Âm nhạc êm dịu vang lên du dương bên trong quán cà phê, không ai chú ý đến một màn cạnh cửa sổ bên này.
Tiêu Linh hơi nén cười, rồi đột nhiên đứng dậy lướt qua cô gái bên cạnh, cười nói: "Vừa hay lúc tôi dùng bữa, cũng không thích bị người khác quấy rầy." Nói xong, cô đi thẳng đến bên cạnh Cảnh Tư, nắm tay nàng, nói: "Cho nên so với đề nghị của em, tôi càng muốn dẫn em đi hơn."
Lời nói mang giọng điệu đùa giỡn, nhưng cô nắm tay Cảnh Tư dùng sức cũng không chút mơ hồ, Cảnh Tư theo Tiêu Linh đi thẳng ra quán cà phê, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ khí thế bá đạo của cô, trong lòng biết cho dù nàng yêu cầu Tiêu Linh buông nàng ra, chắc hẳn cũng là chuyện phí công.
Người phụ nữ bá đạo như Tiêu Linh, đôi khi ngay cả Cảnh Tư cũng phải nhường cô vài phần.
"Tiêu tổng."
Hai người cứ vậy mà đi đến sảnh sân bay, nghe thấy có người gọi Tiêu Linh từ phía sau, Cảnh Tư theo bản năng dừng bước, im lặng rút tay mình ra, lùi sang một bên.
Đi một người lại tới một người nữa. Cảnh Tư thầm nghĩ trong lòng, bất động thanh sắc nhìn qua nơi phát ra tiếng nói.
Người đến không phải ai khác, là tiểu trợ lý của Tiêu Linh. Từ cửa lớn ngoài sân bay bước nhanh vào, tiểu trợ lý lau mồ hôi trên trán, mạo muội nói: "Xin lỗi Tiêu tổng, tôi đã tới trễ." Nàng nói xong, lúc này mới chú ý đến Cảnh Tư ở bên cạnh, đảo mắt một vòng lên người Tiêu Linh và Cảnh Tư, cười hề hề, miệng lưỡi ngọt ngào gọi: "Cảnh đại tiểu thư."
Tiểu trợ lý ngoài mặt trong lòng đều không giấu được chuyện, Cảnh Tư có thể loáng thoáng nhìn thấu lòng nàng, im lặng gật đầu, xem như đáp lại lời chào. Nàng có nghi ngờ rất lớn đối với nguyên tắc dùng người của Tiêu Linh, đặc biệt không hiểu được bên cạnh Tiêu Linh kẻ hữu dụng nhiều vô số, vì sao luôn đặc biệt giữ tiểu nha đầu lỗ mãng này bên cạnh, cho đến khi đôi mắt màu hổ phách của tiểu trở lý nhìn lại đây, dường như nàng bất chợt hiểu được nguyên nhân.
Tiểu trợ lý có một đôi mắt giống như Cảnh Tư, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp chuyển tới chuyển lui, so với Cảnh Tư trầm tĩnh lạnh lùng, thì trong đôi mắt của nàng càng thêm phấn chấn bừng bừng.
Phát hiện này khiến lòng Cảnh Tư nổi lên biến hóa vi diệu, cho nên lúc Tiêu Linh nắm chặt tay nàng, nàng dị thường thuận theo, kiềm chế cảm giác mất tự nhiên cùng cảm thụ trúc trắc trong lòng, không rút tay ra.
"Tiêu tổng, đã đến giờ rồi, chúng ta phải lên máy bay."
Hai người đang âm thầm mãnh liệt đưa tình, vậy mà tiểu trợ lý bên kia lại phá đám không đúng lúc. Tiêu Linh phiết miệng ừ nhẹ, liền hướng về phía đôi tay đang nắm chặt lẫn nhau xoay người, đối diện với Cảnh Tư, khóe miệng gợi lên đầy quyến rũ, đó là một nụ cười yêu dã mà lười biếng. "Tôi phải đi rồi?"
Giọng Tiêu Linh hơi hơi khàn khàn âm cuối nhẹ nhàng nâng lên, ngưng thành giọng điệu như một câu hỏi, cô nói xong, ánh mắt gian xảo chớp chớp, giống như đang chờ Cảnh Tư bày tỏ chút gì đó. Mà Cảnh Tư rõ ràng hiểu được ám chỉ trong câu nói của Tiêu Linh, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ."
Thái độ Cảnh Tư lạnh lùng thản nhiên làm cho Tiêu Linh không thoải mái, cô nhíu mày, hỏi tới: "Không có gì muốn nói?"
Yên lặng chớp mắt một cái, Cảnh Tư cảm thấy mất tự nhiên trước cái nhìn chăm chú của Tiêu Linh, âm thanh lành lạnh, lại lộ ra dịu dàng như nước. "Không có." Nàng nói xong, dường như sợ Tiêu Linh hỏi tới, đưa tay đẩy Tiêu Linh một cái, thúc giục cô: "Cô phải đi rồi."
Cảnh Tư chắc chắn không thể ngờ, nàng đẩy nhẹ một cái, không chỉ không đẩy được Tiêu Linh ra, ngược lại còn thấy cô tiến một bước đến gần mình, mặc cho người qua kẻ lại trong sân bay cô cứ vậy mà ôm lấy nàng, vùi đầu vào chiếc cổ trơn bóng của nàng, toàn bộ hơi thở không ngừng hòa hợp, hâm nóng lòng nàng.
"Thật muốn nuốt em vào bụng..." Vừa dứt lời, Cảnh Tư liền cảm giác được Tiêu Linh cắn nhẹ cổ nàng, đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua da thịt nàng, kích thích nàng run rẩy. Vừa muốn vươn tay đẩy Tiêu Linh ra, liền thấy cô ngẩng đầu lên trước, không đợi Cảnh Tư lên tiếng thúc giục, cô đã nói trước: "Biết rồi, tôi đi đây."
Thấy Tiêu Linh dẫn tiểu trợ lý đi vào cửa kiểm an, Cảnh Tư yên lặng đứng đó một hồi, rồi cũng xoay người rời khỏi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người xa cách, cho nên Cảnh Tư cũng không có nhiều nỗi niềm 'thương xuân bi thu' lắm, trong trí nhớ, từ sau khi hai người tốt nghiệp trung học, vẫn luôn trong tình trạng gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, số lần gặp nhau đã ít càng thêm ít.
Chẳng qua lúc này đây, thêm một chút không nỡ nào đó.
Tiêu Linh lần này đi hết ba tháng. Cảnh Tư trở lại Cảnh thị với bộn bề công việc, dạo gần đây công việc bận rộn hẳn lên, cuộc sống hằng ngày của nàng lại trở về như trước kia, thậm chí không nhín ra được chút thời gian nào để nhớ đến Tiêu Linh đang ở nước ngoài. Nhưng Tiêu Linh luôn có biện pháp làm cho Cảnh Tư nhớ đến cô, thường xuyên nhất là gọi điện thoại, ngẫu nhiên cũng sẽ tặng hoa hoặc quà, số lần ngày một nhiều, toàn bộ nhân viên trong Cảnh thị đều đồn đại tiểu thư của họ có tình yêu mới, về đối tượng của Cảnh Tư là ai lại khiến mọi người 'trà dư tửu hậu' thảo luận nhiệt tình.
Chấm dứt cuộc họp lúc sập tối trở về nhà, đã gần chín giờ tối, chú Cảnh đã chuẩn bị cơm tối cho Cảnh Tư, tiếc là Cảnh Tư toàn thân mệt mỏi, trực tiếp xua tay từ chối đề nghị của chú Cảnh, xoay người đi ra đình viện (sân biệt thự), ngồi ở xích đu bên dưới mái hiên. Thần kinh căng thẳng cả ngày, chỉ có giây phút này đây, nàng mới có thể thả lỏng một ít.
Ban đêm lạnh như nước, Cảnh Tư ở đình viện yên tĩnh ngẩn người, cảm thấy một Cảnh gia to lớn như vậy thật lạnh lẽo.
Cảnh gia vốn không nhiều người lắm, đúng lúc tháng này Cảnh Phong xin nghỉ một tháng, cùng với Tô Mộc Nghiên ra nước ngoài đăng ký kết hôn sẵn tiện hưởng tuần trăng mật. Cảnh Phong vừa đi, Cảnh Tư liền phát giác trong nhà không còn tiếng nói.
Nhắm mắt nghỉ ngơi, Cảnh Tư cảm giác được có người khoác lên vai nàng một chiếc áo, nàng bất động, nói nhỏ: "Chú Cảnh, không cần lo cho tôi, chú trở về phòng đi."
Nghe Cảnh Tư căn dặn, người phía sau không hề động đậy, mà chỉ nhẹ nhàng cười cười. Tiếng cười thật cạn thật nhạt, nhưng Cảnh Tư nghe ra có gì đó không đúng, nàng vừa mở mắt ra, đột nhiên người phía sau liền cúi người xuống, bao phủ nàng trong cái bóng của người ấy, sau đó một nụ hôn liền đặt lên khóe môi nàng.
"Là cô." Miệng bị người ta chiếm tiện nghi, Cảnh Tư cũng không quan tâm, thậm chí không có bao nhiêu kinh ngạc. Nàng chỉ hơi thẳng người, khẽ cau mày, giọng điệu lạnh lùng.
Tiêu Linh lại cười khẽ, nhưng lúc này đây tiếng cười nghe rõ ràng hơn, là tiếng khàn khàn gợi cảm của riêng cô. "Sao vậy, em không vui sao?"
Ngoại trừ Tiêu Linh, còn có ai có thể thuận lợi đi vào Cảnh gia như vậy, lại còn to gan công nhiên dám chiếm tiện nghi của nàng. Nghĩ vậy, Cảnh Tư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khuất trong bóng tối của Tiêu Linh, thấp giọng nói: "Trước khi vào phải gõ cửa."
"Chú Cảnh cũng không yêu cầu tôi gõ cửa."
Tiêu Linh nói xong, khom người ngồi xuống bên cạnh Cảnh Tư, quay đầu nhìn phòng khách không một bóng người của Cảnh gia, cười nói: "Nghe nói Cảnh Phong và Mộc Nghiên bí mật ra nước ngoài đăng ký kết hôn rồi?"
"Nói là bí mật, nhưng tôi không biết còn có người nào không biết chuyện tốt của hai đứa nó." Nhớ tới họ, Cảnh Tư liền nhịn không được thở dài.
Tuy rằng Cảnh Tư hy vọng hai người họ có thể khiêm tốn một chút, nhưng Tô Mộc Nghiên lại chính là nhân vật không biết khiêm tốn là gì, mà Cảnh Phong thì lần nào cũng dung túng mọi việc làm của Tô Mộc Nghiên, kết quả đương nhiên có thể nghĩ, chuyện của hai người ồn ào đến ai cũng biết, khi mọi người nhắc đến Cảnh gia tam tiểu thư, luôn không thể thiếu tên Tổng giám đốc Thụy An Tô Mộc Nghiên.
Tiêu Linh nghe ra được bất đắc dĩ trong giọng giọng nói của Cảnh Tư, cho nên cô chỉ phì cười một tiếng, nói: "Vậy thì quá tốt, nhìn Cảnh Phong nay hạnh phúc như vậy, chẳng phải đó là tâm nguyện của em sao?"
Tuy là nói vậy, nhưng dù cho nay ván đã đóng thuyền, mỗi khi nhớ đến Tô gia đại tiểu thư, Cảnh Tư vẫn nhịn không được phải nhíu mày. Hai người này vốn là 'nam viên bắc triệt' (hoàn toàn trái ngược), Tô Mộc Nghiên khoe khoang, Cảnh Tư thì lạnh nhạt, khác biệt như vậy khiến cho Cảnh Tư không thể nào thật lòng thích Tô Mộc Nghiên được, cho nên mỗi lần nhớ tới Cảnh Phong và Tiêu Linh cùng nhau thiên vị Tô Mộc Nghiên như vậy, Cảnh Tư luôn cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Nhưng ai kêu đó người yêu trong lòng của em gái mình, cho nên Cảnh Tư chỉ có thể lựa chọn yêu ai yêu cả đường đi. Điểm này, nàng nghĩ chắc hẳn Tô Mộc Nghiên cũng nghĩ như nàng.
Nghĩ vậy, Cảnh Tư từ trong suy nghĩ hoàn hồn, nàng nhìn Tiêu Linh, nói: "Sao cô trở về rồi?"
"Chuyện công ty bên đó đã xử lý ổn rồi, cho nên liền nhín chút thời gian trở về." Tiêu Linh nói xong, ngẩng đầu cười quyến rũ, giọng điệu cũng mang theo ý cười rõ ràng, "Nhưng quan trọng nhất là, tôi rất nhớ em."
Cảnh Tư đã quen không nói những lời tình tứ, càng không biết cách ứng phó với trường hợp này thế nào, nên nàng chỉ mấp máy môi, trầm giọng không nói gì.
Phản ứng của Cảnh Tư hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tiêu Linh, cô cười đùa một tiếng, không để ý sự im lặng của Cảnh Tư. "Về chuyện của chúng ta, tôi đã nói với ba mẹ."
Vẻ mặt Cảnh Tư vốn đang lạnh nhạt, đến khi nghe được câu nói này của Tiêu Linh, nàng mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn lại Tiêu Linh với ánh mắt khẽ lay động, nhẹ nhàng nhíu mày lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, dường nhưng không xác định được rốt cuộc lời Tiêu Linh nói là thật hay giả.
Đón lấy vẻ mặt cau có của Cảnh Tư nhìn lại, ánh mắt Tiêu Linh mang ý cười, không phải yêu dã như trước, mà có thêm vài phần nghiêm túc. "Thật ra đại khái lần trước tôi về gặp mẹ, bà ấy cũng sẽ đoán được kết quả này, cho nên bây giờ bà biết chuyện, thật ra cũng không có bao nhiêu kinh ngạc."
Ấn tượng của Cảnh Tư đối với mẹ Tiêu vẫn còn dừng lại ở buổi chiều mười năm trước, mẹ Tiêu cứ vậy lạnh như băng ngồi trước mặt nàng nói toàn những lời sắc bén, dùng tình nghị giữa hai nhà Tiêu Cảnh bức đến nàng không thở nổi, 'hiểu chi dĩ lý động chi dĩ tình' (lấy đạo lý làm người người ta hiểu, lấy tình cảm khiến người ta cảm động), khiến cho nàng không thể không đưa ra quyết định rời xa Tiêu Linh.
Mẹ Tiêu như vậy, hơn mười năm sau vẫn còn thường xuyên xuất hiện trong đầu Cảnh Tư, mỗi lần nhớ lại, nhất định sẽ để lại một vết thương nhìn thấy ghê người.
Nay nghe Tiêu Linh nhắc đến mẹ Tiêu, dường như toàn bộ những vết sẹo đó vô tình bị khơi ra, cảm giác máu chảy đầm đìa khiến Cảnh Tư không khỏi nhíu chặt mày, nàng quay đầu đi, muốn kháng cự Tiêu Linh còn đang định nói tiếp. Cảm nhận cũng không có gì hơn, cái tên mẹ Tiêu như một lời cảnh tỉnh, nhắc nhở nàng không nên quá thân cận với Tiêu Linh, không nên nghe theo dục vọng con tim đến gần cô ấy, không nên phạm thêm sai lầm nữa.
Dường như phát hiện ra vẻ mặt bài xích của Cảnh Tư, Tiêu Linh kéo nhẹ vai nàng, làm cho nàng không thể không dùng ánh mắt đối diện với mình. "Có lẽ mẹ đã ý thức được trước kia bà đối xử với em quá mức tàn nhẫn, nên bây giờ nghe tôi nhắc đến chuyện của em, bà cũng không tỏ vẻ gì. Có điều tôi hiểu mẹ, tôi hiểu được sự im lặng của bà nói lên điều gì."
Cảnh Tư không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn Tiêu Linh, dường như nàng đọc được điều gì đó bên trong đôi mắt đen láy của Tiêu Linh, nàng cảm thấy những lời Tiêu Linh vừa nói chỉ là bước đệm, vì điều cô muốn nói tiếp theo mà làm một bước đệm.
Đôi mắt Tiêu Linh biết nói, nơi đó bắt đầu hiện lên ánh sáng rõ ràng rành mạch nói cho Cảnh Tư biết, cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói.
"Có điều chuyện tôi muốn nói cũng không phải cái này." Tiêu Linh thấp giọng cười lên, mi mắt hơi cong lên lộ ra một vẻ đẹp khác, những ngôi sao trên trời đều phải vì cô mà lu mờ. "Cảnh Tư, tôi muốn em gả cho tôi."
Tiêu Linh cầu hôn thẳng thắn mà kiên định, không có văn từ hoa mỹ thâm tình cũng không có thề thốt êm tai, đây cũng không giống ngôn từ xưa nay của Tiêu Linh. Nhưng dù là thế, một câu như vậy ngắn gọn bao hàm thâm tình không đổi, Cảnh Tư vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được.
Lúc trước khi Alan cầu hôn Cảnh Tư, điều nàng nghĩ đến đó là Alan có thể mang lại cái gì cho Cảnh gia, thân phận của bọn họ có xứng đôi hay không. Không có bao nhiêu háo hức vui mừng, cũng không có bao nhiêu kích động nhận lời, thậm chí nàng còn nghĩ ra trăm ngàn lý do để cự tuyệt anh ta. Nhưng giờ phút này đối mặt với Tiêu Linh, đầu nàng trống rỗng, trong lòng luôn lặp đi lặp lại cân nhắc, đó chính là rốt cuộc nàng có thể cho Tiêu Linh được điều gì.
Tôi có thể cho cô được cái gì đây? Tiêu Linh, mấy năm nay chuyện tôi biết, hay không biết, cô vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi không phải cỏ cây, tôi không phải không biết, cũng không phải không cảm động, không đau lòng. Nhưng mà sau đó, tôi chỉ có thể tự hỏi bản thân mình, tôi có thể cho cô được cái gì, như vậy tôi thật sự còn có thể có được tình yêu của cô sao?
"Hôn nhân không phải trò đùa, cô phải suy nghĩ kỹ." Cảnh Tư hít một hơi thật sâu, bức bách bản thân mình phải tỉnh táo trước ánh mắt của Tiêu Linh.
Tiêu Linh nhẹ nhàng nắm lấy tay Cảnh Tư, chạm đến là một bàn tay lạnh lẽo và run rẩy. Trong ánh mắt nàng rõ ràng lộ ra sơ hở, sự lạnh lùng của nàng đều bị Tiêu Linh đánh tan nát, rung động của nàng lộ ra trong lời nói, yếu ớt tựa như một bình gốm sứ mong manh dễ vỡ.
"Chính bởi vì hôn nhân không phải trò đùa, nên mới phải tìm đúng người, không phải sao?" Tiêu Linh nói xong, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Cảnh Tư.
Hơi thở của Tiêu Linh toàn bộ phả lên mu bàn tay Cảnh Tư, cảm xúc nóng hổi từ tay nàng lan truyền thẳng đến tận đáy lòng, nóng đến tim nàng đập liên hồi. Cảnh Tư muốn rút lại bàn tay mình, nhưng không biết làm sao mà một chút sức nàng cũng không có, nàng chỉ có thể im lặng nhìn Tiêu Linh ở trươc mặt, cảm thấy nàng đã rơi vào chiếc lưới Tiêu Linh giăng ra, kiếp này không chỗ để trốn.
"Chúng ta chỉ vừa mới ở bên nhau."
"Chỉ vừa ở bên nhau thôi sao?" Tiêu Linh nắm chặt bàn tay ấy của Cảnh Tư, ánh mắt nóng rực và thâm trọng, đem Cảnh Tư khóa chặt vào đôi mắt mình. "Mười mấy năm nay, tôi cảm giác chúng ta chưa bao giờ chân chính rời xa. Chúng ta yêu nhau, đây là minh chứng tốt nhất."
Có dòng nước nóng hổi từ khóe mắt Cảnh Tư chảy xuống, Cảnh Tư bất động, hoặc giả nàng đã quên nhúc nhích, nàng chỉ đang dùng đôi mắt chất chứa một mảng mông lung nhìn lại Tiêu Linh, nhìn cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình, cam tâm tình nguyện làm cho bản thân mình khoác thêm tên Tiêu Linh lên, cả đời không đổi.
Nước mắt Cảnh Tư ngắn ngủi mà nóng bỏng, nhưng Tiêu Linh thề, từ nay về sau, những giọt nước mắt của Cảnh Tư chỉ có thể vì vui sướng mà khóc, tuyệt đối sẽ không để cho nàng cô đơn bi thương nữa.
Tiêu Linh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Cảnh Tư, hình ảnh quá mức tốt đẹp diễn ra trước mắt khiến người ta không nỡ nhắm mắt, Cảnh Tư lặng lẽ đem nó khắc sâu vào trong lòng, đây là hình ảnh tốt đẹp nhất mà nàng từng gặp, không thể quên được.
— Toàn Văn Hoàn —
---
Thế là end! Editor đã nói không drop là không drop đúng không? Haha!
Danh Sách Chương: