Từ sau khi không cần đi làm, Tô Mộc Nghiên mỗi ngày đều ở nhà, tận tình hưởng thụ Cảnh Phong săn sóc tỉ mỉ quan tâm nàng, như những ngày nhàn nhã tự do tự tại của nữ vương.
Rõ ràng chuyện như lửa sém lông mày, nhưng Tô Mộc Nghiên vẫn không có động tĩnh gì, cũng không tính toán gì luôn, người ngoài nhìn vào khó tránh khỏi sốt ruột, nhưng một chút ý muốn phản kích Tô đại tiểu thư cũng không hề có. Tô Mộc Nghiên vui vẻ tiêu diêu tự tại, Cảnh Phong cũng không hỏi gì cả, mỗi ngày chỉ làm những chuyện để thỏa mãn yêu cầu của Tô Mộc Nghiên mà thôi, thiếu chút nữa cưng chiều Tô Mộc Nghiên đến tận trời luôn rồi.
Cảnh Phong vốn là người dịu dàng săn sóc, cho dù ngoài miệng thường hay chiếm tiện nghi của Tô Mộc Nghiên, nhưng bên trong thì yêu thương Tô Mộc Nghiên còn hơn so với bất cứ người nào. Lúc trước không biểu lộ ra mặt, nhưng mấy ngày nay cô thường cố ý biểu hiện ở lời nói, Tô Mộc Nghiên yên lặng nhìn thấy tất cả những chuyện này, tuy miệng nàng chưa nói gì, nhưng trong lòng nàng thiếu điều muốn nở hoa.
Mấy ngày này, trời cứ mưa rồi tạnh rồi mưa rốt cuộc thời tiết cũng khá tốt lên, Tô Mộc Nghiên ngồi ở ban công tắm nắng, dưới ánh nắng ấm áp, Tô Mộc Nghiên thích ý đến mức muốn giơ ngón cái lên khen ngợi.
Tô Mộc Nghiên nhắm mắt mơ mơ màng màng đang muốn ngủ, đột nhiên nghe thấy cửa kính phía sau bị đẩy ra, sau đó có người từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, từ lúc người đó đi đến, hương vị nước hoa tươi mát cũng theo đó mà tỏa hương, tràn đầy hơi thở của nàng.
“Cảnh Phong…” Tô Mộc Nghiên khẽ nỉ non ra tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa, nàng vẫn nhắm mắt, dưới ánh mặt trời cùng vòng tay ấm áp của Cảnh Phong, buồn ngủ càng lúc càng nhiều.
Cảnh Phong nghe Tô Mộc Nghiên làm nũng, chỉ khẽ cười bên tai Tô Mộc Nghiên, hơi thở của cô phả trên gương mặt Tô Mộc Nghiên, khiến nàng ngứa ngứa không được tự nhiên, nàng lắc đầu muốn tránh, lại vừa vặn chạm vào khóe miệng Cảnh Phong.
“Ách, cô cố ý, uhum…” xúc cảm mềm mại khiến Tô Mộc Nghiên tỉnh ngủ, nàng phẫn hận mở mắt, lời trong miệng còn chưa nói xong, đã giật mình vì bị Cảnh Phong bá đạo hôn xuống, miệng oán giận hóa thành tiếng thở dốc, không còn cơ hội nói chuyện.
Nụ hôn bất thình lình và rất cường thế, hại Tô Mộc Nghiên thở không xong cuối cùng chỉ có thể nhẹ đẩy ngực Cảnh Phong, mới có thể thoát ra khỏi ma trảo của cô. Tô Mộc Nghiên thật vất vả lắm mới thoát ra được, giống như con mèo Ba Tư bị dọa sợ, từ trên ghế nhảy dựng lên, vừa liếm liếm khóe miệng, vừa theo bản năng cảnh giác cách xa Cảnh Phong một chút.
Phản ứng này của Tô Mộc Nghiên thật sự là quá mức thú vị mà đáng yêu, khiến Cảnh Phong vừa nhìn thấy liền ‘phì’ cười ra tiếng. Không cười còn đỡ, cười ra không khác gì châm ngòi Tô Mộc Nghiên phát hỏa, nàng hung tợn quay người trở lại, há miệng muốn đi cắn Cảnh Phong đáng giận này.
Đáng tiếc thân mình Tô Mộc Nghiên vừa mới dừng trước mặt Cảnh Phong, Cảnh Phong giống như đoán được hành động tiếp theo của nàng, liền thuận thế đem Tô Mộc Nghiên ôm vào lòng, Tô Mộc Nghiên liền giống như một ngọn liễu phiêu diêu đón gió, không có trọng tâm đổ ập vào lòng Cảnh Phong.
“Uy, đùa giỡn lưu manh.” Tô Mộc Nghiên hận không thể lập tức thoát khỏi tay Cảnh Phong bỏ chạy, nhưng thân mình trong tư thế ái muội này khiến nàng đứng không vững, phiêu phiêu lắc lắc một hồi, vẫn phải ngã vào lòng Cảnh Phong, trơ mắt nhìn cô ấy chiếm tiện nghi của mình.
“Biết tôi đùa giỡn lưu manh vậy em còn chạy cái gì nữa?” Cảnh Phong ý cười bỡn cợt sáng long lanh hiện lên trước mắt Tô Mộc Nghiên, khiến Tô Mộc Nghiên tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tô Mộc Nghiên hung hăng khinh bỉ, nói: “Nhảm nhí! Cô chơi xấu bảo tôi không chạy, chẳng lẽ còn đợi bị cô chiếm tiện nghi sao!” Cô tưởng tôi là con ngốc hả?
“Kết quả thế nào?” Cảnh Phong cười đến trêu tức mà quỷ dị. “Em chạy được sao?”
Tô Mộc Nghiên hận không thể một ngụm máu tươi phun lên mặt Cảnh Phong, một bụng oán khí nghẹn trước ngực, không thể phát tác được trước khuôn mặt cười cợt của Cảnh Phong.
Cảnh Phong, cô bụng dạ đen tối. Lưu manh! Cầm thú! Hạ lưu! Vô sỉ!
Ngoại trừ chuyện chiếm tiện nghi tôi, trêu đùa tôi làm niềm vui, cô vốn không còn chuyện thú vị gì khác để làm sao!
Tô Mộc Nghiên ở trong lòng mắng mỏ Cảnh Phong triệt để, nhưng trên thực tế không biện pháp để đối phó với cô. Đang tức giận, đột nhiên nghe điện thoại vang lên trong phòng khách, Tô Mộc Nghiên giật mình, dùng hết sức lực toàn thân thoát khỏi cái ôm của Cảnh Phong, chạy nhanh ra phòng khách nghe điện thoại.
Điện thoại là Mạc Tư Ngư gọi, Tô Mộc Nghiên nhìn tên hiển thị trên màn hình, không do dự tiếp điện thoại.
“Mình vừa mới về.” Tiếng Mạc Tư Ngư xuyên qua đám người ồn ào truyền vào điện thoại, “Bồ đang ở đâu?”
“Mình ở nhà.” Tô Mộc Nghiên nói xong, quay đầu liếc nhìn Cảnh Phong đứng ngoài ban công một cái. “Đúng lúc mình có việc muốn tìm bồ.”
“Bồ không cần nói gì cả, mình biết.” Mạc Tư Ngư cắt lời Tô Mộc Nghiên, nói: “Lát nữa gặp ở chỗ cũ.”
“……” Mạc Tư Ngư nói xong liền cúp điện thoại, Tô Mộc Nghiên cầm điện thoại thất thần hết nửa ngày, chỉ cảm thấy Mạc Tư Ngư này đã đem tác phong mạnh mẽ vang dội trong công tác vào cuộc sống rồi.
Buông di động xuống, Tô Mộc Nghiên xoay người đi trở về ban công, nàng nửa đẩy cánh cửa kính ra, rũ mắt nhìn xuống Cảnh Phong đang ngồi ở xích đu, nói: “Tư Ngư đã về, chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê.”
Cảnh Phong ngồi dưới ánh sáng vàng rực híp mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, thản nhiên hỏi: “Tối có về ăn cơm không?”
Tô Mộc Nghiên kinh ngạc: “Cô không đi với tôi sao?”
Cảnh Phong cong khóe miệng cười cười, cô cũng không trả lời ngay, chính là vươn tay hướng tới Tô Mộc Nghiên. Tô Mộc Nghiên đưa tay ra cho Cảnh Phong nắm, sau đó để Cảnh Phong kéo nàng đến bên mình, “Tôi ở nhà chờ em trở về.”
Tô Mộc Nghiên ngẩn người, lập tức cười rộ lên.
Nàng muốn mang theo Cảnh Phong cùng đi, là vì muốn biểu lộ nàng ở trước mặt Cảnh Phong không có gì không thể thẳng thắn, nàng tín nhiệm Cảnh Phong, cho nên không có nửa điểm che giấu. Mà Cảnh Phong đã hiểu được ý nàng, nên cho nàng dủ không gian tự do, lấy tín nhiệm giống như vậy đáp lại nàng.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên khom người, theo tư thế của hai người, hôn lên mu bàn tay Cảnh Phong. Sau đó nàng ngẩng đầu, cười rộ lên với Cảnh Phong, lấy lòng nói: “Tối nay cô muốn làm món gì ngon chờ tôi về?”
Cảnh Phong hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tô Mộc Nghiên nghĩ nghĩ, nói: “Gì cũng được.” Nói xong, nàng đứng thẳng lên đi về phòng ngủ. “Nhưng mà tôi không muốn ăn món Tây, còn món Trung… tôi cũng không muốn ăn lắm.”
“… Còn gì nữa?” Cảnh Phong bật cười nhìn Tô Mộc Nghiên, nghiêng đầu hỏi.
“Tùy tiện đi, gì cũng được..” Tô Mộc Nghiên khoát tay ý nói không sao cả, đi vào phòng ngủ, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt im lặng của Cảnh Phong.
Thay đồ xong ra cửa, Tô Mộc Nghiên lái xe đến quán cà phê nàng và Mạc Tư Ngư hay đến, phục vụ đẩy cửa ra mời Tô Mộc Nghiên vào không gian ấm áp bên trong, nàng liền thấy Mạc Tư Ngư ngồi bên cửa sổ vẫy tay với nàng.
Gọi một ly cà phê, Tô Mộc Nghiên cởi khăn quàng trên cổ, sau đó nhìn Mạc Tư Ngư phong trần mệt mỏi, nói đùa: “Được, bồ vẫn còn là bạn thân, vừa trở về đã nghĩ đến chuyện gọi mình ra đây.”
“Nhìn bồ kia, còn giả bộ?” Mạc Tư Ngư nói xong, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “Chuyện của bồ, mình biết hết rồi.”
“……” Tô Mộc Nghiên nhìn Mạc Tư Ngư, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nhún vai, hung tợn nói: “Chắc chắn là Tô Nhiễm Nhiễm kia còn sợ thiên hạ không loạn kích động nói cho bồ biết.”
Ý cười trong mắt Mạc Tư Ngư cứng đờ, sau đó mới phủ định nói: “Cái này bồ đổ oan cho em ấy, việc này là mẹ mình nói mình biết.”
Tô Mộc Nghiên đau đầu đưa tay nhu nhu đầu, dở khóc dở cười: “Mẹ mình với mẹ bồ cũng đủ thân thiết, thế nào chuyện này cũng nói với mẹ bồ.”
Mạc Tư Ngư nhớ tới hai bà mẹ của hai người, cũng cười rộ lên, nàng liếc mắt đánh giá Tô Mộc Nghiên từ trên xuống dưới, nói: “Mẹ mình còn muốn mình đi khuyên nhủ bồ, tránh việc bồ vì chuyện trong nhà mà tâm tình không tốt, nhưng bây giờ xem ra, là không còn cần thiết nữa.” Nói xong, Mạc Tư Ngư mới nhìn tứ phía xung quanh, hỏi: “Nói chứ, Cảnh Phong đâu?”
“Cô ấy ở nhà.”
Mạc Tư Ngư cười đến càng vui vẻ, biết rõ còn cố hỏi: “Nhà ai?”
Trợn mắt liếc Mạc Tư Ngư một cái, Tô Mộc Nghiên không nói tiếp, vừa lúc phục vụ bưng cà phê lên, Tô Mộc Nghiên khuấy cà phê, cho đến khi phục vụ đã đi xa, nàng mới buông cái thìa trong tay xuống, ngẩng đầu lên lại.
“Mình có một chuyện, cần bồ hỗ trợ.”
Thần sắc Tô Mộc Nghiên thay đổi so với vẻ mặt vui dùa không chút để ý lúc nãy, giờ đây còn thật sự ngưng đọng, Mạc Tư Ngư phát giác chuyện Tô Mộc Nghiên muốn nói không phải chuyện nhỏ, cho nên không khỏi thu lại vẻ mặt tươi cười, nói: “Bồ nói đi, chuyện gì?”
“Mình muốn nhờ bồ giúp mình điều tra một số chuyện.” Tô Mộc Nghiên nói xong, thần sắc có một chút lo lắng. “Hoặc có thể nói, là điều tra một người.”
Danh Sách Chương: