Mục lục
Quan Hệ Thân Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tô Mộc Nghiên thông minh xinh đẹp hơn nhiều so với dự đoán của Cảnh Tư, mà quan trọng hơn là, nàng yêu Cảnh Phong nhiều hơn so với dự đoán của Cảnh Tư.
Từng chữ sắc bén từng câu tàn nhẫn, thật giả lẫn lộn thị phi khó phân, Cảnh Tư chỉ cần đôi câu ngắn gọn thì đã đánh cho Tô Mộc Nghiên toàn quân tan rã. Những thứ như lòng tin, tối kỵ nhất chính là nghi ngờ lặp đi lặp lại.
Tô Mộc Nghiên đa phần im lặng, nàng và Cảnh Tư ngồi đối diện cách một bàn trà, nghe Cảnh Tư kể chuyện, vẻ mặt nàng đầu tiên là kinh hoàng, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng biến thành bi thương.
Đến khi Cảnh Tư nhìn thấy Tô Mộc Nghiên toàn thân lảo đảo sắp ngã rời khỏi trà lầu, nàng thoáng giật mình, dường như trong bóng dáng ấy, nàng nhìn thấy bản thân mình nhiều năm về trước.
Vỡ tan, bi thương, hận không thể thoát khỏi vận mệnh bị người đùa giỡn trong tay, nhưng đối diện với sự đùa giỡn của số mệnh, các nàng lại nhỏ bé như vậy đó. Cho dù có cố gắng vùng vẫy, vẫn trốn không thoát, không thể tránh khỏi, chỉ có chấp nhận.
Bóng dáng bi thương nhưng quật cường ấy khiến lòng Cảnh Tư có hơi nặng nề, trong mắt nàng chợt lóe lên một chút bất đắc dĩ, nhưng nhanh chóng bình thản trở lại.
Đó chính là người phụ nữ Cảnh Phong yêu. Có lẽ, hôm nay nói chuyện với nhau, nàng đã phần nào hiểu được lý do Cảnh Phong yêu sâu sắc cô gái này.
Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, khí trời càng thêm lạnh. Cảnh Tư ngồi lặng im, nàng ngắm nhìn thời tiết ướt đẫm bên ngoài, chẳng biết thế nào, cả buổi tâm tư cũng không dao động, đột nhiên ngay giây phút này, nàng có hơi do dự.
"Đại tiểu thư." Cảnh Tư hoàn hồn, nghe Đinh Bành gọi mình, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt, hơi nghiêng đầu hướng về phía Đinh Bành. "Vừa mới nhận được tin, nói tổng tài tập đoàn Tiêu thị đã nghe phong phanh, đang chuẩn bị về nước." Đinh Bành nói xong, thấy Cảnh Tư nhíu mày nghi hoặc, nói rõ: "Hình như là vì chuyện của tam tiểu thư và Tô tiểu thư..."
'Bang'
Tay Cảnh Tư ngừng một chút, mày nhíu càng chặt, bực bội khó chịu ném mạnh chiếc muỗng trong tay.
Tiêu Linh, cô căn bản không nên trở về, rõ ràng cô biết điều đó. Nghĩ, trong lòng Cảnh Tư buồn bực đau đớn, đứng dậy rời khỏi trà lầu.
Ngồi vào trong xe, nàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Linh, nhưng cứ như đoán trước được Cảnh Tư sẽ làm thế, di động của Tiêu Linh vẫn trong tình trạng tắt máy. Cảnh Tư chuyển qua gọi đến công ty Tiêu Linh ở nước ngoài, thu ký vẫn nói những câu thoại chuẩn bị sẵn như trước, khách khí lễ phép đánh Thái Cực với Cảnh Tư, từ đầu tới cuối vẫn không lộ ra tin tức boss nhà mình.
Cúp máy, Cảnh Tư mệt mỏi xoa trán, nàng biết một khi Tiêu Linh đã muốn làm việc gì đó, thì nếu không đạt mục đích cô sẽ không ngừng tay. Mà hết lần này đến lần khác, không cần nghi ngờ, bản tính gian xảo của hồ ly vẫn sẽ lộ ra, trừ khi chính cô cam tâm tình nguyện dừng tay, bằng không cũng không ai có đủ bản lĩnh ngăn cản cô.
"Đại tiểu thư đang đau đầu vì chuyện Tiêu tổng?" Đinh Bành ngồi bên ghế phó lái, nhìn Cảnh Tư im lặng mím môi, không nhịn được lắm lời: "Nếu đại tiểu thư không muốn Tiêu tổng trở về, vậy chúng ta bên này có lẽ có thể..."
Nếu thật sự đơn giản vậy thì tốt rồi. Cảnh Tư nghĩ, thở dài, nàng ngắt lời Đinh Bành, nói: "Vô dụng." Chuyện Tiêu Linh đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, trong lòng nàng biết rõ.
Nửa tháng sau, tuy Cảnh Tư hay tin Tiêu Linh đã về nước, nhưng vẫn không thấy cô có động tĩnh gì và cũng không lộ diện, tất cả mọi người đều đoán lần về nước này chỉ là trùng hợp, nhưng Cảnh Tư biết, chẳng qua Tiêu Linh chỉ tạm thời án binh bất động mà thôi.
Nhưng thật không ngờ, hôm gặp lại Tiêu Linh, chính là ở bên ngoài khách sạn mà Tô gia tổ chức tiệc. Khi nàng nghe tin Cảnh Phong và Kỷ Ninh Lan lén lút gặp mặt thì chạy đến, vừa xuống xe ở cửa khách sạn, đúng lúc bắt gặp Tiêu Linh đang nhét Tô Mộc Nghiên vào xe mình.
Tô Mộc Nghiên tóc xoăn dài xõa trên vai, trên người còn khoác áo khoác của Tiêu Linh, nàng bị Tiêu Linh nhét vào trong xe, Tiêu Linh quyến rũ cúi đầu dặn dò nàng một câu, sau đó kêu tài xế khóa trái cửa xe, rồi mới đi đến đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Tư.
Cảnh Tư vẫn luôn nhớ rõ đêm đó gương mặt Tiêu Linh được bao phủ bởi khói mù, đẹp đến mê hồn, đẹp muốn giết người. Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, trước chất vấn của Cảnh Tư, cô hút mạnh một hơi, đến khi cô quay đầu nhìn Cảnh Tư lần nữa, mắt cười nhìn nàng chăm chú đầy thâm thúy, Cảnh Tư chỉ cảm thấy ánh mắt đó như cơn lốc xoáy, cuốn lấy nàng thật chặt, khó mà tránh thoát.
"Còn chưa hiểu hả, người phụ nữ ngốc nghếch không thú vị lại thích giả vờ đứng đắn này, không phải tôi bảo vệ Tô Mộc Nghiên, tôi đang bảo vệ cô." Ánh mắt Tiêu Linh ngay giờ phút này sáng lên khiến người kinh ngạc, thậm chí còn sáng hơn ánh lửa trên điếu thuốc. "Nếu đây là cô muốn, nếu cô muốn chỉ là một thứ gì đó nông cạn như Cảnh thị, vậy thì tôi sẽ giúp cô đạt được nó."
Cảnh Tư lạnh lùng nghiêng đầu đi, bởi vậy không ai thấy được đôi mắt luôn kiêu ngạo của nàng tràn đầy sơ hở, cũng không ai biết được tận đáy lòng nàng ngay giờ phút này khẽ lay động. Nàng chỉ có thể lạnh lùng cự tuyệt ý tốt của Tiêu Linh, hy vọng dùng cách này có thể khiến Tiêu Linh đánh mất ý niệm đó trong đầu, hoặc giận nàng lạnh lùng mà dừng tay.
Nhưng tất cả mong muốn trong suy nghĩ của Cảnh Tư đều không xảy ra, có thể mấy năm nay nàng luôn đối xử lạnh lùng với Tiêu Linh như thế, nên Tiêu Linh đã quen rồi, cô chỉ nhìn nàng vô cùng nghiêm túc mà dịu dàng, để cho nàng được một lần sống vì bản thân mình, không phải sống vì Cảnh gia.
Lời nói của Tiêu Linhn khiến Cảnh Tư dao động thật lớn, rất lớn, Cảnh Tư chỉ lặng im đưa lưng về phía Tiêu Linh, nghe tiếng xe cô cùng Tô Mộc Nghiên rời đi, nhưng không ngăn lại.
Đêm lạnh như nước. Cảnh Tư mở to mắt không chút buồn ngủ, tầm mắt dừng trên trần nhà tối mờ, mặc cho không khí lạnh như băng xuyên vào tận xương, thấu cả tay chân.
Đã mấy ngày nay, lời nói của Tiêu Linh không lúc nào không xoay quanh suy nghĩ của nàng, nói ra cũng lạ, rõ ràng đã lâu rồi không để trong đầu những suy nghĩ rảnh rỗi vụn vặt này nữa, nhưng không biết tại sao, mấy hôm nay thường xuyên hiện lên trong đầu, cùng với gương mặt quyến rũ yêu dã của Tiêu Linh.
Nếu đã không buồn ngủ, Cảnh Tư dứt khoát ngồi dậy, nàng bực mình cào mái tóc dài rũ bên má, dứng dậy xuống giường.
Đường phố nửa đêm yên tĩnh mà rét lạnh, đến khi Cảnh Tư dừng xe lại, nàng mới phát hiện ra nàng đã bất tri bất giác lái xe đến bờ sông. Đèn đường chiếu sáng ngời khu phố bên bờ sông, Cảnh Tư ôm cánh tay bước xuống xe, im lặng đứng bên lan can, lặng thinh chẳng nói gì.
Nàng nhớ mùa thu năm hai mươi hai tuổi ấy, Tiêu Linh thường xuyên dẫn nàng ra bờ sông, hai người chỉ yên tĩnh đứng cạnh nhau, cũng không nói những lời ngọt ngào đặc biệt nào cả, nàng chỉ mặc cho Tiêu Linh nắm tay mình, cuối cùng đến lúc rời khỏi đó, Tiêu Linh chẳng để ý gì cả mà hôn nàng. Nụ hôn bá đạo, mang theo sự dịu dàng ngang ngược của riêng Tiêu Linh, cho đến hôm nay Cảnh Tư cũng chưa từng quên.
Tiêu Linh.
Nhớ lại chuyện ngày xưa làm Cảnh Tư khẽ giương khóe môi, gió thổi bên sông khiến lòng người lạnh ngắt, Cảnh Tư xoay người lại, vừa đi được vài bước về phía xe, tầm mắt sâu sắc phát hiện sự khác thường. Nàng ngẩng đầu, nhìn cách đó không xa trong giang cảnh biệt thự sáng đèn, nàng hơi dừng bước.
Tiêu Linh đứng trên ban công lầu một giang cảnh biệt thự, một tay bỏ trong túi áo, một tay cầm ly rượu, thấy ánh mắt của Cảnh Tư nhìn tới, nhẹ nhàng hướng về phía nàng nâng lên ly rượu, cách không cụng một cái.
Cảnh Tư hờ hững nhìn gió đêm thổi mái tóc dài của Tiêu Linh, từng sợi tóc theo gió thổi tung lên vô cùng quyến rũ, cho dù ở cách nhau khá xa, Cảnh Tư cũng có thể nhìn đoán được vẻ mặt Tiêu Linh. Thời gian dường như đứng hình ngay giây phút này, rõ ràng vận mệnh giống như đã định sẵn, hai người muốn trở nên xa lạ, nhưng vẫn trốn không thoát, buông không được.
Chẳng phải là có một lời bài hát rất đúng đó sao, năm tháng cuộc đời, hiệp lộ tương phùng (đường hẹp gặp lại), rốt cuộc không thể tránh thoát. (Phù du – Vương Phi)
Rượu đỏ từ từ rót vào ly, Tiêu Linh đưa đến trước mặt Cảnh Tư, sau đó tựa vào cánh cửa thủy tinh tại ban công nhìn sóng nước lấp lánh trên mặt sông, nhấp một miếng rượu.
"Có còn nhớ tôi đã từng nói với cô không." Im lặng một hồi, Tiêu Linh đứng dưới ánh trăng bên ban công, vô cùng thản nhiên mở miệng: "Nếu bây giờ tôi thay cô đoạt lại Cảnh gia, thì thù lao là, tôi muốn cô hãy sống vì chính mình, ngẫm lại xem rốt cuộc cô muốn điều gì."
"Tôi không biết tôi muốn gì." Vẻ mặt Cảnh Tư không cảm xúc gì, nàng nói xong, ánh mắt dần trở nên mê mang. "Tôi chi biết tôi nên làm gì, không nên làm gì. Lúc mẹ mất, kêu tôi nhất định phải chăm sóc Cảnh Phong, bảo vệ Cảnh gia, tôi đã hứa với mẹ, nhưng chuyện gì tôi cũng làm không xong."
Giọng Cảnh Tư luôn nhàn nhạt, trong đêm tối lạnh như thế, nghe càng thêm lạnh lùng. Nàng tuyệt không lộ ra biểu cảm gì, thậm chí là một chút xíu cảm xúc, nhưng mà, Tiêu Linh vẫn nhận ra sự bối rỗi bất đắc dĩ trong đó.
Tiêu Linh hơi do dự một chút, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó đi về phía Cảnh Tư.
Ánh đèn vàng sáng ngời trên đỉnh đầu đột nhiên bị che khuất bởi bóng tối ập đến, từ từ bao phủ lấy nàng, Cảnh Tư nghe tiếng bước chân của Tiêu Linh ngẩng đầu lên, thì thấy Tiêu Linh đứng bên cạnh sô pha của nàng, nửa bên mặt khuất trong bóng tối, nửa bên kia đứng dưới ánh đèn, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
"Tuy là nói vậy, nhưng Cảnh Phong vẫn trở về bên cạnh cô như trước kia. Không phải bất đắc dĩ, mà là cam tâm tình nguyện trở về, vì cô là chị của em ấy." Tiêu Linh theo âm thanh gọi cảm mà dịu dàng cúi xuống, ôm Cảnh Tư và cái bóng của mình vào lòng. "Hơn nữa, ai nói em thất bại? Em còn có tôi."
Ly rượu trong tay bởi vì lòng bàn tay run một cái nghiêng đi, rơi trên sô pha, để lại một mảng đỏ hồng xinh đẹp. Cảnh Tư mở to mắt, cơ thể theo bản năng lùi về sau từng bước, cũng mau chóng dừng lại, không động đậy nữa.
"Cho nên, từ giờ trở đi, trước tiên em hãy ngẫm kỹ lại xem bản thân mình muốn gì." Tiêu Linh nói xong, từ từ cười lên, giọng nói khàn khàn vẫn còn nồng mùi rượu, khiến người ta trong nhất thời nhịn không được muốn say trong hương thơm ngào ngạt ấy. "Nếu em thật sự nghĩ không ra, tôi có thể làm bạn bè nhắc em một chút, sao em không thử nghĩ đến tôi."
Những lời này làm cho Cảnh Tư thoáng chốc tỉnh mộng, nàng giãy dụa thoát khỏi Tiêu Linh, không nhịn được lạnh lùng nói: "Tiêu Linh, đừng làm càn."
"Tôi thật lòng." Tiêu Linh nhanh ôm chặt Cảnh Tư, cảm giác được Cảnh Tư cứng người trong lòng mình, cô giương khóe miệng cười khẽ, giọng nói càng thêm nghiêm túc. "Bắt đầu từ mười năm trước."
-----
Lời tác giả: Chương này nối tiếp nội dung từ chương 80 đến 88 của chính văn, nếu ai không nhớ thì có thể đọc lại.
Lời editor: Chương sau có hot nha =)))) vote nhiệt tình, ta sẽ tung hàngsớm =))))    

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK