Tô Mộc Nghiên để Cảnh Phong nắm tay về tới nhà, đến khi vào cửa, nàng vẫn rất ngoan ngoãn theo Cảnh Phong đổi giày rồi vào phòng khách, bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng mặc Cảnh Phong kêu thế nào thì làm thế ấy không hề phản kháng.
Đương nhiên, sở dĩ Tô Mộc Nghiên ngoan như vậy, tuyệt đối không phải vì nàng đột nhiên đổi tính, mà sự thật là nàng yêu chết được bộ dáng lúc Cảnh Phong ra mặt thay nàng khi nãy.
Cảnh Phong từ phòng bếp đi ra, đưa cho Tô Mộc Nghiên một ly nước ấm, sau đó nhìn Tô Mộc Nghiên từ lúc vào nhà đến giờ vẫn không nói câu nào, kì lạ thật, tò mò nhíu mày hỏi: "Sao không nói gì?"
Tô Mộc Nghiên cũng không nói, chỉ cười ha ha, vẻ mặt đúng là tươi cười sung sướng, sau đó nàng đi đến bên Cảnh Phong, nói: "Tôi đang đợi cô mở miệng nói đó." Nói xong, nàng nắm ở cổ Cảnh Phong, tay chân cùng lúc vươn ra cuốn lấy cô, dùng đầu ngón tay sờ sờ mặt Cảnh Phong. "Tôi về Tô gia một chuyến, lại bị anh ta đuổi theo về, chẳng lẽ cô không có gì muốn hỏi sao?"
Cảnh Phong bị Tô Mộc Nghiên cuốn lấy thân mình làm cô có chút không thoải mái, nhưng cô cũng không đẩy Tô Mộc Nghiên ra, chỉ thản nhiên lắc đầu nói: "Không có."
Vẻ mặt Cảnh Phong thẳng thắn không giống đang giả vờ, điều này khiến Tô Mộc Nghiên cảm thấy thật mất hứng, thật thất bại. Nàng buông Cảnh Phong ra, ngồi xuống một bên, nói: "Vậy thì đến lượt tôi hỏi cô, làm sao cô biết tôi về?" Dù sao thì, vừa rồi Cảnh Phong xuất hiện rất đúng lúc.
"Vì tôi luôn ở đây chờ em trở về." Cảnh Phong nói xong còn nuông chìu điểm điểm lên chóp mũi nàng.
Câu nói đầu tiên khiến Tô Mộc Nghiên lâng lâng, vẻ mặt không vui nãy giờ đều hóa thành ý cười tràn ngập, vừa định chồm lên cho Cảnh Phong một cái hôn, liền thấy Cảnh Phong cong khóe miệng lên cười xấu xa, lời nói ra thiếu chút làm Tô Mộc Nghiên nghẹn chết. "Ai biết được em lại vô dụng như vậy, bị anh trai bụng dạ hẹp hòi của em giữ trong xe xém chút nữa không thoát ra được."
Tô Mộc Nghiên nghẹn một hơi ở ngực, nàng trừng mắt nhìn Cảnh Phong, cả buổi không nói được câu phản bác nào.
Cảnh Phong chính là vậy đó, lúc cô ấy ôn nhu, dường như có thể khiến bạn ngọt chết trong lòng cô ấy, nhưng nếu cô ấy cố ý chọc giận bạn, mỗi lời cô ấy nói ra, mỗi một câu đều có thể gõ boong boong, không cho bạn có chút năng lực phản bác nào cả.
Tô Mộc Nghiên đang chuẩn bị xù lông, di động liền vang lên, vừa cầm lên nhìn, phát hiện là Mẹ Tô gọi đến.
"Alô?" Tô Mộc Nghiên trong bụng bốc hỏa, giọng điệu tiếp điện thoại tự nhiên cũng không tốt lắm.
"Nghiên Nghiên, con về rồi à?"
"Vâng." Tô Mộc Nghiên hờ hững lời, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Cảnh Phong như cũ, mà người kia cố tình làm như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên tự đắc ngồi xuống cầm cuốn tạp chí trên bàn trà lên.
Tức chết đi được mà!
"Anh con... nó không làm khó con chứ?" Mẹ Tô dường như nghe ra giọng Tô Mộc Nghiên không hờn không giận, bà mới mở miệng.
Này vừa hỏi ra làm Tô Mộc Nghiên có chút không kịp chuẩn bị, nàng thu hồi ánh mắt nhìn Cảnh Phong lại, lực chú ý toàn bộ chuyển qua điện thoại, "Mẹ, sao mẹ hỏi vậy?"
"Nghiên Nghiên, mẹ thấy, lần này anh con trở về có gì đó không đúng, không biết có phải do mẹ nghĩ nhiều không." Mẹ Tô hiển nhiên lo lắng. "Tuy ba con không nói gì với mẹ, mẹ cũng luôn cảm thấy lần này Lập Hằng về, hẳn không chỉ đơn giản là về thăm chúng ta như vậy."
Tô Mộc Nghiên ngồi co hai chân lên sô pha, tay nàng ôm lấy đầu gối, nghĩ lần này Tô Lập Hằng nthật sự làm chuyện thật gây sự chú ý, ngay cả Mẹ Tô suy nghĩ đơn giản mà còn nhận ra động tĩnh. Nghĩ, Tô Mộc Nghiên ngửa đầu nhìn trần nhà, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận: "Đây là do mẹ nghĩ vậy, con chưa nói gì cả. Nhưng mà, chẳng phải lúc trước mẹ vẫn khuyên con sao, anh ta là anh trai con, làm sao anh ta lại hại con và Tô gia được."
"Con bé này..." Mẹ Tô bị Tô Mộc Nghiên nói vậy, bà cúi đầu trách cứ một câu, lại nhịn không được thở dài. "Mẹ biết mấy năm nay Lập Hằng có chút hiểu lầm và xa cách với mẹ và con, nhưng chẳng qua mẹ nghĩ nó đã trưởng thành rồi, tự nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận. Không nghĩ tới mọi chuyện vẫn phát triển theo như vậy."
"Là tốt hay xấu đều do chính anh ta tự chọn, mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ, mẹ không cần tự trách." Tô Mộc Nghiên chung quy là đau lòng Mẹ Tô, thấy bà khổ sở, cũng nhịn không được nói giọng điệu nhẹ nhàng lại. "Mấy năm nay mẹ không có lỗi với anh ta, những gì nên làm mẹ đều làm được, thậm chí mẹ đối xử với anh ta còn tốt hơn đối với con, mẹ đã làm tốt lắm rồi."
Tô Mộc Nghiên nói xong, nghe thấy Mẹ Tô thấp giọng thở dài bên kia điện thoại, nhị không được trấn an bà, nói: "Mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa, còn có con ở đây, đi ngủ sớm đi."
Cúp điện thoại mới Mẹ Tô, khi Tô Mộc Nghiên quay đầu lại, thấy Cảnh Phong đã buông quyển tạp chí tự khi nào, đang mỉm cười nhìn nàng.
"Cô nói đúng, biểu hiện trước kia của tôi thật có chút vô dụng." Khó được lúc Tô Mộc Nghiên không kiêu căng nữa, nói: "Nhưng về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, tôi thề, nhất định sẽ khiến anh ta cười không nổi đến phút cuối."
"Ừ." Cảnh Phong ôn nhu cười, vuốt tóc Tô Mộc Nghiên.
Bộ dáng Cảnh Phong nuông chiều nhìn nàng khiến trong lòng Tô Mộc Nghiên ngứa ngứa, nàng chồm qua trước mắt Cảnh Phong lấy lòng, yêu mị nói: "Nếu tôi làm được, cô định khen tôi thế nào đây?"
Lời Tô Mộc Nghiên nói làm Cảnh Phong 'phì' cười, cô ra vẻ trầm mặc tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng mới dùng ánh mắt mị hoặc nhìn Tô Mộc Nghiên nói: "Em muốn gì cũng đều có thể."
"Thật sự?" Tô Mộc Nghiên mừng rỡ.
"Thật sự." Nói xong, ánh mắt lười biếng của Cảnh Phong dừng trên mặt Tô Mộc Nghiên, nói ra đúng tâm tư Tô Mộc Nghiên. "Dù cho bị em làm đến khóc cũng được luôn."
Những lời này quả thực chính là tội ác! Tô Mộc Nghiên yên lặng nghĩ, trong ánh mắt tỏa sáng. Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng đó của Cảnh Phong, dường như nàng đã chịu không nổi mà đỏ mặt rồi.
"Này... Tự mấy người nói nha!"
Đáng tiếc Tô Mộc Nghiên vừa nói xong, đã bị Cảnh Phong xoay người một cái đè xuống dưới thân.
"Là tôi nói, nhưng mà bây giờ... học cho tốt 'hưởng thụ' trước đi."
Khi Tô Mộc Nghiên nhận được điện thoại của Mạc Tư Ngư, vừa lúc là ba ngày sau.
Mạc Tư Ngư làm việc luôn có hiệu suất, Tô Mộc Nghiên cúp máy xong liền ra cửa, lên taxi tìm cả buổi, mới thấy được quán cà phê trong một cái ngõ nhỏ Mạc Tư Ngư hẹn cô.
Vào quán cà phê, Tô Mộc Nghiên vừa ngồi xuống, liền nhịn không được oán giận Mạc Tư Ngư ngồi đối diện, nói: "Hẹn chỗ nào không được, tự nhiên lại hẹn ở chỗ hẻo lánh này."
"Ít người nói chuyện mới tiện chứ." Mạc Tư Ngư căn bản khong thèm để ý sự oán giận của Tô Mộc Nghiên, nàng thản nhiên uống cà phê, sau đó mới tốt bụng giải thích.
Nghe Mạc Tư Ngư nói vậy, Tô Mộc Nghiên không oán giận nữa, nàng đi vào chủ đề, nói: "Nói đi, bồ tra được gì rồi?"
Mạc Tư Ngư buông tách cà phê trong tay, sau đó cúi đầu lấy trong túi ra một tập hồ sơ, để trước mặt Tô Mộc Nghiên. "Mình theo tin tức bồ đưa đi điều tra, phát hiện anh trai bồ đúng là đang giở trò, hơn nữa, lần này anh ta có chuẩn bị mới đến. Mình còn tra ra được, tuyệt đối không chỉ một mình anh ta làm việc này, từ lúc đầu ngấm ngầm tranh giành việc làm ăn của Thụy An, cho đến gửi bút ghi âm đến công ty bồ và gửi hình đến Tô gia, toàn bộ mọi chuyện anh ta đều không tránh khỏi quan hệ. Nhưng bằng vào một mình anh ta, tuyệt đối không làm được nhiều chuyện như vậy, cũng không nghĩ ra được nhiều trò quỷ để làm như vậy. Nhưng mà," Mạc Tư Ngư nói xong, bất đắc dĩ nhún vai. "Tra được anh hai bồ về phương diện này, là do kẻ phía sau chống lưng cho anh ta làm ra những chuyện này, mình đã dùng hết tất cả thủ đoạn, lại vẫn không tra rõ ràng được. Mỗi lần sắp tiếp cận đáp án, đột nhiên lại bị cái gì đó chặn lại, tình huống này, là lần đầu tiên mình gặp."
Tô Mộc Nghiên mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn tập hồ sơ trong tay, nghĩ Cảnh Phong thật sự nói đúng, Tô Lập Hằng là mượn tay người khác, làm ra những việc này.
Mạc Tư Ngư uống hết cà phê trong tách, thấy Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, nàng mới cười rộ lên, nói: "Nhưng lần này anh trai bồ thật sự lớn mật, dường như anh ta không hề có chút nào che giấu thủ đoạn của mình. Mình đoán sở dĩ anh ta can đảm như vậy, là bởi vì anh ta tìm được một ngọn núi lớn để dựa vào, thế nhưng có thể khiến mình dùng hết mọi cách, lại vẫn không thu hoạch được gì."
Tô Mộc Nghiên trừng mắt nhìn Mạc Tư Ngư liếc một cái, nói: "Mạc tiểu thư, giờ này mà còn đùa với bạn bè của mình được sao?"
Nghe được Tô Mộc Nghiên chỉ trích, Mạc Tư Ngư một chút thu liễm cũng không có, nàng cười trừng mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Lần này điều tra anh trai bồ không chỉ một mình bồ, bồ đoán xem, còn có ai?"
Tô Mộc Nghiên lúc này mới thu hồi tầm mắt vẫn nhìn tập hồ sơ nãy giờ, nàng ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Ngư, một hồi lâu mới nghi ngờ nói: "Ba mình?"
"Đúng vậy." Mạc Tư Ngư gật đầu, "Tối hôm qua mình mới nghe ba mình nói. Nhưng mà, ba bồ đã xuất mã rồi, xem ra vị trí ở Thụy An nhất định không phải là bồ thì không được rồi."
"Sẽ đơn giản như vậy sao?" Vẻ mặt Tô Mộc Nghiên cũng không thoải mái bao nhiêu, "Tô Lập Hằng là có chuẩn bị mà đến, ngay cả việc bại lộ anh ta còn không sợ, bồ nghĩ anh ta sẽ đơn giản như vậy mà buông ta mình và Thụy An sao?"
"Mình lại không cảm thấy Tô đại tiểu thư sẽ thất bại trước anh trai thâm hiểm giả dối của cô ấy." Mạc Tư Ngư hiểu rõ Tô Mộc Nghiên, cười nói: "Còn nữa, Tô đại tiểu thư mà mình quen, cho tới giờ cũng sẽ không lùi bước chịu thua, cô ấy chỉ biết vượt khó mà tiến lên, không phải sao?"
Lời Mạc Tư Ngư nói làm Tô Mộc Nghiên 'phì' cười một tiếng, nàng yên lặng cất hồ sơ trong tay, tức giận nói: "Đúng đúng đúng."
"Đúng rồi, Mộc Nghiên." Đùa xong rồi, Mạc Tư Ngư rút lại vẻ mặt thoải mái ý cười, có chút ngưng trọng nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Lần này chú còn nhờ mình điều tra một người."
Tô Mộc Nghiên tò mò: "Còn có ai?"
Mạc Tư Ngư nhìn Tô Mộc Nghiên, trong lúc nhất thời không nói gì, không khí đột nhiên trầm mặc khiến Tô Mộc Nghiên ẩn ẩn có chút bất an, sau đó, chỉ thấy Mạc Tư Ngư thở dài một tiếng, lại lấy ra một tập hồ sơ khác trong túi xách, đưa đến trước mặt Tô Mộc Nghiên.
Biểu tình Mạc Tư Ngư đột nhiên trở nên đứng đắn khiến Tô Mộc Nghiên có chút kích động, nàng yên lặng cầm lấy tập hồ sơ Mạc Tư Ngư để trước mặt nàng, nghe Mạc Tư Ngư ngồi đối diện từ từ chậm rãi nói ra tên người đó.
"Cảnh Phong."
——
dạo này hiệu suất có vẻ kém @[email protected] sắp gây cấn rồi, để tăng tốc lên mới được :))
Danh Sách Chương: