược thụ thế này là muốn gì đây? Dù sao cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chút chứ!
Trịnh Đức Khiêm hồi hộp kéo chặt cương, khiến con ngựa hung bên dưới cũng bất an mà thở phì phò trong lỗ mũi, bồn chồn dậm chân, vẻ mặt cậu nhóc sốt ruột nhìn Trịnh Diễm, sợ hãi không biết vị tiểu cô cô này sẽ làm gì mình. Loại ánh mắt nhược thụ này khiến Trịnh Diễm cực kì khó chịu, rõ ràng nàng chưa làm gì cả? Đối với các cháu trong nhà, lúc nào nàng cũng bảo vệ yêu quý cơ mà?
Trịnh Đức Khiêm càng bị Trịnh Diễm nhìn càng sợ, gia giáo Trịnh gia khá là nghiêm, mặc dù Trịnh Diễm còn nhỏ nhưng lòng dạ hẹp hòi, lại là trưởng bối của cậu, có quyền quản, còn có thể báo thẳng với cha, với ông nội đề nghị xử lý. Trịnh Đức Khiêm có sở thích đặc biệt, dễ bị xem là ‘không quân tử’, sợ bị trấn áp. Cuộc sống mà không được buôn chuyện nữa thì đúng là ảm đạm không ánh sáng, Trịnh Đức Khiêm mong sao không bị cấm buôn chuyện.
Trịnh Diễm suy nghĩ, lại hỏi: “Cháu còn biết gì nữa?”
Trịnh Đức Khiêm trả lời rất cẩn thận: “Hả? Cô muốn hỏi gì?” Cậu bắt đầu hối hận vì tính nhiều chuyện nổi lên ban nãy nên đã lỡ lời. Trong bụng muốn tự vả mình vài cái, sao lại lắm mồm thế? Sao lại không cẩn thận vậy hả?
Trịnh Diễm chọn vài chuyện nàng tin chắc tới hỏi: “Phó gia có người ra ra vào vào, nghe nói nhà họ sắp có hỉ sự, nhưng không bảo là ai, cháu có biết không?” Cô chồng của Trịnh Du gả vào Phó gia, hiện đang ở lại Ngô gia, tin Trịnh Diễm nghe qua đã được Trịnh Du xác nhận, có vẻ là thật.
Trịnh Đức Khiêm gật đầu, cũng yên tâm vài phần, xem ra tiểu cô cô của cậu cũng rất khoái buôn chuyện, Trịnh Đức Khiêm vui vẻ, cho nói lại, ban nãy không phải cậu lỡ lời, mà do cảm thấy được hơi thở của đồng loại nên có phản ứng bình thường mà thôi!
“Là tiểu nương tử Phó gia, nghe bảo muốn gả cho Hạ gia, đang xem ngày sinh,” Trịnh Đức Khiêm vui vẻ trả lời, còn bổ sung, “Cha của tiểu nương tử kia đã qua đời! Mẹ của cô ta là con gái của Thành quốc công, tính ra là em họ của dượng Ngô đó. Lúc người đi gặp cô cô không nghe nói qua à?”
“Ừ, vào một tai ra một tai, chỉ là không tiện hỏi người khác nên mới hỏi cháu thôi.”
Trịnh Diễm phát hiện ra, ngoài làm hộ vệ bên người, cậu cháu Đức Khiêm nhà mình còn có công dụng khác, một tên thế này mà không dùng, đúng là quá lãng phí tài nguyên! Hiệu quả tình báo rất lớn!
Trịnh Đức Khiêm còn muốn giải thích thêm: “Cháu chỉ rảnh rỗi thì nghe ngóng chút thôi, không có xem chuyện này là việc chính đâu.”
Trịnh Diễm hiểu lời giải thích như vẽ chân cho rắn này, cười bảo: “Biết rồi, nói thật với ta, sẽ không để cháu bị thiệt thòi.”
Trịnh Đức Khiêm yên tâm, đưa mắt nhìn sang: “Ôi, nói lung tung nãy giờ, Trì lang quân đã đi xa rồi, bên kia đông người, chúng ta không tiện chen vào đâu.”
“Không sao, nhìn một cái là được rồi, chàng vào cung thì không ra ngay đâu, cho người tới nói với chàng một tiếng, còn muốn gặp chàng thì đến chỗ của thầy là được. Chàng về rồi, trước tiên nhất định sẽ đến gặp thầy để chào hỏi.”
Trịnh Đức Khiêm xuýt xoa ‘chao ôi’ một tiếng rồi run rẩy giật dây cương: “Vậy chúng ta qua chỗ thầy để chờ trước à?”
“Đi thôi.” Chồng chưa cưới bình yên trở về, lại đào ra được một máy phát buôn chuyện trong nhà, tâm trạng sốt ruột của Trịnh Diễm suốt mấy tháng qua cuối cùng cũng được thả lỏng, nghĩ tới phòng bếp Cố gia, ở đấy cũng đầy đủ nguyên liệu, đến sớm, làm bánh nhân đậu, canh lá sen các thứ, chờ Trì Tu Chi tới, để chàng được ăn ngon.